Cuối cùng Lệ Kiêu vẫn quyết định thi đấu với Andrew, đai vàng thế giới luôn là ước mơ từ trước đến nay của anh.
Công ty xúc tiến và người đại diện đã bắt đầu bắt tay vào đàm phán, huấn luyện viên Rocky khuyên bảo không có kết quả, cuối cùng cũng thỏa hiệp rồi. Ông đã đưa ra một chiến thuật đặc biệt để đối đầu Andrew dành cho Lệ Kiêu, huấn luyện liên hợp, huấn luyện viên thể lực, bộ phận mục tiêu đã bắt đầu tác chiến, toàn bộ đều hướng về ngôi vương vô địch thế giới.
Trước khi bắt đầu giải vô địch thế giới WBC, Lệ Kiêu còn có trận đấu khác. Chỉ cần anh có trận đấu ở trong nước, Vân Đóa nhất định sẽ đến hiện trường xem bạn trai. Cô gái nhỏ là bạn gái rất đạt yêu cầu, ngoài việc cổ vũ hết mình trong suốt trận đấu, cô cũng tuân thủ lời hứa, mỗi lần trước trận đấu đều ngoan ngoãn quấn băng tay cho bạn trai.
Bây giờ cô đã quấn rất tốt rồi, mặc dù không lão luyện lưu loát như quyền Vương, nhưng cô buộc rất có tâm, một vòng rồi lại một vòng, tất cả đều tràn đầy sự động viên và quan tâm —— Vân Đóa không nói cho Lệ Kiêu, mỗi lần quấn băng dính cô cũng sẽ mặc niệm ở trong lòng "Đừng bị thương nha". Trước kia không có cảm giác gì, nhưng hiện tại anh là bạn trai cô. Trông thấy anh bị thương, dù là chỉ là vết thương nhỏ nơi khóe miệng thì cũng khiến trái tim cô quặn thắt đến khó chịu...
Sau khi quấn xong, Lệ Kiêu luôn đòi cô gái nhỏ hôn anh một cái. Vừa mới bắt đầu Vân Đóa còn rất ngại ngùng, nhưng về sau cô đã hôn đến quen, trở thành quán tính rồi, cô gái sẽ tự nhiên kiễng chân hôn vào cằm người đàn ông, sau đó giơ ngón tay cái lên, đôi mắt màu hổ phách mắt cười tủm tỉm nói với anh "Cố gắng lên cố gắng lên".
Sự cổ vũ của bạn gái có hiệu quả một cách thần kỳ, Lệ Kiêu cũng chưa từng để cho cô thất vọng. Anh trên sàn đấu đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, lần lượt chém xuống hết đối thủ mạnh này đến đối thủ khác.
Quyền anh là một môn thể thao không phổ biến ở Trung Quốc cho lắm, nhưng với sự nổi tiếng của Lệ Kiêu, cũng đã có nhiều nền tảng phát sóng trực tiếp các trận đấu hơn. Có fan đam mê và hiểu quyền anh, có fan nữ xem dáng người, còn có một lớp còn lại là fan couple, đặc biệt soi tương tác của đôi bạn trẻ. Bọn họ cố gắng đào ra nhưng khoảnh khắc ngọt ngào tại các sân vận động quy mô lớn, yêu nhất là lúc Vân Đóa quấn băng cho Lệ Kiêu trước cuộc thi.
Đạo diễn cũng rất hiểu chuyện, mỗi lần trước trận đấu, máy quay đều sẽ nhắm vào hai người, bình luận bay ngập trời:
【 ah ah ah hai người bọn họ thật sự rất ngọt ah 】
【 quấn! Hai người cũng quấn chặt tôi luôn rồi!! 】
【 đóa muội thật mềm mại và dễ thương, mỗi lần hôn quyền Vương còn phải kiễng chân lên, đáng yêuu ~】
【 nhan sắc của Đường Đóa quá tuyệt, qua màn ảnh mà vẫn xinh đẹp như thế 】
【 tôi chua quá, ánh mắt lúc Lệ Kiêu nhìn bạn gái và ánh mắt lúc đánh quyền quả thực như hai người khác nhau vậy, anh ấy thật sự rất thích Đường Đóa huhuhu 】
...
Sau khi Vân Đóa đến xem vài trận đấu của anh, Lệ Kiêu sẽ đến Mỹ để tập huấn. Sắp xa cách hơn một tháng, Vân Đóa Đóa rất buồn bã. Lúc tiễn biệt ở sân bay, Lệ Kiêu đã kéo cô đứng vào trong góc, kéo mũ áo len che cho hai người, lặng lẽ an ủi cô gái nhỏ đang bĩu môi, cũng vụng trộm trao đổi một tí bí mật, điều ngọt ngào...
