Dã Thú (Đam Tứ Tuyệt)

chương 31

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Phía sau thực sự hảo đau, cảm giác như bị xé rách vậy, Hứa Tinh vô cùng đau đớn, nước mắt không ngừng tuôn rơi, chốc lát, đôi chân như có chất lỏng gì chảy xuống, y biết đó là máu.

Gia Trình cau mày cố gắng hôn môi Hứa Tinh, muốn cho thiếu niên kia sẽ đỡ sợ hơn, thế nhưng y liên tục khóc, bên trong khoang miệng của hắn mãi đau đớn rên rỉ.

Hắn rời khỏi bờ môi của y, nhẹ nhàng vén lấy mái tóc ướt đẫm mồ hôi của thiếu niên, đưa tay lau đi nước mắt trên gương mặt y.

Hắn nhẹ nhàng đưa dã vật khủng bố của mình di chuyển bên trong tiểu huyệt non nớt, Hứa Tinh ngay lập tức kêu khóc một tiếng, hai tay nắm chặt ra giường muốn trắng bệch.

- Oaa.... anh... Trình.... đau....

- Một lát sẽ không!! - Hắn mở miệng an ủi, đồng thời đưa đẩy phân thân kia sâu vào bên trong thân thể thiếu niên.

Hứa Tinh đành cắn chặt môi dưới nhẫn nhịn, Gia Trình đã ôn nhu như vậy, y không nên yêu cầu gì khác, trong đầu không ngừng tự trấn an mình, sẽ không sao, sẽ không sao...

Chốc lát, Gia Trình nâng cao hai đôi chân thon gầy của thiếu niên, đặt lên vai mình, dùng sức đem dã vật trừu sáp hậu huyệt chật hẹp kia.

- Nga.... hộc.. hộc....

Hứa Tinh thống khổ khóc ra tiếng, kịch liệt thở dốc, đột nhiên đôi môi bị Gia Trình hắn phủ lấy, hôn nồng nhiệt, bàn tay hắn thuận theo mà xoa nắn hai đầu v trước ngực của y.

- A... Anh... Anh Trình....

Gia Trình đột nhiên nâng thiếu niên ngẩng dậy, ngay lập tức y đã an ổn ngồi trên đùi hắn, tư thế thay đổi hoàn toàn khiến cho chỗ đó càng bị đâm sâu vào nội bích mềm yếu, máu cùng tinh dịch theo hai cánh mông của y mà chảy xuống.

- Tiểu Tinh....

Gia Trình mơ hồ gọi tên Hứa Tinh, ánh mắt nhìn y say mê, một bên vùi cổ thiếu niên xuống mà hung hăng hôn lên môi y, một bên bàn tay không ngừng sờ soạng chiếc lưng nhỏ nhắn mịn màng không tì vết của y.

Hắn ôm chặt lấy eo thiếu niên, di chuyển dương vt to lớn của mình lên xuống, liên tục ra vào nơi ẩn náu kia. Hứa Tinh khiếp sợ mà đau điếng, nức nở van cầu hắn.

- Cầu anh... đừng mà... Tiểu Tinh đau... làm ơn....

Gia Trình đưa hai tay Hứa Tinh vòng qua cổ hắn, ôn nhu vùi đầu y dựa xuống bả vai của hắn, xoa xoa mái tóc y trấn an.

- Nếu đau, cứ cắn vào vai tôi...

Hứa Tinh ngẩng đầu rơi lệ lắc đầu, y không muốn làm đau hắn, người y yêu thương ngay trước mắt đây, hắn đang cùng y một chỗ, cùng y giao phối, nhưng không hề cường bạo y như trước nữa, mà chính là thập phần nhu thuần ấm áp, tuy rằng nó rất đau, nhưng trái tim không hiểu sao mà đập loạn nhịp, phải chăng y đang hạnh phúc.

- Tiểu Tinh... tuyệt không... anh Trình sẽ đau.... - Hứa Tinh thút thít đối Gia Trình nói.

