Trong khoảng không được bao phủ bởi màu trắng muốt, có hai người, à không chính xác hơn là một linh hồn và một người đang nói chuyện. Linh hồn vô sắc nhưng vẫn có thể thấy rõ ngũ quan và thân thể. Mái tóc vô sắc lặng yên trôi nổi, gương mặt tuyệt thế không ai thay thế được, và đôi mắt to linh động khiến người ta có cảm giác sẽ bị hút hồn nếu nhìn vào đó. Còn người kia thì sáng chói lạ kỳ. Tất cả những gì thấy được ở người đó là mái tóc trắng xõa tung tùy ý bay lượn, nụ cười ấm áp kết hợp với trang phục thuần trắng khiến cho người ta có cảm giác như thần tiên.
Linh hồn:" Ta đang ở đâu?"
Người kia:" Ngươi ở trong Quang Minh Lĩnh Vực của ta."
Linh hồn: "Hửm? Quang Minh Lĩnh Vực? Đó là gì?"
Người kia: " Cái này a~ ngươi phải tự khám phá ra mới thú vị. Còn bây giờ ta có chuyện nghiêm túc muốn nói với ngươi. Ngươi phải nhớ thật kĩ." Người kia nghiêm túc.
Linh hồn thấy vậy liền khẽ gật đầu.
Người kia đưa tay xoa nhẹ đầu của linh hồn: "Kiếp trước vì ngươi giết quá nhiều người nên lúc chết linh hồn suýt nữa bị đám ác linh ăn mất. Ta đã giúp ngươi thoát khỏi chúng, không chỉ vậy ta còn giúp ngươi có cơ hội lựa chọn một thân xác khác rồi trực tiếp sống lại. Cũng vì vậy mà pháp lực của ta bị hao tổn, oán niệm của đám ác linh đó lại quá sâu nên ta cũng bị nhiễm một chút. Bình thường sẽ không ảnh hưởng nhiều nhưng tâm ma trong ta liền nhân lúc này mà trỗi dậy. Ta sợ rằng khi không đủ khả năng để khống chế nó nữa. Nếu ta bị Ma Hóa, Ngũ giới ắt sẽ gặp đại loạn thậm chí dẫn đến sự hủy diệt của toàn bộ Ngũ Giới vậy nên lý do duy nhất để ngươi sống lại đó là: Tìm và giết ta! Nhớ kĩ điều đó." Linh hồn cao hứng:" Được, mặc kệ ngươi là thần, phật hay ma chỉ cần được sống lại ta sẽ giết ngươi!" Từ tay người đó phát ra một luồng ánh sáng ấm áp bao phủ lên linh hồn:"Haiz, ngươi thật không làm cho ta an tâm nổi... Hỡi Quang Minh Pháp Tắc của ta, giờ ta dùng ngươi để cấm chế linh hồn này khiến cậu ta phải dùng kiếp này, bù lại mạng sống của những người đã bị cậu ta hại chết. Nếu linh hồn này không tuân theo lập tức trừng phạt!" Dứt câu, hai người bị ánh hào quang đó bao phủ...
...
Thần giới, nơi ở của các vị thần đúng như tên gọi của nó. Nếu nói lúc nào bầu trời cũng là màu xanh và tràn đầy nắng ấm vào ban ngày và trở nên huyền ảo bởi bầu trời màu tím cùng với ánh trăng vàng thì bầu trời của Thần giới tối nay thật lạ thường. Bầu trời đêm không còn là màu tím vốn có mà chuyển sang màu đen u ám, ánh trăng vàng phủ khắp thần giới giờ đây đã thành màu đỏ đầy ma mị. Mặt trăng không biết lúc nào đã bị nhuộm đỏ như máu. Huyết Nguyệt đã xuất hiện. Điều này khiến dân cư ở Thần giới vốn bình đạm như nước giờ đây lại bận rộn giống như kiến bò trên chảo... Sở dĩ điều này là có nguyên nhân vì từ xưa rất xưa rồi, khi Đại chiến Thần ma kết thúc Ma Thần trước lúc chết đã từng nói rằng:" năm hay thậm chí năm sau sẽ xuất hiện hiện thân của Ma Thần ta! Đến lúc đó, nó sẽ dẫn dắt cả Ma Tộc đánh tan Thần Giới!"