Sau Lệ Kiêu đến Mỹ, hai người mỗi ngày đều nhắn tin. Người đàn ông huấn luyện bận rộn, còn bị cách xa bởi Thái Bình Dương, nhiều khi tin nhắn đến trễ, anh nhắn "Đóa cục cưng ngủ ngon", đôi khi Vân Đóa ngủ một giấc tỉnh lại mới nhìn thấy... Cứ như vậy vượt qua sự chênh lệch múi giờ mà hàn huyên rất lâu, cuối cùng Vân Đóa cũng gọi video cho bạn trai.
"Vân Đóa Đóa," Lệ Kiêu kề sát vào màn hình một chút, đôi mắt đen nhu hòa, từ âm trầm thấp, "Nhớ anh rồi sao?"
Hai mắt Vân Đóa sáng ngời, nhưng lại ngượng ngùng không dám trả lời. Cô đỏ mặt rất dễ thương và nhẹ nhàng hỏi anh như làm nũng: "Vậy anh nhớ em không?"
"Nhớ." Lệ Kiêu lập tức đáp lại, giọng nói dễ nghe hơi khàn khàn, "Ngoại trừ huấn luyện, anh chỉ nhớ em thôi."
Vân Đóa mím môi cười xấu hổ, nhưng trong lòng lại ngọt ngào vô cùng.
Người đàn ông này không giỏi dỗ ngon dỗ ngọt, nhưng cũng bởi vì anh không thể làm giả những lời âu yếm, cho nên khi lời nói thật này ngẫu nhiên xuất hiện lại càng rung động hơn nhiều.
Cô mím môi dừng hai giây, rất nhỏ giọng: "Em cũng rất nhớ anh..."
Cô gái nhỏ da mặt mỏng, nói lời như vậy rất khó khăn, bình thường dụ dỗ nuông chiều cô cũng không muốn nói, hiện tại lại chủ động nói ra, Lệ Kiêu quá sung sướng rồi. Anh cong khóe môi cười, lại nghĩ đến cái gì đó rồi mở to mắt sáng ngời.
"Đúng rồi, anh có mua quà cho em!"
Khóe miệng đang cười của Vân Đóa cứng đờ.
Đến rồi đến rồi.
Chuẩn bị tốt để tiếp nhận khiếu thẩm mỹ bạo kích của thẳng nam:)
Mỗi lần đi thi đấu ở ngoài Lệ Kiêu đều mua quà cho bạn gái, mỗi một cái đều quý, mỗi một cái đều... mê mẩn.
Lần trước anh đi Đông Nam Á đã mua cho Vân Đóa một mặt dây chuyền bằng ngọc bích. Thật sự là ngọc tốt, màu nước trong suốt thượng hạng nhất... Nhưng Vân Đóa không hiểu tại sao bạn trai hết lần này tới lần khác đều chọn... Con ve??
Hẳn là con ve sầu.
Hoặc là loài bọ gì đó không biết.
Con ve lớn hơn phân nửa bàn tay cô, vừa dài vừa rộng, vừa lớn vừa tròn, đeo trên cổ thì thật giống... Đóa ca dân xã hội:)
Vì không muốn đả kích tấm lòng yêu thương và tính tích cực của bạn trai, Vân Đóa rất phối hợp mà đeo con ve lớn hai ngày. Về sau Kỳ Lãng vụng trộm nói cho cô biết, để mua cái khối ngọc con ve kia Lệ Kiêu đã nhanh chóng bỏ ra sáu số không...
Nghe xong quả thực tim Vân Đóa đã bị tắc nghẽn.
Về sau Lệ Kiêu còn mua cho Vân Đóa ốp điện thoại, quả cầu thủy tinh còn to hơn cả cái đầu cô và vân vân..., bạn trai tặng quà Vân Đóa đều nhận cả. Thích hay không chưa nói nhưng dù sao đây cũng là tấm lòng của bạn trai:)
Lúc này, người đàn ông trong màn hình rủ mi mắt đảo đảo cái gì đó, cô nhẹ nhàng chun mũi, điều chỉnh biểu cảm, "Oa ah rất thích nha" như vậy cùng với thần sắc bất ngờ nguyên bộ, chuẩn bị bày ra.
Đợi đến lúc Lệ Kiêu đưa quà lên, Vân Đóa lại ngây ngẩn cả người —— là son môi!
Anh lại có thể mua son môi!
Còn mua rất nhiều?!
Nhìn các loại son vỏ bạc, vỏ đen, vỏ bằng da được bạn trai xếp đầy cả bàn, Vân Đóa đóa sợ ngây người.
Đôi mắt màu hổ phách của cô trừng lớn, "Sao anh mua nhiều thế!"
