Dạ Tôn Dị Thế

quyển 4 chương 47: chúng ta chạy mau đi!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lúc này ở trên quảng trường đã tụ tập rất nhiều người. Cơ hồ tất cả đệ tử đều đến tham gia nghi thức thần thánh để mở ra thần tháp.

Ở trên đài cao cách đó không xa đối diện thần tháp , mười đại trưởng lão đã ngồi vào vị trí. Bên dưới đài, rất nhiều đạo sư cũng có mặt để duy trì trật tự.

Bây giờ, tất cả mọi chuyện đã được chuẩn bị sẵn sàng, chỉ còn thiếu mình Bạch Thiên Tuyệt!

Dù sao Bạch Thiên Tuyệt cũng là viện trưởng học viện, chuyện tình trọng đại như vậy nhất định phải có mặt. Tuy rằng rất nhiều người phải chờ Bạch Thiên Tuyệt nhưng cũng không có ai có một câu oán hận. Địa vị của Bạch Thiên Tuyệt ở trong lòng bọn họ tuyệt đối là rất cao lớn.

Lúc này, đương sự Bạch Thiên Tuyệt đang còn cùng ái đồ của hắn lắc lư lắc lư đi trên đường, thật sự là rất thích ý!

Giây lát sau, mọi người rốt cuộc đang phán sao phán trăng cũng đã phán được người nọ đến đây!

Chỉ thấy cách đó không xa, hai người một trái một phải thong thả chậm rãi từng bước mà đến. Hai người đều là một thân áo trắng như tuyết, dung nhan tuyệt thế. Hai người đi lại nhẹ nhàng, quả nhiên là phong hoa tuyệt đại, quả nhiên là dung mạo vô song!

Nhưng có điều bất đồng là, Bạch Thiên Tuyệt cao quý tao nhã, côi tư diễm dật. Còn Nguyệt Vũ lại trong trẻo nhưng lạnh lùng đạm mạc, thanh hoa như nguyệt. Không thể không thừa nhận, hai người này đứng cùng ở một chỗ, tạo thành được một phương phong cảnh., làm cho tất cả mọi người xung quanh chỉ là phụ trợ, thật sự là đẹp đến kỳ cục!

Xin hỏi, trên đời này còn có ai có thể so phong cách thầy trò với bọn họ nữa không?

Tất cả đệ tử, bao gồm cả đạo sư cùng các trưởng lão, phần lớn đều đã nhìn thấy bộ dạng của Nguyệt Vũ ngày ấy trên lôi đài. Bất quá, tuy rằng ngày ấy, Nguyệt Vũ áo trắng nhiễm máu, dung nhan tái nhợt, cũng đã đẹp đến kinh thiên động địa. Hôm nay gặp lại mọi người cảm thấy Dạ Phù Phong so với hôm đó lại càng thêm phiêu dật tao nhã.

Trong lúc nhất thời, mọi người hoặc hâm mộ hâm mộ, hoặc ghen tị, còn có phẫn hận...

Đi vào bên trong quảng trường, Bạch thiên Tuyệt đối với Nguyệt Vũ mỉm cười nói:“Đi qua đi“.

Sau đó lập tức xoay người đi về hướng đài cao. Mà Nguyệt Vũ lại đi hướng về phía Hoa Phong Khải, Lam Nhược Thiên cùng nhóm đệ tử của Phong Vân các.

“Nếu viện trưởng đại nhân đã đến, vậy chúng ta bắt đầu nghi thức đi.”Vốn đang ngồi trên đài cao, khi nhìn thấy hai người đến, Lạc Tu lập tức đứng lên nói. Một bên nói, một bên lại hướng tầm mắt về phía Nguyệt Vũ.

Một đôi mắt ánh sao mang theo vẻ tiếc hận cùng cảm khái thật sâu:Quân Dạ, Dạ Phù Phong! Quả thật là một thiếu niên thiên tài. Thật sự là làm cho lão gia hỏa hắn nhìn với cặp mắt khác xưa!

Bất quá, thật sự là đáng tiếc, thiếu niên vĩ đại như vậy vĩnh viễn đều không thể trở thành đồ đệ của hắn được a! Thật sự là rất rất đáng tiếc a a a!

