Chết tiệt!!
Tôi không ngủ nổi!!
Tỉnh ngủ thật rồi! Tất cả là nhờ một vị tốt bụng nào đó!!
Nghĩ tới chuyện vừa xảy ra khiến tôi phì cười mà tự vấn "có phải mình đang trong trạng thái hồi xuân không? Cũng có sức hút lắm nha"
"Em nên nghỉ sớm"-Anh bước vào làm tôi được một phen cà chua chín. Thật là! Con người này!!!
"Bác sĩ Mộ, anh nên gõ cửa"-Lấy lại vẻ lãnh đạm, tôi tiếp lời anh.
"Giữa chúng ta còn phải gõ sao"- Anh nhướng mày nhìn tôi.
Thái độ này....quả thực là muốn gây chuyện mà!
"Đây là thuốc, em uống đi"-Anh đưa vài vỉ thuốc nhỏ cho tôi.
"Khỏi! Tôi không có bệnh"
"Em bị cảm rồi"
"Tôi đã nó..."- Chưa kịp nói hết câu, anh nắm lấy bàn tay tôi đặt lên trán anh và làm ngược lại với trán tôi.
Một thứ tiếp xúc thật nhỏ như điện giật... Nó lại khiến tôi phải mơ màng...
Lúc trước, anh cũng từng như vậy....
Tôi khó chịu không?
Điều lạ kỳ là không...
"Em là bác sĩ, em hiểu nhiệt độ thế này là ra sao mà"
"....."
Anh khiến tôi phải gào thét: làm ơn đừng đối tốt với tôi!!
"Nghỉ ngơi sớm, anh có bệnh nhân rồi"
"Khoan đã"-Tôi gọi với khi anh chuẩn bị rời khỏi phòng.
"Em thấy không ổn ở đâu sao?"-Anh nhanh chóng trở lại giường nhìn tôi quan tâm.
"Không có, chỉ là.....em có chuyện muốn nói"-Tránh ánh mắt ấy, tôi lí nhí nói.
"Em nói đi"-Anh ngồi xuống đối diện tôi.
"Anh không thể làm như chúng ta không quen biết hay sao? Chúng ta kết thúc rồi,! Chính anh cũng nói vậy"-Tôi cúi gằm mặt lấy mọi tự tin mà nói những điều tổn thương chính bản thân mình. Phải! Tôi muốn kết thúc! Nhưng tôi vẫn muốn sự quan tâm của anh. Thật sự vô cùng rối ren.
"Chắc chắn là không"-Anh nhìn thẳng vào mắt tôi mà nói.
"....."
"Em nghỉ sớm đi, đừng nghĩ nhiều"-Anh nhanh chóng rời khỏi phòng nghỉ để lại tôi ngồi đó không thể không lan man suy nghĩ.
Anh là ác quỷ...đùa giỡn với trái tim nhỏ bé của tôi...
Anh bảo tôi làm sao có thể tiếp tục đi vào vết xe đổ của chính mình đây?
năm mà chẳng lẽ không thể khiến tôi rút kinh nghiệm cho lần vấp ngã đó hay sao?
———————————
Cũng bởi tình trạng của tôi không tốt nên tôi xin phép ra về sớm.
Con phố trong ngày Thu là con phố buồn.
Tôi cho là như vậy. Nhưng cũng tự hỏi mình rằng liệu có phải do chính tôi chưa bao giờ vui?
"Hà Nội mùa này vắng những cơn mưa...."-Tiếng nhạc vang lên từ ngóc ngách nào đó. Bài hát tôi thích nhất.
Mơ màng suy nghĩ về Thu, đôi chân phản chủ đưa tôi tới một nơi mà năm rồi tôi không tới.
Thư viện Quốc Gia
Nơi tôi và anh bên nhau.
Và cũng gắn liền với tuổi trẻ của tôi.
Khung cảnh nơi đây vẫn vậy....
Chỉ lòng người là đổi thay......
Thật bi thương!
Tôi đã nhiều lần đi qua nơi đây, nhưng chưa từng tiến vào, đơn giản là không muốn nhớ, không muốn bất cứ thứ gì liên quan tới anh.
Đôi khi chính tôi cũng băn khoăn, phải chăng tôi có một nỗi sợ, nỗi sợ sau khi vào đó sẽ phải đối diện với lòng mình, sợ câu trả lời là tôi vẫn còn lưu luyến những ký ức bên anh.
"turututu"
"Gì thế?"-Đã lâu tôi và An không nói chuyện kể từ ngày cô bạn kết hôn. Chú rể của cô bạn là ai ư? Chính là Mộc Kỷ Ân!
Năm ấy, tôi luôn dối lòng mình là không muốn, không cần...thế nhưng, tôi đã thực sự hy vọng có thể gặp anh ở đám cưới.
Nhưng....anh không hề xuất hiện...
"Có bận không?"
"Không"
"Nói chuyện chút coi"
"Ở đâu?"
"Quán Café con thỏ nhà"-Ăn nhanh chóng nói địa chỉ cho tôi.
Thật may là nó không quá xa nơi tôi đang ở.
"Tình này!"-Cô bạn vẻ mặt nghiêm trọng nhìn tôi băn khoăn ngay từ lúc vào quán.
"Sao thế?"-Tôi cũng thực sốt ruột khi nhìn cô. Lại sao nữa đây? Cái tên họ Mộc chết tiệt!
"Con mẹ nó! Chị lại có thai rồi huhuhu"-An đập đầu xuống bàn nức nở, tay không quên đưa tôi que thử thai kiểm chứng.
À...ừm... vạch!
"Dạo này chị đang bận tối mắt tối mũi cho thi giáo viên, thế mà lại dính thêm cái nợ này nữa huhuhu...với cả, chị còn chưa muốn sinh nữa mà....Muốn đứa cách nhau tuổi cơ...huhu"-An tiếp tục câu chuyện của mình.
Tôi đã từng nghĩ, nếu năm đó không có biến cố, phải chăng, giờ đây tôi và anh sẽ cùng chung một mái nhà, cùng ăn cơm, cùng đi ngủ, và có những đứa con thơ?
Nhưng cái gọi là tương lai đâu dễ đoán như vậy? Chẳng có chuyện này, thì có thể có chuyện khác.... Tôi và anh, đành chỉ có thể coi là hữu duyên vô phận mà thôi.... Ngay lúc này, bản thân tôi cũng chẳng hiểu nổi tình cảm của chính mình nữa là....
Còn nhớ?
Còn hận?
Còn quan tâm?
Còn yêu thương?