Lúc Lãnh Huyết tìm đến Vân Lai Lâu liền thấy Truy Mệnh cùng Cố Tích Triều ngả vào bên bàn, say sưa mộng đẹp! Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, đẩy tỉnh Truy Mệnh. Về phần Cố Tích Triều, vẫn đang say đến bất tỉnh nhân sự, chẳng biết cổ kim ra sao!
“Tiểu Lãnh, chuyện gì vậy, vì sao tìm chúng ta vội vã như vậy?” Truy Mệnh cùng Lãnh Huyết hợp lực giúp Cố Tích Triều đi ra khỏi Vân Lai Lâu.
Lãnh Huyết tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, đi tìm bọn hắn một chuyến, hại y tổn thất tiền tiêu một tháng! “Đại sư huynh bảo bọn huynh mau chóng trở về, nói là thánh chỉ đã đến.”
“Thánh chỉ? Thánh chỉ gì thế?” Truy Mệnh vẫn thực nghi hoặc.
“Đệ làm sao biết! Trở về tự hỏi Đại sư huynh đi!” Lãnh Huyết vẫn còn tức giận, hai người kia cứ thê trắng đêm không về, cũng không nghĩ mọi người có lo lắng hay không! Cố Tích Triều cừu nhân khắp thiên hạ, Truy Mệnh lại giỏi gặp rắc rối…
“Tiểu Lãnh, đệ tức giận? Ta sẽ trả tiền mà, đừng nóng giận.” Truy Mệnh đơn thuần tinh khiết, tựa hồ vĩnh viễn cũng không thay đổi! “Bất quá, nói cho tốt, ta chỉ phụ trách một nửa a, một nửa khác ngươi tìm Tích Triều đi, biết không?”
Lúc này, Lãnh Huyết ngay cả khí lực để giận cũng không vực lên nổi.
Trở lại Lục Phiến Môn, người Lục Phiến Môn từ trên xuống dưới đã sớm quỳ trên mặt đất, công công ban chỉ đã chờ ở đó. Truy Mệnh cùng Lãnh Huyết chạy nhanh giúp Cố Tích Triều quỳ xuống. Không ngờ, hắn thật sự say quá lợi hại, lập tức liền mềm nhũn sụp xuống, toàn bộ thân mình đều ngã ra trên mặt đất.
“Hắn chính là Cố Tích Triều?” Sử công công tới ban chỉ lên tiếng hỏi chói tai.
“Đúng vậy!” Gia Cát Thần Hầu chỉ cảm thấy đau đầu không thôi!
“Đi mang bồn nước đến, đem hắn dội tỉnh, cái dạng này còn ra thể thống gì?”
Không thể nghi ngờ rằng tiếng nói chói tai kia làm lửa giận bùng lớn trong lòng Thích Thiếu Thương, muốn phát tác. Vô Tình kéo hắn lại, yên lặng lắc đầu.
Đã chớm đông, Cố Tích Triều lại từ trước đến nay sợ lạnh, một chậu nước lạnh đổ xuống làm hắn đông lại cả thần thanh khí sảng! Cố gắng áp chế một bụng tức tối, nghe xong thánh chỉ hắn ngược lại còn ngây ngẩn cả người, hai mắt trừng trừng nhìn Gia Cát Thần Hầu hỏi: “Hắn hạ chỉ đánh ta? Còn đánh Thích Thiếu Thương? Vì sao?”
“Cố Tích Triều lớn mật, ngươi còn không lĩnh chỉ?” Tiếng nói chói tai của Sử công công lại vang lên.
Cố Tích Triều trực tiếp hỏi công công, “Hoàng đế kia của ngươi có phải hạ sai chỉ hay không? Hắn còn không giết ta? Hay là hắn nghĩ vận hắn vẫn tốt như thế, ta vĩnh viễn đều giết… A…”
Thích Thiếu Thương chạy nhanh bổ nhào lại, che miệng của hắn! Hỗ trợ còn có Truy Mệnh cùng Lãnh Huyết, ba người cùng nhau đè hắn trên mặt đất, không thể động đậy, khiến hắn không trách móc tiếp được.
“Công công, hắn uống nhiều quá, ngài đừng trách phạt.” Gia Cát Thần Hầu cương miệng cười hoà giải. Cố Tích Triều này, chính mình không sợ chết còn chưa tính, chẳng lẽ còn muốn lôi Lục Phiến Môn chôn cùng?
Gia Cát Thần Hầu là người ở trước mặt hoàng thượng có thể thuyết đắc thượng thoại, địa vị tôn sùng, tự nhiên không phải bọn nội thị có thể tùy tiện ra oai được. Hiện tại Gia Cát Thần Hầu rõ ràng giữ gìn hắn, Sử công công cũng rất biết thời biết thế, “Thần Hầu, đại bản này…”
“Đánh! Hiện tại liền đánh, công công chỉ cần để ý làm công đạo Hoàng Thượng giao phó, còn những thứ khác không cần để ý tới.” Gia Cát Thần Hầu nói một câu, Cố Tích Triều cùng Thích Thiếu Thương hai người đều bị đè xuống.
đại bản mà thôi, tất cả đều là người tập võ, làm gì chịu đựng không được!
Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, Gia Cát Thần Hầu cùng với Vô Tình chính là đã sớm dự liệu được kết quả này. Đương nhiên, bọn họ thật sự rất lạc quan!
