CHƯƠNG
Tiết Lăng Phong lúc thì ngồi ngơ ngác, lúc lại nhìn ra ngoài cửa sổ, mười năm rồi, những hồi ức lẻ tẻ trước khi mất trí nhớ xuyên qua thời gian phủ đầy bụi bặm, tuy chưa bao giờ rõ ràng, nhưng không mờ nhạt đi chút nào; sau đó, y lại chậm rãi cầm lấy dược bình, mờ mịt đổ thuốc lên trên miệng viết thương của Song Phi. Một mình y đối diện với ảnh vệ không còn phản ứng, làm đi làm lại tới nửa đêm, cuối cùng gục vào bên giường chợp mắt.
Song Phi cũng nằm mơ, một giấc mơ lặp lại vô số lần, chỉ có đúng một cảnh tượng.
Đó là thời gian còn huấn luyện tại Thiên Ảnh môn, lần hắn bị phạt thảm nhất. Hắn đã không còn nhớ là bị phạt vì chuyện gì, chỉ biết đó là một lần giáo huấn giết một răn trăm.
Một mình hắn quỳ gối trên đài hành hình của Tu La tràng, bốn phía đều bị tuyết trắng băng lãnh bao phủ. Tu La tràng trống trải, tĩnh mịch không có một ai, không có bất cứ âm thanh nào, chỉ có gió lạnh gào thét thổi lên xích sắt rũ xuống từ giá hành hình va vào nhau phát ra âm thanh ‘keng keng’.
Hắn muốn đứng dậy, thế nhưng thân thể lại ngã vào trong tuyết.
Ngã xuống, tức là tử vong, đây là quy luật vĩnh hằng bất biến của Thiên Ảnh môn.
Lúc nãy còn có vài trăm đồng liêu tới vây xem hắn thụ hình, giờ bọn họ đã tiêu thất đi đâu đó như là quỷ mị, nhưng cho dù họ còn ở lại, cũng không có khả năng tới dìu hắn.
Ở cái thế giới ngăn cách với bên ngoài như Thiên Ảnh môn, chỉ có máu tanh và tàn khốc, mỗi người đều dựa vào loại bỏ người khác mà cầu được cơ hội sống sót, ít đi một người, tức là ít đi một đối thủ.
Nhưng đến lúc chết, mới có thể cảm nhận được, trong thế giới này đáng sợ nhất kỳ thực chính là cô độc.
Một mình chịu đựng, một mình giãy dụa, rõ ràng đã tới lúc nên một mình rời khỏi nhân thế, nhưng vẫn muốn sống sót trong cô độc.
Tại thời khắc tận cùng của sinh mệnh vạn vật cô quạnh như thế này, dù cho có một người ở bên hắn cũng tốt lắm rồi.
Thế nhưng cho dù là thời khắc như vậy, cho dù nội tâm khát vọng cường liệt tới đâu, hắn cũng đã bị huấn luyện để có thể giấu diếm vết tích.
Ảnh vệ không cần có tình cảm và suy nghĩ, hắn chỉ an tĩnh nằm trên mặt đất, để tuyết trắng yên lặng phủ lên người mình, đến nước mắt lướt qua gương mặt cũng không tự biết.
Nhưng, một trận tiếng bước chân vội vàng đi tới quấy rầy cái chết yên tĩnh này.
Cước bộ hoảng loạn kia dừng lại bên người hắn, sau đó bắt đầu cố sức kéo hắn đứng dậy. Hắn nhọc nhằn ngẩng đầu, muốn nhìn rõ xem là gương mặt của ai.
Giấc mơ này, cứ đến thời khắc đó lại nhiễu loạn.
Cái người kéo hắn dậy kia, có lúc là Quy Khư, vẻ mặt lo lắng và sợ hãi, luống cuống nâng phía sau lưng hắn lên, chuyển nội tức không thuần hậu của mình sang cho hắn, hoàn toàn không để ý bản thân công lực còn thấp sẽ phải đối mặt với cuộc đấu loại kế tiếp như thế nào; có đôi khi, lại là Tiết Lăng Phong, vẫn dáng vẻ hơn mười tuổi, liều mạng kéo tay hắn, đôi mắt thật lớn ngập lệ, bất lực mà sợ hãi, khiến hắn không thể nào yên tâm rời đi.
Nhưng vô luận là ai, người vào giờ khắc này đi tới bên người hắn, đều là người mà cả đời này hắn không thể bỏ mặc, là người đến chết cũng không vứt bỏ mình, đến chết vẫn lo lắng.
Chỉ là, cho tới bây giờ, không có ai trong họ ở bên người mình nữa, một người đã rời đi rất xa, mà người còn lại, gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt.
Lúc Song Phi tỉnh lại, là một buổi hoàng hôn, không biết từ lúc nào bên giường đã treo một tấm sa liêm (mành), ngăn chặn ánh mặt trời chiếu vào giường.
Lạc nhật (mặt trời lặn) rất tròn, nhìn xuyên qua sa liêm, cũng không chói mắt.
