Hứa Tinh sáng hôm sau được Hứa Biên đưa đến trường như thường lệ, bạn bè khi thấy y thì hết sức vui vẻ. Từ khi vụ đuổi học bất thành của Khuất Gia Trình được lan ra, hắn không hề xuất hiện. Mọi người trong trường ai cũng bàn tán về hắn, có người nói trường đình chỉ học hắn tháng, có kẻ lại kêu vì phụ mẫu hắn đột nhiên trở về Đài Loan, lần này sẽ không đi Nga nữa, nên sẽ giám sát hắn kĩ càng.
Hứa Tinh y từ đó cũng không hề gặp phải chuyện gì về Gia Trình hắn, Hứa Biên không khỏi thập phần an tâm nhường nào. Cứ thế, học kỳ đầu trôi qua nhanh chóng, y được phong danh hiệu học sinh xuất sắc của trường, bạn bè thì nhiệt liệt ủng hộ y. Thiếu niên ngây ngô đem giải thưởng về khoe baba, anh chỉ mỉm cười xoa đầu, bảo y là một đứa trẻ ngoan.
Nhưng Hứa Biên bao ngày vẫn luôn lo lắng cho y, thiếu niên liên tục cầu xin muốn đến bệnh viện thăm mẹ. Mà anh lại thừa biết Bạch Dương nếu gặp y sẽ phát bệnh mà nổi điên, sợ thiếu niên vì tánh tự ti nhát gan mà buồn bã. Vì vậy anh chỉ biết nói dối bận rộn công việc không có thời gian cho Hứa Tinh đi gặp cô.
Thiếu niên ban đầu có chút thất vọng, bất quá vì biết Hứa Biên anh trước đây vì phải chăm sóc cho y mà bỏ bê công việc, bây giờ lại dồn hết cho anh giải quyết, có đêm anh không hề chớp mắt mà thức cho đến sáng để soạn thảo văn kiện, Hứa Tinh không khỏi đau lòng. Cho nên y chỉ nhỏ giọng gật đầu cho qua.
Hứa Biên nhìn bộ dạng ủ rũ hàng ngày của Hứa Tinh, anh do dự không biết có nên cho y thăm Bạch Dương một lần. Thiếu niên kia thật thiện lương và trong sáng, cho dù có bị mẫu thân đuổi đi, ghét bỏ đến đâu, thiếu niên vẫn không hề một lời oán trách, chỉ luôn thông cảm cho bệnh tình của cô. Mỗi đêm, y thường đem những tấm ảnh hồi trẻ của Bạch Dương ra ngắm nghía, y khẽ sờ tay lên gương mặt rạng rỡ của thiếu nữ trong ảnh, nước mắt ngay lập tức rơi xuống mà nhỏ giọng kêu "Mẹ".
- Tiểu Tinh.... con có muốn đi gặp mẹ? - Sau vài ngày suy nghĩ thật kĩ càng, rốt cuộc Hứa Biên cũng đưa ra quyết định.
- Baba........ baba sẽ cùng con đi gặp mẹ sao? Tiểu Tinh.... đương nhiên là rất muốn..... - Thiếu niên mỉm cười ngạc nhiên nhìn anh, phải chăng y có hy vọng được gặp mẹ lần nữa rồi.
- Nếu vậy, sáng mai, dù sao cũng là ngày nghỉ, baba sẽ cùng tiểu Tinh đến bệnh viện thăm mẹ, có được không? - Hứa Biên ôn nhu sờ tóc y, hỏi.
- Tiểu Tinh..... cảm ơn baba..... như vậy tiểu Tinh có thể nhìn thấy mẹ nữa rồi. - Hứa Tinh ngây thơ nở nụ cười, ngay lập tức hứng thú liền đi đến cạnh tủ học, lấy ra một chiếc găng tay được đan len hết sức công phu.
- Baba xem.... mùa đông đến hảo lạnh, tiểu Tinh đã lên mạng học cách đan găng tay. Nếu như mẹ đeo chiếc găng tay này.. có phải hay không sẽ cảm động mà đáp nhận thành ý của tiểu Tinh? - Hứa Tinh đem chiếc găng tay tới trước mặt anh, vui vẻ nói.
