Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hôm sau Phương Cẩn quay về công ty làm việc, vừa vào cửa đã nhìn thấy nữ trưởng phòng bộ phận nhân sự chờ ở cửa phòng làm việc của trợ lý, một bộ dáng muốn nói lại thôi.
"Từ trưởng phòng?" Phương Cẩn ngạc nhiên nói.
Từ Thải chỉ chỉ xấp giấy tờ trên tay: "Phương trợ lý, có thể đi thương lượng một chút về hợp đồng lao động của cậu được không?"
Phương Cẩn không rõ vì sao, đành mở cửa phòng làm việc, dùng tay ra hiệu mời vào.
Lúc Phương Cẩn vừa được điều đến làm cho công ty của Cố Viễn, bị phân cho một cái phòng làm việc rất nhỏ lại hướng về phía bắc, càng khủng khiếp hơn là nó nằm giữa văn phòng chính, cho nên chỉ có lỗ thông hơi trên đỉnh đầu chứ không có cửa sổ mở ra bên ngoài. Lúc đó Phương Cẩn cũng không nói gì, nhưng qua một đoạn thời gian sau khi có thói quen nấu canh giải rượu cho Cố Viễn, cũng có qua có lại, hắn chủ động dặn dò bộ phận nhân sự đổi cho cậu một phòng làm việc rộng rãi sáng sủa hơn. (hướng Bắc là hướng gió lạnh khuất nắng nên là âm u, chữ bắc trong tiếng Trung đọc giống chữ bại nữa nên hướng Bắc là hướng ko tốt.)
Ban công phòng hướng về phía cảng biển, từ cửa sổ sát đất có thể trông về phía mặt nước xanh biếc ở đằng xa, ngoài ra bên trong còn có một cái cửa sổ rất nhỏ, trực tiếp thông với phòng làm việc của tổng giám đốc, có thể nhìn thẳng qua cửa kính để thấy tình hình của Cố Viễn ở đối diện.
Phương Cẩn kéo ghế cho Từ Thải, đường nhìn ở khóe mắt chợt lướt qua cửa sổ trong phòng bị người ta dùng vài trắng che kín.
Là che từ bên phía Cố Viễn.
Phương Cẩn lấy lại bình tĩnh, ngồi vào sau bàn làm việc, tỏ ý với nữ trưởng phòng: "Mời chị nói ạ."
Từ Thải cũng thấy lớp vải kia, trong phút chốc khóe mặt giật giật vài cái.
"...Là như vầy, trải qua kết quả xét duyệt nhân sự của quý vừa rồi, chúng tôi quyết định tăng tiền lương hiện tại của cậu lên sáu mươi phần trăm, đến cuối năm sẽ khen thưởng và thông báo trong công ty, trợ cấp sử dụng các phương tiện đi lại, kể cả đi du lịch đã được cải thiện rất nhiều, đồng thời còn có các chính sách phúc lợi sau này, chi tiết thì trong hợp đồng đều có ghi chú rõ ràng." ( năm có quý, quý = tháng)
Cô ấy cầm trên tay một xấp giấy tờ đưa qua, Phương Cẩn mở ra nhìn mấy lần, có chút nghi hoặc: "Đây là ý của bộ phận nhân sự?"
"Đúng là như vậy không sai,..." Từ Thải lập tức lên tiếng, sau đó lại ho khan một cái: "Ngoài ra, trên phần thời hạn ký hợp đồng cũng phải có sửa đổi tương ứng..."
Phương Cẩn nhanh chóng lật ra phía sau, liếc mắt nhìn kỳ hạn ký hợp động bỗng nhiên biến thành mười năm, chưa tới kỳ hạn mà tự ý hủy bỏ quan hệ lao động thì phải bồi thường gấp mấy lần tiền vi phạm hợp đồng, và bởi vì tính bảo mật của chức vị đang làm, sau khi nghỉ việc lại có thời gian giải trừ bảo mật mười năm, trong lúc giải trừ bảo mật không thể tìm việc trong công ty cùng ngành. (Quả nhiên là làm giấy bán thân:v)
Trong phần ghi chú phía sau hợp đồng đã tỉ mỉ liệt kê ra những công ty cùng ngành, gần như bao gồm toàn bộ các công ty vừa và lớn có dính dáng đến ngành vận tải hàng hải và điện tín, cả một chuỗi dài chằng chịt chi chít. Nếu như quả thật chấp hành theo phần hợp đồng này, Phương Cẩn hẳn là sẽ hoàn toàn không nghĩ đến việc từ chức, bởi vì trừ phi hoàn toàn đổi nghề, bằng không sẽ phải chết đói.