Lần trước mặt trời lặn, hắn bị Tiết Lăng Phong kéo vào trong sân đút cho ăn, sau đó, chịu đòn.
Song Phi ngồi xuống, mùi thuốc tràn ra khỏi chăn. Hắn động đậy một chút, phát hiện tay mình đã được băng bó lại, trên đầu gối cũng bôi một ít thuốc, đã ngấm vào da, nhưng còn giữ được hương vị của thuốc.
Hắn thử đứng xuống đất, hình như thân thể cũng không còn đau đớn như cũ.
Trong viện, như thường lệ truyền tới tiếng đùa giỡn hi hi ha ha, tiếng đuổi bắt —— mệnh của mỗi người, thực sự là rất bất đồng.
Song Phi đi về phía cửa sau vài bước, thân thể vẫn còn hơi yếu ớt, trận tuyết yên lặng trong mộng kia đụng vào tia sáng hiện thực liền tản đi như sương khói.
Vô luận như thế nào, chung quy hắn vẫn là một ảnh vệ.
Hắn đã bị đóng dấu, dấu ấn mang tên của Tiết Lăng Phong, trở thành một món hàng, điều đó nói rõ, yêu cũng được, không muốn cũng được, đều đã có thể được hắn an tĩnh đặt dưới đáy lòng, bị thời gian bình thản giấu đi.
Thật vất vả Song Phi mới tới được bên cánh cửa, vừa định ra ngoài một chút, cửa bỗng nhiên bị mở ra từ phía bên kia, bóng người thon dài của Tiết Lăng Phong chặn trước cửa, trong tay còn bưng một chén thuốc.
Một người ở trong, một người bên ngoài, hai người đều giật mình, nhìn nhau, nhất thời không có phản ứng gì.
Hoàng hôn tia sáng lờ mờ, chiếu vào trên người họ, cực kỳ giống như thời khắc sinh ly tử biệt nhiều năm trước kia. Chính là từ thời điểm đó, họ đã bước lên hai con đường hoàn toàn bất đồng.
Chuyện cũ trong quá khứ, vào khoảnh khắc đó, tựa như xuyên qua thời không, biến thành một bàn tay, chạm vào ánh mắt giữa họ một chút.
Sau đó, Song Phi cúi đầu quỳ xuống, quỳ gối trước chủ nhân của hắn, chúa tể của hắn ngay trước mặt, vì vậy bàn tay yếu ớt kia lập tức biến mất.
“Chủ nhân.”
Tất cả khôi phục bình thường, Tiết Lăng Phong cũng khôi phục bình thường, ảnh vệ của y mê man ba ngày, y cảm thấy may mắn rằng sự vấn vương và yếu đuối y thể hiện đêm đó không bị bất cứ ai thấy.
Đây là nhược điểm mà y cất dấu, không cho bất cứ ai biết đến.
“Đứng lên uống thuốc.”
Tiết Lăng Phong đi qua bên nguời ảnh vệ của y, thậm chí không đưa tay ra dìu hắn, đi thẳng tới bên bàn ngồi xuống, buông chén thuốc.
Ảnh vệ của y lập tức lĩnh mệnh đi theo, quỳ gối bên chân y, nỗ lực dùng bàn tay bị quấn như bánh chưng của mình nâng chén bạc chế tác tinh xảo kia lên.
Thế nhưng hắn làm cách nào cũng không thể thành công. Đôi bàn tay từng vung kiếm vì chủ nhân kia, bây giờ trở nên vụng về chưa từng thấy.
Tiết Lăng Phong nhìn một hồi, tùy ý đem cái chén đã bị văng không ít thuốc đặt ở chỗ ảnh vệ của y không với được, rồi kéo hắn dậy, đặt lên chiếc ghế đối diện.
Băng gạc trên tay hắn bị nước thuốc văng ra thấm ướt, tạo thành một mảng vết tích màu nâu.
Còn hắn chỉ trầm mặc an tĩnh ngồi ở chỗ kia, thậm chí không hướng chủ nhân của mình hỏi lý do bị đòn.
Tiết Lăng Phong nhìn ảnh vệ của mình một hồi, thân thể suy yếu này, bàn tay run nhè nhẹ đặt trên đùi này, có thể nói, mỗi một vết thương trên người hắn đều là bởi vì mình.
“Có đau không?”
Tiết Lăng Phong nâng bàn tay bị thuốc làm ướt nhẹp của Song Phi lên.
Nếu như không chủ động hỏi, có lẽ ảnh vệ của y sẽ nhẫn tới chết cũng không nói ra một chữ.
Không đợi Song Phi đáp lại, Tiết Lăng Phong đã cởi băng gạc trên tay hắn, lộ ra một đôi bàn tay sưng đỏ. Cho dù là thuốc tốt, nhưng bị thương quá nặng, trong khoảng thời gian ngắn không thể lập tức hồi phục.
“Không nên làm ướt, hiểu chưa?”
Tiết Lăng Phong nâng mắt nhìn Song Phi một chút, loại thuốc này gặp phải nước sẽ mất tác dụng giảm đau.
—