Phạm Thiên Phong vừa đi đến nhà cô. Đã gặp phải Trần Tử Dương. Vì là lần đầu gặp Trần Tử Dương, nên hắn không biết, anh là anh trai của Tích Nhĩ. Dựng xe xuống, lịch sự nói:
“Xin chào. Cho hỏi, đây có phải là nhà của Trần Tích Nhĩ không?”
Trần Tử Dương nhìn chàng thanh niên một lượt từ trên xuống dưới;
“Phải. Cậu là ai?”
Phạm Thiên Phong mỉm cười:
“Tôi là Phạm Thiên Phong. Là bạn của Tích Nhĩ”
Trần Tử Dương gật đầu:
“Con bé vừa nhận được một cuộc điện thoại liền đi rồi. Nó không có ở nhà”
“Vậy anh có biết cậu ấy đi đâu không? Tôi có việc ấp cần nói cho ậu ấy”
Trần Tử Dương gật đầu:
“Cậu đi về phía trước một đoạn dài sẽ có một chạm xe buýt. Ở cạnh chạm xe buýt đó, có một quán ăn nhỏ. Chắc con bé đang ở đó đấy”
Phạm Thiên Phong cảm ơn anh một tiếng, rồi nhanh chóng phóng xe đi.
Khi Trần Tử Dương quay lại thì gặp phải Dương Uyển đang đứng đằng sau. Hai người nhìn nhau giây không nói lời nào, thì có vẻ là do bối rối, cả hai cùng lúc lên tiếng:
- “Anh...”
- “Em...”
Trần Tử Dương bối rối gãi đầu:
“Em nói trước đi”
Dương uyển cắn môi nói:
“Chúng ta, nói chuyện riêng một chút được không?”
Trần Tử Dương khẽ gật đầu:
“Được”
...................
Quán ăn hạnh phúc...
Khi Tích Nhĩ đến đó, trời đã mang một màu tối. Trên trời, có vài tia sấm chớp rẹt qua. Gió lạnh thổi hiu hắt. Có lẽ, không lâu nữa, trời sẽ đổ mưa. Cô bước xuống chạm xe buýt. Nhìn về phía quán ăn, thấy Hoàng Vũ đang đứng trước cửa quán ăn. Cô vui vẻ vẫy tay với anh:
“Anh Vũ...”
Hoàng Vũ ngoảnh đầu về phía cô mỉm cười. Cô chạy đến đó, nói:
“Gọi em đến tận đây có chuyện gì vậy?”
Anh đột nhiên ôm lấy cô vào lòng:
“Sao không nói cho anh biết?”
Tích Nhĩ phản kháng khẽ đẩy anh ra:
“Anh làm gì vậy? Nói cái gì chứ? Buông em ra đi”
Nhưng thực sự là vô ích. Cô càng đẩy, anh càng ôm chặt cô, giọng anh có chút lớn tiếng:;
“Còn giấu anh? Anh nghe bà nói hết cả rồi? Sao em lại bỏ học?”
Tích Nhĩ thở dài, không kháng cự nữa, cô ngược lại còn đưa tay lên ôm anh:
“Cảm ơn anh. Đã quan tâm đến em như vậy”
Hoàng Vũ khẽ đẩy cô ra một chút, nhìn vào gương mặt xinh xắn của cô, đưa bàn tay ấm của anh lên khẽ vuốt ve:
“Tích Nhĩ. Em chính là cô gái duy nhất khiến anh rung động. Anh biết, bản thân còn nhiều thứ. Không xứng đáng với em. Cũng bết, em còn rất nhiều bí mật dấu anh, không hoàn toàn tin tưởng anh. Nhưng chúng ta, đã quen nhau lâu như vậy, đã trải qua nhiều chuyện như vậy. Anh đối với em là thật lòng. Anh hi vọng, không chỉ bây giờ, mà cả quãng đường về sau. Chúng ta vẫn sẽ bên nhau. Tích Nhĩ. Làm bạn gái anh được không?”
Tiếng sấm chớp đùng một cái, những hạt mưa bắt đầu rơi trên mặt đất. Thời khắc đó, tim Tích Nhĩ cũng giống như đạo sấm đó, vừa bất ngờ, vừa hạnh phúc. Con gái cho dù có mạnh mẽ đến đâu. Đối diện với người mình thích. Nghe được những lời cảm động như vậy. Cô ấy không thể không rơi nước mắt. Tích Nhĩ hạnh phúc, khẽ gật đầu với anh. Hoàng Vũ vui mừng, ôm chặt cô vào lòng. Cơn mưa ngày càng lớn hơn. Lúc bọn họ hạnh phúc bên nhau. Cũng là lúc, Phạm Thiên Phong đau khổ nhất. Hắn đã đứng một góc chứng kiến từ đầu đến cuối. Những hạt mưa nặng cứ thế đập vào tim hắn. Giống như, đang cười nhạo tình cảm của hắn đối với cô bấy lâu. Bây giờ thì hắn đã hiểu. Người ở bên cạnh cô khi cô buồn, không phải hắn, mà là một người khác. Hắn đã không còn cơ hội nữa rồi. Trong đầu, vang vẳng câu nói của Ngọc Liên Hoa:
“Cô gái đó và chúng ta, không cùng một thế giới”
Hắn tự dương môi lên cười nhạo chính mình.
“Nếu chúng ta ở hai thế giới khác nhau. Nếu cô đã có một người khác ở bên bảo vệ. Vậy thì hắn sẽ. Đứng ở giữa ranh giới của hai thế giới. Âm thầm bảo vệ cô. Ngắm nhìn cô, chúc phúc cho cô. Cũng sẵn sàng làm người dự bị”
(Thấy tác giả có gược quá không?)