Từ Thải làm nhân sự nhiều năm, đại khái cũng hiểu là cực kỳ không ổn, giọng nói luôn trầm ổn lại có hơi chút chột dạ: "Tuy rằng điều kiện có hà khắc một chút, nhưng vẫn có thể thương lượng lại phần quyền lợi. Chúng tôi có thể đặt ra một mức đặc biệt cho tiêu chuẩn xét duyệt thành tích của Phương trợ lý, nửa năm xét lại một lần, quyền lợi và tiền lương hoàn toàn có thể tăng lên căn cứ theo kết quả tương ứng..."
Phương Cẩn hỏi: "Đây thật sự là quyết định của bộ phận nhân sự?"
Từ Thải không hề lo lắng nói: "Đương nhiên."
Phương Cẩn nhìn cô ấy, đột nhiên khẽ mỉm cười một cái, nhấc bút lên ký tên vào phía sau hợp đồng.
Động tác của cậu không có một chút do dự, sau khi ký xong trực tiếp xếp hợp đồng lại đưa qua, khiến Từ Thải cũng hơi khựng lại: "... Phương trợ lý, cậu thật sự không cần suy nghĩ thêm một chút nữa sao?"
"Không cần." Phương Cẩn ôn hòa nói, "Tôi cũng hy vọng như thế."
Lúc nói lời này dường như có ý cười nhỏ nhẹ nào đó đang tràn đầy nơi đáy mắt cậu, khiến cả người cậu thoạt nhìn rất mềm nhẹ, dịu dàng, Từ Thải không khỏi hơi ngây dại.
...
Nữ trưởng phòng đi rồi Phương Cẩn vẫn ngồi sau bàn làm việc một hồi, nhìn chằm chằm khung cửa sổ treo vải trắng.
Sáng sớm hôm nay cậu đi làm thì lái xe đến khu nhà ở trung tâm thành phố đón Cố Viễn như thường ngày, nhưng đến nơi thì Cố Viễn đã ngồi xe của tài xế đi rồi. Bây giờ nghĩ lại, mục đích anh ấy cố ý đến văn phòng sớm là cái này chăng... Cậu gần như có thể tưởng tượng được cảnh Cố Viễn tự mình cầm cây đinh cái búa, đùng đùng rầm rầm gõ nửa ngày, mới hài lòng treo vải trắng lên.
Phương Cẩn đứng dậy đi đến chỗ cửa sổ trong phòng, cúi người nhìn qua.
Hiện tại chắc là Từ Thải đang qua phòng tổng giám đốc báo cáo với Cố Viễn tin tức về việc ký hợp đồng của cậu, không biết trên mặt Cố Viễn sẽ có biểu tình gì.
Anh không muốn để em từ chức sao? Phương Cẩn nghĩ.
Chỉ cần anh không bắt em xào mực, thực sự cả đời em cũng sẽ không từ chức, không tăng lương cũng không sao.
Độ trong của vải trắng rất tốt, thông qua cửa kính có thể lờ mờ thấy tình hình trong phòng làm việc đối diện. Phương Cẩn nheo mắt lại, dán người vào tường tỉ mỉ quan sát, đột nhiên trước mắt tối sầm lại.
Chỉ thấy sau lớp vải trắng trước mặt lại treo thêm một lớp gì đó... chắc là áo khoác Cố Viễn. (đồ nhỏ mọn:))))))))
Phương Cẩn: "..."
...
Tròn một buổi sáng Cố Viễn không hề tới tìm cậu, nhưng chính vì vậy mà đột nhiên Phương Cẩn nhàn hạ hơn rất nhiều.
Đến bữa trưa như bình thường, cậu theo thói quen trước đây mang hai cái hộp đựng cơm của mình và Cố Viễn đi hâm nóng... Cái này cũng là cậu tự chuẩn bị trước ở nhà. Mỗi ngày thứ hai Cố Viễn đều ăn cơm nhà, không sắp xếp ăn trưa bàn công việc với người khác, bởi vậy tối chủ nhật nào cậu cũng chuẩn bị hộp đựng cơm gồm ba món mặn một món canh ở nhà, hôm sau hâm nóng đem qua văn phòng tổng giám đốc.
Ai ngờ Phương Cẩn đẩy cửa vào, Cố Viễn đang gọi điện thoại lại đi ra, hai người nhất thời đụng mặt trên hành lang.
Phương Cẩn ngừng bước, lại thấy Cố Viễn lạnh lùng liếc mắt nhìn cậu, sau đó lướt qua rồi nghênh ngang đi về hướng thang máy.
... Đây là đi ăn cơm sao?