Vừa mới tới vị trí ngồi xuống Nguyệt Vũ liền cảm thấy có một trận ánh mắt nóng rực quỷ dị nhìn nàng. Vì thế ánh mắt sắc bén đảo qua, liền nhìn thấy hoàn chỉnh Lạc Tu đáng dùng ánh mắt ai oán nhìn nàng. Nguyệt Vũ lập tức thấy kinh ngạc. Rốt cuộc là lão nhân này xảy ra chuyện gì a? não rút? Trong lòng Nguyệt Vũ không khỏi cảm khái, người bình thường ở đế quốc học viện này không còn nhiều nữa a! Sóng mắt lưu chuyển, đưa trở lại cho Lạc Tu một cái ánh mắt đồng tình.

Lạc Tu khi nhìn thấy ánh mắt đồng tình của Nguyệt Vũ nét mặt già nua đỏ lên, cơ hồ phát điên. Nha, hắn đường đường là một trong mười hai đại trưởng lão của Đế quốc học viện cư nhiên bị người khác đồng tình thương hại.

“Tốt lắm, sau khi tỉ thí lôi đài đã có danh sách mười đệ tử có được tư cách nhập tháp, giờ các đệ tử hãy tập hợp đến trước đại môn truyền tống trên đài đi.” Bạch Thiên Tuyệt đứng trên đài cao, thanh âm dễ nghe mang theo huyền lực tuyên bố nói.

Bạch Thiên Tuyệt vừa dứt lời, mọi người liền cảm thấy dưới chân truyền đến một trận rung động mãnh liệt. Lập tức chỉ thấy trước đại môn của thần tháp lóe ra một trận bạch quang chói mắt. Giây lát sau, bên trong bạch quang, một truyền tống trận có bán kính mấy trượng hình tròn từ từ dâng lên trước mặt.

Truyền tống trận này, ngoại hình nhan sắc cùng với đồ văn trên mặt đều không khác biệt so với Ẩn Nguyệt thần tháp. Rõ ràng nó chính là một bộ phận của Ẩn Nguyệt thần tháp. Bên trên truyền tống trận, có nổi lên mười nơi không biết là chỉ chỗ nào dùng.

Sau khi truyền tống trận xuất hiện, lấy Nguyệt Vũ, Lam Nhược Thiên Hoa Phong Khải cầm đầu mười đệ tử đều đi lên hướng về phía truyền tống trận.

Rất nhanh, mười người đều đặt chân lên được truyền tống trận. Một đám đệ tử phía dưới đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn mười người trên đài. Tiến vào Ẩn Nguyệt thần tháp tu luyện, rất là vinh quang a! nếu bọn họ có cơ hội như vậy thì thật là tốt.

“Mười vị trưởng lão, đây là thời điểm nên liên hợp để thúc dục truyền tống trận.”Bạch Thiên Tuyệt xoay người, đối với mười vị trưởng lão nói.

Mười vị trưởng lão đứng dậy, đối với Bạch Thiên Tuyệt xoay người ân cần thăm hỏi, sau đó thân hình vừa động liền hướng về phía truyền tống trận phi thân đi. Mười vị trưởng lão đứng vây quanh truyền tống trận. Không biết là ai phân phó một tiếng, hơi thở toàn thân của mọi người đều phóng ra ngoài, một thân khí tràng cường hãn nhất thời hiện ra. Áp bách của cường giả thuộc loại cấp bậc Huyền đế khiến cho phần đông đệ tử ở đây đều trở nên áp lực.

Mười người, thế nhưng tất cả đều là cao thủ cấp bậc Huyền đế!

Chỉ thấy tay của mười người ngưng khí, phía trên cánh tay ngưng tụ huyền lực, huyền lực trong lòng bàn tay tạo thành chưởng phong hướng về phía truyền tống trận đẩy đi... Vì thế, chỉ một thoáng qua, mười đạo huyền lực màu tím mang theo năng lượng hướng về phía truyền tống trận đi đến. Mười đạo huyền lực tạo thành trụ năng lượng, sau khi tiếp xúc với truyền tống trận đã bị mười cai bục ở phía trên truyền tống trận hấp thu.

