Đã Từng Rất Yêu Anh

chương 44: anh sẽ làm tay phải của em

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: V.O

Vậy hãy để cho cô thanh thản ổn định vui vẻ làm một con đà điểu đi, nếu như đây là điều cô muốn.

Tay phải của anh, bị phỏng diện tích lớn, cho dù trải qua một năm, vết thương này đã kết vảy, nhưng từ vết sẹo dữ tợn này vẫn có thể thấy được thương thế ban đầu của anh nặng bao nhiêu.

Quý Viễn đề nghị anh làm phẫu thuật, “chỉnh” tay cho anh, nhưng anh lại chưa từng nghĩ muốn tiêu trừ nó.

Nó giống như là một ấn ký, khiến cho anh vĩnh viễn ghi nhớ, nỗi đau đớn khoan tim thấu xương đó.

Khi anh tay không chuyển xà nhà bốc lửa kia, anh cảm thấy đau bao nhiêu, vậy Vãn Vãn cũng cảm thấy đau đớn ngàn vạn lần.

Đứng lại ở cửa phòng bệnh Dư Hướng Vãn, Sở Ly ép mình nở nụ cười, đẩy cửa đi vào, đóng cửa lại.

Động tác của anh lưu loát, không có một chút chần chờ, giống như là đã làm ngàn vạn lần.

"Hôm nay cảm thấy thế nào?"

Giọng của anh nghe dịu dàng êm tai, khiến cho Dư Hướng Vãn cảm thấy rất quen thuộc, nhưng cô nhưng không truy đến cùng: "Thật xin lỗi, tôi vẫn không nhớ nổi anh. Có lẽ...tôi nằm quá lâu."

Ở trong trí nhớ Dư Hướng Vãn, lúc cô đang dọn nhà không cẩn thận làm lật đèn bàn, sau đó trong nhà rò điện dẫn tới hỏa hoạn.

Cô quên mất sạch sẽ toàn bộ ký ức về anh, nếu không chính là đổi trắng thay đen bằng những tình tiết khác.

Ở trong đầu của cô, anh là khởi nguồn của tất cả thống khổ, không có anh, cũng sẽ không có Tồn Hi, dieendaanleequuydoon – V.O, cũng sẽ không có những chuyện kế tiếp nhiều đến khiến cho cô đau đến không muốn sống...

"Không sao, cứ coi như hôm nay chúng ta mới quen biết. Anh tên là Sở Ly." Anh trịnh trọng tự giới thiệu mình, sau đó để tay của cô vào lòng bàn tay mình nhẹ nắm một cái làm như hai người mới quen biết.

"Tôi...tôi tên là Dư Hướng Vãn." Bàn tay của cô chạm đến nhiệt độ thấp trong bàn tay anh, lại khiến cho cô cảm thấy có chút choáng váng, cô phát hiện mình không có sức miễn dịch gì đối với người đàn ông này.

Khi anh thu tay về, cô chợt phát hiện vết sẹo xấu xí chiếm cả mu bàn tay cùng với lòng bàn tay anh, cô kêu lên một tiếng.

"Bị thương trước đây rất lâu, đã không sao." Anh lạnh nhạt thu tay, cũng không muốn để cho cô biết quá nhiều.

"Thật ra thì, cũng không sao." Cô cho là mình đâm trúng chỗ đau của anh, luôn miệng an ủi: "Anh xem, tay phải của tôi cũng không quá linh hoạt. Bác sĩ Quý nói tay của tôi bị đè trong lúc hỏa hoạn, tổn thương tới thần kinh, có thể cũng không tốt được..."

Nói xong, cô còn giơ tay phải vô lực của mình lên, lại bị anh nắm lại.

"Đừng sợ.. anh sẽ làm tay phải của em."

Anh nhìn cô, trong ánh mắt tràn ngập dịu dàng, Dư Hướng Vãn cảm thấy lòng tràn đầy hốt hoảng, vội vàng rút tay mình về: "Không cần, tôi...tôi có thể học dùng tay trái của tôi! Trước kia tôi có làm thiết kế ở nhà, dùng tay trái nhiều khai phá não phải, rất có trợ giúp đối với thiết kế!"

Vậy sao? Sở Ly cười khẽ, Dư Hướng Vãn trước mắt này giống như là trở lại lúc bọn họ mới quen, đơn thuần thiện lương lại dũng cảm kiên cường.

"Ừ. Như vậy rất tốt."

Dư Hướng Vãn biết, người đàn ông tên là Sở Ly này rất cưng chìu cô. Thậm chí cô có ảo giác, là anh đang theo đuổi mình.

Mỗi ngày anh đều sẽ xuất hiện tại bệnh viện đúng giờ, mang theo một bó hoa Cát Cánh.

Mùa này, không phải là lúc cây Cát Cánh nở hoa, thế nhưng anh lại có bản lĩnh mỗi ngày một bó, chưa bao giờ gián đoạn.

Cô không biết anh biết được cô thích loại hoa này từ đâu, nhưng, nói thật, hành vi của anh, có anh làm bạn, khiến cho cô cảm giác trong lòng căng căng tràn đầy.

Truyện Chữ Hay