Phương Cẩn chần chờ trong chốc lát, bước nhanh tới trước cửa sổ phía cuối hành lang công ty. Qua cửa kính có thể thấy được cửa chính sang trọng của công ty, chỉ thấy Cố Viễn bước nhanh xuống bậc thang, bóng lưng mặc âu phục cao cấp màu đen được may riêng có vẻ phong độ nhẹ nhàng. Cách đó không xa trên đường cái, một chiếc xe Mercedes đắt giá đang dừng sát bên vỉa hè, một cô gái mang kính râm dáng người yểu điệu đang đứng bên cạnh cửa sau của xe chờ hắn.
Phương Cẩn nhận ra cô gái kia. Nghe nói là sinh viên trường nghệ thuật, từng được Cố Viễn bao dưỡng một đoạn thời gian, tính cách tốt mà lớn lên cũng rất xinh đẹp, trước đây lúc Phương Cẩn lái xe đưa Cố Viễn đi hẹn hò, còn từng được cô nàng thuận tiện mời uống trà sữa.
Đáy mắt Phương Cẩn hiện lên bóng lưng Cố Viễn đi thẳng đến chỗ cô gái kia, một lát sau cậu thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng thở dài tự giễu mình.
Cậu xách túi giấy đến phòng ăn của công ty, đứng trước lò vi sóng, có chút không rõ nên làm sao với hộp cơm của Cố Viễn bây giờ. Cậu làm thịt bò mềm xào ớt, đậu cô-ve xào khô, cá ba sa ướp chiên, còn có một hộp canh xương ống hầm đến trắng như sữa thơm ngon. Một mình cậu khẳng định không ăn hết hai phần, ném đi lại tiếc quá, lẽ nào giữ lại cho Cố Viễn ăn tối?
Đừng có đùa, cho cậu mượn thêm một lá gan cậu cũng không dám bảo Cố đại thiếu gia ăn cơm thừa để cả một ngày.
Hay là cứ tùy tiện tìm một người để cho hộp cơm? Phương Cẩn đang nghĩ nên đưa cho ai, đột nhiên một tiếng nói truyền đến từ phía sau: "Phương trợ lý? Làm gì vậy, cùng đi ăn không?"
Phương Cẩn quay đầu lại nhìn, nhận ra là CTO mới tới công ty Tạ Hằng Nghị. (CTO: giám đốc công nghệ kỹ thuật)
Vị CTO này tới chưa được hai tháng, đã một lưới bắt hết trái tim của toàn bộ nữ nhân viên trong công ty, từ nữ phó tổng bốn mươi tám tuổi đến nữ thực tập sinh mười tám tuổi, mỗi ngày đều được lên đầu trang trong mục cập nhật hình chụp lén full HD mới nhất của các nam thần trên diễn đàn công ty, đủ để chứng minh mức độ được hoan nghênh đã vượt xa mười tám con phố so với Cố đại thiếu gia lạnh lùng, nghiêm khắc, không được lòng người. (nam thần kinh ấy:v)
CTO ló đầu vào vừa nhìn, vừa hít mũi một cái: "Ôi trời người yêu của cậu không tệ nha, làm cho cậu nhiều món ăn như thế. Ai có bạn gái như của cậu thì sống qua ngày thoải mái rồi, tôi xuống dưới ăn cơm hộp đây, gặp lại sau!"
Phương Cẩn khẽ động lòng: "Chờ một chút... Này, anh muốn ăn cơm này không?"
CTO kinh hãi: "Cho tôi?"
"Hôm nay mang thêm một phần, lại ăn không hết. Lát nữa anh ăn xong thì rửa hộp cơm một cái rồi đưa cho tôi là được."
"... Ây da cái này đương nhiên là được!" CTO lập tức xoa xoa tay tiến vào, mừng rỡ cầm hộp cơm đi hâm nóng.
Phương Cẩn đã hâm cơm xong trước rồi, ung dung thong thả đến chỗ vòi nước rửa đũa muỗng, lại rút khăn giấy ra cẩn thận lót dưới đáy hộp cơm, để tránh dầu mỡ dây ra ngoài. CTO ở bên cạnh vừa chờ lò vi sóng hâm xong đồ ăn, vừa nhàn rỗi bắt chuyện: "Bạn gái cậu mỗi ngày đều ở nhà làm cơm hả? Không than phiền sao?"
Loại đàn ông độc thân ngành kỹ thuật này đều như nhau mặc định trong lòng người mang cơm bằng người có bạn gái, Phương Cẩn đang muốn nói đây là tôi tự làm, đột nhiên một cảm giác vi diệu chẳng biết từ đâu đến lại nảy lên ở trong lòng, nói: "Cũng... bình thường, không phải ngày nào cũng làm."
