Quý Quỳnh Vũ hỏi ý kiến của Chu Ký Bắc, sau khi được cậu đồng ý thì làm thủ tục tạm hoãn việc học lại.
Đồng thời, muốn nhà trường xử phạt mấy nam sinh kia và Lý Văn.
Quý Quỳnh Vũ muốn truy cứu chuyện này, Chu Ký Bắc thì lại ngăn cản, cậu không muốn Quý Quỳnh Vũ dây dưa quá nhiều với đám người đó, chỉ tổ lãng phí thời gian của Quý Quỳnh Vũ, không đáng.
Quý Quỳnh Vũ thì lại nghĩ là Chu Ký Bắc mềm lòng, vì thế càng thêm đau lòng, quyết tâm phải để mấy tên khốn kia trả giá đắt.
Chu Ký Bắc cúi thấp đầu không nói, theo thói quen lại gảy gảy da non, sau đó mới ngẩng đầu, trong mắt một mảnh ướt át, vừa chớp chớp đôi mắt ậm nước.
Quý Quỳnh Vũ không hiểu sao cảm thấy như bị mèo cào một cái, lòng mềm thành một bãi nước, nói với Chu Ký Bắc: “…Bối Bối… Người làm sai thì phải trả giá, bọn họ làm cậu bị thương, tôi phải đòi lại công đạo lại cho cậu.
”
“Tôi hết đau rồi.
”
Nói rồi kéo tay Quý Quỳnh Vũ đặt ra sau gáy, để hắn có thể chạm được vết thương của mình, ngón tay Chu Ký Bắc lạnh băng nhưng mềm mại.
Lòng bàn tay vừa nóng vừa lạnh chạm vào đầu ngón tay Quý Quỳnh Vũ, Quý Quỳnh Vũ muốn rụt tay lại, không chú ý liền cọ lên miệng vết thương.
Hắn bỗng đờ người, một cử động nhỏ cũng khong dám.
Sau gáy cậu có một vết thương dài khoảng tám cm, vết thương mới, da non mới mọc còn đỏ tươi, sờ lên cảm giác mềm mịn lạ thường, Quý Quỳnh Vũ lòng đau như cắt, tay như bị dính bùa, mơn trớn vết thương mãi không buông.
Nội tâm Quý Quỳnh Vũ đã tự động đổ lỗi chuyện này cho bản thân, mỗi một lần sờ tội ấy càng lớn thêm một chút.
“Không đau.
Bỏ qua đi.
”
Chu Ký Bắc kéo tay Quý Quỳnh Vũ xuống, lưu luyến một chút liền buông ra, cậu tự đặt ra những nguyên tắc cho bản thân, để bản thân không phạm sai lầm nữa.
Ngược lại Quý Quỳnh Vũ hơi sửng sốt, lòng bàn tay không còn độ ấm, có chút không kịp phản ứng.
Chu Ký Bắc nhìn Quý Quỳnh Vũ cười trấn an, nói Quý Quỳnh Vũ nếu như để chuyện này trong lòng thì càng khó chịu hơn mà thôi.
“Cậu không đau, tôi đau.
”
Quý Quỳnh Vũ đối diện Chu Ký Bắc, sự dịu dàng khiến bất kể thế nào cũng không kháng cự được, ánh mắt Chu Ký Bắc chần chờ, không dám tin những thương tiếc trong mắt Quý Quỳnh Vũ.
Tay cậu lặn lẽ rụt về trong áo, bình ổn cảm xúc lại chớp mắt mấy cái.
“….
.
” Chu Ký Bắc vừa tính mở miệng thì điện thoại của Quý Quỳnh Vũ kêu lên, hắn bắt máy trước mặt cậu.
“Diệp Ý à, tìm tôi có chuyện gì?” Diệp Ý không giống như Quý Quỳnh Vũ là phú nhị đại, người này mới phát tài gần đây, con đường kinh doanh cũng không giống hắn, không hiểu duyên cớ như nào mà hai người lại thành bạn.