Hứa Biên mở to mắt ngạc nhiên, tiểu tử này, sao có thể một chút cũng không hề oán hận. Tâm tình lại tốt bụng thế kia, Bạch Dương sao có thể hiểu được nỗi lòng yêu thương của y đối với cô.
- Tiểu Tinh ngoan như vậy.... chắc chắn mẹ con sẽ hảo cảm động và yêu thương con.... - Anh cứng ngắt thốt ra từng chữ một.
Hứa Tinh mừng rỡ, với tâm nguyện chân thành của y, mẹ sẽ không hề chán ghét y nữa rồi, có thể hảo hảo yêu thương y. Thiếu niên đem chiếc găng tay bản thân tự tay đan len, cẩn thận cất vào trong cặp. Tối đến, Hứa Tinh trằn trọc vui vẻ ngủ không được, đôi môi bất giác luôn mỉm cười sung sướng. Nghĩ đến sáng mai phải đi gặp mẫu thân nên cần phải ngủ thật sớm để tránh ngày mai vô cớ mà ngủ gật, thiếu niên liền nhắm mắt đi vào giấc ngủ đẹp.
Ngày hôm đó, thiếu niên thức dậy từ rất sớm. Hứa Biên chán nản nhìn bộ dáng hứng khởi liên tục của y, trong lòng thầm nghĩ rằng, liệu hôm nay sẽ hay không xảy ra chuyện gì chăng, Bạch Dương cô ấy sẽ tái phát cơn thịnh nộ mà chán ghét đuổi y đi không.
- Baba.. chúng ta đi thôi. - Thiếu niên hớn hở, anh chỉ biết gật đầu gượng cười.
- Ừm.
Con đường đến bệnh viện tuy chỉ trong thời gian khá ngắn, nhưng Hứa Biên lại muốn mãi mãi sẽ không bao giờ đến. Anh khẽ liếc mắt nhìn thiếu niên đang vui vẻ ngồi bên ghế lái, y từ nãy đến giờ vẫn đang loay hoay với chiếc găng tay không rời, miệng bất giác mà nở nụ cười hạnh phúc.
"Cạch", Hứa Biên chậm rãi đóng cửa xe, nắm tay thiếu niên bước vào. Dãy hành lang của khoa tâm thần quen thuộc, bao nhiêu tiếng hét chói tai, những hành động bất bình thường của các bệnh nhân đập vào mắt Hứa Tinh, khiến y không khỏi sởn da gà. Song khi bước vào căn phòng kia, thiếu niên lại vui mừng không thôi. Bàn tay nhỏ gầy khẽ chạm đến gương mặt tái nhợt đang yên tĩnh ngủ trên giường thì liền bị Hứa Biên ngăn cản.
- Tiểu Tinh, mẹ con đang ngủ, chắc chắn đã hảo mệt, chờ mẹ tỉnh lại rồi hẳn tính.
- Vâng baba.
Một vị y tá bước vào, nhìn thấy hai cha con họ thì có chút lo lắng.
- A! Hứa tiên sinh, anh đã tới. Tôi có chuyện cần nói với anh.
- Hảo. Tiểu Tinh, con ở đây với mẹ, baba chốc nữa sẽ quay lại. - Hứa Biên hướng y ân cần nói.
Thiếu niên gật đầu nhìn bóng lưng anh đi ra ngoài cùng vị y tá kia. Y lấy ra từ trong cặp một chiếc khăn, vào phòng toilet xả nước ấm, cẩn thận dùng khăn xoa lên những giọt mồ hôi thấm trên gương mặt trắng bệch của Bạch Dương, ôn nhu lau trên cánh tay, bàn tay của cô.
Tuy mọi hành động của y đều hết sức nhẹ nhàng, nhưng cơn giật mình của Bạch Dương ngay lúc này lại làm cô đột nhiên thức tỉnh.
- A! Mẹ....
Bạch Dương ban đầu mở mắt ra thì nhìn xung quanh, chốc lát khuôn mặt của y đập vào mắt cô. Cô nhíu mày, nhìn chằm chằm y như thể đang suy nghĩ gì đó. Song bất chợt nghe thấy tiếng gọi "mẹ" của Hứa Tinh, cô dường như nhận ra y, trợn lớn mắt bật người dậy mà hét lớn.