"Cô gái tốt nha." CTO thổn thức không thôi: "Lớn lên có đẹp không? Con người rất hiền lành đúng không?"
Trong đầu Phương Cẩn hiện ra gương mặt anh tuấn dường như không tìm ra một chút tì vết nào của Cố Viễn, khẽ mỉm cười nói: "Đẹp."
"Tính cách cũng rất tốt sao?"
"Ừm... Có đôi khi cũng có chút gây sự."
"Đó là bình thường thôi, thời gian trước anh đây quen bạn gái kìa... Ôi..." CTO tang thương mà lắc đầu, một bộ dáng người từng trải: "Người vừa đẹp lại biết làm cơm, chút tính tình cáu kỉnh gây sự đều là bình thường. Nam tử hán đại trượng phu không nên tính toán chi li với phụ nữ, nên nhường một bước thì cứ nhường một bước, chỉ cần qua ngày không trở ngại, trên đầu xanh chút cũng không sao..." (Xanh ý là đội mũ xanh = vợ ngoại tình, trích từ câu chuyện bà kia ngoại tình rồi làm cái mũ xanh lá cho chồng đội để mỗi lần ổng đội ra ngoài là nhân tình bả biết ổng ko có nhà. Hai cụm cuối ý là kiếm được người phụ nữ không làm náo loạn gia đình thì khó lắm, nên chỉ cần sống bình yên thì vợ có ngoại tình chút cũng kệ đi.)
Phương Cẩn cười gật đầu một cái nói: "Ừm, tôi sẽ nhường."
Lò vi sóng vang lên một tiếng, CTO lật đật lấy hộp cơm ra ngoài, ngất ngây hít sâu một hơi: "Oa... thơm quá!" Ngay sau đó túm lấy cái muỗng được để sẵn trong phòng ăn, cũng không thèm rửa, trực tiếp múc một muỗng lớn thịt bò xào mềm cùng với cơm nhét vào trong miệng.
Phương Cẩn đang muốn nói anh ăn từ từ kẻo nghẹn, đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến từ ngoài cửa, tiếp theo là hình dáng của Cố Viễn thình lình xuất hiện cửa phòng ăn.
Phương Cẩn quay đầu lại nhìn, lập tức ngây cả người.
Cố Viễn vẫn đang cầm di động nghe điện thoại, chỉ ngừng bước, đứng thẳng tắp ở ngoài cửa nhìn chằm chằm vào CTO. Ánh mắt hắn vốn lạnh lùng lúc này càng giống như là những mảnh băng vụn trộn với nhau, cặp môi mỏng mím thật chặt, quanh người dường như đang tập trung vô số cơn gió lốc.
CTO vừa há miệng, hạt cơm lạch bạch rơi xuống: "Tổng... tổng giám đốc?" (hình cmn tượng gì nữa:v)
Cố Viễn mặt không thay đổi nhìn về phía Phương Cẩn, sau đó không nói một chữ nào, trực tiếp đi về văn phòng, Ầm! Cánh cửa đóng sầm lại một tiếng nặng nề.
...
Trưa hôm đó Phương Cẩn đã suy nghĩ kỹ mấy lần là có nên đưa cơm của mình cho Cố Viễn không, nhưng cậu còn chưa kịp lấy dũng khí đi gõ cửa phòng làm việc của tổng giám đốc, Cố Viễn lại sập cửa đi ra ngoài, lần này thực sự là đi tìm tình nhân bé nhỏ rồi.
Sở dĩ Phương Cẩn biết hướng đi của hắn, là bởi vì hắn đã gọi tình nhân bé nhỏ lái chiếc xe đắt tiền đến dưới lầu của công ty, vào thời điểm lượng người qua lại lớn nhất trong buổi trưa mà lại công khai đậu xe ở chỗ này, khiến người đi bộ dọc đường đều xôn xao quay đầu lại, kiêu ngạo bá đạo không hề kiêng kị gì, thậm chí còn không quan tâm sẽ bị viết biên bản phạt tiền đỗ xe trái quy định.
Phương Cẩn thực sự ăn cơm mà chẳng biết vị gì, công việc buổi chiều thì lũ lượt kéo tới.
Vốn dĩ có một hội nghị công tác cậu chủ trì thay cho Cố Viễn, rốt cuộc giữa lúc giám đốc tài chính lên bục báo cáo cậu lại đột nhiên đăm chiêu, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào ngòi bút máy Montblanc, hàng mi mảnh dài dày đặc không hề chớp cái nào, đến cả khi bên kia báo cáo xong xuôi mọi người vỗ tay cậu cũng chưa phản ứng kịp.
