CHƯƠNG
Tiết Lăng Phong uống rượu tới tận nửa đêm.
Bọn họ càng uống càng say, càng say càng ầm ĩ, thân phận chủ tớ cũng dần dần mơ hồ, một vài vấn đề tạm thời còn bất đồng cũng bị họ gác sang một bên, ba nam nhân cứ như vậy hỉ hả lăn qua lăn lại ở tiểu lương đình tới lúc mặt trăng gần lặn núi tây.
Đợi tới lúc Tiết Lăng Phong lung lay lúc lắc trở lại tẩm ốc của y thì thái dương đã sắp mọc, mà lúc y tỉnh lại thì thái dương đã chuẩn bị xuống núi rồi.
Trời chiều đẹp vô hạn, y đứng lên đi tìm ảnh vệ của y.
Tiết Lăng Phong đi tới hậu viện của mình, những nữ tử thường ngày sẽ vây tới cũng không có ở nhà, hôm nay các nàng hướng Vương Tam xin nghỉ, cùng nhau du lịch, phải sau khi mặt trời lặn mới có thể trở về.
Trong viện rất an tĩnh, mỗi cành cây ngọn cỏ đều lẳng lặng an tường trong ánh chiều tà, gian nhà ảnh vệ của y ở ngay giữa một mảng trúc xanh biếc, bóng cây thấp thoáng giữa trời chiều, lúc này cửa phòng khép kín, như xa cách ngàn dặm với mọi người, lại như chỉ đợi mình y đẩy ra.
Tiết Lăng Phong cười, vung ống tay đi tới.
Lúc y vào cửa, lại thấy ngay nam nhân kia đang nằm trên giường. Nước rửa mặt và khăn đặt trong góc phòng không có dấu vết đã dùng tới, nước đã lạnh, thức ăn trên bàn cũng không đụng tới trở nên nguội ngắt, hoài nghi có khi hắn căn bản không hề rời giường.
Một mép giường vừa vặn bị ánh dương quang chiếu vào, còn ảnh vệ của y lui sát vào một mép khác, đầu hướng vào trong, quấn chặt chăn, chỉ lộ ra vài sợi tóc, như rất sợ bị ánh mặt trời làm tổn thương.
Trong phòng so với bên ngoài có vẻ càng tĩnh lặng, cho dù Tiết Lăng Phong vào hình như cũng không bị phát hiện, người trên giường vẫn lẳng lặng nằm, như là đang ngủ say.
Tiết Lăng Phong đi về phía giường. Lúc y sắp tới gần, thì ảnh vệ của y bỗng nhiên tỉnh lại, nhìn thấy y liền vội vã nhổm dậy, nhưng rồi giống như gặp phải thống khổ cực lớn, hừ một tiếng lại úp sấp xuống.
“Chủ nhân…”
Giọng Song Phi hơi khàn khàn, không băng lãnh rõ ràng như mọi khi. Tiết Lăng Phong thấy sắc mặt hắn cũng không tốt, cũng đoán được hắn có lẽ cả đêm không ngủ.
“Ngươi làm sao?”
Tiết Lăng Phong ngồi xuống bên mép giường, nhìn ảnh vệ vẫn đang nỗ lực đứng lên.
Ngọc thế trong hậu đình đối với Song Phi mà nói là quá lớn, hắn một mực chịu đựng, cứ cho rằng qua một phút, rồi qua một phút nữa sẽ quen dần, nhưng rồi tới một lúc, hắn chợt phát hiện ra tình huống càng lúc càng tệ.
Kỳ thực không phải mọi người đều thích hợp tiếp thu cái thứ đó, cũng không phải cúc hoa của mọi nam nhân đều có thể trở thành ‘Vô lượng long huyệt’ trong truyền thuyết, thứ lớn tới đâu cũng có thể chui vào. Rất nhiều năm trước, đã có người quả quyết hắn ở phương diện này là ‘Không được’.
Thế nhưng cái gọi là tiềm lực, luôn luôn phải khai thác, phải tìm tòi, mới biết được là có bao nhiêu.
“Chủ nhân, ta… không được.” Bị phạt thì bị phạt vậy, đòn thì cũng từng lĩnh rồi. Thứ kia đã ở trong cơ thể hắn tròn một ngày đêm, cho dù là trước đây hắn chịu nghiêm hình tra tấn cũng không đến mức một ngày một đêm không cho người ta nghỉ lấy một hơi, hiện tại hắn cấp bách muốn nghỉ một chút.
“Cái gì?’