Bên Thích Thiếu Thương, bị đánh đại bản tinh thần vẫn sáng láng; Bên Cố Tích Triều, đại bản còn chưa đánh xong, hắn đã chết ngất tới ba lượt! Dù là thị vệ hành hình cũng bị hoảng sợ tới mức tay toát đầy mồ hôi, đừng nói là tình huống có bao nhiêu thảm thiết, mà là phản ứng của Cố Tích Triều cùng Vô Tình quá mức khác thường nhân! Cố Tích Triều vẫn không lên tiếng, cũng không giãy giụa, nhắm mắt lại chịu hình, cho nên mỗi lần hắn bất tỉnh bọn thị vệ đều không phát giác. Về phần Vô Tình, mỗi lần hắn đều là người thứ nhất phát giác Cố Tích Triều đã hôn mê, sau đó lạnh lùng ho khan, lạnh lùng phân phó: “Hắn bất tỉnh rồi, dùng nước lạnh dội hắn tỉnh lại!”
Hai người đều lãnh huyết lợi hại, cũng tàn nhẫn lợi hại! Khác nhau là một người nhắm vào chính mình, một người nhắm vào người khác!
Thật vất vả đánh xong đại bản này, hai thị vệ phụ trách hành hình nhất trí cho rằng: đây đúng là việc khổ sai nhất!
“Ta rất ngạc nhiên, ngươi có thể nhìn ra cái gì ở đại bản này?” Cố Tích Triều cổ họng khàn khàn hỏi Vô Tình đang ngồi trước mặt hắn, từ ngoài cửa sổ ánh tà dương như máu chiếu vào, khiến cho trên mặt hắn có vài phần ửng đỏ bình thường. Giờ này khắc này, bản thân hắn đang thực chật vật tựa vào trên giường, mà Vô Tình lại đang giúp hắn bôi thuốc. Trên lưng lưu lại vô vàn vết thương, tựa hồ chỉ cần còn sống một ngày, vết thương trên người liền một ngày sẽ không đoạn tuyệt!
Sau khi biết chuyện là do Vô Tình một tay chủ đạo, tất cả mọi người đối với Vô Tình đều rất kín đáo phê bình. Ngược lại, người duy nhất không lo lắng lại là Cố Tích Triều.
“Thế bá nói, đại bản kia của Thích Thiếu Thương là hắn yêu cầu Hoàng Thượng ban cho hắn. Hắn cho rằng đại bản với ngươi sẽ làm ngươi bị thương cân động cốt, để Thích Thiếu Thương giúp ngươi chia sẻ một nửa, hắn hẳn sẽ không để bụng.” Vô Tình hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Đưa tay sờ trán hắn dò xét, thực lạnh! Bị đánh một hồi, lại bị dội dũng nước lạnh hẳn phải phát sốt nhưng lại không có, thực quỷ dị! Y nói tiếp: “Về phần nhìn ra cái gì… Rất nhiều. Đầu tiên, ngươi thật sự có thói quen bị đánh; tiếp theo, nhiệt độ cơ thể của ngươi không bình thường, đây không phải bởi vì thương tổn, mà là bệnh hoặc là cái khác. Đương nhiên, ta hy vọng chỉ là bệnh mà thôi. Cuối cùng, cũng là điều tối trọng yếu: ngươi vì sao lại hôn mê?”
Cố Tích Triều nhướn mày, bật cười.”Đương nhiên bởi vì đau, còn có lý do khác sao?”
“Nói thí dụ như, cảnh tượng đồng dạng khiến cho ngươi mơ mơ hồ hồ thấy được điều gì đó thực đáng sợ…” Vô Tình trầm giọng nói, “Trên người ngươi đại bộ phận thương tích đều do chính ngươi tạo thành, vì sao lại như vậy? Có lý do gì cho ngươi không ngừng lộng thương chính mình? Thích Thiếu Thương nói, đôi khi cảm xúc của ngươi rất khó điều khiển kiềm chế. Ta cũng không hy vọng đây là nguyên nhân tạo thành nhiều vết thương trên người ngươi như vậy, nhưng ta tìm không được cách giải thích khác…” Hắn dừng lại, thay đổi khẩu khí, quát hỏi Cố Tích Triều, “Hai năm nay, ngươi rơi vào tay ai? Hắn cho ngươi quay về Lục Phiến Môn là muốn ngươi làm gì?!”
Cố Tích Triều mỗi lần nghe hắn nói một câu, sắc mặt liền trắng bệnh hơn, tới khi Vô Tình nói hết, hắn đã tái nhợt giống u hồn! Sau đó, hắn từ trên giường đứng lên, hướng đại môn chuẩn bị rời đi.
Vô Tình vẫn nhanh hơn hắn một bước, ném ra “Minh khí” trong tay, làm đại môn nhanh chóng đóng lại. Y từng bước ép sát Cố Tích Triều, “Người đó lấy cái gì để bức ngươi, khiến ngươi không thể không nghe hắn? Hắn có biết hắn sắp bức ngươi đến điên rồi không? Hắn có biết vô luận bố cục của hắn hoàn mỹ đến bao nhiêu, sự tồn tại của ngươi chính là sơ hở lớn nhất? Trên người của ngươi nhiều vết thương như vậy, hai năm nay ngươi tự giết chính mình bao nhiêu lần?”
Cố Tích Triều dùng sức giãy hắn ra, lui một bước về phía sau, hai mắt không chớp lấy một cái, trừng mắt nhìn Vô Tình, giống như trừng mắt nhìn một con ác quỷ đoạt mạng!
“A…”
Hắn đột nhiên kêu lên thê lương thảm thiết, nhưng chỉ có nửa tiếng, lại gắt gao ôm lấy mình, thân mình đơn bạc như đã bị thương nặng lảo đảo, yếu ớt trượt xuống…