Theo huyền lực mà các trưởng lão không ngừng đưa vào, dưới chân mấy người Nguyệt Vũ dần dần hình thành một cái gì đó mơ hồ.

Đến cuối cùng, mấy người hóa thành lưu quang hướng về phía Ẩn Nguyệt thần tháp lầu hai bay đi...

Ở thời điểm khi các trưởng lão phát lực để thúc dục Nguyệt Vũ liền cảm thấy thân hình chính mình dần dần trở thành phiêu miểu vô hình. Sau đó nàng cảm thấy trước mắt sáng ngời sau đó liền mất đi ý thức...

Đợi đến khi Nguyệt vũ lấy lại được ý thức liền liền chậm rãi mở to mắt. Lọt vào trong tầm mắt là một cảnh sắc mênh mông. Cũng không giống như trong tưởng tượng của Nguyệt Vũ bốn mặt đều là vách tường mà giơ tay nhấc chân đều là cảnh sắc hoang vắng vô tận. Cảm giác hoang vắng như vậy, giống như đang ở giữa hoang mạc. Cảnh tượng như vậy, làm cho Nguyệt Vũ cảm giác như đang ở bên trong sơn động!

Lập tức, trong lòng Nguyệt Vũ rung động. Bên ngoài nhìn vào Ẩn Nguyệt tháp thì không tính đây là một kiến trúc lớn nhưng mà cảnh tượng bên trong dĩ nhiên lại là một cái động thiên! Lầu hai trống trơn lại là một cái không gian, vậy mấy tầng lầu ở trên sẽ mang đến ngạc nhiên như thế nào a?

Nguyệt Vũ hít sâu một hơi, cảm nhận được độ dày linh nguyên ở tầng này phi thường nồng đậm, mặc dù so với bên ngoài yếu hơn một chút nhưng cũng chỉ là một chút!

Ngay tại thời điểm Nguyệt Vũ cảm thấy kinh ngạc, xung quanh nàng liền xuất hiện một trận dao động. Xoay ngườiliền nhìn thấy bóng dáng của chín người khác đồng thời xuất hiện ở trước mặt.

Nhìn thấy cảnh tượng chín người Lam Nhược Thiên Hoa Phong Khải cùng những người khác đã tới bên trong thần tháp thật đúng là khiến người ta kinh ngạc. Mà mấy người đó nhìn thấy Nguyệt Vũ cũng không thiếu được khó tin.

“Quân Dạ.” Hoa Phong Khải nhìn thấy Nguyệt Vũ, tuấn mi một điều, trên mặt hiện lên ý cười vui sướng. Mấy người đứng ở gần hắn cũng nhìn nàng gật gật đầu chào hỏi.

“Lúc trước các ngươi đã tới nơi này, đối với nơi này khá hiểu biết? Cũng biết làm cách nào đi lên phải không?”Nguyệt Vũ cũng gật đầu chào hỏi lại, đồng dạng đối với mấy người Hoa Phong Khải hỏi lại. Nơi nàng muốn đi không phải là lầu hai, mà là lầu chín a!

“Đã tới một lần, đối với nơi này cũng không phải là hiểu biết lắm.”Lam Nhược Thiên thản nhiên trả lời. Dù sao đế quốc học viện cho phép một học viên có thể được tiến vào trong Ẩn Nguyệt thần tháp nhiều nhất là hai lần. Cho nên cho dù bọn họ đã tới một lần nhưng cũng không phải là quen thuộc.”Bất quá, về chuyện đi lên, thì cũng có biết. Mỗi tầng của thần tháp đều có một noi có truyền tống trận, chỉ cần tìm được nó thì có thể đi lên tầng tiếp theo.”

Nghe vậy, trong lòng Nguyệt Vũ hiểu rõ. Xem ra, thần tháp này cho dù là tiến vào hay đi lên đều dựa vào truyền tống trận, cũng không có cái gọi là cửa.

“Vậy nhóm ngươi đã tới, có phải đã biết vị trí truyền tống trận ở đâu không?” Nguyệt Vũ liếc mắt nhìn bốn phía, có chút nghi hoặc hỏi.

