“La lão người xem, nơi này còn lưu lại vết máu màu lam của con thất vỹ hồ kia!” Một thanh âm nam tử vang lên phía ngoài bụi cỏ chỗ Nguyệt Vũ đang đứng.
Hiển nhiên, nhóm người này đến để bắt mỗ hồ ly!
“Ân, vết máu nơi này còn chưa có khô, hẳn là nó mới đến đây chưa lâu!” Người được gọi là La lão đi đến bên cạnh vết máu ngồi xổm xuống sau đó dùng tay lấy một ít máu lên xem xét một chút.
Sau khi đứng lên, La lão thả thần thức ra đi cảm nhận một chút thanh nham hương mà hắn đã lưu lại trên người chích hồ ly. Thần thức thả ra không đến vài giây sau, thì hiện lên một điểm u quang đó cũng là vị trí hiện tại của Nguyệt Vũ bọn họ.
“Ta đã cảm nhận được mùi hương trên người hồ ly, ở ngay trong bãi cỏ kia thôi!” Vừa dứt lời, liền dẫn đầu đám người hướng vào bụi cỏ rậm rạp đi đến.
Trong bụi cỏ, vừa nghe thấy tiếng la của tên nam tử trẻ tuổi kia, Thất Vỹ Lam Hồ đã chuẩn bị chạy trốn. Những người này không nghi ngờ là đến để bắt hắn.
Nhưng Nguyệt Vũ làm sao có thể không làm gì mà để cho chích thú này vào tay người khác chứ? Nếu không thể làm lão bà của Tiểu Điện hoặc Tiểu Hắc thì giữ lại bên người làm tay sai thuận tiện làm bình hoa cũng rất tốt a!
Nàng đã cho Tiểu Điện lợi dụng sự cường hãn thần thức của thiên giai huyền tôn để ngăn cản thần thức của La lão cao nguyệt huyền tông. Vốn tưởng rằng như vậy họ sẽ không thể phát hiện ra, nhưng nàng không nghĩ tới bọn họ lại âm hiểm như vậy, hạ thanh nham hương trên người chích hồ ly.
Thanh nham hương là một loại thuốc bột chuyên dùng để truy tìm hành tung, chỉ cần đem thanh nham hương cùng huyễn lực của bản thân giao hòa, rồi đổ một ít lên người muốn tìm. Như vậy chỉ cần thực lực của ngươi cao hơn đối phương thì có thể biết được vị trí của đối phương.
Đương nhiên là loại thanh nham hương này không phải là tuyệt đối hữu dụng, chỉ cần đối phương hơi lưu ý một chút thì rất nhanh chóng có thể phát hiện ra trên người mình có trúng hương hay không. Cũng bởi vì thực lực của chích hồ ly này thấp hơn so với La lão nên tự nhiên là đánh không lại hắn. Bởi vậy, dưới tình huống trọng thương, bối rối không suy nghĩ được nhiều nên mới để cho lão lợi dụng cơ hội hạ dược.
Nhìn vẻ sợ hãi trên khuôn mặt của thất vỹ hồ cùng với dáng vẻ muốn chạy trốn nhưng không được của hắn, trong lòng Nguyệt Vũ thấp giọng mắng một tiếng. Vốn dĩ có thể dễ dàng ký được khế ước, thì bây giờ lại nhảy ra một tên Trình Giảo Kim, Nguyệt Vũ tỏ vẻ thật khó chịu!
Nhìn những người càng ngày càng tới gần mình, trong mắt Nguyệt Vũ rét lạnh, cũng không làm ra cái động tĩnh gì mà chỉ lẳng lặng đứng đó. Thật ra, nàng muốn nhìn xem kẻ nào ngạo mạn như vậy dám phá hỏng chuyện tốt của nàng.
Nhìn đám người dưới sự dẫn dắt của La lão đang tiến tới đây. Xuyên thấu qua đám cỏ cao thấp không đồng nhất kia, bọn họ đã mơ hồ nhìn thấy được bóng dáng màu lam lóe lóe u quang của Thất Vỹ Lam Hồ. Đợi đến khi đến gần bọn họ mới phát hiện còn có thêm bóng dáng một thiếu niên vận y phục màu đên, đứng bên người Thất Vỹ Lam Hồ.
Bộ dáng thiếu niên khoảng tầm mười lăm mười sáu tuổi, một thân hắc y, dáng người thon dài, một đầu mặc phát tùy ý tung bay theo gió.
Thiếu niên đeo một mặt nạ màu bạc tinh xảo, tuy không nhìn rõ dung mạo nhưng chỉ qua chiếc cằm, đôi mắt cùng đôi môi khêu gợi kia cũng đã chứng minh thiếu niên lớn lên dung mạo là cỡ nào anh tuấn xinh đẹp tuyệt trần!
