Triệu Trăn nói được làm được, trong lúc Trương Hoàn thi, tuy ông nhiều lần đón Trương Hoàn cùng nhau ăn cơm, nhưng chưa từng quấy rầy cậu, này kì thật rất làm Trương Hoàn giật mình, sau đó thật lâu mới thản nhiên, cảm thấy Triệu Trăn là người nói một không hai.
Điều này làm cho ấn tượng của cậu đối với Triệu Trăn tăng thêm một bậc.
Môn chuyên ngành của bọn Trương Hoàn là học viện tổ chức thi, vì vậy phải sắp xếp sớm hơn các môn đại cương, mà năm ba bọn họ cũng chỉ còn lại môn chuyên ngành, môn đại cương từ lúc năm nhất năm hai đã học xong, cho nên bọn họ so với bạn học khác trong trường thi xong sớm hơn một tuần.
Trong lúc đó đã trải qua Lễ Giáng Sinh phương Tây và Tết Dương Lịch, nhưng Triệu Trăn không cùng Trương Hoàn ở trong nước, ông đến chỗ Triệu Sưởng bồi cô qua dịp lễ.
Trước khi đi, Triệu Trăn còn rất áy náy nói với Trương Hoàn, “Đây là năm đầu tiên Sưởng Sưởng xuất ngoại, trường con bé nghỉ, tôi phải theo bồi nó, lần này không thể bồi cậu, chờ sang năm, sự tình đều giải quyết ổn thoả, tôi mang theo cậu cùng đi.”
Trương Hoàn biết Triệu Trăn nói “sự tình giải quyết ổn thoả” đại khái là chỉ Triệu Sưởng thừa nhận quan hệ hai người, nhưng Trương Hoàn cũng không để bụng, cậu còn trẻ, cậu tin tưởng tình yêu, thế nhưng hoài nghi thiên trường địa cửu (vĩnh viễn, vĩnh cửu); Triệu Trăn và cậu không giống nhau, Triệu Trăn đã trải qua thế sự, ông không quá tin tưởng tình yêu, thế nhưng một khi động tâm, liền muốn thiên trường địa cửu, dù sao, trải qua quá nhiều ngày, đều giống như trong chớp mắt, ông hiểu rõ, nhân sinh còn lại cũng không giống nhân sinh đã qua, chỉ là trong chớp mắt mà thôi. Ông hiểu đến vườn ngô bẻ cây ngô, dưới tình huống chỉ có thể bẻ một cây ngô, ngàn vạn lần không nên cho rằng phía sau luôn sẽ có cây tốt hơn, bỏ qua một cây lúc trước coi trọng, sau này chỉ có thể khiến mình hối tiếc không kịp, coi trọng thì nhanh chóng hạ thủ mới là hợp lý.
Triệu Trăn đi, hai ngày nghỉ Tết Dương Lịch, Trương Hoàn về nhà ở, khi đêm khuya thanh vắng, cậu ngồi bên bệ cửa sổ phát ngốc, trong đầu tất cả đều là thân ảnh Triệu Trăn, cậu trước đây, vào loại thời điểm này đều sẽ dùng để hồi tưởng về cha mẹ, hiện tại, Triệu Trăn chiếm cứ vị trí và chút thời gian kia.
Trương Hoàn có chút hiểu rõ mình đã lún chân quá sâu rồi, cảm giác chính mình đã đối mặt nguy hiểm, nhưng là muốn dứt ra cũng không dễ dàng như vậy, cả trái tim cậu dường như bị một thứ dinh dính nhìn không rõ dính chặt, cậu muốn đem nó kéo ra cũng không quá có khả năng, bởi vì cậu chịu không nổi cơn đau đớn kia.
Trương Hoàn đột nhiên muốn một người để mình có thể chia sẻ cảm giác này, thế nhưng không ai làm đối tượng lắng nghe.