Gia Trình như không tin vào mắt mình, hắn lúc bấy giờ như lên thiên đường vậy, tiểu hài tử kia thật thiện lương, y là đang lo lắng cho hắn sao. Lúc này đây, Gia Trình thật sự đã nhận ra, thiếu niên kia chính là thích hắn, vậy mà trước đây hắn lại phủ nhận điều đó, liên tục chửi mắng mà vũ nhục y, đánh đập y, cường bạo y, để y phải chịu bao nhiêu đau đớn như vậy. Nhưng nếu tiểu hài tử kia đau, tim hắn không hiểu sao cũng đau lắm, hắn muốn bản thân hắn cũng phải đau đớn gì đó thay y.

- Tiểu Tinh, em... đang lo lắng cho tôi?!! - Gia Trình nhu hòa lau nước mắt của Hứa Tinh, thanh âm tuy có chút lạnh lùng nhưng thiếu niên thừa biết là hắn đang cười với y.

Hứa Tinh ngay lập tức ngượng chín mặt, cúi đầu không dám nhìn Gia Trình, nhưng lại bị hắn nâng cằm y lên, đối mặt với hắn.

- Nói!!

- A... Ân...

Hứa Tinh chậm rãi gật đầu, hai gò mà ửng đỏ trông thật đáng yêu. Gia Trình vui sướng trong lòng mà hôn lên môi y, cùng y dây dưa đầu lưỡi quấn quít. Chốc lát, hắn đưa đầu y dựa lên vai hắn, rồi đem phân thân của mình di chuyển ra vào bên trong tiểu huyệt non nớt.

- Oaa...aaa.... Anh Trình....

Hứa Tinh thống khổ khóc lớn, hai tay gắt gao ôm chặt cổ Gia Trình, một chút cũng không dám cắn vào bả vai hắn.

Gia Trình đưa tay vùi đầu thiếu niên xuống, ý muốn y hãy cắn vào vai hắn, nhưng y một mực không chịu. Hết cách, hắn đành phải tăng tốc độ, dùng sức đẩy mạnh phân thân thô dài của mình, cơ thể khẽ vang lên những tiếng "ba ba" kịch liệt.

Hứa Tinh đau đến gương mặt trắng bệch, không ngừng kêu khóc, lại bị bàn tay to lớn của Gia Trình đè đầu y xuống vai hắn. Thiếu niên do dự một hồi lâu, đột nhiên phía dưới truyền đến một cơn đau nhức bị xé rách, y bất đắc dĩ cắn sâu vào da thịt Gia Trình, nức nở ôm chặt cổ hắn.

Gia Trình đắc ý thỏa mãn, tốc độ dùng lực của hắn liền nhanh hơn, quy đầu mượt mà co dãn cứ cố ý nhắm thẳng điểm sâu nhất mà va chạm, thẳng đến khi Hứa Tinh toàn thân run rẩy kịch, không ngừng rơi nước mắt mà cắn sâu vào vai hắn.

- Ách..... - Gia Trình cảm thấy bả vai có chút đau nhức, khẽ cắn răng rên rỉ. Hứa Tinh như biết hắn đang nhẫn nhịn, liền vội vã cúi đầu.

- Đối... thực xin lỗi.....

Hắn không nói gì, chỉ hôn Hứa Tinh rồi từ từ đặt y nằm xuống giường, hung khí tiến vào y càng sâu, khi dương vt sát nhập vào hậu huyệt, quy đầu hung hăng va chạm vào nội bích mềm yếu kia.

Hứa Tinh khóc lớn đưa hai tay ôm lấy bả vai của Gia Trình, hắn thích thú liền đặt hai chân y vòng qua thắt lưng hắn, nâng cái mông thiếu niên càng cao, làm cho nơi kết hợp của hai người chặt chẽ không một khe hở.

- Tiểu Tinh... - Gia Trình hô hấp kịch liệt, thanh âm trầm thấp kêu tên Hứa Tinh, mồ hôi tích tụ từng giọt trên trán hắn, trong mũi phát ra hơi thở nóng rực, một tiếng khóc lóc thống khổ truyền đến bên tai hắn.

- Anh... Anh Trình.... cầu van anh.... đừng.... đau quá....

Gia Trình đưa tay vén lấy mái tóc ướt đẫm mồ hôi lạnh trên trán thiếu niên, rồi cúi xuống hôn lên môi y, nhằm giúp y đỡ sợ hơn phần nào. dương vt thô to một lần rồi một lần nữa mạnh mẽ va chạm vào hậu huyệt, thân thể hai người va chạm không ngừng phát ra âm thanh ‘ba ba’ vang dội, nhưng chỉ càng kích thích thêm nơi hạ trướng của Gia Trình.

