Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vân Đóa cũng không phải không biết xấu hổ mà trở về ký túc xá. Trên cổ và vai đều có dấu vết, cô không dám cởi áo khoác trước mặt mọi người.
Lệ Kiêu trực tiếp mang cô về nhà. Ngồi trên xe, vết đỏ ửng trên mặt của cô gái nhỏ cũng chưa vơi bớt, cô vừa xấu hổ vừa tức giận như một chú heo con. Lệ Kiêu đã chiếm tiện nghi thỏa mãn nên không trêu chọc nữa, ôn tồn dỗ dành bạn gái cả đường đi.
Sau khi về đến nhà hai người thay quần áo. Vân Đóa mặc áo sơ mi rộng, cổ áo cao và vạt áo nhét vào trong quần jeans. Cô rất ít khi mặc quần, bộ quần áo mới thay này quá đỗi kín cổng cao tường, nhìn như... Không thể xâm phạm:)
Lúc xe chạy đến khu biệt thự đã hơi trễ một chút, cô con dâu xinh đẹp vốn đã lo lắng khi gặp bố mẹ chồng nay lại càng thêm căng thẳng. Cửa mở, cô giáo Tiêu là người ra đón đầu tiên.
Cô giáo Tiêu thấy học trò cưng ở nhà trông có vẻ còn vui hơn so với lúc ở trường học. Bà nhận lấy món quà mà Vân Đóa mang đến, sau đó kéo cô gái nhỏ đến bên cạnh hỏi han ân cần, toàn bộ quá trình cũng chả thèm nhìn con trai ở phía sau lưng cái nào, giống như Vân Đóa mới chính là con gái ruột thất lạc bên ngoài của bà.
Còn về phần đứa con trai thì chắc là con nhà hàng xóm.
Hàng xóm Lệ Kiêu cong khóe môi nở nụ cười, rất tự giác đi vào bếp làm trợ thủ cho bố già.
Cô giáo Tiêu đưa Vân Đóa vào phòng quần áo, ào ào lấy ra rất nhiều túi xách.
"Ta mới mua mấy chiếc túi này ở nước ngoài! Con nhìn xem thích cái nào?" Bà lại cười nhìn Vân Đóa, "Bây giờ là lúc con phải làm đẹp, cứ ăn ngon mặc đẹp đi! Muốn cái gì thì bảo Lệ Kiêu mua cho, con đừng khách sáo với nó, dù sao thì nó cũng kiếm được nhiều tiền vậy mà!"
Sự bất an của Vân Đóa khi vừa vào cửa đã vô tình tan biến. Cô giáo yêu thích của cô, mẹ của người đàn ông cô yêu, đã nhìn cô với một nụ cười và ánh mắt tràn đầy yêu thương. Trong lòng Vân Đóa từ từ trở nên ấm áp.
Nhưng Vân Đóa cũng không thể mặt dày đưa tay lấy —— những chiếc túi đó đều là hàng hiệu xa xỉ, bất kỳ chiếc nào trong số chúng đều có giá hàng chục nghìn đô la. Cô giáo Tiêu thấy cô gái nhỏ ngại ngùng nên đã tự làm chủ, chọn giúp Vân Đóa một cái túi Chanel với dây đeo dạng sợi xích, rồi lại lấy thêm một chiếc khăn lụa từ tủ quần áo ra nhét vào trong bọc cho cô.
Vân Đóa không từ chối được bèn đỏ mặt nhận lấy. Hai người phụ nữ yêu cái đẹp sột soạt trong phòng quần áo một hồi lâu rồi mới bước ra ngoài.
Viện trưởng Lệ cởi bỏ chiếc áo khoác trắng, bộ dáng nhàn nhã bưng ly giữ nhiệt uống trà kỷ tử. Khác với vẻ cứng rắn trên người con trai, cả người ông tràn đầy ánh hào quang của một thầy thuốc "phổ độ chúng sinh", trông rất hiền lành.
Viện trưởng hiền lành từ chối yêu cầu giúp rửa rau của Vân Đóa, Vân Đóa không có chuyện làm nên một mình lên phòng của Lệ Kiêu trên lầu ba.
Bây giờ Lệ Kiêu rất ít về nhà, nơi ở của anh vẫn giữ nguyên như cũ. Vân Đóa nhìn gian phòng quen thuộc, nhớ lại lần trước Lệ Kiêu tới giúp cô kéo rèm, hơi thẹn thùng sờ sờ mặt.
Học bá Vân Đóa Đóa lại đi đến giá sách trước mặt. Lần trước chỉ ở đây ba ngày nên cô cũng không có cơ hội xem kỹ hai giá sách lớn cao từ trần đến sàn này.
Rất nhiều người có định kiến vận động viên "Đầu óc ngu si tứ chi phát triển", nhưng Vân Đóa biết rõ bạn trai mình không chỉ có ngũ chi phát triển mà ngay cả suy nghĩ của anh cũng thật sự không hề đơn giản. Bối cảnh gia đình như thế, sinh trưởng trong thư hương môn đệ, từ nhỏ Lệ Kiêu đã được hun đúc rất nhiều.