“Làng du lịch của cậu bỏ trống hai năm rồi, không tính khai trương hả? Ông cụ ở nhà không đuổi đánh cậu à?” Quý Quỳnh Vũ giọng điệu ghét bỏ cùng trêu chọc, thuận tiện đi đến salon lấy một tấm thảm lông đắp lên chân Chu Ký Bắc.
Hắn cúi đầu cẩn thận trải phẳng thảm lông, ghém lại từng góc, Chu Ký Bắc cảm nhận được nhiệt độ ấm áp trên đầu gối, Quý Quỳnh Vũ ngẩng đầu không tiếng động… cười một cái.
“Cậu chủ chi tôi đương nhiên rảnh.
” Quý Quỳnh Vũ chống đầu gối đứng lên, đi tới vài bước, khoát tay lên bàn, cùng Diệp Ý qua lại vài câu, Chu Ký Bắc vừa định xoay người về phòng chợt nghe sau lưng bay tới một câu: “Bối Bối của tôi sợ lạnh, cậu tìm một căn phòng phía Nam cho tôi, có nghe thấy không?”
“……” Chu Ký Bắc đẩy xe lăn di chuyển một chút, bả vai bị người ôm lại từ phía sau.
Hơi thở của Quý Quỳnh Vũ như một cái lưới to giáng xuống, bện Chu Ký Bắc thật chặt.
“Bối Bối, Diệp Ý mới khai trương làng du lịch, tôi mang cậu đi ra ngoài chơi, giải sầu một tí.
”
Quý Quỳnh Vũ thủ thỉ bên tai Chu Ký Bắc, cậu cảm giác được dái tai của mình nóng lên, hình như đều đỏ hết rồi.
Người kia ở sau tựa như tiêm một mũi thuốc tê, đầu óc cậu nhũn như một vũng bùn.
“… Chỉ hai chúng ta?” Chu Ký Bắc nhìn hoa văn trên cổ tay áo sững sờ, giọng như muỗi kêu.
Quý Quỳnh Vũ sờ sờ sáu gáy cậu, không nặng không nhẹ.
“Ừ, hai chúng ta thôi.
” Quý Quỳnh Vũ lặp lại, giọng nói ấm áp như mặt trời chiều, cả người đều toả ra hào quang, hào quang dù ít dù nhiều đều bám hết lên người Chu Ký Bắc.
Quý Quỳnh Vũ có một ma lực, có thể mềm hoá tấm chắn vô hình của Chu Ký Bắc.
Tấm chắn kia vốn cực lạnh cực rắn chắc, chỉ có thể công kích, không thể xâm nhập.
Nhưng Quý Quỳnh Vũ có thể cảm hoá tầng chắn này, cậu cũng cam tâm tình nguyện cho hắn cảm hoá.
Diệp Ý hiệu xuất rất cao, buổi tối liền gửi tin về cho Quý Quỳnh Vũ.
Sáng sớm hôm sau.
Quý Quỳnh Vũ gõ cửa phòng Chu Ký Bắc, hắn vừa gõ hai cái, cửa liền mở.
“……” Chu Ký Bắc đứng ngược sáng, từng chùm tia nắng chiếu vào người, chỉ thấy một bên chân, xuyên qua tấm gạc thấy được nửa gương mặt, một nửa người chìm trong bóng tối.
Làn da trắng muốt, đôi mắt khó quên, mỗi cái chớp mắt đều chứa sức mạnh khủng khiếp, cho dù im lặng, sự tồn tại của cậu cũng không ai dám lãng quên.
“……” Quý Quỳnh Vũ xoay mạnh người, Chu Ký Bắc bán loã thể, áo ngủ rộng lớn chỉ che được một chút da thịt, xương quai xanh thấp thoáng, người vừa mới tắm xong, làn da được nước hung cho trong suốt, trên người còn không ít giọt nước đang lăn tăn chưa lau sạch.
“…… Lát tôi lại tới.
”
Quý Quỳnh Vũ gian nan nuốt một ngụm nước bọt, tay luống cuống đan lại, mười ngón tay thắt thành một cái nút, nhìn ván cửa chằm chằm nói chuyện.