Loại thời điểm này, cậu đặc biệt nhớ Triệu Trăn, nhưng cậu không có cách nào liên lạc với ông, bởi vì ông lúc này khả năng lớn nhất là đang cùng con gái đi dạo phố, có lẽ đến khu vui chơi, có lẽ ở đâu đó ăn…
Trương Hoàn thi xong vào tháng , Triệu Trăn cũng từ nước A trở về, ông mang quà về cho Trương Hoàn, là Smartphone mới nhất, khi ở trong căn nhà nhỏ tặng Trương Hoàn, Trương Hoàn cầm trong tay chơi một hồi đã nghiền liền ném lại cho Triệu Trăn, Triệu Trăn bị cậu làm cho mạc danh kì diệu, nói, “Thế nào, không thích?”
Lần trước ông từ K thị về mang cho Trương Hoàn một chiếc đồng hồ nổi tiếng, Trương Hoàn nhìn nhìn nhãn hiệu liền chết sống cũng không cần cái đồng hồ kia, cậu nói đeo lên quá nổi bật, sẽ bị mọi người hỏi, hơn nữa chơi bóng rổ không tiện, chính là không nhận, Triệu Trăn bị cậu trả lại quà, trong lòng rất khó chịu, nhưng bởi vì tuổi tác tương đối lớn, chỉ thở dài nói trước để chỗ ông, chờ Trương Hoàn đi làm lại đưa cậu, lúc đó Trương Hoàn chỉ thấp giọng đáp một tiếng, cũng không biết rốt cuộc là bằng lòng hay là không bằng lòng.
Cho nên lần này Triệu Trăn sẽ không mua quà quý giá, mà chỉ là một cái điện thoại di động, hiện tại thanh niên đều rất thích sản phẩm điện tử, mà Trương Hoàn còn học máy tính, hẳn là càng thích những thứ này mới đúng, ông cho rằng Trương Hoàn sẽ nhận lấy, không nghĩ tới Trương Hoàn lại ném trả ông.
Trương Hoàn trả lại di động cho Triệu Trăn, chính mình cũng cảm thấy có lỗi với thành ý của Triệu Trăn, nhưng mà, cậu không muốn nhận những món quà này của ông, cảm thấy yêu đương bất bình đẳng, vì cậu không thể tặng lại cho ông những món quà này, vì vậy nói, “Cũng được, chiếc điện thoại này trong nước còn chưa ra, chỉ có thể mua xách tay, rất đắt, tôi cầm ở trong tay, mọi người khẳng định sẽ hỏi, hơn nữa trong nhà cũng sẽ hỏi từ đâu tới, như vậy rất phiền phức, vẫn là thôi đi!”
Triệu Trăn làm người tặng quà, còn muốn bồi cười, ông mở màn hình di động, nói, “Bọn họ hỏi thì cứ hỏi, cậu nói là có người tặng thì được rồi, này có cái gì.”
Trương Hoàn lườm ông một cái, nói, “Ai sẽ tặng tôi thứ quý trọng như vậy?”
Triệu Trăn ôm vai Trương Hoàn, nén giận nói, “Bạn trai không thể tặng?”
Trương Hoàn vì một câu giả vờ nhàn nhạt của ông, trong lòng run rẩy hai cái, nhưng sau đó lại tức giận nói, “Đừng nói loạn những lời này với tôi, không thể nhận chính là không thể nhận. Ngài đem cho người khác cũng được, chính mình xài cũng tốt, xử lý đi! Đừng tặng tôi!
Điện thoại di động này, kỳ thật Trương Hoàn thật sự rất thích, đám bạn trong lớp, có nữ sinh mới đổi sang chiếc điện thoại này, bạn học trong lớp không ngừng hâm mộ, truyền cho nhau xem, như là trân bảo hiếm có, mọi người cảm thán cô tiêu nhiều tiền như vậy mua di động, cô kiêu ngạo nói là bạn trai tặng, một đám nam sinh thổn thức, một đám nữ sinh cực kỳ hâm mộ. Trương Hoàn đương nhiên không có loại hư vinh muốn cho người khác hâm mộ này, bất quá đối với chiếc điện thoại này thích thật sự, không chỉ có cậu, Tiết Lộ cũng thật nhiều lần nhắc tới chiếc điện thoại này chơi game vô cùng đã, thấy bạn học dùng, liền muốn chính mình cũng có một chiếc.