Thư hương môn đệ: 书香门第shū xiāng mén dì. Được dùng để chỉ gia đình học giả, nói chung là để chỉ gia cảnh tốt.
Anh đọc rất nhiều sách, sách chuyên môn về quyền anh thì không phải bàn, trên giá sách còn có rất nhiều tác phẩm lịch sử nổi tiếng. Ngoài ra, còn có một tầng tất cả đều sách nước ngoài nguyên bản—— Vân Đóa hơi ghen tị, trong đó có rất nhiều sách văn học nước ngoài mua bên ngoài không được!
Vân Đóa nâng cánh tay lên, cẩn thận lấy một quyển sách trên kệ, lúc kéo sách ra cô ngây ngẩn cả người.
Vân Đóa đã quá quen thuộc với những cuốn sách nhỏ này, đó là bản dịch của dịch giả mà cô yêu thích, bản dịch của nam thần Shane.
Cô vui vẻ lật xem tập sách, càng xem càng cảm thấy có gì đó không ổn—— sao Lệ Kiêu có thể có những thứ này? Cô giáo Tiêu đã từng nói đây là "tư liệu nội bộ" thì tại sao Lệ Kiêu lại có, mà còn rất đầy đủ.
Cô tiện tay mở một quyển sách nhỏ ra, có một dòng chữ đen trên trang đầu:
Bản dịch đầu tiên hoàn thành cùng ông nội, //.
Không có ký tên. Nhưng Vân Đóa đã quá quen thuộc nét chữ này, thể chữ đậm mạnh mẽ ngay ngắn, nét hất lên như muốn đâm rách mặt giấy, đặc biệt cứng rắn có lực. Điển hình của "chữ tựa như người".
Vân Đóa nhìn chằm chằm dòng chữ một hồi, những chi tiết bị bỏ qua trước đó giống như những hạt châu nhỏ rơi lả tả, bắt đầu được xâu chuỗi lại—— trình độ tiếng Anh bản địa của Lệ Kiêu, anh tiện tay phiên dịch vài câu thoại vô cùng tuyệt vời, nhớ tới vẻ mặt kỳ lạ của người đàn ông khi nhìn cô cầm những bản dịch này...
Vân Đóa nhắm mắt lại, đưa một tay lên che mắt, thở nhẹ một hơi.
Tâm trạng hơi phức tạp:)
Chính là kiểu "Tôi biết bạn trai rất lợi hại nhưng không ngờ lợi hại đến mức này", còn có "Học bá là ưu thế duy nhất để cô tự hào cũng bị anh đè bẹp ở mọi phương diện".
Cô còn nhớ lúc đó ở trước mặt Lệ Kiêu, cô vô cùng khoa trương, khen nức nở dịch giả Shane, mấy từ như "Siêu lợi hại", "Nam thần" đều dùng cả... Mà Lệ Kiêu, cứ cong khóe môi như cười như không, nghe cô khen ngợi.
Vân Đóa:... giả vờ quá hay.
Ép vua làm vua:)
"Ăn cơm thôi."
Vân Đóa quay người, trông thấy "Nam thần bức Vương" đã đứng sau lưng tự lúc nào.
Lệ Kiêu thấy bản dịch trên tay Vân Đóa, biểu cảm rõ ràng hơi sững lại.
Không giống âm thầm đắc ý như lần trước, vẻ mặt của anh bây giờ chính là "Cmn bại lộ rồi".
Vân Đóa nhàn nhạt nhìn bạn trai một cái, để sách lại vào kệ, "Em lật xem một chút."
Lệ Kiêu "à" một tiếng hơi mất tự nhiên, "Em lật xem một chút, hay là mang về xem nhé? Chẳng phải em... Rất thích bản dịch này sao?"
Vân Đóa lẳng lặng nhìn anh tiếp tục giả vờ, cô cũng làm như không biết, còn lắc cái đầu nhỏ vô tội.
"Bây giờ không thích nữa. Cũng không thích dịch giả này nốt."
Lệ Kiêu: "... Vì sao?"
Vân Đóa "Haizz" một tiếng, khoát tay rất tự nhiên, "Em nghe nói dịch giả này là một ông già kỳ quái. Nghe nói ông ta bảy mươi tám mươi tuổi, còn hói đầu bụng bia."
Cô nhìn thoáng qua Lệ Kiêu thật sâu, "Em thoát fan rồi."
Lệ Kiêu đưa tay lên sờ cơ bụng tám múi của mình: "......"
Bữa cơm này nhẹ nhõm hơn dự đoán của Vân Đóa rất nhiều.