Chu Ký Bắc kẹp cái nạng ở dưới nách, toàn bộ thân thể được chống lên, chiều cao cũng sấp sỉ Quý Quỳnh Vũ.
Chống nạng đi tới bên cạnh Quý Quỳnh Vũ, mỗi bước đi, cây nạng gõ lên sàn gỗ lim phát ra âm thanh thanh thuý, càng gần, càng rõ ràng.
“Sao lại đưa lưng về phía tôi?” Chu Ký Bắc vươn tay ôm chằm thắt lưng Quý Quỳnh Vũ, Quý Quỳnh Vũ lập tức nín thở, ánh mắt cũng không dám động, trên trán nổi gân xanh.
Chu Ký Bắc tay trái còn tự do, linh loạt trườn ra phía trước như một con cá nghịch ngượm, ngón tay mò tới trước ngực Quý Quỳnh Vũ, nhẹ nắm hỏi: “Chú sợ cái gì?”
Da thịt lộ ra dán lên bả vai Quý Quỳnh Vũ, nhẹ cọ, cách một lớp vải vẫn cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng, giống như đun nước sôi, nghe tiếng bóc bóc sủi bọt, còn có giọng nói giết người không cần dao.
Quý Quỳnh Vũ phản xạ cầm tay của Chu Ký Bắc lại, Chu Ký Bắc lại đem cằm đặt vào hõm vài người nọ, giọng nói lạnh băng như nước đá, nhưng âm cuối lại mang theo quyến rũ chết người.
Giọng nói của Chu Ký Bắc như một bàn tay ma lực, vây Quý Quỳnh Vũ không có đường trốn.
“Sợ tôi ăn chú à?” Chu Ký Bắc thổi phù một tiếng, bật cười, ánh mắt sâu kín, cùng với tên thanh niên cả người dính nước, bộ dáng điềm đạm đáng yêu hoàn toàn khác.
“Bối Bối!” Quý Quỳnh Vũ khẽ quát một tiếng, nhẹ giọng thở dài, xoay người cũng không dám nhìn Chu Ký Bắc.
Quý Quỳnh Vũ giúp Chu Ký Bắc cài nút áo lại, ngón tay không chịu khống chế, cúc áo cài nhiều lần cũng không cài đúng chỗ, Chu Ký Bắc ung dung nhìn chằm chằm người nọ run rấy, cậu không giãy dụa cũng không chống cự, chỉ cầm nạng nhìn chăm chú.
Chu Ký Bắc mới tắm rửa, trên người còn thoang thoảng mùi hương thanh mát, mùi hương xộc vào mũi Quý Quỳnh Vũ, kích thích dây thần kinh, Quý Quỳnh Vũ hít sâu mấy hơi, tầm mắt hơi hoa lên, miễn cưỡng lắm mới cài được mấy cái cúc.
Áo quần đơn bạc không đủ che da thịt, Chu Ký Bắc làm hắn không dám đối diện.
“Tôi vừa mới tắm, còn chưa kịp cài cúc thắt dây lưng thì chú đã vào rồi.
”
Chu Ký Bắc nhìn Quý Quỳnh Vũ, bình thản, cơ thể dính hết lên người Quý Quỳnh Vũ, không cho hắn đường lui, đem người nọ vay trong phạm vi lãnh thổ của bản thân.
“… Sau này ăn mặc đàng hoàng rồi hẵng ra ngoài, coi chừng cảm lạnh.
” Quý Quỳnh Vũ rũ mắt xuống, che giấu cảm xúc, hắn không phát hiện, cánh tay buông thỏng đã không tự chủ được nắm thành đấm.
“Được, chú nói gì cũng đúng.
Bối Bối nghe lời chú.
” ánh mắt Chu Ký Bắc quỷ dị tối sầm lại, mỉm cười, má lúm đồng tiền sâu hoắm giống như cái ao, y như một hồ nước vô danh tại nơi núi cao, lạnh lẽo nhưng cũng khiến người ta mong chờ.
_________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi thực lo lắng không biết hai người này đi ra ngoài chơi sẽ phát sinh cái gì ….
.