Đi đến sân bay mất phút, Hàn Kỳ cùng An Nhạc Nhạc nhanh chóng xuống xe, tìm người.
Tại cửa VIP, một chàng trai chạc tuổi đôi mươi, tay kéo chiếc vali. Ngũ quan sắc nét, mái tóc vàng óng tự nhiên, và nổi bật nhất chính là đôi mắt xanh lam của hắn. Đôi mắt đậm chất Á-Âu. Khí chất tỏa ra từ người hắn làm người ta cảm thấy ấm áp. Hắn lấy điện thoại ra, bấm số gọi. Đầu dây bên kia nghe máy.
~ Alo, em đang ở đâu?
Hàn Kỳ hỏi, mắt nhìn xung quanh để tìm người. An Nhạc Nhạc thì đi bên cạnh, vì không biết hình dáng khuôn mặt của Minh Hạ nên không tìm phụ được.
~ Em đứng ở cửa VIP, mặc áo vàng ấy.
~ Bao nhiêu người mặc áo vàng, làm sao anh tìm được?
An Nhạc Nhạc nghe vậy, liền kéo nhẹ áo Hàn Kỳ. Tay chỉ về phía sau.
~ Có phải người kia không anh?
Cô chỉ tay vào một người mặc áo vàng, đang đứng nghe điện thoại. Hàn Kỳ nheo mắt nhìn kỹ, rồi kéo tay cô chạy ra đấy.
~ Này, Charlex.
Hắn quay ra, lập tức buông vali ra, lao đến ôm chặt lấy cậu.
~ Tiểu Kỳ Kỳ, nhớ anh quá đi.
~ Xuỳ, bỏ ra, bỏ ra.
Hàn Kỳ rợn tóc gáy, tay đẩy mạnh Minh Hạ ra. Mặt hắn đen kịt, tỏ vẻ khó chịu.
~ Mấy năm không gặp, ôm tý thì đã sao?
~ Thôi im đi, kinh chết được.
Minh Hạ chuyển ánh nhìn lên người An Nhạc Nhạc, đưa tay ra, giới thiệu.
~ Chào chị, tiểu Nhạc Nhạc.
An Nhạc Nhạc giật mình bắt tay lại. Mặt có chút bối rối.
~ Chào..chào cậu, Charlex.
Mặt cô hơi ửng hồng lên, có lẽ vì Minh Hạ đẹp trai, cô nghĩ, hẳn hắn còn đẹp trai hơn cả tên Dạ Cảnh Lam kia. Cô hơi ngây người một chút, Hàn Kỳ liền lay nhẹ, An Nhạc Nhạc lập tức lấy lại tâm trí. Hàn Kỳ nhìn Minh Hạ, hỏi.
~ Giờ thì nói đi, tại sao em lại ở đây?
Minh Hạ không trốn tránh câu hỏi của cậu nữa, tay che mồm, cười nói.
~ Vì sao hả? Hahahaa....
Hắn dí sát miệng vào tai Hàn Kỳ nói nhỏ đến mức An Nhạc Nhạc cũng không nghe thấy gì.
~ Trả thù.
Hàn Kỳ giật bắn người, trán đổ mồ hôi. Cậu không ngờ rằng Minh Hạ quay về đây vì chuyện năm đó. Vốn dĩ chuyện đó đã được mọi người cho vào dĩ lãng. Nhưng lại được hắn khắc sâu trong tâm trí như vậy.
~ Nói cái gì vậy?
Cậu túm lấy cổ áo Minh Hạ. Hắn dựt ra, bản thân lùi về phía sau.
~ Chỉ mong anh đừng can thiệp vào chuyện của em. Đi đây, bye.
Hắn để lại lời chào rồi kéo vali đi. An Nhạc Nhạc nhíu mày sắp xếp lại chuỗi sự kiện vừa xảy ra. Cô chỉ nhìn Hàn Kỳ, dè dặt hỏi.
~ Có chuyện gì hả anh?
Hàn Kỳ ổn định lại tinh thần, cậu không muốn An Nhạc Nhạc phải lo lắng gì cả, chỉ xua tay.
~ Không có gì, em ấy nói đùa vài câu thôi, mình về thôi.
~ Dạ.
An Nhạc Nhạc ngoan ngoãn nghe lời Hàn Kỳ trở về. Cô cũng không muốn để tâm đến chuyện vừa nãy. Đó là chuyện của anh em bọn họ, một chút cũng không liên quan đến cô. Sau khi đưa An Nhạc Nhạc về Chỉ Diện Tảo Tiền, cậu lập tức đi đến Club V.
Về phần An Nhạc Nhạc, cô mệt mỏi đi vào nhà. Tuy nơi đây có to đến thế nào, thì cũng không thể tránh khỏi sự lạnh lẽo đến thấu xương của nơi này.