Gia Trình rốt cuộc không thể kiên nhẫn được nữa, hắn đột nhiên bắt lấy hai đôi chân Hứa Tinh đẩy về phía trước, đem toàn bộ cái mông đều dựng thẳng lên, thuận tiện cho hắn mỗi lần tiến nhập đều đâm thẳng đến chỗ sâu nhất.

- Oaa.... aa.... khụ... khụ...

Hứa Tinh thống khổ khóc rống, cổ họng gần như khô khan đến ngứa ngáy, thiếu niên kịch liệt ho khan vài tiếng, không hiểu sao thanh âm từ yết hầu phát ra không còn trong trẻo như trước nữa, chỉ vang lên những lời khàn đặc dứt chữ, nước mắt cứ thế mà rơi.

Thân thể cơ hồ bị Gia Trình ép thành mảnh vải dẹp, hậu huyệt bị dương vt to dài tùy ý trừu sáp thao lộng, thiếu niên trước mắt dần cảm thấy mờ mờ ảo ảo, kiệt sức mà thở dốc xen lẫn kêu khóc.

Gia Trình nhanh chóng đẩy nhanh tốc độ, hậu huyệt phía sau ấm áp ẩm ướt kích thích dục vọng của hắn, hắn gầm nhẹ một tiếng, toàn bộ tinh dịch phóng thẳng vào chỗ sâu nhất trong thân thể Hứa Tinh.

Thiếu niên run rẩy rơi nước mắt, tứ chi mãnh liệt co co giật giật, tựa hồ như sợ đến chết khiếp. Gia Trình nhanh chóng nằm xuống, ôm chặt lấy cơ thể y vào ngực, dựa đầu y dưới cằm hắn, hai tay không ngừng xoa xoa mái tóc an ủi thiếu niên.

- Không sao.... Đừng khóc....

Hứa Tinh liên tục khóc nức nở, vùi đầu vào vai Gia Trình thút thít như một đứa trẻ ba tuổi, cơ thể run cầm cập muốn tìm sự ấm áp.

Hắn nhanh chóng đưa tay với lấy chiếc chăn bên dưới, phủ lấy hai người, rồi luồn tay sau gáy thiếu niên, đặt đầu y nằm lên cánh tay hắn, hắn gắt gao ôm chặt y, hôn lên trán y trấn an.

Phát hiện Hứa Tinh đã thiếp đi tự lúc nào, Gia Trình thở dài, chắc hẳn thiếu niên đã mệt mỏi lắm rồi, cư nhiên y vừa ngủ dậy, hắn lại bắt y làm chuyện này, mà cơ thể tiểu hài tử kia lại yếu ớt, đương nhiên là không thể chịu nổi sức cường bạo của hắn. Có lẽ hôm nay hắn nên nghỉ học một bữa, cùng Hứa Tinh trải qua một ngày cùng nhau, hắn thực sự đã suy nghĩ thật kĩ, hắn rất muốn ở bên cạnh y, một phút một giây không ở cùng y, hắn như sắp chết đến nơi vậy.

" Ding ding ding", Gia Trình đưa tay với lấy điện thoại, lại là Khuất Minh, hắn khinh miệt tắt máy, rồi tiếp tục ôm lấy Hứa Tinh.

Thế nhưng một lần nữa điện thoại vang lên, Gia Trình tức tối bắt máy, thanh âm lạnh lùng hỏi ông.

- Chuyện gì?!!

- Tại sao không đến trường?!!! - Đầu dây là Khuất Minh đang giận dữ nói.

- Không thích.... " Tít" - Gia Trình lãnh khốc trả lời, hắn tùy tiện tắt máy, rồi tắt nguồn, hung hăng ném điện thoại sang một bên.

Tiếp tục ôm chặt thân ảnh nhỏ gầy vào lòng, như không muốn rời bỏ y, hắn một lượt quan sát thiếu niên xinh đẹp cận kề, khẽ cười tà, rồi ngang nhiên hôn lên trán y, mắt y, mũi y, má y, đôi môi của y, tất thảy mọi điểm trên gương mặt tuyệt mỹ này hắn đều không bỏ sót.

