Edit: V.O
"Bảo bối, con sao rồi?" Lo lắng vỗ lưng Dư Tồn Hi, Dư Hướng Vãn cảm thấy lòng mình đang run rẩy.
"Mẹ, con không sao, chắc là ăn quá nhanh...mẹ đừng lo." Nằm ổn lại lần nữa, Dư Tồn Hi an ủi ngược lại mẹ, mà sự dũng cảm của cậu nhận được sự tán thưởng của bác sĩ trẻ tuổi đến kiểm tra.
"Ừm, không tệ, rất có khí khái nam tử hán!"
"Bác sĩ Quý, con tôi..." Nhìn thấy bác sĩ đi vào, Dư Hướng Vãn vội vã nghênh đón: "Có thể mượn bước nói chuyện không?" Vế sau câu nói kia, cô nói rất nhẹ, sợ bị con trai phía sau nghe thấy.
Mà Dư Tồn Hi giống như biết gì đó, chợt nói với cô: "Mẹ, bỗng nhiên con muốn ăn bánh bao hấp..."
Nói xong, còn đáng thương nhìn cô: "Dù sao bây giờ ở đây cũng có chú bác sĩ, con thật sự vô cùng muốn ăn..."
"Nhưng..." Dư Hướng Vãn nhìn Quý Viễn, thật khó khăn.
"Dư tiểu thư yên tâm, tạm thời tôi không có việc gì, có thể giúp cô trông chừng cậu bé."
Quý Viễn nhìn cậu nhóc trên giường bệnh, rất thưởng thức suy nghĩ không hợp tuổi của cậu.
Chờ sau khi Dư Hướng Vãn đi, Quý Viễn đo nhiệt độ cho Dư Tồn Hi theo thường lệ, kiểm tra cho cậu xong, sau đó nói thẳng vào vấn đề: "Nói đi cậu nhóc, đuổi mẹ con đi, là có chuyện gì muốn hỏi chú sao?"
"Con bị bệnh gì?" Dư Tồn Hi cũng không nhiều lời.
"Ừm...cậu nhóc, không ai dạy con, lúc có chuyện cầu người, không thể có dáng vẻ cao cao tại thượng sao?" Quả nhiên là con trai của Sở Ly, ngay cả cầu người cũng muốn ăn đòn như vậy.
Tên nhóc như vậy, lại bị bệnh này, thật đúng là...ông trời trêu ngươi.
"Bác sĩ Quý, làm phiền chú nói cho con biết."
"Tại sao không hỏi mẹ con?"
Chợt Dư Tồn Hi không nói lời nào, yên lặng một lúc mới nói: "Mẹ không hy vọng con biết."
"Nếu cô ấy không hy vọng con biết, dieendaanleequuydoon – V.O, vậy thì có lý do của cô ấy. Cô ấy là người giám hộ của con, cô ấy… muốn tốt cho con." Quý Viễn ôm ngực, thấy ông cụ non đối diện bắt đầu nhíu mày.
"Có phải con sống không lâu không?" Lần này, Dư Tồn hi dứt khoát nói ra suy đoán của mình: "Mẹ đặt rất nhiều tâm huyết lên người con, con không muốn giả bộ ngu ngốc, nếu như con phải chết trước mẹ, con muốn giảm sự đau thương của mẹ xuống thấp nhất."
Nếu không tránh được, vậy thì giảm bớt đau thương, Dư Tồn Hi rất lý trí, mặc dù nội tâm có một dây cung, buộc tất cả lưu luyến của cậu với thế giới này.
Người này thật sự chỉ mới năm tuổi? Quý Viễn sờ sờ lỗ mũi, thở dài, trước kia Quý Viễn tiếc nuối vì không thể nhìn thấy dáng vẻ lúc nhỏ của Sở Ly, bây giờ, tiếc nuối này đã không còn.
Nhìn con trai anh, là có thể thấy được bộ dạng năm đó của anh rồi.
"Bệnh bạch cầu nguyên bào tuỷ cấp tính." Cuối cùng vẫn không lay chuyển được cậu, Quý Viễn lựa chọn thỏa hiệp.
"Bệnh bạch cầu? Bệnh máu trắng sao?" Biểu hiện của Dư Tồn Hi vẫn bình tĩnh như cũ: "Vậy kế tiếp con phải tiếp nhận chuyện cốt tủy bị chọc, hóa trị, nếu như tìm được cốt tủy thích hợp là có thể tiến hành cấy ghép cốt tủy?"
"Trên lý thuyết mà nói là như vậy." Nhíu mày, Quý Viễn bắt đầu nghi ngờ không phải ngay từ ban đầu cậu nhóc này đã biết mình bị bệnh này, nên mới có thể hiểu rõ như vậy đó chứ.
"Nếu như may mắn, con có thể sống mấy năm?"
"Từng có ca bệnh năm năm không còn phát bệnh nữa."
"Cám ơn."
Năm năm không còn phát bệnh nữa? Đây là dưới tình huống may mắn...vậy cậu chỉ có thể tính toán cho năm năm ngắn ngủi.
Mất đi cậu, cậu không biết mẹ sẽ trở nên như thế nào, cậu biết mẹ rất thương cậu, rất lệ thuộc vào cậu.
Cậu không thể khiến cho mình ra đi quá đột ngột, ít nhất, phải đợi đến khi mẹ chuẩn bị sẵn sàng, chuẩn bị sẽ mất đi cậu.
Nhưng...cậu nghĩ, cho dù bao lâu, mẹ cũng sẽ không thể chuẩn bị xong cho chuyện này.