Ờ thì, nhân dịp đầu năm tết đến, cx xin kính chúc các đọc giả thân yêu một năm mới vui vẻ, hạnh phúc, tràn ngập niềm vui. Mà sang năm mới nhớ ủng hộ cho truyện ta nhiều vô nha! Yêu mấy cưng nhiều lắm lun á. Moa moa, hôn gió cấy coi.
Nhắc nhở luôn: Năm mới, , mùng ,,. Ta ko ra chương đc, nên đành để hôm nay ra ba chương ms luôn nha.Trần Tử Dương ngồi trên ghế sô pha, ngắm nhìn em gái đang gọt táo. Gương mặt hạt dưa với mái tóc ngang vai lương thiện như đã in sâu vào tâm trí của cậu, vậy mà vừa nãy, cậu lại trông thấy một mặt âm thầm đáng sợ của Trần Tích Nhĩ. Cậu vô cùng lo lắng, tuy dạo gần đây, số lần xuất hiện và thời gian xuất hiện của Tích Nhĩ kia ngắn hơn, và ít hơn, nhưng cũng không thể đoán trước được, khi nào cô ta lại xuất hiện lần nữa. Mỗi khi xuất hiện, liệu có gây ra hậu quả gì ảnh hưởng đến Tích Nhĩ hay không? Trần Tích NHĩ gọt hoa quả xong, thấy anh hai mình đang nhìn mình chăm chú, cô xua xua tay:
“Anh! Anh làm sao vậy?”
Trần Tử Dương giật mình:
“À, không có gì, anh chỉ đang nghĩ đến một số truyện”
Trần Tích Nhĩ chu mỏ, đưa một miếng táo cho Trần Tử Dương, còn mình thì cũng cầm miếng táo lên, cắn một miếng nhỏ, nói:
“Anh. Anh xem, mẹ nói chúng ta là anh em song sinh mà khác nhau ghê á. Từ ngoại hình cho đến tính cách, chẳng chút nào giống cả”
Trần Tử Dương cười trừ. Trong lòng anh nghĩ. Đương nhiên là khác rồi. Em đâu phải em gái ruột của anh, tuy rằng anh không biết, mảnh kí ức bị mất đi kia của em đã xảy ra chuyện gì. Nhưng hiện tại, anh sẽ bảo vệ em, sẽ mãi bên em.