Giám đốc tài chính bị cậu làm cho sợ hãi vô cùng.
Phương trợ lý được tổng công ty điều sang mấy tháng, đã tạo ra uy tín rất cao ở đây, mọi người đều biết phân tích và kiến nghị của cậu thường xuyên có thể thay đổi hướng đi quyết sách của Cố tổng, hơn nữa tuy rằng bình thường cậu không nói nhiều lắm, nhưng cho tới bây giờ những tranh đấu ngầm bí mật của lớp quản lý cấp cao lại không gạt được ánh mắt cậu.
Tất cả mọi người chỉ muốn tạo một mối quan hệ thiện chí với cậu, cho dù vào thời điểm mấu chốt không giành được một lời nói tốt của cậu, cũng đừng để đột nhiên bị chém một đao ngay trước mặt, có chịu thiệt cũng không có chỗ mà khóc.
Sau khi hội nghị kết thúc giám đốc tài chính làm bộ vô tình đi ở phía trước Phương Cẩn, lúc mở cửa thì đột nhiên quay đầu lại, cười hỏi: "Nhìn trời này chắc sắp mưa rồi, nhưng mà xe tôi đang đem đi sửa rồi làm sao bây giờ đây? Buổi tối xe buýt cũng không chạy nữa."
Phương Cẩn nhất thời chưa phản ứng kịp, thuận miệng nói: "Vậy tôi chở anh một đoạn là được rồi."
Giám đốc tài chính cười to xua tay: "Không cần không cần, ôi chao thảo nào mọi người đều nói Phương trợ lý là người tốt, lúc nào nhờ cậu giúp đỡ cũng đều đáp ứng hết... Tôi gọi điện thoại bảo bà xã tới đón là được rồi."
Phương Cẩn chỉ suy nghĩ nhẹ nhàng một chút, nhưng khứu giác nhạy bén được bồi dưỡng ra ở tổng công ty của tập đoàn nhà họ Cố từ thời niên thiếu vẫn còn đó, nghe vậy thì hiểu được người này chỉ là muốn thử thái độ của cậu thôi, không khỏi khẽ mỉm cười một cái.
Cậu không để ý giám đốc tài chính đang niềm nở nữa, lễ phép gật đầu chào rồi đi ra ngoài.
...
Cả một buổi chiều Cố Viễn không hề quay về công ty, hằng ngày cũng khó cho hắn có thể rút ra cả một buổi chiều giữa tiết tấu làm việc một ngày hơn mười hai tiếng để mà đi tán tỉnh tình nhân bé nhỏ, quả thật đây là lần đầu tiên trước kia chưa từng thấy.
Lẽ nào chỉ là đến nhà tình nhân ăn cơm và làm việc từ xa? Cái ý nghĩa này vừa mới nảy ra trong đầu, Phương Cẩn đã tự giễu lắc đầu.
Lòng tham của con người quả nhiên là vĩnh viễn không có giới hạn, trước đây cả ngày không gặp, chỉ nghĩ nếu như được làm việc cùng anh là tốt rồi. Sau khi đến làm phụ tá cho anh, lại nghĩ nếu như thái độ của Cố Viễn khá hơn một chút thì tốt rồi. Bây giờ thái độ của Cố Viễn rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều so với bộ dáng lãnh đạm trước đây, vậy mà còn đi hy vọng anh đừng để ý nhân tình.
Mình rốt cuộc nghĩ mình là ai, thực sự xem Cố đại thiếu gia là bạn gái sao? Phương Cẩn tưởng tượng tình cảnh Cố Viễn một mét tám lăm cường tráng sắc bén, mặt không biểu tình đeo tạp dề hồng phấn mở rộng cửa nói với mình: "Anh về rồi à!", nhất thời cười phì ra.
Buổi chiều không có chuyện gì, Phương Cẩn dứt khoát đánh tiếng dặn dò thư ký, rồi tan ca sớm. Ai ngờ lúc xuống lầu dưới của công ty, cậu đột nhiên thoáng nhìn thấy bóng dáng một cô gái nhìn vô cùng quen mắt đang ngồi một mình trên ghế sô pha ở sảnh chờ, tóc dài váy đen, dáng người yêu kiều, đeo một chiếc túi xách Hermes da cá sấu, rõ ràng là Trì Thu đã gặp ở nhà họ Cố hôm đó!
Trì Thu tao nhã che miệng cười, CTO Tạ Hằng Nghị mặt mày hớn hở đang đứng đấy nói gì đó. Từ khi Tạ Hằng Nghị đến công ty hầu như ngày nào cũng xảy ra cái loại cảnh tượng này, sau mỗi lần xảy ra lại có thêm một trái tim thiếu nữ nhớ thương mong ngóng anh ta, Phương Cẩn vừa nhìn đã thấy nhức đầu, lập tức sải bước đi tới: "Tạ tổng!"