“Ha ha, chuyện đó không có khả năng. Bởi vì mỗi điểm truyền tống trận đều là di động, cho nên không có khả năng biết được vị trí của nó.” Hoa Phong Khải cười nhẹ nói.

Xét thấy truyền tống trận ở lầu hai có vẻ dễ tìm hơn, vì thế mấy người liền không chia ra mà cùng nhau đi tìm vị trí truyền tống trận.

Rất nhanh, mười người liền tìm thấy được truyền tống trận ở phía trên vách núi. Mười người liền bị truyền tống đến tầng ba.

Hoàn cảnh tầng ba cũng không có nhiều thay đổi so với tầng hai. Bất quá, có một chút làm cho Nguyệt Vũ kinh ngạc đó là, ở đây cư nhiên tồn tại huyền thú!

Huyền thú ở lầu ba, cấp bậc không cao lắm, đều là một ít thánh thú cúng với thần thú thấp nguyệt. Đương nhiên hoàn cảnh như vậy Nguyệt vũ cũng sẽ không quan tâm. Nhưng mà đối với những đệ tử lục cấp kia thì đây là một tầng để tu luyện.

Bởi vì thực lực của nàng đã là huyền tôn rồi.

Chín người tiếp tục đi hướng về phía trước...

Đến lầu bốn, thiếu một người, tám người lại tiếp tục đi. Tầng năm là tầng cao nhất trong quy định của học viện, vì thế hai vị đệ tử lam cấp cùng tử cấp chuẩn bị ở lại tầng năm tu luyện.

“Có hứng thú đi lên tiếp không?”Ở tầng năm, Nguyệt Vũ nhìn mấy người phía trước hỏi.

Nghe vậy mấy người đều hơi hơi sửng sốt. Bởi vì học viện quy định đệ tử chỉ được đi tối đa là đến tầng năm.

Nay lại muốn đi lên tầng sáu...

“Ngươi điên rồi sao? Sao có thể tùy tiện đi lên tầng sáu được? Học viện quy đinh chỉ được đi lên tầng năm là nhiều nhất?” Tên đệ tử ở lam cấp học khu kia nghe thấy Nguyệt Vũ nói như vậy, lập tức phản bác nói.

“Đúng vậy, đúng vậy, tầng sau cũng không thể tùy tiện đi lên thì có thể đi lên! Tầng năm đã nguy hiểm như vậy, huống chi lả tầng sáu?” vị học viên ở tử cấp học khu kia cũng phụ họa nói.

Nguyệt Vũ cũng chỉ liếc liếc mắt nhìn hai người cũng không nói gì. Hai người bảo thủ không chịu thay đổi, sợ hãi khó khăn không dám khiêu chiến. Những điều này đều là những thứ Nguyệt Vũ khinh thường. Nàng cho rằng, con đường tu luyện không nên chỉ đi theo một hướng bảo thủ không chịu thay đổi, không được sợ hãi gian nan khốn khổ, nên dũng cảm tiếp nhận khiêu chiến! Như vậy con đường tu luyện mới có ý nghĩa, và mới có thể tăng thêm được tu vi bản thân.

Cũng có thể là nhờ những suy nghĩ như vậy mà Nguyệt Vũ mới có được tu vi cao hơn người khác nhiều như vậy. Về phần cái gọi là trợ lực kia, ở đây là một dạng tư tưởng không đáng giá được nhắc tới trước mặt người khác!

Bất quá, mấy người Phong Vân các đều là những người không chịu được người khác ước thúc liền đi ra. Bọn họ hơi hơi sửng sốt, vì thật không ngờ Quân Dạ đưa ra ý tưởng như vậy. Kỳ thật từ lâu rồi bọn họ đã rất muốn đi. Chẳng qua, lần trước khi đến đây, thực lực còn chưa đủ. Hôm nay phần lớn bọn họ đều đã là cao thủ thiên giai huyền tôn, tuy rằng tầng sáu có uy hiếp của cao nguyệt vương giả thú thì bọn họ cũng không sợ!

Cái gọi là đời người không cuồng uổng thiếu niên, nhiệt huyết như mấy người này thì làm sao có thể bỏ qua cơ hội như vậy được?

