Edit: V.O
Sở Ly yên lặng, cuối cùng thành một gai nhọn ở đáy lòng Dư Hướng Vãn, cô mở gai nhọn trong người ra từ chối anh đến gần, dường như quan hệ của bọn họ phút chốc đã bị đánh về nguyên hình.
Nhưng Sở Ly lại không từ bỏ, mặc dù cô lạnh lùng chống đối anh, anh vẫn mỗi ngày một dạng như trước.
Cứ như vậy qua hơn nửa năm, làng chài phía Nam này tiễn mùa Thu đi, nghênh đón mùa Đông.
Theo tập tục, Đông Chí là phải ăn bánh trôi.
Cho nên hôm nay, Dư Hướng Vãn ở nhà làm bánh trôi, hiếm khi giao nhiệm vụ đón con trai cho Sở Ly mà không có dị nghị gì.
Lúc Lý Mộng Nhu tới, đúng lúc là giờ tan trường, cho nên trong nhà chỉ có một mình Dư Hướng Vãn.
Trông Lý Mộng Nhu có chuẩn bị mà đến, mới vừa vào cửa, ngay cả nói cũng còn chưa kịp nói, Lý Mộng Nhu đã cười lạnh lùng với Dư Hướng Vãn: "Dư Hướng Vãn, cô cho rằng cô dùng cảm giác áy náy của Sở đại ca là có thể trói chặt anh ấy bao lâu? Sáu năm trước anh ấy có thể không chút do dự đẩy cô vào quỷ môn quan vì tôi, sáu năm sau anh ấy cũng có thể không chút do dự vứt bỏ mẹ con các cô lần nữa vì tôi!"
Lý Mộng Nhu nói chuyện không hề giống với dáng vẻ từ trước đến nay biểu hiện ra trước mặt Dư Hướng Vãn.
Cũng không biết là sáu năm này thay đổi Lý Mộng Nhu, hay là Lý Mộng Nhu vẫn luôn là như vậy, chỉ là trước kia luôn luôn diễn mà thôi.
Dư Hướng Vãn nhìn Lý Mộng Nhu, cũng không tức giận, dieendaanleequuydoon – V.O, chỉ hết sức bình tĩnh nói một câu: "Tôi nghĩ Lý tiểu thư đã hiểu lầm gì đó, Sở tiên sinh ở cách vách, nếu như cô tìm anh ta, đến cách vách chờ anh ta đi, có lẽ mười phút nữa là anh ta sẽ về."
Nói xong, Dư Hướng Vãn lùi về sau định đóng cửa lại.
Lý Mộng Nhu lại không cho, cô ta chen một chân vào trong khung cửa, ngăn cản Dư Hướng Vãn đóng cửa.
"Dư Hướng Vãn, con đàn bà không biết xấu hổ, đừng cho là tôi không biết cô là thứ đồ gì! Năm đó mẹ cô dựa vào mình có mấy phần tư sắc mê muội bác Sở, còn cô, mới mười sáu tuổi đã bò lên giường Sở đại ca, thật đúng là có mẹ thế nào thì sẽ có con gái thế đó!"
Đời này, mẹ vĩnh viễn đều là một chỗ xương sườn mềm trong lòng Dư Hướng Vãn.
Sáu năm qua, bởi vì muốn né tránh Sở Ly, cô chưa từng trở về thăm bà đã là bất hiếu, cô quyết không cho phép bất kỳ ai sỉ nhục bà nữa!
"Lý tiểu thư, cô tìm tới cửa như người đàn bà chanh chua, tôi có nên hiểu là vì Sở Ly không muốn kết hôn với cô không?"
Một câu nói của Dư Hướng Vãn như là đâm trúng cái chân đau của Lý Mộng Nhu, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Chỉ thấy vẻ mặt Lý Mộng Nhu bất thiện giơ tay lên, giống như là muốn tát Dư Hướng Vãn, Dư Hướng Vãn bất giác lùi về sau một bước muốn tránh đi, nhưng bàn tay Lý Mộng Nhu vẫn vỗ xuống mặt mình.
Một cái hai cái ba cái, Lý Mộng Nhu tát mình giống như kẻ điên, mỗi một cái đều có mười phần sức lực, chỉ cần nhìn dấu tay trên mặt cô thôi cũng biết.
Dư Hướng Vãn nhìn Lý Mộng Nhu giống như nhìn người điên, chấn kinh đến không biết nên nói cái gì.
Lý Mộng Nhu cũng gỡ tóc của mình ra, vừa làm cho rối tung, vừa cười điên cuồng: "Dư Hướng Vãn, tôi sẽ không để cho cô thực hiện được, vĩnh viễn sẽ không!"
Lý Mộng Nhu nói xong câu đó, con số trên thang máy bắt đầu nhảy lên, mắt thấy thang máy đến tầng bọn họ, chợt đầu gối Lý Mộng Nhu mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Dư Hướng Vãn.
"Vãn Vãn, cầu xin cô trả Sở đại ca lại cho tôi được không? Cô đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, nhưng tôi thật sự vô cùng yêu Sở đại ca, tôi không thể rời bỏ anh ấy, cầu xin cô trả anh ấy lại cho tôi đi..."