Rõ ràng những người này đều bị kinh ngạc một chút, tựa hồ thật không ngờ rằng trong bụi cỏ còn có một người, còn chưa kịp phản ứng gì, một đám chỉ kinh ngạc nhìn Nguyệt vũ trong mắt tràn đầy nghi hoặc.
“Vị tiểu huynh đệ này, lão phu chính là ngoại viện trưởng lão của Lam gia, con Thất Vỹ Lam Hồ này là do lão phu phát hiện trước và cũng là do ta đả thương.” Nhìn chằm chằm Nguyệt vũ trong chốc lát, người được gọi là La lão mở miệng nói. Bộ dạng hòa ái dễ gần, mới nhìn qua thì có vẻ thật thân thiết dĩ nhiên nếu bỏ qua vẻ khinh thường chợt lóe lên trong mắt hắn.
Ý tứ trong lời nói cũng rất rõ ràng, chính là nói đến chích thất vỹ hồ kia. Hơn nữa vừa mở miệng ra liền đem Lam gia ra làm chỗ dựa, không cần nói ra cũng biết!
Ở Nguyệt Hoa đại lục này, ai mà không biết đến Lam gia? Đứng đầu trong tứ đại gia tộc, địa vị tối cao, thân phận cùng địa vị thường nhân không thể nào với tới được.
Cho dù chỉ là một cái chức vị nho nhỏ trong tứ đại gia tộc cũng đủ để người khác hâm mộ ghen tỵ không thôi! Không chỉ như vậy, hiện tại Lam gia còn xuất hiện một tuyệt thế thiên tài, thiếu chủ Lam Nhược Thiên, chỉ thanh danh thôi cũng đủ để rung chuyển cả đại lục!
Lam gia? Nghe xong lời nói của La lão, trong lòng Nguyệt vũ có chút kinh ngạc nho nhỏ. Nàng chắc chắn biết Lam gia, nhưng không biết vì cái gì Lam gia luôn mạc danh kỳ diệu xuất hiện trong hành trình của nàng từ khi đặt chân vào Vô Tận Phiêu Miểu đến nay.
Liên hệ với đám người qua đường Liệt hỏa lúc trước, tựa hồ có chuyện gì đó náo nhiệt xảy ra. Nguyệt vũ cũng không rõ, bất qua ngay cả Lam gia, một trong tứ đại cũng phái người tới thì náo nhiệt khẳng định sẽ không nhỏ đâu!
“Lam gia nhân? Rất giỏi sao? Thất vỹ hồ giờ này đã là của ta, các ngươi nên rời đi thôi!” Nguyệt Vũ thanh âm trong trẻo lạnh lùng đột nhiên vang lên, tuyệt nhiên không để đám người Lam gia trong mắt.
Cái gì? Đi? Khinh thường người Lam gia bọn họ, còn bảo bọn họ đi? Cái này thì đám người Lam gia cũng mặc kệ. Nhưng thất vỹ hồ là do bọn họ phát hiện ra, còn tân tân khổ khổ cả nửa ngày mới tìm được. Bây gi lại bị một tên không biết từ đâu chui ra tranh đoạt. Loại người luôn cao ngạo như bọn họ làm sao có thể chịu được chứ? Vì thế một đám nam tử trẻ tuổi Lam gia mở miệng mắng to....
“La lão, cần gì nói nhiều với tên tiểu tử này, trực tiếp giết hắn là được rồi. Tên này nhìn cũng biết là kẻ chỉ giỏi mồm mép.” Một thanh niên mặc áo lam đứng bên cạnh La lão mở miệng nói, sát ý trong lời nói rõ ràng đến cực điểm, một chút che dấu đều không có. Nguyệt Vũ không khỏi trong lòng tổng kết một câu: Người của tứ đại gia tộc thật đúng là giống nhau....
“Đúng vậy, hắn thì tính là cái gì chứ, La lão, tên này đeo mặt nạ khẳng định là lớn lên xấu xí vô cùng, không dám gặp người. Nói như vậy hắn nhất định cũng là đi ra từ gia tộc vô danh mà thôi. Chúng ta đường đường là Lam gia một trong tứ đại gia tộc, hà tất gì phải sợ hắn?” Một nữ tử cũng có thể coi như mĩ mạo thanh tú đứng phía sau La lão mở miệng châm chọc nói, trong mắt tràn đầy khinh thường cùng bất mãn.
Dứt lời, Nguyệt Vũ lại một lần nữa không biết nói gì...
Khổ thật, những người mang mặt nạ đều là do quá xấu không thể gặp người...
La lão cũng bị những lời của Nguyệt Vũ làm cho sửng sốt, trong mắt sát khí chợt lóe. Nhưng hắn dù sao cũng đã sống một thời gian dài nên so với hậu bối kiêu ngạo xử sự không biết thu liễm thì bình tĩnh hơn nhiều.