Trải qua một phen tìm kiếm, mấy người rốt cuộc tìm thấy cửa vào tầng sáu:“Tầng sáu đúng là không giống các tầng khác a! Độ dày linh nguyên quả thực là cao đến dọa người! Hiện tại ta cảm thấy huyền lực của chính mình tràn đầy. Nếu qua một đoạn thời gian thì có lẽ có thể thăng cấp!

Đường Dần Thần nhắm mắt lại cảm thụ linh nguyên ở tầng sáu, hưng phấn nói.

Đồng thời mấy người đi cùng hắn cũng có cảm giác như vậy.

Nguyệt Vũ nghe được đường Dần Thần nói như vậy thì trong lòng cảm thấy kỳ quái. Vì cái gì tất cả bọn họ đều có được cảm giác muốn thăng cấp còn nàng thì lại không có. Chẳng lẽ bởi vì thời gian ở bên trong bí cảnh thăng cấp quá nhiều, nên bây giờ ở bên trong thần tháp thì không dễ dàng thăng cấp nữa?

Áp chế nghi hoặc trong lòng, Nguyệt Vũ dần dần thả thần thức ra đi cảm thụ tình huống xung quanh. Thả thần thức ra, hướng về bốn phía quét tới, Nguyệt Vũ cảm nhận được rất nhiều hơi thở của thần thú. Phần lớn nhiều huyền thú nàng đều không cảm nhận được thực lực. Có thể tưởng tượng được cấp bậc huyền thú ở đây đều ở trên tam nguyệt vương giả huyền thú! Bất quá nàng cũng chỉ cảm nhận được hơi thở của huyền thú còn những thứ khác thì đều không có!

“Đây là cái gì, xấu không thể nhìn được! Mà lại còn bẩn như vậy.” Đột nhiên, thanh âm ghét bỏ của Hoa Phong Khải truyền đến.

Mọi người nghi hoặc chuyển hướng nhìn về phía Hoa Phong Khải, nhìn thấy bên cạnh Hoa Phong Khải xuất hiện một sinh vật kỳ quái đang hấp hối, thì không khỏi sửng sốt.

Trách không được Hoa Phong Khải lại ghét bỏ như vậy, xấu xí đến như vậy, ai cũng đều thấy ghê tởm.

Chỉ thấy bên người Hoa Phong Khải xuất hiện dạng sinh vật màu xanh giống như trùng. Dạng sinh vật này không tính là lớn, chỉ có chiều dài khoảng một thước. Toàn thân đều màu xanh, bên trên còn có một vòng văn tích. Con sâu này không có mắt, chỉ có một đôi râu quá dài trên đầu. Ở bụng dưới của nó của nó có vô số chân ngắn củn, còn lại thì khoảng mười mấy dài hơn bình thường. Thỉnh thoảng lại có niêm trù trạng vật thể màu xanh phun ra.

Đây thật loài trùng vừa xấu lại vừa ghê tởm! Khó trách thằng nhãi Hoa Phong Khải này lại không bình tĩnh như vậy. Ai mà không biết thằng nhãi Hoa Phong Khải này có bệnh ưa sạch sẽ? Không thể chịu được cũng là bình thường! Đừng nói là Hoa Phong Khải, ngay cả bọn họ dù không có tính sạch sẽ cũng chịu không nổi!

Nguyệt Vũ hí mắt nhìn nhìn chích sâu này, hơi hơi nhíu mi. Nàng cũng cảm thấy ghê tởm!

“Không tốt, hỏng rồi!” Lúc này, Mộc Dật Hiên cho tới nay cũng chưa từng nói nhiều rốt cục ngưng trọng mở miệng nói.

Mộc Dật Hiên đột nhiên mở miệng, khiến cho mấy người đều là đem tầm mắt chuyển hướng về phía hắn.

“Dật Hiên, làm sao vậy? Cái gì hỏng rồi?” Đường Dần Thần nhìn Mộc Dật Hiên, nghi hoặc hỏi.

“Chích sâu này là thanh độc thú.” Mộc Dật Hiên hơi hơi nhíu mi mở miệng nói.