Tiết Lộ bất quá tuỳ ý nói một chút, không phải thật muốn tiêu nhiều tiền như vậy đi mua, thế nhưng Trương Hoàn không khỏi vẫn để bụng lời cô nói, chỉ là bất đắc dĩ mình không có tiền mua cho em gái.
Lời này của Trương Hoàn triệt để chọc Triệu Trăn tức giận, ông hầu như muốn phẫn nộ phát hoả, tâm nghĩ mình đặc biệt mua đồ cho cậu, cậu cứ như vậy tuỳ ý bảo mình cho người ngoài?
Triệu Trăn trầm mặt, hơn nữa vung tay ném đi thật xa, ‘bộp’ một tiếng.
Trương Hoàn thấy ông ném điện thoại, không thể tin quay đầu nhìn ông, nói, “Ngài ném làm gì?”
Trong lòng Triệu Trăn tràn đầy lửa giận, lại giả vờ trấn định, thần tình trên mặt thậm chí thả lỏng, chỉ có một đôi mắt đen thẫm doạ người, nói, “Cậu không phải không cần, bảo tôi xử lý sao, ném còn không phải cũng là một phương pháp xử lý.”
Loại phương pháp phát giận này, tuyệt không giống người bốn mươi tuổi, ngược lại y như con nít.
Trương Hoàn bị lời ông nói chọc giận, đẩy Triệu Trăn đang ôm mình ra, chân trần đi tới nhặt điện thoại lên, bởi vì trên mặt đất có thảm thật dày, điện thoại không chịu lực quá lớn, Trương Hoàn phát hiện điện thoại cũng không bị ném hư, cậu thở phào nhẹ nhõm, trừng mắt nhìn Triệu Trăn nói, “Ngài là người có tiền hay lắm sao! Tuỳ tiện ném loạn đồ.”
Triệu Trăn cũng từ trên ghế salon đứng lên, đi về phía Trương Hoàn, ông có chút không thể nhịn Trương Hoàn được nữa, cảm thấy cậu không hiểu tâm ý mình dành cho cậu, nói, “Phải, ông đây có tiền chính là hay lắm. Chỉ là tuỳ tiện mua cái gì cậu đều không nhận là có ý gì, chướng mắt tâm ý của tôi có phải không?”
Trước đây Triệu Trăn đều là cười hì hì nói chuyện, vô luận Trương Hoàn chọc giận ông thế nào, ông đều dùng nụ cười, hoặc là chơi xấu đến hoá giải, đây là lần đầu tiên ông làm ra bộ dạng muốn nổi mưa gió như vậy.
Trương Hoàn đứng đó nhìn ông tiến đến gần mình, chẳng biết thế nào, trong lòng lo sợ, Triệu Trăn khí thể đầy mình tựa như một quân vương uy quyền sát phạt quyết đoán đột nhiên giáng xuống trước mặt, khiến cậu không khỏi tâm sinh sợ hãi kinh hoảng, nói, “Tôi không có chướng mắt tâm ý của ngài, chỉ là không có cách nào nhận thôi.”
Triệu Trăn đi tới kéo tay cậu lại, kéo cậu tới bên giường lớn ném xuống, Trương Hoàn bất ngờ không kịp đề phòng, hơn nữa cậu vốn nhẹ cân, ngoại trừ thân thể linh hoạt, động tác dứt khoát ra, trên phương diện khí lực hoàn toàn không phải đối thủ của Triệu Trăn, thoáng cái đã bị Triệu Trăn ném vào giường lớn mềm mại, cậu ngã mạnh vào, tuy không ngã đau, nhưng lại là bừng tỉnh một ít.
Cậu quát lên với Triệu Trăn, “Ngài đây là muốn làm gì?”
Triệu Trăn nhào tới đè lên cậu, còn đưa tay cởi quần áo cậu, nét mặt đột nhiên lại càng dữ tợn, hung ác nói, “Đương nhiên là làm cậu!”