Sau Gia Trình suy nghĩ lại, nếu như cứ nằm ở đây ngắm nhìn tiểu hài tử này hoài, thì không biết y sẽ ngủ đến khi nào nữa. Hôm nay tâm tình hắn thực sự vô cùng tốt, có nên hay không nên làm điều gì đó đặc biệt. Phải rồi a, Hứa Tinh y đã hơn ngày chưa có gì trong bụng, có phải hay không sẽ đói chết khiếp. Tất cả là do hắn mà ra, không hề quan tâm đến y, lại còn nhẫn tâm đánh đập, liên tục bức y làm tình cùng hắn.

Như nghĩ ra điều gì, Gia Trình luyến tiếc rời khỏi cơ thể Hứa Tinh, đứng dậy chỉnh tề quần áo, từ tốn đắp chăn cho thiếu niên, trước khi đi còn không quên hôn y một cái, rồi mới thỏa mãn bước ra khỏi phòng.

Gia Trình chậm rãi xuống nhà bếp, mở tủ lạnh ngắm nghía xung quanh, lấy hết mọi thứ trong tủ lạnh bày lên bàn. Hắn lấy nồi và chảo bắt lên bếp, mở lửa riu riu chờ chảo nóng. Rồi quay sang rửa sạch rau củ quả.

- A! Cậu chủ đang làm gì vậy?!! Cứ để chúng tôi làm.... - Các cô hầu đang chuẩn bị xuống nhà bếp nấu bữa sáng cho Gia Trình thì đột nhiên thấy hắn đang đứng đó, có chút hốt hoảng mà tiến tới hỏi hắn.

Gia Trình không thèm đếm xỉa gì đến họ, tiếp tục động tác công phu mà thái cắt rau củ, rồi cho vào chảo xào lên.

- Cậu chủ.... Có gì cứ để chúng tôi, cậu chủ không cần phải vậy?!! - Các cô không ngừng chạy tới khuyên ngăn hắn.

Như mất hết kiên nhẫn, Gia Trình dừng động tác, quay đầu trừng mắt nhìn bọn họ, thanh âm lãnh khốc khiến cho người ta bất giác không rét mà run.

- Cút ra ngoài!! Còn không tôi sẽ đuổi việc các cô!!

- Aa.... dạ vâng... chúng tôi không dám làm phiền nữa... cậu chủ cứ tiếp tục.... mau mau đi.... - Bọn họ sợ hãi liền cúi đầu chạy đi, trong đầu không ngừng suy nghĩ rằng, Gia Trình hắn sao có thể tàn ác đến thế chứ, hảo đáng sợ a.

Gia Trình khinh miệt nhìn bọn họ rời đi, rồi cúi đầu chăm chú nấu ăn, thực ra từ nhỏ hắn vốn không thích ăn những thức ăn do người giúp việc nấu, cũng chẳng có hứng thú ra ngoài ăn, vốn dĩ từ nhỏ Gia Trình đã sống không cần nương tựa người khác, nên đã tự động học cách nấu ăn, mặc dù mới đầu có chút không thuần thạo lắm, nhưng nhờ sự kiên trì và bản tánh... kì quặc của hắn, dần dần đã nâng cao tay nghề. Cho nên từ đó đến giờ, một chút đồ ăn do người trong nhà nấu hắn không hề đụng đến, cũng chẳng cần biết ngon hay dở đều không quan tâm, hắn thà chết đói còn hơn.

Không suy nghĩ nhiều, Gia Trình cắm cúi vào việc, vẻ mặt cực kì nghiêm túc đồng thời không ít oai phong, bởi lẽ đây là lần đầu tiên hắn làm một bữa ăn cho người khác, và người đó chính là Hứa Tinh, trong lòng không hiểu sao lại hạnh phúc đến thế.

Sau gần một tiếng kết thúc, Gia Trình đã trưng bày một mâm mỹ thực trên bàn, tuy bên ngoài không hề lộ ra, nhưng hắn cực kì phấn khởi, muốn cho thiếu niên kia thưởng thức tư vị những món do hắn nấu.

Không thể chờ đợi lâu hơn, Gia Trình hùng hổ bước lên phòng hắn, thiếu niên kia vẫn an tĩnh say ngủ. Hắn nhẹ nhàng bước tới, cúi đầu hôn lên đôi môi của y.

- Ân....

