Edit: V.O
Chỉ mấy tuần không gặp, Lý Mộng Nhu gầy rất nhiều, sắc mặt của Lý Mộng Nhu tái nhợt không có chút huyết sắc nào, trên đầu còn đội mũ bệnh nhân của bệnh viện.
Nếu như Dư Hướng Vãn đủ bình tĩnh, nhất định cô sẽ phát hiện, Lý Mộng Nhu mới vừa làm hóa trị xong.
Nhưng, cô bây giờ, mất tâm, mất hồn, bước chân của cô hơi lảo đảo, lại hết sức nhanh chóng.
"Vãn Vãn, tại sao em lại ở đây?" Sở Ly vội vàng kéo cô, định khiến cho cô bình tĩnh một chút: "Toàn thân em ướt rồi, anh đi cùng em mua bộ quần áo để thay."
Dư Hướng Vãn lại lạnh lùng đẩy tay anh ra, ánh mắt không hề chớp nhìn chằm chằm Lý Mộng Nhu, thấy sắc mặt Lý Mộng Nhu tái nhợt giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống, trong lòng Dư Hướng Vãn không khỏi có cảm giác vui vẻ.
"Lý Mộng Nhu, Lý đại tiểu thư, cô nói không sai, mười sáu tuổi tôi đã bò lên giường của anh ta, anh ta ngủ với tôi mười năm, còn cùng tôi sinh một đứa con trai. Nhưng cô là cái gì? Cho dù các cô từng có hôn ước, anh ta vẫn không cưới cô! Anh ta nói anh ta đã sớm hủy bỏ hôn ước với cô, chỉ ngại mặt mũi hai nhà mới không công bố ra ngoài, tại sao cô nói tôi là con đàn bà không biết xấu hổ? Trong mắt của tôi, cô mới là người thứ ba nhúng tay vào giữa tôi và Sở Ly, cô mới là con đàn bà không biết xấu hổ!"
Kết thúc đi, hủy diệt đi, nếu thế giới của cô đã sụp đổ, vậy cô muốn lôi kéo mọi người chôn theo cô, chôn theo Tồn Hi của cô!
"Dư Hướng Vãn, em nổi điên gì vậy?" Sở Ly nắm vai cô, hai tay dùng sức nắm vai cô, giống như là muốn bóp vỡ hai vai cô.
"Điên? A..." Nếu thật sự có thể bị điên, dieendaanleequuydoon – V.O, vậy thật sẽ tốt hơn nhiều!
Chung quanh bắt đầu có người tụ lại, Dư Hướng Vãn lại giống như không cảm thấy được.
Cô chỉ nhìn Lý Mộng Nhu suy yếu tựa lên tường, nhìn Lý Mộng Nhu từ từ ngồi xuống đất, mà Sở Ly thấy thế, lập tức lo lắng đỡ Lý Mộng Nhu dậy, để cho Lý Mộng Nhu dựa lên người mình.
Anh nhìn Dư Hướng Vãn thật sâu, không muốn nói gì với cô, muốn đỡ Lý Mộng Nhu rời đi.
"Sao? Chột dạ? Sở tiên sinh, là anh nói, anh muốn kết hôn với tôi, anh muốn nhận tôi và con trai về nhà họ Sở đúng không, anh sẽ cho chúng tôi cuộc sống mong muốn!" Vươn tay ngăn bọn họ lại, Dư Hướng Vãn xoay người lại chạy tới trước mặt bọn họ, nhìn dáng vẻ Lý Mộng Nhu thút thít muốn khóc, cô cười khẽ: "Ôi, Lý tiểu thư, tôi còn chưa khóc, người thứ ba như cô thì khóc cái gì? Chẳng lẽ tôi nói sai rồi sao?"
Cuối cùng, Lý Mộng Nhu vẫn cố nén nước mắt rơi xuống, mà bàn tay Sở Ly cũng theo nước mắt Lý Mộng Nhu nhỏ xuống mà giáng lên mặt Dư Hướng Vãn.
"Chát" một tiếng, vang dội, rồi lại nặng nề, nhưng cô đã chết lặng đến mức không cảm thấy được bất kỳ đau đớn nào.
"Dư Hướng Vãn, đừng làm mất mặt ở đây!"
Mất mặt? Nhìn bóng lưng anh kiên quyết ôm lấy Lý Mộng Nhu rời đi, cuối cùng cô cũng không nhịn được nữa, ngồi xổm người xuống, khóc rống lên.
Đúng, mất mặt...
Nhưng nếu cô mất mặt có thể đổi lấy một chút hy vọng cho Tồn Hi, cô không ngại, một chút cũng không ngại...
Nhưng, dù cô mất mặt thế nào, Tồn Hi của cô vẫn rời khỏi, vẫn rời khỏi cô...
Cô điên rồi sao, cứ như vậy điên rồi sao...
Thật là khổ sở, thật là đau đớn, cô cũng sắp chết chìm, cô chỉ muốn giải thoát, cô không muốn chống đỡ, một chút cũng không.
Sau khi đưa Lý Mộng Nhu trở về phòng bệnh, Sở Ly càng nghĩ càng không đúng, đi vòng vòng khắp nơi tìm Dư Hướng Vãn, lại không tìm được cô.
Tình cảnh này cực kỳ giống cái ngày sáu năm trước, anh bắt đầu nhấc chân chạy như điên, cuối cùng cũng tìm được người phụ nữ ngồi chồm hổm ở trong mưa to giàn dụa.