Lấy tốc độ rất nhanh thay đổi thành khuôn mặt tươi cười, lại là bộ dáng hiền lành đối với Nguyệt vũ nở nụ cười xin lỗi, sau đó xoay người đối với những tiểu bối phía sau nghiêm khắc quát bảo ngưng lại:” Im miệng!”
Sau đó, quay lại đối mặt với Nguyệt Vũ lại trở lại bộ dáng hiền lành :” Xin hỏi vị tiểu huynh đệ này, ngươi là người của gia tộc nào? Lam gia ta là người hào phóng, chỉ cần tiểu huynh đệ đem chích hồ ly trả lai cho nhóm chúng ta, chúng ta nguyện ý sẽ trả tiền.” Ngữ khí rất hào sảng, không thể không nói, nếu đổi lại là người khác thì có lẽ đã bị những lời dụ dỗ giả dối của người này lừa rồi.
Đương nhiên, Nguyệt Vũ không nằm trong số đó!
Bỏ tiền ra trả? Nguyệt Vũ trong lòng hừ lạnh một tiếng. Sợ rằng cái mà hắn nói là bỏ tiền ra để mua cũng chỉ là giả bộ mà thôi. Nếu nàng nói chỉ có một mình thì không nghi ngờ gì La lão này chắc chắn sẽ giết mình trước sau đó sẽ cướp luôn chích hồ ly đi! Đối với La lão, Nguyệt Vũ thật sự không thể không nói hắn biết nhìn xa, bất quá, nếu nàng có một thân một mình không có chỗ dựa thì như thế nào?
Nàng muốn xem xem hắn làm sao có thể giết người cướp của đây?
Một cái huyền tông nho nhỏ cũng muốn làm càn ở trước mặt nàng?
“Cô gia một mình, độc lai độc vãng lịch lãm tại hiểm địa!” Nguyệt Vũ thản nhiên nói, nhưng không ai nhìn thấy được thần sắc khinh thường cũng nghiền ngẫm dưới lớp mặt nạ bạc kia. Nếu người ta đã hỏi mà mình không trả lời thì hình như có chút bất nhân bất nghĩa a?
Quả nhiên, sau khi nghe xong những lời này, nét mặt già nua của La lão sáng ngời, sát ý trong mắt hiện ra rõ ràng, thế nào còn bộ dáng hòa ái hiền lành dễ gần lúc trước.
“Nếu là một mình thì ngươi vẫn nên an phận giao bảo vật ra đây. Ai chẳng biết Vô Tận Phiêu Miểu nơi đây rất nguy hiểm, ngươi không lẽ chưa từng nghĩ qua là chết cũng không biết mình chết như thế nào sao?” La lão âm dương quái khí nói, trong giọng nói chứa khinh thường cùng sát ý dù là ngốc tử cũng có thể nghe ra được.
Quả nhiên là biến sắc còn nhanh hơn lật sách nữa!
Nhẹ nhàng hừ lạnh một tiếng, thiếu kiên nhẫn như vậy, xem ra nàng thật đúng là đã đánh giá cao người Lam gia của họ!
“Cái này không nhọc lão để ý, ngươi tốt nhất vẫn nên quản lý tốt người của mình đi, vạn nhất xảy ra chuyện gì lại không biết nói với Lam gia như thế nào?” Ngữ khí thản nhiên làm cho người khác không nghe ra được cảm xúc gì, nhưng lại làm cho La lão nhíu mày tức giận, cũng làm cho mấy đệ tử kiêu ngạo của Lam gia tức đến giơ chân.
“Xú tiểu tử, nói chuyện như vậy có phải là muốn chết hay không? Dám ăn nói với người Lam gia chúng ta như vậy, không muốn sống nữa có phải không?” Mỗ khổng tước nữ, hai mắt nén giận tiến lên từng bước, vươn tay chỉ vào Nguyệt Vũ lớn tiếng mắng chửi.
Như vậy chính là điển hình của người phụ nữ chanh chua!
“Xú tiểu tử, nhanh chạy đến đây quỳ xuống dập đầu nhận sai cầu xin, chúng ta mà vui vẻ thì có lẽ còn tha cho ngươi thoát chết.” Nam nhân phía sau mỗ nữ cũng là vẻ mặt giận dữ giống nhau, phi thường kiêu ngạo lên tiếng.
Tha mạng sống cho nàng? Hừ yên tâm, ta sẽ để cho các ngươi sống không bằng chết!
La lão ở thời điểm mỗ khổng tước nữ mắng vẫn bình tĩnh đứng ở một bên, không như lúc trước đứng ra ngăn cản, hẳn là cảm thấy lần này không quan trọng nữa...