Hứa Tinh cảm nhận có ai đó đang hôn mình rất lâu, ngay lập tức bừng tỉnh, chậm rãi mở đôi mắt nặng trĩu.

- Tỉnh??

Thiếu niên bàng hoàng nhìn nam nhân cường tráng trước mắt, kia... không phải ban nãy y đã cùng hắn làm kịch liệt sao.. suýt nữa hắn đã khiến y đã hôn mê bất tỉnh rồi. Hứa Tinh khiếp sợ vội vã ngồi dậy, lập tức phía sau truyền đến cơn đau nhức vô cùng, thiếu niên thống khổ khóc ra tiếng, đưa tay gắt gao nắm chặt khăn trải giường.

- Đau?!! - Hắn hỏi.

Hứa Tinh vội vã lắc đầu, cố gắng di chuyển, thế nhưng chưa đầy một giây, cơ thể y bị bao trùm bởi chiếc khăn trắng, toàn bộ an ổn nằm trên tay Gia Trình. Y có chút hốt hoảng mà tròn mắt nhìn hắn.

- Xuống dùng bữa!! Đói lắm phải không?!!

Hứa Tinh ngượng ngùng gật đầu, Gia Trình đắc ý cười tà, bế y ra khỏi phòng. Thiếu niên tròn xoe mắt quan sát xung quanh, y rốt cuộc cũng được ra khỏi căn phòng kia, không còn trói buộc như trước nữa. Thiếu niên ngây ngốc nở nụ cười, vui mừng nhìn chăm chăm vào đôi mắt băng hàn xen lẫn nhu thuần của Gia Trình.

Hắn đưa y tới bàn ăn, thiếu niên kinh ngạc nhìn hàng tá mỹ thực trên bàn, nào là súp hải sản, cháo cải xanh, bò bít tết xào hành tây, tiết canh,.....

Nhân lúc Hứa Tinh còn đang ngơ ngẩn, Gia Trình cười thầm ngồi xuống ghế, đặt y ngồi lên đùi hắn, hắn hơi mở rộng hai chân, tránh để vết thương phía sau của y phải tác động đến.

Thiếu niên hốt hoảng liền giãy dụa muốn rời khỏi, lại Gia Trình hắn gắt gao ôm chặt lấy eo của y, hắn lấy đũa gắp một mớ rau cho vào bát, rồi đưa trước mặt y ra lệnh.

- Há miệng!!

- Kia... để Tiểu Tinh.... - Hứa Tinh vội vã cự tuyệt, định đưa tay cầm lấy, ngay lập tức Gia Trình liền gạt tay y xuống, lạnh lùng nói.

- Ăn!!!

Hứa Tinh sợ hãi nhìn hắn, rồi quay sang nhìn chiếc đũa kia do dự một hồi lâu, rốt cuộc cũng há miệng ra. Khi những mỹ thực kia thấm sâu vào yết hầu của thiếu niên, y cảm thấy thực hảo, kia chính là ai nấu a.

Gia Trình từng tất quan sát nhất cử nhất động của Hứa Tinh, dường như y rất thích món hắn nấu, nếu là như vậy, y cần phải ăn nhiều một chút.

Hắn hạ chiếc đũa xuống, lấy thìa múc một chén súp hải sản vào bát, tiếp tục đút Hứa Tinh ăn. Thiếu niên muốn tự mình ăn lấy, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt băng lãnh kia của Gia Trình, những lời muốn nói đều thu hết xuống bụng, ngoan ngoãn há miệng để hắn đút ăn.

- Thế nào?!! - Hắn hỏi.

Hứa Tinh chậm rãi nuốt xuống từng muỗng, quay đầu sang nhìn Gia Trình, nhắm tít mắt mỉm cười.

- Dạ... thực sự rất hảo....

Gia Trình mở lớn mắt ngây người nhìn Hứa Tinh, cười rồi.... y rốt cuộc cũng cười với hắn.... thật đáng yêu nga. Hắn như không thể diễn tả niềm vui sướng trong lòng mình, liền hung hăng hôn môi y, đầu lưỡi di chuyển xung quanh khoang miệng Hứa Tinh, rồi nhanh chóng xâm nhập vào miệng y, tham lam mút lấy chiếc lưỡi phấn nôn nhỏ bé.

HẾT CHƯƠNG

Truyện Chữ Hay