Tê --

Đường Dần Thần nhịn không được đổ hấp một hơi. Mấy người ở đây ngoài Nguyệt Vũ ra, đều là một mảnh kinh ngạc, bọn họ tuy rằng chưa thấy qua, nhưng cũng hay nghe đến . Thanh độc thú chính là bá chủ huyền thú loại trùng.

Đổ không phải bởi vì loại huyền thú này có thân thể thực lực bao nhiêu bưu hãn, mà là bởi vì chúng có năng lực sinh sản vô cùng bưu hãn, lại vô cùng đoàn kết, nếu có kẻ thù bên ngoài dám xâm phạm một con, bọn họ toàn bộ đều cùng hắn liều mạng!

Đám kiến còn có thể cắn chết voi, huống hồ sâu này so với con kiến bưu hãn hơn nhiều! Bọn họ quả thực không thể tưởng tượng, ở chỗ này cùng một đám trùng vừa bẩn vừa xấu đánh nhau sẽ là tình cảnh như thế nào!

Lúc này, thông qua không gian Triệt giải thích, Nguyệt Vũ cũng đã biết loại này không dễ chọc. Vì thế, ánh mắt sắc bén nhìn lướt qua Hoa Phong Khải đang ở chỗ đó ghét bỏ.

Bị ánh mắt Nguyệt Vũ sắc bén trừng trừng đến chịu không nổi , Hoa Phong Khải ngượng ngùng cười, có chút lấy lòng nói:

“Quân Dạ, thực xin lỗi, ta sai lầm rồi --”

Nguyệt Vũ:“......”

“Nếu không chúng ta chạy mau đi?” Hoa Phong Khải đề nghị nói.

Lam Nhược Thiên chỉ chỉ cách đó không xa, khó được chọn mi nói:“Không còn kịp rồi.“......

Theo phương hướng Lam Nhược Thiên chỉ, một mảnh màu xanh “thủy triều” đang hướng về bên này mãnh liệt mà đến.

Thấy vậy, mấy người đều nhịn không được đổ hấp một hơi. Một mảnh màu xanh thủy triều này bọn họ tự nhiên biết là cái gì! Lập tức, một đám đều có chút chấn kinh.

Bọn họ nghĩ đến sẽ có rất nhiều thanh độc trùng bò đến nhưng không tưởng được lại có nhiều như vậy! Mẹ kiếp, bọn họ là chọc phải đại phiền toái a?

“Mẹ nó, nhiều thanh độc trùng như vậy!” Đường Dần Thần nhìn đến một mảnh thuần sắc xanh, nhịn không được quát to một tiếng.

Không đợi mấy người đào tẩu, một phiến đại thanh độc trùng liền đến trước người bọn họ. Thanh độc trùng là loại trùng cấp thấp, không có linh thức thấu đáo. Bởi vậy sẽ không mở miệng nói chuyện. Đi đến trước mặt mấy người chính là liều mạng công kích!

Một con lại một con thanh độc trùng, so với con bị Hoa Phong Khải đánh chết kia đều lớn hơn không biết bao nhiêu. Có còn còn giống như tòa núi nhỏ, to đến dọa người!

Mẹ nó, Hoa Phong Khải đánh chết chỉ là một con thôi được không?!

Nhìn thanh độc trùng công kích mà đến, sáu người không có biện pháp khác, chỉ có thể đánh trả như vậy.

Vận khởi huyền lực, quanh thân liền hình thành một tầng khí hang tráo bảo hộ, phòng ngừa trên người thanh độc trùng này có nọc độc phun ra. Vì thế, sáu bóng dáng, thuần một màu lam huyền lực bị vây quanh bởi một mảnh trùng xanh ngắt, có vẻ phá lệ rõ ràng.

Tuy rằng thân hình trùng to lớn, nhưng thực lực cũng không thể cao hơn. Mấy thứ này, giống như Hấp Huyết Ma thú Nguyệt Vũ gặp được ở bí cảnh, thực lực thấp kém. Cho nên sáu Huyền tôn cao thủ, khi đối phó nhóm sâu này, trên cơ bản chính là một chiêu liền giết được một mảnh.

Trải qua một đoạn thời gian chiến đấu hăng hái, rốt cục, đàn trùng quy mô càng ngày càng nhỏ. Nhìn đến sâu còn không nhiều lắm, Hoa Phong Khải nhịn không được thán một câu:“mẹ nó, rốt cục cũng sắp hết. Ghê tởm chết ta !”