"Ơ kìa Phương trợ lý!" CTO vừa quay đầu lại, đã nhiệt tình nói: "Trời ơi đến đây tôi giới thiệu cho cậu một chút, đây là Trì tiểu thư, đến công ty chúng ta tìm người..."
Đôi mắt to trang điểm tinh xảo của Trì Thu nhìn vào Phương Cẩn một hồi, chợt mỉm cười: "Phương trợ lý, lại gặp mặt rồi."
"Ủa? Hai người biết nhau hả?" CTO còn chưa phản ứng kịp, Phương Cẩn đã gật đầu với Trì Thu, sau đó một tay kéo anh ta đến bên cạnh.
"Anh có biết cô ấy là ai không?"
"Tôi biết chứ, cô ấy là nữ thần trong mộng của tôi!" CTO vẻ mặt hạnh phúc như lấp lánh ánh sao: "Tôi vừa nhìn thấy cô ấy, đã lập tức rơi vào mối tình đầu thứ mười tám trong cuộc đời này, ôi! Trong biển người mênh mông chỉ vì tôi liếc nhìn em thêm một lần, đôi mắt to long lanh của em, đôi môi nhỏ đỏ tươi của em,..." (Cái câu chỉ vì liếc nhìn thêm một lần là một câu trong bài hát, đại ý của bài đó là liếc mắt nhìn người ta thêm một lần rồi nhớ mãi không quên)
"Cô ấy là em họ của Cố nhị thiếu gia, chuẩn bị giới thiệu làm bạn gái cho Cố tổng." Phương Cẩn bình tĩnh nói, thầm nghĩ anh ăn cơm của người ta, còn muốn nẫng tay trên bạn gái tương lai của người ta, Tạ tổng anh trước tiên hãy sờ sờ thử xem cái thứ hình tròn ở trên cổ anh còn ở đó không vậy?
CTO lại càng hoảng sợ: "Cậu nói cái gì?"
Ánh mắt đen trắng rõ ràng của Phương Cẩn lạnh lùng liếc anh ta, hơi hơi nhướng mày lên.
CTO ngỡ ngàng không nói ra lời, Phương Cẩn trực tiếp lướt qua anh ta, đi về phía Trì Thu đang thanh nhã nghiêng người dựa bên tay vịn ghế sô pha, lễ phép nói: "Trì tiểu thư."
"Tôi có hẹn gặp mặt lúc bốn giờ với Cố tổng của các anh, bây giờ đã sắp bốn giờ rưỡi rồi." Trì Thu chỉ chỉ vào chiếc đồng hồ Van Cleef & Arpels danh tiếng trên cổ tay của cô, mỉm cười hỏi: "Gọi điện thoại anh ấy không nghe, đến sảnh chờ cũng không biết anh ấy đi đâu. Tôi đang định nhờ họ đi tìm cậu, cậu thấy hôm nay tôi nên thu dọn đi về, hay là tiếp tục chờ ở đây một lát nữa?"
Phương Cẩn sửng sốt, lập tức tự nhiên nói: "Thật ngại quá, để tôi gọi điện nhắc anh ấy."
Hôm nay Cố Viễn giận dỗi đi ra ngoài tìm tình nhân bé nhỏ, chắc là đã quên cuộc hẹn này với Trì Thu, nhưng cũng rất khó nói có phải là cố ý lạnh nhạt cô ấy hay không. Phương Cẩn chần chờ trong chốc lát, cuối cùng vẫn không gọi điện thoại, nhắn một cái tin hỏi Cố Viễn: "Cố tiên sinh, hiện tại Trì tiểu thư đang ở dưới lầu công ty, nói là có hẹn với ngài lúc bốn giờ phải không?"
Tin nhắn vừa gửi đi, Phương Cẩn còn chưa kịp để điện thoại xuống, tin nhắn trả lời đã lập tức tới: "Bảo cô ta qua đây."
Ngay sau đó Cố Viễn gửi qua một cái địa chỉ, Phương Cẩn nhìn một cái, là nhà của tình nhân.
...
Năm phút sau Phương Cẩn khởi động xe hơi, rất khó tưởng tượng được cảnh tượng ác liệt thế nào đang chào đón cậu ở phía trước, cậu chỉ hy vọng lúc cậu đưa Trì Thu đến cô tình nhân kia đừng xuống lầu.
Trì Thu ngồi ở vị trí kế bên tài xế, mỉm cười hỏi: "Chúng ta đây là đến nhà Cố tổng sao?"