- CÚT! NGAY LẬP TỨC CÚT KHUẤT MẮT TAO!
- Mẹ.................... là Tiểu Tinh.... con của mẹ......- Thiếu niên sợ hãi nói.
- KHÔNG! MÀY KHÔNG PHẢI! ĐỒ THỨ QUÁI THAI CHẾT TIỆT..... NGAY LẬP TỨC CÚT RA. - Bạch Dương càng nói càng hét lớn, hung hăng ném gối về phía Hứa Tinh.
- Mẹ..... mẹ đừng sinh khí.... tiểu Tinh mấy ngày qua đã cật lực đan chiếc găng tay này cho mẹ.... mẹ ở đây hẳn sẽ không đủ ấm.... cho nên... - Thiếu niên run rẩy cầm chiếc găng tay, rơi nước mắt nói.
- ĐỒ NÓI DỐI! TAO KHÔNG PHẢI MẸ MÀY. TAO BẢO MÀY ĐI KHỎI ĐÂY CHO TAO.... - Bạch Dương phẫn nộ giành lấy chiếc găng tay mà điên cuồng xé nát, từng mảnh len chỉ rơi tứ tung.
- Mẹ... đừng mà... - Thiếu niên thống khổ nhìn Bạch Dương không ngừng xé chiếc găng tay do chính y tự tay làm, cúi người nhặt từng mảnh trên mặt đất.
- THẰNG QUÁI NHÂN, CÒN KHÔNG MAU CÚT!
- Mẹ...... - Thiếu niên nước mắt không ngừng rơi nhìn cô, không dám động đậy.
- Khoan đã! Phải rồi! Mày, mày giấu con tao ở đâu. Con gái tao mày đem nó giấu đi đâu rồi. Trả con lại cho tao, đồ tiện nhân! - Bạch Dương lúc này như phát hiện ra điều gì, ngay tức khắc đưa tay hung hăng nắm lấy tóc y quát.
- Mẹ... đừng mà.... Tiểu Tinh sai rồi..... Thực xin lỗi.... hức... hức...- Hứa Tinh liên tục khóc nức nở, mà cũng không ngừng van xin. Y quả là một quái thai không nên được sanh ra, để cho bây giờ mẹ y phải thành ra như vậy, y đáng chết, đáng hận. Thiếu niên vẫn luôn tự trách bản thân.
Hứa Biên sau khi được vị y tá kia thông báo về tình trạng sức khỏe của Bạch Dương. Không hiểu sao từ lúc anh tới thăm cô vào trước đó, tinh thần trở nên hỗn loạn, bệnh càng nặng thêm. Bất quá điều này Hứa Biên nghe hoài cũng đã quen, anh nghĩ chỉ có khi nhắc tới Hứa Tinh y, bệnh cô mới càng nghiêm trọng.
Tuy nhiên, điều anh hiếu kì nhất là vị y tá kia nói rằng ngày anh đến thăm Bạch Dương, sau khi anh rời đi thì có một người phụ nữ vô cùng lạ mắt cũng đến thăm cô. Mà người phụ nữ này khi hỏi có quan hệ gì với Bạch Dương thì im lặng không nói gì, vả lại ả từ đâu đến cuối đều che kín mặt mũi, một chút cũng không thể thấy rõ mặt. Người phụ nữ ấy ăn mặc rất sang trọng, không hề giống như người tầm thường, có thể là một phu nhân của một gia đình giàu có nào chăng. Mà điều đáng nghi là, người phụ nữ kia sau khi rời khỏi, thì Bạch Dương liền thay đổi sắc mặt, cô không hề la hét om sòm nữa, chỉ run rẩy kịch liệt, vô cùng sợ hãi một điều gì đó, cô liên tục khóc lóc vào ban đêm.
Hứa Biên vừa đi vừa cau mày suy nghĩ, nhưng nghi vấn vẫn luôn văng vẳng trong đầu anh. Người phụ nữ ấy là ai, rốt cuộc có quan hệ gì mờ ám với Bạch Dương, cô phải chăng đúng như anh dự đoán, đã giấu anh chuyện gì. Bỗng nhiên tiếng hét từ hành lang đột nhiên càng lúc càng rõ. Đây không phải giọng nói của Bạch Dương sao, không ổn, chẳng nhẽ điều anh luôn lo lắng cuối cùng cũng xảy ra. Hứa Biên lợi dụng đôi chân thon dài của mình mà chạy nhanh đến phòng Bạch Dương.