Lệ Kiêu bày cây son cuối cùng lên, nhướng mày như đang hiến tế vật quý, "Đền cho em đấy."
Vân Đóa giật mình trong phút chốc, sau đó mới "Ah" một tiếng.
Lúc trước có lần cô đang trang điểm, anh đã trêu chọc cô. Hai người ồn ào qua lại làm son môi trong tay Vân Đóa bay ra ngoài, quẹt một một đường đỏ tươi lên vạt áo người đàn ông, sau đó rơi xuống mặt đất, đứt gãy.
Đó là son môi Givenchy vỏ nhung cao cấp, là màu Vân Đóa rất thích, hiện tại đã mua không được ở cửa hàng nữa.
Cô tức giận, nửa giờ chả thèm để ý đến bạn trai. Lệ Kiêu ôm cô dỗ dành cả buổi, cuối cùng còn nói sẽ đền cho cô.
Sau đó chưa đến hai ngày Vân Đóa đã quên mất việc này.
Thật không ngờ đến anh còn nhớ rõ, thực sự đền cho cô.
Còn đền cả một bàn...
Vân Đóa nuốt khan, hất cằm về phía bên cạnh, "Sao anh còn mua cả set thế?"
Lệ Kiêu nhàn nhạt "À", đầu ngón tay chỉ vào set YSL ngân hà khẽ chọt hai cái, "Anh thấy cái hộp này rất đẹp mắt, có thể em sẽ thích."
Vân Đóa: "..."
Phương thức mua sắm đơn giản thô bạo, có tiền muốn làm gì thì làm.
Đúng là bạn trai của ta:)
Lệ Kiêu không nói cho Vân Đóa biết, anh mua nhiều như vậy có một nguyên nhân là vì... Thẳng nam không biết cây son môi bị gãy là nhãn hiệu nào, màu số mấy.
Nhân viên bán hàng hỏi anh muốn mua màu gì, Lệ Kiêu chỉ có thể đáp "Màu đỏ":)
Nhân viên bán hàng cơ trí nhìn ảnh chụp của Vân Đóa, rồi so sánh và chọn ra vài màu. Lúc Lệ Kiêu mua son môi, bên cạnh còn có mấy cô gái đang chọn, bọn họ chọn cả buổi, muốn cái này lại không nỡ cái kia, thoạt nhìn đang rất phân vân.
Lệ Kiêu nhớ có lần Từ Bân Bân phàn nàn son môi của Tô Uyển Tĩnh quá nhiều, nói cô ấy xài tiền bậy bạ mua nhiều đến phá sản...
Lệ Kiêu hơi thắc mắc, một thỏi son chỉ có ~ tệ, muốn mua bao nhiêu thì mua bấy nhiêu thôi. Anh suy nghĩ một chút, nếu Vân Đóa Đóa của anh vì không nỡ chi nhiều tiền để mua son mà phải phân vân, hoặc là mua nhiều và bị nói là "Xài tiền bậy bạ đến phá sản"... Trong lòng anh sẽ không tán thành.
Không sao cả, mua! Anh cho mua hết!
Cứ như vậy, cơ bản là cửa hàng của nhãn hiệu nào người đàn ông cũng mua qua một lần. Không hiểu màu sắc, vậy thì xem cách đóng gói, nếu đẹp mắt và đáng yêu thì mua hết toàn bộ...
Vân Đóa nhìn từng thỏi son trong màn hình, tâm tình bắt đầu sung sướng. Cô ngước mắt nhìn người đàn ông cười, "Anh thích màu nào? Anh thấy em dùng màu nào thì đẹp?"
Lệ Kiêu đâu hiểu những thứ này. Anh nhướng đoạn mi, "Em thích màu nào thì son màu đó."
Vân Đóa chu môi làm nũng, "Anh chọn một đi mà!"
Người đàn ông nở nụ cười, "Nếu anh chọn thì..., em muốn anh son cho em sao?"
Vân Đóa hơi ngơ ngác một chút, có chút xấu hổ, "Cái đó, cũng không phải là không được nha..."
Cô nghe thấy bên kia có người gọi Lệ Kiêu, hẳn là anh phải đi huấn luyện rồi. Cô hơi không nỡ tắt video, "Được rồi, anh đi mau lên."
Người đàn ông không nhúc nhích, anh cụp mắt, thật sự đang "kén cá chọn canh" mà chọn son. Chọn mất vài giây rồi anh cầm lấy một thỏi Dior, mở ra nhẹ nhàng vặn lên cao hết nấc.
Không biết vì sao, Vân Đóa cảm thấy đôi tay rắn chắn mạnh mẽ đánh quyền của người đàn ông, khi cầm son môi vặn lên lại mang theo xúc cảm, lực hấp dẫn vô cùng.