Lúc này đây, trong một điện thờ có một nữ thần đang hạ sinh. "A! A...a... ưm..." Gương mặt xinh đẹp của nữ thần trong chốc lát lại tái nhợt. Môi nàng cắn chặt đến xuất huyết nhưng dù có dùng hết sức đứa nhỏ bên trong vẫn không chịu ra... Những tì nữ ở bên cạnh thấy vậy không khỏi sốt ruột. Ai cũng biết rằng thời gian sinh đẻ kéo dài càng nhiều thì tính mạng của cả mẫu tử hai người càng nguy hiểm. Thời gian chốc lát đã trôi qua hai tiếng, Huyết Nguyệt ngoài kia lại bị mây đen che mờ. Nữ thần nằm bất động, mồ hôi lạnh từng giọt lại từng giọt chảy xuống. Khi ánh mắt nàng gần như tan giã thì một trong số các tỳ nữ kêu lên: "Nhanh nhanh! Ta thấy đứa nhỏ ra rồi!"
Mọi người bị câu nói này của nàng ta làm cho bừng tỉnh. Trong nháy mắt không khí u ám đã bị xua đi bằng sự bận bịu của những người hầu cận. Bà đỡ( mới đầu ta định để là tiên đỡ đầu:v) liền cố gắng hết sức. Cuối cùng đứa nhỏ đã ra đời. Nhưng vẻ mặt của vị nữ thần kia cũng không đỡ hơn là bao. Thấy vậy, bà đỡ nhìn lại mới phát hiện: Còn một đứa nhỏ nữa?! Bà tiến lên, nữ thần ra sức một chút nhỏ còn lại liền thuận lợi sinh ra. Tỳ nữ đặt hai đứa nhỏ đã được tẩy rửa sạch sẽ ở gần nhau. Mọi người không khỏi thở phào, cư nhiên là song sinh. Nhưng rồi các tỳ nữ mới phát hiện rằng, hai đứa nhỏ này cư nhiên chưa hề khóc? Bà đỡ tiến lên vỗ nhẹ vào mông một đứa trẻ, nhưng không ngờ rằng đứa trẻ đó cư nhiên cười?! Vào lúc đó, Huyết Nguyệt bị khuất sau mây mù không biết từ lúc nào đã sáng chói trở lại độc chiếm cả một vùng trời.
Trở lại với điện thờ lúc này, ngay khi đứa trẻ kia cười thì một người đàn ông bước vào. Tỳ nữ liền ngay lập tức hành lễ, thông báo:" Xin chúc mừng ngài thưa Quang Minh Thần vĩ đại. Nữ thần đã sinh được một đôi song bào thai." Quang Minh Thần trầm lặng nhìn hai đứa trẻ được đặt cạnh nương tử của mình. Lát sau hắn ta tiến gần lại chỗ chúng đang nằm xách chúng lên và đưa cho một tỳ nữ:" Đứa trẻ sinh ra vào đêm Huyết Nguyệt ắt sẽ là tai họa cho Thần Giới. Mang chúng xuống Nhân Giới vứt vào rừng cho sói ăn đi..." Mọi người trong điện thờ sửng sốt khi nghe thấy tin này, còn tỳ nữ kia thì sợ hãi tiếp nhận hai đứa trẻ và mang chúng ra ngoài... Quang Minh Thần ngồi xuống, nắm chặt lấy tay của nữ thần đang nằm trước mặt, thì thầm nói:" Già Lam, cho ta xin lỗi nhưng con của "chúng ta" nhất định không thể sống..."
...