"... Là một trong những tài sản của Cố tống."
Trì Thu gật đầu, ý tứ sâu xa nói: "Một trong những tài sản à."
Phương Cẩn thầm nói mình quả nhiên không hiểu được phụ nữ có thể nhạy cảm đến cỡ nào. Cậu chỉ có thể thở dài trong lòng, thuần thục mở đèn đảo tay lái, chiếc Lexus màu bạc như cá lội trượt vào dòng xe cộ trên đường cái.
Trì Thu yên lặng nhìn xe cộ và nhà cửa không ngừng lui về phía sau ngoài cửa xe, thật lâu cũng không mở miệng nói gì. Những cô gái học nghệ thuật và những ngôi sao nhỏ không thành tích còn lâu mới có thể so sánh gu thời trang với cô, chỉ là ngồi bên cạnh cũng hết sức lay động lòng người, mùi nước hoa u tối trên người thơm ngát, trong khoang xe khép kín càng cực kỳ rõ ràng.
Phương Cẩn vững vàng dừng xe ở một chỗ đèn đỏ, bỗng nhiên thấy cô quay sang, nói: "Phương trợ lý."
"Xin cứ nói."
"Cậu đoán xem vừa rồi tôi đang nhìn cái gì?" Trì Thu cười tủm tỉm hỏi.
Phương Cẩn nhíu mày, "... Người đi đường?"
"Không."
"Đường phố?"
"Không."
"..." Phương Cẩn nghi ngờ nhìn về phía cô, lại thấy vẻ mặt cô không thay đổi, mỉm cười nói: "Tôi thông qua hình ảnh phản chiếu để nhìn cậu."
Phương Cẩn hơi ngẩn ra.
"Tôi đang suy nghĩ, tính tình của cậu phải tốt đến chừng nào, mới có thể chịu được cái loại người thỉnh thoảng lại ác ý trêu cợt cậu một chút, rảnh rỗi thì trút cái tính kiêu căng ngông cuồng lên người cậu như Cố Viễn?" Trì Thu dùng một cánh tay thanh tú xinh đẹp chống cằm, dạt dào hứng thú mà đánh giá gò má gần như không tìm ra được bất cứ tì vết nào của Phương Cẩn: "Thứ cho tôi mạo muội, đổi lại là tôi có thể sau tiệc rượu ngày hôm đó đã từ chức rồi, dù gì cũng phải hung hăng cho một bàn tay lên mặt anh ta, rồi lại lấy bao trùm lên đánh một trận cho mặt mũi nở như hoa đào luôn."
Phương Cẩn biết cô đã nhìn ra người diễn trò với Cố Viễn trong vườn hoa đêm hôm đó chính là mình, cậu nghiêm túc nói: "Xin lỗi Trì tiểu thư, hôm đó không phải cố ý... Cố tổng đối với tôi cũng không phải như cô tưởng tượng đâu."
"Hở? Vậy thì là như thế nào?"
Phương Cẩn theo trực giác muốn giải thích gì đó thay cho Cố Viễn, nhưng lời vừa đến cửa miệng lại tắc nghẹn ở đó.
Cậu muốn nói kỳ thực Cố tổng tốt với cậu lắm, nhưng là tốt ở chỗ nào đây? Phản ứng đầu tiên của cậu là chén cháo thịt nạc trứng muối trong tiệc rượu hôm đó, nhưng ngay sau đó, ký ức lại thuận theo đó mà tiến đến hoa viên, ánh sao, cái hôn vay mượn kia, cùng với ánh mắt bị che phủ bởi sự lạnh lùng đầy phản cảm sau cùng của Cố Viễn.
... Kỳ thực ánh mắt phản cảm của Cố Viễn cũng rất đẹp trai, Phương Cẩn tìm vui trong cái khổ mà nghĩ, cậu nói với Trì Thu: "Cố tổng đối xử với thuộc hạ cũng không tệ, tuy rằng có lúc nóng nảy lên sẽ không khống chế được, nhưng thật sự không phải là dạng ông chủ dày vò người khác, phúc lợi của nhân viên cũng tốt."
Trì Thu hài hước nhìn cậu: "Bộ trong xe này đặt máy nghe lén sao? Sao tôi cảm thấy cậu đang tẩy não chính mình ở đây vậy."
"Rất nhiều chuyện không phải như cô tưởng tượng đâu." Phương Cẩn hơi nghiêm mặt nói: "Hơn nữa tiểu thư à, tính tình tôi cũng không tốt như cô thấy đâu."