Tiết Lăng Phong không hiểu gì, mấy bầu rượu tối qua đã sớm khiến y quên mất chuyện ảnh vệ của y còn mang ngọc thế. (rách-nát = =)
Song Phi thấy chủ nhân của hắn không có vẻ gì là hiểu cả, liều rũ mắt, cắn cắn môi, yên lặng hít sâu. Một hơi xốc chăn lên, miễn cưỡng nằm úp sấp thành tư thế mang ngọc thế tối hôm qua, nâng eo lên. (đáng yêu ghê : )) )
Tiết Lăng Phong lấy làm kinh hãi, ảnh vệ của y nửa người dưới không mặc gì, hoàn toàn trống trải, ở chính giữa lộ ra một vĩ đoan thật lớn.
Song Phi vốn có mặc quần, thế nhưng tới nửa đêm hắn thấy bụng trướng đau cực kỳ, cho dù một cọng tóc đè lên mặt hắn cũng không chịu nổi, vì vậy đành cởi ra.
Tiết Lăng Phong luôn cho rằng ảnh vệ đã không còn cảm giác thẹn thùng, kỳ thực bọn họ chỉ là thân thể bị cải tạo tới không giống người thường mà thôi, bản năng nhân tính và nhược điểm họ chung quy vẫn không trốn thoát được.
Thân thể Song Phi run nhẹ trước ánh mắt của Tiết Lăng Phong, thấy nửa ngày Tiết Lăng Phong vẫn không có động tĩnh gì, liền thấp giọng cầu xin: “Chủ nhân, liệu có thể lấy ra được không?”
Tư thế này càng tăng thêm thống khổ của hắn.
“Lấy ra đi, sao Vương Tam lại dùng cái lớn như vậy với ngươi?”
Trên mặt Tiết Lăng Phong tuy duy trì không gợn chút sợ hãi, nhưng kỳ thực trong lòng y có một cảm giác là lạ —— lúc nhìn thấy sắc mặt tái nhợt đau đớn của ảnh vệ, nghe tiếng cầu xin mang theo chút ủy khuất và e ngại của hắn, y đích xác có một loại cảm giác là lạ.
Song Phi còn chưa kịp tạ ơn, tay đã vội vội vàng vàng đưa về phía sau, cầm một đoạn ngắn lộ ngoài cơ thể, chậm rãi rút ra, mông cũng bất giác nhếch cao một chút.
Tư thế này, biểu tình này, động tác này, không cái nào không làm cho bên trong cơ thể Tiết Lăng Phong sản sinh sóng nhiệt, nhưng y nhịn xuống. Y chỉ ở một bên nhìn ảnh vệ của mình chậm rãi lấy cái ngọc thế kia ra.
Mị nhục xung quanh huyệt khẩu hơi hơi sưng lên bị kéo ra theo một chút, gần như mút lấy cự vật này, như thể còn luyến tiếc rời xa nó, bề mặt ngọc thế dính dịch thể trong suốt, làm cho dễ dàng liên tưởng đến lúc này trong động động kia ẩm ướt ôn nhuận tới mức nào.
Vậy mà lần đầu tiên Tiết Lăng Phong chỉ đứng một bên không có bổ nhào tới.
Có đôi lúc, có cảnh sắc, tựa như hoa sen, ngắm nhìn từ xa, không tới gần tiết ngoạn (chơi đùa khinh thường) trái lại sẽ đẹp hơn.
Lúc ngọc thế rời hẳn khỏi thân thể Song Phi, hắn hình như lập tức khôi phục một chút tinh thần, vội vã bò từ trên giường xuống, quỳ bên chân Tiết Lăng Phong.
Ắt là lại phải chịu đòn?
Một ảnh vệ sao có thể yêu cầu thứ gì vì bản thân.
Thế nhưng sau một khắc, Tiết Lăng Phong chỉ kéo hắn lên, để hắn mặc y phục vào.
“Chưa ăn cơm đúng không? Ta phân phó bọn họ đưa cơm tối tới đây ăn.”
Song Phi chưa kịp phản ứng, Tiết Lăng Phong đã kéo hắn ra khỏi phòng.
Mặt trời còn chưa lặn, ánh dương quang vừa vặn tìm được gương mặt hắn, tia sáng đó đối với người thường mà nói cũng không chói lắm nhưng khiến Song Phi lập tức lấy tay che mắt lại.
Tiết Lăng Phong nhìn hắn một cái, không gạt tay hắn ra, chỉ tìm một bàn gỗ nhỏ có bóng râm để ngồi xuống.
Song Phi ngồi đối diện y, một cái sân, một ít hoa cỏ, hai nam nhân không nói lời nào.
Tiết Lăng Phong phát hiện, chỉ cần y không mở miệng, ảnh vệ của y cũng sẽ không chủ động nói gì. Nhưng lúc này y lại không muốn nói, vậy nên hai người im lặng nhìn nhau, chỉ chờ hạ nhân tới đưa cơm.