Khung cảnh đau lòng ngay trước mắt, Bạch Dương điên cuồng gào thét nắm lấy tóc thiếu niên, mà cơ thể nhỏ gầy kia chỉ biết ngồi bệt trên sàn khóc lóc, miệng không ngừng xin lỗi. Hứa Biên tức tối đẩy Bạch Dương ngã xuống đất, đem cơ thể của thiếu niên ôm chặt vỗ về.
- Hứa Biên, anh đến rồi. Anh xem, thằng ranh con tiện nhân này dám kêu nó là con em. Hứa Biên, giúp em với... - Bạch Dương lảo đảo ngồi dậy, nhìn thấy Hứa Biên thì hết sức vui mừng, nắm lấy áo anh mà sinh khí.
"Chát" Hứa Biên tức giận giáng xuống cho Bạch Dương một cái tát. Hứa Tinh hốt hoảng, bò đến đỡ lấy cô.
- Mẹ..... Mẹ không sao chứ?
- BUÔNG RA! ĐỒ TIỆN NHÂN! - Bạch Dương ngay lập tức dạt y sang một bên, tàn nhẫn nói.
- Bạch Dương! Em dám.... - Hứa Biên trừng mắt phẫn nộ, lại bị y chồm tới ngăn cản.
- Baba... làm ơn đừng đánh mẹ... là tiểu Tinh sai.... đừng đánh mẹ nữa... cầu baba... - Hứa Tinh là lần thứ hai thấy anh tức giận đến như vậy, lại còn vung tay đánh Bạch Dương trước mặt y, liền sợ hãi nói.
- Tiểu Tinh! Con thôi cái thái độ đó đi! Tại sao chỉ biết trách bản thân? Ngay cả bị mẹ đối xử như vậy, con cũng không thể phản bác?
- Tiểu Tinh.... thực xin lỗi... baba đừng sinh khí.... đừng đánh mẹ nữa.... mẹ như vậy không phải do Tiểu Tinh hết sao.? - Y cúi đầu nức nở.
- Con!.............. Bạch Dương! Em như thế nào lại có thể nói những lời tàn ác đó. Ngay cả con em, em không thể nhận ra nó sao? Em làm ơn tỉnh ngộ giùm tôi có được không? - Hứa Biên lay vai cô, nước mắt rốt cuộc cũng rơi xuống.
- Baba...
- ANH BỊ NÓ ẾM BÙA RỒI. SAO ANH LẠI TIN NÓ HƠN EM? THẰNG RANH CON KHỐN KHIẾP! MÀY DỰA VÀO CÁI GÌ, DÁM CẢ GAN KÊU TAO LÀ MẸ. CÚT NGAY! Hứa Biên, làm ơn hãy đuổi nó đi, giết chết nó đi cũng được, nó chính là yêu nghiệt, là yêu nghiệt......
Hứa Biên có chút run rẩy, tay nắm thành quyền. Anh không thể ngờ ngày hôm nay lại tồi tệ đến như vậy. Hứa Biên cười khổ, song lại im lặng không nói gì, trầm mặc đứng dậy, nắm lấy tay Hứa Tinh kéo ra ngoài.
- Baba.... Còn mẹ...
- Tiểu Tinh, từ giờ trở đi con đừng bao giờ đến đây nữa.
- Baba....nhưng mà....
- Baba nói thì nghe lời, không nói nhiều.
Hứa Tinh ngay lập tức im bặt, mặc cho anh nắm tay đi đến bãi đậu xe.
- Baba...... - Trong xe lúc này vô cùng im lặng, thiếu niên run rẩy đột nhiên lên tiếng.
- Chuyện gì? - Hứa Biên thanh âm có chút lạnh lùng.
- A.... Dạ.... không có việc gì. - Nghe qua thanh âm của Hứa Biên, y biết anh lúc này đang thực sinh khí, lời muốn nói ngay lập tức nuốt vô trong.