Cô cho rằng bọn họ sẽ đề cập đến những chủ đề làm cô khó xử, xấu hổ nhưng bố mẹ của Lệ Kiêu không hề nhắc tới. Họ đối xử với cô một đứa con đã lâu không về nhà, càng không ngừng thêm cơm thêm đồ ăn cho Vân Đóa, quen thuộc ân cần. Viện trưởng Lệ nói có rất nhiều hộ sĩ trong viện đều thích xem video của Vân Đóa, cô giáo Tiêu cũng khen mấy bộ váy của Vân Đóa xinh đẹp, còn nói chuyện với cô về việc ôn tập... Đều là những chủ đề rất ngày thường.
Rất kỳ quái, rõ ràng là lần đầu tiên cùng nhau ăn cơm nhưng Vân Đóa lại có cảm giác tự nhiên như được trở về nhà ăn cơm vậy.
Thật lâu rồi cô chưa được trải nghiệm sự ấm áp và yên bình một cách rõ ràng như vậy.
Đang vào mùa cua, hôm nay viện trưởng Lệ cũng làm món cua lông hấp dẫn. Lệ Kiêu thuần thục dùng bộ dụng cụ món lấy thịt cua vào bát, đặt ngay ngắn trước mặt công chúa nhỏ của anh, rất tự nhiên như mỗi lần bóc tôm cho cô.
Đang ở trước mặt người lớn Vân Đóa còn hơi ngượng ngùng, nhưng khi quay đầu lại nhìn, bố của Lệ Kiêu cũng đang lấy thịt cua cho cô giáo Tiêu. Cô giáo Tiêu nâng cằm cười tủm tỉm nhìn chồng tách càng cua, nụ cười đặc biệt thiếu nữ.
Vân Đóa không khỏi chấn động trong lòng.
Trước khi đến, cô vẫn suy nghĩ về những yêu cầu mà nhà họ Lệ đặt ra cho bạn gái của Lệ Kiêu. Cô cũng rất tò mò, rốt cuộc là gia đình thế nào mới có thể nuôi dạy ra một người đàn ông ưu tú như bạn trai cô.
Bây giờ cuối cùng cô cũng hiểu rõ, yêu cầu và giáo dưỡng của họ cơ bản không phải dựa vào lời nói.
Là dĩ thân tác tắc.
Lấy hành động của mình làm gương.
Trên đường trở về, Lệ Kiêu và Vân Đóa bất ngờ phát hiện tình yêu thương của bố mẹ.
Vân Đóa thấy trong túi xách mà cô giáo Tiêu tặng cho cô có một phong thư, bên trong là một xấp tiền mặt màu hồng nhạt, còn có một tờ màu xanh lá mới tinh, tổng cộng là vạn lẻ nhân dân tệ, có ý ngàn dặm mới tìm được một —— đây là sự chấp thuận dành cho cô, ý bảo Vân Đóa chính là con dâu "Ngàn dặm mới tìm được một" của hai người họ.
Trong túi áo khoác của Lệ Kiêu thì lại có mấy gói vuông nhỏ. Vân Đóa nghiêng đầu nhìn thoáng qua, trên mặt hơi đỏ lên.
hẳn là bcs =))) hảo bố mẹ chồng
Lệ Kiêu nhếch khóe miệng cười âm trầm, giơ tay ném vào thùng rác.
Vân Đóa lắp bắp ngạc nhiên, "Sao anh lại ném đi?"
"Sao thế?" Lệ Kiêu nhướng đoạn mi nhìn cô, cười ranh mãnh xấu xa, "Em muốn dùng à?"
"Không, không phải!" Mặt Vân Đóa đỏ bừng, "Ah, cái này chẳng phải là một loại... quan tâm của bố mẹ anh sao."
Đến từ sự quan tâm, thâm trầm yêu thương và nhắc nhở của bố mẹ.
Hơi quá sâu rồi.
Vân Đóa hít thở không thông:)
"Anh đây phải cô phụ sự quan tâm của hai người họ rồi." Lệ Kiêu cong môi, "Những cái đó anh không dùng được."
Anh nhìn cô đầy ẩn ý, "Anh cần cỡ lớn mới được."
Vân Đóa: "......"
Cảm giác như tốc độ xe muốn tăng lên rồi. Xin anh, xin anh đổi chủ đề huhu.
Nhìn thấy khuôn mặt bạn gái ửng hồng, Lệ Kiêu cười cười và thật sự thay đổi chủ đề: "Vân Đóa Đóa, lúc nãy mẹ có lặng lẽ hỏi anh, nói em sắp tốt nghiệp rồi, có ý định gì không?"
"Ý định?" Vân Đóa khó hiểu, "Ôn tập chứ sao, cô giáo Tiêu không biết em thi MTI à?"
"Mẹ anh hỏi ý định khác cơ." Lệ Kiêu nghiêng đầu nhìn cô, nhấc một tay khỏi vô lăng, kéo lấy tay cô nắm chặt.
"Vân Đóa Đóa, chúng ta kết hôn nhé?"