Trong vài người, thằng nhãi Hoa Phong Khải này là đánh cố hết sức nhất. Tuy rằng thực lực cùng Lam Nhược Thiên giống nhau, là cao nhất trong sáu người. Nhưng trời sinh có tính sạch sẽ nghiêm trọng, làm cho Hoa Phong Khải khi đối phó với loại huyền thú này, luôn có vẻ tránh né. Bởi vậy qua một trận chiến, Hoa Phong Khải thật sự là hao tổn không nhỏ!

Nhưng còn chưa chờ hắn cao hứng bao lâu, cách đó không xa một trận thanh âm ầm ầm vang lên, làm cho khuôn mặt tuấn tú của hắn mạnh mẽ trầm xuống.

Sẽ không là thứ đó lại tới nữa đi? Hắn không cần a a a......

Nhưng sự thật luôn tàn khốc. Chỉ thấy cách đó không xa, đàn thanh trùng màu xanh lại mãnh liệt mà đến. Tư thế kia, so với lúc trước càng thêm khủng bố.

Mấy người nhìn đến tình cảnh như vậy, một đám đều nhíu mi thật sâu. Thứ này thật sự là quá khó hết a.

Căn bản chính là không đạt mục đích thề không bỏ qua. Nếu tại đây cứ đánh như vậy, bọn họ dù lợi hại cũng sẽ bị nghiền chết a!

“Mở đường máu, chạy nhanh rời đi!” Nguyệt Vũ liếc liếc mắt đàn trùng đang tới gần, vung tay lên giết chết một chích thanh độc trùng, sau đó lớn tiếng quát.

Mấy người nghe xong Nguyệt Vũ nói, đều tỏ vẻ không có ý kiến. Dù sao đánh tiếp cũng không phải biện pháp, nghĩ biện pháp đi ra ngoài mới là vương đạo.

Một đám thanh độc trùng này đến thật sự là quá mức hung mãnh , cho nên Nguyệt Vũ hướng ra phía ngoài chém giết mở đường cơ hồ gần một ngày!

Đến khi Nguyệt Vũ rốt cục từ vòng vây mở ra một đường máu, phát hiện bên người mình thế nhưng một người cũng không thấy!

Nguyệt Vũ hơi hơi nhíu mi, lập tức đem thần thức thả ra ngoài. khi thả ra thần thức, đột nhiên cảm nhận được một người tồn tại. Vì thế, Nguyệt Vũ không nói hai lời, liền hướng về phía người nọ lắc mình mà đi......

“Vô Ưu?” Nhìn đến Dạ Vô Ưu vừa mới từ đàn trùng đi ra, Nguyệt Vũ nhẹ giọng hô.

“Vũ nhi?” Dạ Vô Ưu vừa mới ra, liền một người cũng không thấy, chợt nghe đến có người gọi hắn. Xoay người nhìn liền phát hiện dĩ nhiên là Vũ nhi.

“Như thế nào liền chỉ có mình ngươi? Những người khác ngươi có nhìn thấy không?” Nguyệt Vũ vẻ mặt nghiêm túc hỏi. Dưới tình huống này, một mình tách ra tuyệt đối là rất nguy hiểm.

“Ta không có nhìn thấy bọn họ. Vốn là ta cùng Hoa Phong Khải, nhưng sau đó lại bị đàn trùng tách ra . Về phần những người khác, ta cũng không biết.” Dạ Vô Ưu đồng dạng là vẻ mặt trầm ngưng.

“Chúng ta đi tìm bọn họ đi. Bằng không như vậy bọn họ có lẽ rất nguy hiểm.” Nguyệt Vũ thản nhiên nói.

“Quân Dạ, Vô Ưu!” Ngay tại Nguyệt Vũ vừa nói xong, bên cạnh cách đó không xa liền truyền đến thanh âm trầm thấp.

Nghe vậy, Nguyệt Vũ cùng Dạ Vô Ưu ngẩn ra, đều biết chủ nhân thanh âm này là ai. Xoay người lại, quả nhiên thấy được bóng dáng Lam Nhược Thiên chậm rãi đi tới.