Hứa Biên thở dài, trong lòng thầm trách mắng Bạch Dương, nhưng sau một hồi nghĩ lại vẫn thấy bản thân cũng có một phần sai. Trước đó anh không nên sinh khí mà tát Bạch Dương trước mặt y, y dường như có vẻ rất khiếp đảm.
- Tiểu Tinh, baba biết con hẳn rất buồn. Nhưng baba không nỡ để mẹ đối xử với con như vậy. Baba cũng không cố ý đánh mẹ.
- Baba.... tiểu Tinh không sao.... vả lại... mẹ dù sao cũng đang bị bệnh.... tiểu Tinh tuyệt sẽ không trách mẹ hay baba.... Nhưng mà....................chiếc găng tay kia............... mẹ đã xé rách nó....
Hứa Biên nghe đến đây thì tay lái có chút không vững.
- A! Baba đừng bận tâm..... tiểu Tinh sẽ đan cái khác.... mẹ chẳng qua là đang nóng nảy mới làm vậy.... tiểu Tinh biết mẹ hẳn là không cố ý.... - Hứa Tinh ngập ngừng giải thích.
- Baba xin lỗi.... nếu biết trước sẽ xảy ra chuyện như ngày hôm nay, baba đã không để con đi gặp mẹ.
- Tiểu Tinh.... có thể được nhìn thấy mẹ là đủ rồi.... - Thiếu niên cúi đầu nhỏ giọng nói.
Hứa Biên đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ gầy đang nắm chặt của Hứa Tinh. Ôn nhu an ủi y.
- Tiểu Tinh đừng lo, con ngoan như vậy, baba hy vọng một ngày nào đó, mẹ sẽ khỏe bệnh và yêu thương con. Con đừng suy nghĩ nhiều. - Mặc dù anh thừa biết chuyện này khó có thể xảy ra, chỉ nói dối để y yên tâm.
Thiếu niên khẽ gật đầu, có lẽ baba nói đúng. Đợi cho mẹ y khỏe lại, y sẽ cố gắng làm cho mẹ phải tự hào về y, như vậy mẹ có thể hảo hảo thương yêu y như bao đứa trẻ khác. Hứa Biên nhìn thiếu niên tâm trạng dần vui hẳn lên, yên tâm lái xe tiến về phía trước.
===================
Khuất Gia Trình sau khi bị đình chỉ học hơn tháng, tâm tình vô cùng uể oải. Đã vậy, phụ mẫu hắn từ đó đến giờ ít nhắc đến việc làm ăn, cả ngày luôn sai người giám sát hắn, hắn làm những gì, hắn ở đâu, đi chơi với ai tất thảy bọn họ đều biết rõ. Vì vậy sẽ càng nghiêm khắc với hắn hơn.
Sáng mai Gia Trình hắn có thể đi học bình thường, tuy nhiên hắn phải chịu áp lực lớn là giáo viên từng li từng tí theo dõi hắn. Nếu hắn có bỏ tiết học, ngap lập tức gọi điện báo cho phụ mẫu hắn. Gia Trình cũng chả phải sợ sệt gì bọn họ, bất quá nếu hắn không nghe lời, Khuất Minh sẽ cho hắn chuyển tới Nga học. Mà hắn thì chán ghét không khí ở ngoài nước, ở Đài Loan không tốt hơn sao.
Hắn thầm nghĩ, tất thảy mọi chuyện đều do tên tiểu quỷ Hứa Tinh gây ra. Mà không, nói đúng hơn là cha của y, thiếu niên kia chẳng qua được anh nuông chiều quá mức nhưng cũng có chút nghiêm khắc đi. Cuộc đời hắn từ khi gặp y không hề yên ổn một chút nào.
Y thật to gan, từ đầu đến cuối chỉ biết lợi dụng đến phụ thân mà biến hắn thành ra "ngoan ngoãn" thế này đây. Coi như Gia Trình hắn chỉ vô tình giẫm phải con nai nhỏ mà cho qua đi. Tuy nhiên, từ giờ trở đi, y đừng hòng nghĩ đến điều đó.
Gia Trình bất giác nở nụ cười thâm độc, thì thầm nhắc tên y.
- Hứa Tinh............ W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
HẾT CHƯƠNG