Trương Hoàn bị ông hù doạ chỉ là trong nháy mắt, lúc sau liền tỉnh táo lại, cậu ném điện thoại sang một bên, nhấc chân đá Triệu Trăn, còn kéo cánh tay ông muốn ông rời khỏi người mình, nói, “Ngài đứng lên cho tôi!”
Triệu Trăn muốn áp chế Trương Hoàn cũng không dễ dàng, quần jean trên người Trương Hoàn quá chặt quá bó người, vì vậy không dễ lột, thế là đành đi gặm môi Trương Hoàn, được một chút tiện nghi một chút.
Trương Hoàn hung hăng cố sức phản kháng, Triệu Trăn cũng bị Trương Hoàn chọc giận, hai người ở trên giường đánh nhau, Triệu Trăn bắt hai tay Trương Hoàn cùng một chỗ, Trương Hoàn liền cho bên sườn ông một đạp, ông áp chế chân Trương Hoàn, Trương Hoàn liền rút tay cho ông một đấm…
Sau đó Triệu Trăn bị Trương Hoàn đánh cho triệt để nổi nóng, cũng cho Trương Hoàn một đấm, thế nhưng cư nhiên không đánh trúng, Trương Hoàn linh hoạt tránh được, hơn nữa từ trên giường xoay người đứng lên, thoáng cái từ trên giường chạy trốn ra ngoài, đứng bên cạnh ghế salon, đỏ mặt không ngừng thở dốc, lại giương mắt hung hăng căm tức Triệu Trăn.
Triệu Trăn cũng đang thở dốc, ông ngồi ở trên giường ngoắc tay, “Cậu qua đây, nếu không tôi bắt được cậu khẳng định trói cậu lại hung hăng thao.”
Khoá kéo quần Trương Hoàn mới nãy bị Triệu Trăn kéo ra, cậu vừa sửa sang lại quần, vừa chân trần đi ra bên ngoài, thản nhiên nói, “Ai thao ai còn khó nói, ngài cứ ở trong này mạnh miệng đi!”
Nói xong, con mắt liếc về phía chiếc điện thoại mới vừa bị cậu ném xuống đất, đi tới trước nhặt điện thoại lên, nói “Chú Triệu, cám ơn nhiều, điện thoại di động này, tôi nhận!” Nhặt điện thoại lên liền đi đến cửa, trước khi ra còn khiêu khích liếc Triệu Trăn, lại cào cào mớ tóc rối do vừa đánh nhau.
Triệu Trăn ngồi trên giường nhìn cậu phách lối lại lãnh ngạo, tuy bị cậu cố ý gọi chú mà phi thường khó chịu, nhưng cơn tức trong lòng mới rồi thật sự tiêu tán, hơn nữa dâng lên một cảm giác vui sướng không nói được, kèm theo cảm giác vui sướng này chính là lão nhị nhà ông ngẩng cao đầu dưới thân, ông cười nhẹ mắng một câu, “Chỉ biết câu dẫn người, câu xong cũng không phụ trách dập tắt lửa.”
Trương Hoàn cầm điện thoại Triệu Trăn tặng yêu thích không vuông tay chơi mấy ngày, bởi vì thi cử kết thúc đột nhiên nhẹ nhõm, những chuyện khác lại không quá nhiều, đã nhiều ngày cậu dành phần lớn thời gian cùng Triệu Trăn quấn lấy nhau, Triệu Trăn phải phụ trách xử lý sự vụ công ty, cũng không đặc biệt rỗi rãnh, ông và Trương Hoàn đã hẹn đi suối nước nóng du lịch, thế là còn phải an bài sớm công tác sau đó, vì vậy càng bận rộn, tranh thủ lúc rảnh rỗi ở cùng Trương Hoàn, thế nhưng, Trương Hoàn lại cầm điện thoại không buông, chỉ khi Triệu Trăn gọi cậu, cậu mới khẽ nâng mắt ý bảo ông có chuyện gì.
Dưới tình huống như vậy, Triệu Trăn hết sức phiền muộn vì sao lại tặng cậu chiếc điện thoại này.
—–
Tiểu Bảo: đọc chương này chết cười, còn đánh nhau trên giường nữa chứ =))))