“Các ngươi không có việc gì đi?” Lam Nhược Thiên đến gần hai người, hơi lo lắng hỏi.

“Chúng ta không có việc gì.” NguyệtVũ lắc lắc đầu, hỏi tiếp nói:“Ngươi thế nào? Còn có, mấy người kia ngươicó nhìn thấy không?”

“Ta một người. Bất quá, trước khi đi ra, ta nhìn thấy ba người bọn họ ở cùng nhau .”

“Nếu bọn họ ở cùng nhau , vậy liền an toàn hơn.” Nguyệt Vũ nhẹ nhàng thở ra,“Đi thôi, chúng ta đi tìm bọn họ.” Nói xong, dẫn đầu đi ra ngoài “””

“Đây là “...... Truyền tống trận!” Nguyệt Vũ nhìn truyền tống trận thấp thoáng trong hoa cỏ cây cối trước mắt, trong mắt vui vẻ.

Không thể tưởng được bọn họ mới đi một hồi liền tìm được truyền tống trận, vận khí này có thể nói là thật quá tốt hay không? Nghĩ đến lúc trước bọn họ cần rất nhiều thời gian mới tìm được truyền tống trận a.

“Chúng ta đi lên hay là đi tìm bọn họ?” Dạ Vô Ưu hỏi.

“Đi lên đi. Chúng ta đem truyền tống trận này làm cho rõ ràng một chút, sau đó đi lên trước. Ba người bọn họ cùng một chỗ không có cái gì nguy hiểm .” Nguyệt Vũ trả lời.

Lam Nhược Thiên cùng Dạ Vô Ưu nhìn nhau, gật gật đầu,...

Lúc này, Hoa Phong Khải bên kia: “Mẹ nó, ghê tởm chết ta !” Hoa Phong Khải từ đàn trùng đi ra. Vốn là vẻ mặt bình thường, lúc này là một mảnh tái nhợt. Lấy vận tốc ánh sáng rút đi áo khoác trên người, thậm chí cả giầy, Hoa Phong Khải từ ttrong giới chỉ một lần nữa lấy ra một bộ quần áo cùng giầy sạch sẽ thay.

“Ngươi không sao chứ? Có cần khoa trương như vậy hay không? “ Đường Dần Thần nhìn bộ dáng Hoa Phong Khải chật vật như vậy, trong lòng thích lý cái thích. Ai nha, không phải hắn vui sướng khi người gặp họa. Ai bảo thằng nhãi Hoa Phong Khải này, trước mặt người khác luôn một bộ cao quý tao nhã hoàn mỹ đâu? Hừ hừ, không thể tưởng được đường đường là nhị hoàng tử cũng có thời điểm chật vật như vậy!

Đường Dần Thần tỏ vẻ vô cùng hưng phấn!

“Ta như vậy, ngươi thực vui vẻ?” Đang lúc Đường Dần Thần đắc ý vạn phần, thanh âm Hoa Phong Khải lạnh lùng truyền đến, dọa Đường Dần Thần ngẩn ra, lập tức phản bác nói:“Như thế nào khả năng? Ta chỉ là thấy chúng ta sống sót sau tai nạn mà cảm thấy vui vẻ thôi!” Đường Dần Thần một bộ biểu tình 'ngươi suy nghĩ quá nhiều' nói.

Hoa Phong Khải liếc liếc mắt Đường Dần Thần một cái, rõ ràng là không tin.

“Nghỉ ngơi tốt, chúng ta phải đi tìm bọn họ......” Lúc này, Mộc Dật Hiên mở miệng đánh gãy đối thoại nhàm chán của hai người.

Nhắc đến ba người bọn họ, Hoa Phong Khải thầm nghĩ người đầu tiên chính là Nguyệt Vũ. Tuy rằng hắn biết Quân Dạ thực lực rất mạnh, nhưng hắn chính là nhịn không được lo lắng...”Đi, chúng ta đi tìm bọn họ!” Hoa Phong Khải mạnh mẽ đứng lên nói. Lúc này, làm sao còn một bộ ưa sạch sẽ?

Truyện Chữ Hay