Trì Thu ngược lại sửng sốt, ngay sau đó đèn xanh sáng lên, Phương Cẩn không nói một lời mà đạp chân ga.
...
Đại khái là nhìn ra dọc đường đi Phương Cẩn đều có chút không hài lòng, Trì Thu không đáp lời với cậu nữa, hai mươi phút sau xe hơi chậm rãi dừng lại ở địa chỉ Cố Viễn đưa... Đó là một khu nhà hàng khách sạn sang trọng ở trung tâm thành phố, cho dù là ở thành phố G, cũng nổi danh với giá cả đắt đỏ. (Có thể thành phố G này là Quảng Châu á, tại phiên âm là Guǎngzhōu, nằm phía nam TQ, khá là phù hợp với miêu tả của tác giả)
Cố Viễn công tác bận rộn, bởi vậy thái độ với tình nhân bé nhỏ cũng không thể bền bỉ được, tuyệt đại đa số tình huống đều là giao dịch tiền tài đôi bên tình nguyện mà thôi, mất hứng thì bất cứ lúc nào cũng có thể đôi ngã chia ly. Nhưng hắn có một chút chỗ tốt là ra tay hào phóng, cái nên cho tuyệt đối không cho ít, ngày lễ ngày tết đều tăng phúc lợi đúng lúc như đối với nhân viên công ty, bởi vậy bình luận đồn thổi trong giới lại vẫn tương đối khá.
Phương Cẩn dừng xe, nhắn một cái tin ngắn cho Cố Viễn, nửa phút sau có người gõ cửa kính xe một cái.
Cậu ngẩng đầu lên, thấy Cố Viễn đứng bên cửa xe, gương mặt tuấn tú treo đầy sương lạnh, giận dữ nơi đáy mắt hoàn toàn không che giấu thêm nữa, phía sau rõ ràng là cô sinh viên trường nghệ thuật hôm nay đến dưới lầu công ty đón hắn.
Phương Cẩn vừa mở khóa, Cố Viễn mở vụt cửa ra, đến cơ hội nói một câu giải thích cũng không hề cho, trực tiếp hỏi ập xuống: "Tại sao cậu ở đây?"
"Tôi..."
"Tôi nói cậu bảo "cô ta qua đây", nghĩa là đưa địa chỉ cho cô ta sau đó mặc cô ta đón xe qua đây, lái xe qua đây, đi bộ qua đây, hoặc bò qua đây! Chứ không phải bảo cậu làm tài xế cho cô ta! Cậu là trợ lý của tôi, phải làm tài xe cũng chỉ có thể làm cho một mình tôi, bất cứ con mèo con cún nào trên đường cậu cũng có thể để nó lên xe cậu đúng không?!"
Thân thể cao to của Cố Viễn đang nhìn từ trên cao xuống, cái bóng mạnh mẽ gần như hoàn toàn bao phủ ghế tài xế bên trong mà Phương Cẩn đang ngồi, cô tình nhân ở phía sau hoảng sợ lui về sau nửa bước.
Trì Thu trên ghế phó lái bên kia ló đầu tới, đầy hứng thú liếc nhìn cô tình nhân, lại nhìn Phương Cẩn một chút, lo lắng thở dài: "... Đối với cậu không tệ."
Phương Cẩn còn chưa kịp cản, Cố Viễn như một cơn lốc lập tức tìm thấy người vừa lên tiếng.
Hắn bước đến bên cạnh ghế phó lái, một tay mở cửa xe ra, như quân vương giáng thế nhìn xuống Trì Thu, một khắc kia khí thế quanh người hắn cũng đủ để ngưng tụ thành vật chất, rõ ràng đánh vào trái tim của Trì Thu nhỏ bé: "Đi ra phía sau ngồi." Hắn lạnh lùng nói, "... Cái ghế này là của tôi." (lời tác giả: Cái ghế này là của tôi, của tôi, của tôi.")
P/s: Thật ra đầu chương nào tác giả cũng trích câu trong chương để làm tựa đề hết, nhưng đa số là y chang nên mình ko để như vậy, riêng chương này nó khác nên mình mới chú thích vào lời tác giả.
Chú thích
Van cleef & arpels: hãng đồng hồ cao cấp của Pháp, mặt đồng hồ thường lấy cảm hứng từ tiểu thuyết và phong cách lãng mạn của Pháp, rất tinh xảo, đầy sáng tạo và có ý nghĩa. Mình thích cái cách hiển thị giờ của hãng này, lạ mà cũng hay ghê:Cái này tỷ mấy gần tỷ vnd, nữ là kim giờ, nam là kim phút,
đúng h bạn ý gặp mặt nhau:
Nếu là nam thì sẽ thành tuyệt tác:))))))))))