Tỳ nữ được giao nhiệm vụ đưa hai đứa trẻ xuống Nhân Giới là Nạp Ni Á - một trong số những tỳ nữu thân cận của nữ thần vừa rồi. Nạp Ni Á(Narnia) một mình ôm hai đứa nhỏ xuất hiện tại một khu rừng âm u, Nạp Ni Á đặt hai đứa trẻ mới sinh ra xuống một cây đại thụ. Trong mắt Nạp Ni Á không che dấu sự thương cảm dành cho đôi song bào thai này. Nạp Ni Á khẽ đọc một câu thần chú, từng vòng pháp chú màu lam nhạt bao quanh ba người đến khi ánh sáng của vòng pháp chú biến mất thì Nạp Ni Á đã biến mất, chỉ còn hai đứa nhỏ dưới gốc đại thụ. Nhưng lúc này đây, hai đứa trẻ được một loại nước màu lam nhạt ấm áp bao phủ toàn thân. Một con sói nhìn thấy ánh sáng đó liền chạy qua, ngửi khắp người hai đứa trẻ. Một đứa vẫn luôn yên lặng nhìn còn một đứa thì ôm mõm sói cười khúc khích. Con sói thấy vậy thì ánh mắt liền dịu đi, gặm hai đứa trẻ lên tiến vào sâu trong rừng.
...
_ năm sau_
Sâu bên trong Oai Linh Sâm Lâm có một thiếu niên một thú đang đứng trong đám sương mù. Mùi máu lan tỏa trong không khí làm thiếu niên bất giác nhíu mày. Dùng tay bịt chặt miệng vết thương thiếu niên thầm nghĩ:" Có lẽ lần này phải chết ở đây rồi... không hổ là Oai Linh Sâm Lâm, chỉ có thể vào mà không thể ra..." Thiếu niên tựa mình vào khế ước thú của bản thân, ánh mắt mờ dần đi. Khi tưởng chừng sắp ngất thì khế ước thú bên cạnh gầm nhẹ vài tiếng khiến thiếu niên thanh tỉnh không ít.
Nhưng mọi thứ lại trở nên im lặng, nhưng bên cạnh thiếu niên xuất hiện một tiểu hài tử khoảng tuổi. Thiếu niên không khỏi sửng sốt: khế ước thú của hắn lại không tấn công tiểu hài tử này? Thiếu niên gắng gượng mở to mắt ra nhìn tiểu hài tử trước mắt, cất giọng khàn khàn do nhiều ngày không uống nước hỏi:"Ngươi là ai?" Tiểu hài tử không trả lời, chỉ ngồi xuống bên cạnh thiếu niên xem miệng vết thương. Tiểu hài tử lẩm nhẩm một đoạn chú ngữ trị thương. Ánh sáng màu xanh bao trùm khắp thân thể thiếu niên, chiếu sáng cả khu vực xung quanh. Mở mắt lần nữa, thiếu niên phát hiện hắn đã hồi phục thậm chí còn tốt hơn trước. Quan sát xung quanh một lượt, vẫn là nơi trước khi hắn ngất đi nhưng cảnh vật đã thay đổi rất nhiều. Không còn có sương mù dày đặc nữa mà giờ đây nơi này là một màu xanh mát được ánh nắng mặt trời chiếu xuống tạo cho người ta cảm giác thật yên bình. Rồi thiếu niên phát hiện đã không thấy tiểu hài tử đó đâu nữa. Nhưng trong đầu liền xuất hiện một giọng nói đầy ngây thơ:" Ta là Mạc Hy - người bảo vệ của khu rừng này. Đi theo lối mòn đó ra khỏi đây, nếu còn dám bước vào Oai Linh Sâm Lâm lần nữa, ta sẽ giết ngươi." Nghe xong đoạn hồi âm đó, thiếu niên liền mỉm cười - một nụ cười không hề chứa sự giả dối trong đó: "Ta Âu Dương Vũ Thần, vốn dĩ tới đây chỉ vì muốn tìm khế ước thú. Nay đã tìm được ta liền ngay lập tức rời đi. Xin lỗi vì đã mạo phạm đến nơi này!" Nói xong liền xoa đầu khế ước thú của mình. Một người một thú song song bước đi.