Tim cô vụng trộm đập nhanh hai nhịp.
"Son gì cũng được, dù sao mặc kệ là em son cái gì," Lệ Kiêu ngước mắt lên nhìn màn hình, mở to mắt cười đến lưu manh, "Cuối cùng cũng sẽ bị anh ăn sạch..."
Em không cần mang son môi mỗi khi gặp anh. phút sau son sẽ mờ ngay thôi ~~~
Cổ Vân Đóa lập tức đỏ lên. Cô nói câu "Ôi anh nhanh đi huấn luyện đi bye bye", rồi vội vàng dập máy.
Cô chậm rãi thở dài một hơi, đưa tay sờ soạng tai nóng bừng, đưa hai tay lên áp vào má.
Chán ghét...
Lại trêu chọc cô!
Một tuần trước cuộc thi, hộ chiếu của Vân Đóa cuối cùng cũng làm xong. Hộ chiếu không dễ làm, nhưng trận đấu lần này quá quan trọng, cô quyết tâm nhất định phải đi đến tận hiện trường xem Lệ Kiêu.
Ba ngày trước trận đấu, Vân Đóa đến thành phố không ngủ Las Vegas. Người đến đón cô là Tô Uyển Tĩnh, đã gặp mặt từ trước.
"Kiêu ca bọn họ còn đang huấn luyện, tôi đưa cô đến khách sạn!" Nữ vận động viên cầm lấy hành lý của Vân Đóa, rất tự nhiên nói, "Ai nha, cuối cùng cô cũng đến rồi, hôm trước tôi đến mà bọn họ đều bận rộn, một mình tôi thật nhàm chán..."
Tô Uyển Tĩnh bật chế độ trò chuyện quen thuộc lên, Vân Đóa cùng cô ấy trò chuyện cười đùa, rất nhanh đã đến khách sạn.
"Câu lạc bộ sắp xếp hai ta ở cùng một gian." Tô Uyển Tĩnh nói trong lúc checkin, cô ấy cho Vân Đóa một ánh mắt "Cô hiểu mà", "Huấn luyện viên nói trận đấu sắp diễn ra, muốn bọn họ giữ gìn tinh lực và thể lực."
Vân Đóa: "..."
Chị gái này lại bắt đầu trò chuyện với mình về những thứ đó thật đấy à...
Tô Uyển Tĩnh còn muốn tiếp tục trò chuyện: "Nhưng tôi nghĩ chuyện này đối với anh Kiêu thật quá tàn nhẫn, dù sao cũng có câu nói tiểu biệt thắng tân hôn mà! Đúng không, hai người cái đó..."
Vân Đóa nuốt khan hơi mất tự nhiên, nhỏ giọng: "Thật ra, các huấn luyện viên lo lắng quá thôi..."
"Hả?" Tô Uyển Tĩnh khó hiểu, cô nghiêng đầu nhìn nhìn Vân Đóa, rồi lại suy tư vài giây về ý nghĩa của từ "Lo lắng", trên mặt hiện ra một biểu cảm khó nói lên lời.
"Ôi, không thể nào!" Cô sát tới gần, kinh ngạc hóng hớt, "Thoạt nhìn Kiêu ca vô cùng... Anh ấy không nên ah! Làm sao có thể không được chứ!"
Vân Đóa: "..."
Hiểu lầm hơi lớn.
Vân Đóa Đóa thuần khiết mà cũng biết cái này có hơi nghiêm trọng. Cái này có liên quan đến vấn đề "đại cương", nếu đồn ra ngoài thì sĩ diện của bạn trai cô ở câu lạc bộ sẽ nguy mất:)
Vân Đóa đưa tay gãi gãi thái dương, cảm thấy có chút xấu hổ, "Không phải, thực ra anh ấy... cũng được."
Giọng cô càng ngày càng thấp. Nhưng nghĩ đến việc muốn giữ gìn sĩ diện của bạn trai, cô gái nhỏ lại mạnh mẽ nuốt khan, cố gắng làm cho giọng mình nghe có lực: "Anh, anh ấy cũng được!"
Cô gật đầu đầu và tiếp tục cường điệu: "Rất lợi hại đấy!"
Vẻ mặt Tô Uyển Tĩnh ý là "Tôi hiểu rồi", còn ý vị thâm trường "Ah ~" một tiếng.
Trước khi âm cuối của từ "ah" rơi xuống, Vân Đóa đã nghe thấy giọng nói từ tính ở sau lưng gọi mình.
Cô quay người, phía sau lưng cứng đờ.
Lệ Kiêu đã một tháng không gặp đang đứng sau lưng, giống như cười như không mà nhìn cô.
Mời em lên phòng thử sự lợi hại của anh =)))