Ảnh vệ của y ngồi ngược ánh nắng, mặt trời chiếu lên phủ thêm cho hắn một tầng quang huy mông lung. Hắn từng giết vô số người, nhưng không cho cái cảm giác trên thân thể có huyết quang áp bức, trái lại có một sự yên lặng dữ thế vô tranh. (không tranh chấp với đời)
Thanh y bạc sam, dung nhan tuấn tú, kỳ thực đóng vai một công tử nhà giàu tuấn mỹ hay là thư sinh tài tuấn cầm kỳ thi họa cũng không ai hoài nghi, chỉ có điều con người có số mệnh, hắn đã định trước là không có được nhân sinh như vậy.
Hắn triệt để thuộc về y, một thanh kiếm vô tưởng vô niệm, vì y loại bỏ tất cả.
Cũng chính là một thứ công cụ…
Chỉ có điều hiện tại y thu thanh kiếm đó vào vỏ, giấu đi quang mang sắc bén của nó, chỉ muốn mang theo người vừa an toàn lại vừa đẹp mắt là tốt rồi.
Tiết Lăng Phong bỗng nhiên nở nụ cười một chút, Song Phi vừa vặn ngẩng đầu nhìn thấy, hoàn toàn chẳng hiểu gì cả, rồi lại ngoan ngoãn buông mắt xuống nhìn bàn.
Rốt cuộc cơm nước được đưa lên, bày đầy trên bàn.
Lúc này, Tiết Lăng Phong thấy ảnh vệ của y đứng lên, vẫn một vẻ không chút hoang mang điều chỉnh vị trí của bát đĩa, tất cả những món y thích, đều được hắn chính xác chuyển tới trước mặt y.
Tiết Lăng Phong hơi mỉm cười, ánh mắt lại di chuyển từ thức ăn sang phía ảnh vệ của y.
Đúng là hắn so với đầu bếp riêng còn hiểu khẩu vị của y hơn.
Tiết Lăng Phong nhìn ảnh vệ tỉ mỉ chuẩn bị giúp mình, dọn thức ăn, ngâm trà vào nước, đũa cũng cố ý chà lau thêm một lần, đây là thứ Tiết Lăng Phong chưa bao giờ nhận biết, đến từ một loại ôn nhu của nam giới chăng?
Một nam nhân làm, vì sao lại gây ra cảm giác khác với nữ nhân?
“Sao ngươi biết ta thích ăn cái gì?”
Tiết Lăng Phong hỏi một câu có vẻ ngẫu nhiên.
Ảnh vệ của y hơi kinh ngạc ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với ánh mắt của y. Bên trong đó có điều mà họ đều hiểu —— bởi vì hắn cứ như vậy, từ một nơi bí mật gần đó yên lặng bảo hộ y ba năm nay. Tất cả về y, hắn để trong mắt, ghi tạc trong lòng; mà tất cả của hắn, sinh mệnh, thân thể, linh hồn, đều thuộc về y.
Chỉ đáng tiếc là, một phần ôn nhu khác không có chạm tới đáy mắt của nam nhân này. Hắn làm tất cả điều đó, nhưng con mắt vẫn đen vẫn sâu, nhìn như bao hàm vô số thứ, nhưng Tiết Lăng Phong biết nơi đó kỳ thực chính là một cái đầm nước chết đã biến thành màu đen, cái gì cũng không có, bởi vì tất cả mọi người đều biết ảnh vệ không có tư tưởng, cũng không có cảm tình.
Nếu có một ngày, trong đôi mắt đó có ái ý thì…
Tiết Lăng Phong bắt đầu hiểu ra cái cảm giác là lạ lúc đầu của mình là gì, đó chính là y đang nghĩ, nếu như có một ngày nam nhân này yêu mình…
Song Phi dọn thức ăn xong, ngồi xuống, chờ Tiết Lăng Phong động đũa trước. Đã rất nhiều năm, hắn hầu như không ăn cơm như một người bình thường. Dưới đa số tình huống, hắn nhờ vào quả dại hái trên cây để đỡ đói. Còn lúc huấn luyện ở Thiên Ảnh môn, một trăm người chỉ có sáu mươi phần cơm, bốn mươi người cuối cùng sẽ không có gì để ăn, mỗi lần đều phải dựa vào sống chết tranh đoạt.
Tiết Lăng Phong dần dần nhớ tới, cha của y cũng là bỏ đi cùng với một ảnh vệ, điều đó nói rõ ảnh vệ cũng không phải là một sinh vật hoàn toàn không có ý thức của riêng mình.
Chỉ cần đào giếng đủ sâu, trong sa mạc cũng có thể khơi ra nước…
Tiết Lăng Phong vừa nghĩ vừa gắp một miếng thịt lên.
“Ngươi cũng ăn.” Y ra lệnh.