Dã Nam Nhân

chương 6

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vu Trừng Bình được truyền dịch, đồng thời lúc này trong bụng còn có sữa do Đỗ Bác Ngạn tân tân khổ khổ từ cửa hàng tiện lợi mua về, lại thêm Đỗ Thiên Huyền ngồi bên cạnh, nên khoảng hai ba giờ sau, hắn cảm thấy bản thân dần có tinh thân lại.

Đỗ Thiên Huyền đưa Vu Trừng Bình về nhà, giúp dìu hắn vào phòng, đặt hắn lên giường nghỉ ngơi.

Liên tiếp bệnh mấy ngày, nên Vu Trừng Bình để mặc cho phòng bừa bộn không dọn dẹp, rác rưởi cùng quần áo bẩn chất đống cả một khu. Thấy vậy nên Đỗ Thiên Huyền cùng Đỗ Bác Ngạn giúp hắn dọn dẹp một chút.

Sau khi dọn dẹp đâu đó gần gọn gàng, Đỗ Thiên Huyền trở lại ngồi bên giường Vu Trừng Bình. Vu trừng Bình cảm động nói

“Cám ơn … cám ơn anh.”

“Không cần khách khí.” – Đỗ Thiên Huyền chợt cầm lấy một bao thuốc lớn ở đầu giường của Vu Trừng Bình xem

Vu trừng Bình khẩn trương nói: “Chỉ là thuốc cảm thôi.”

“Thật không?”

Bao thuốc này chính là thuốc mà Vu Trừng Bình mới đi khám lúc sáng để chữa vết thương nơi tư mật. Đỗ Thiên Huyền lẳng lặng không nói nữa, bỏ bao thuốc xuống.

“Đói không?”

“Tôi không có đói lắm.”

Đỗ Thiên Huyền mở cửa tủ lạnh trong phòng Vu trừng Bình ra. Bên trong hoàn toàn trống rỗng.

Vu Trừng Bình vội vàng nói: “Tối rồi, Bác Ngạn mai còn phải đi học. Hai người về nhà nhanh lên.”

Đỗ Bác Ngạn ở một bên lo lắng nói: “Không có ai chăm sóc cho thầy sao?”

“Cha kêu bảo mẫu lái xe đưa con về. Cha ở đây chăm sóc cho thầy.” – Đỗ Thiên Huyền đưa ra giải quyết.

“Con cũng muốn ở đây chăm sóc cho thầy nữa.” – Đỗ Bác Ngạn lắc đầu mạnh tỏ vẻ từ chối.

Đỗ Thiên Huyền thản nhiên nói: “Nếu con ở đây sẽ bị lây bệnh cảm của thầy, người khác sẽ trách thầy Vu. Con muốn thầy Vu bị người khác trách sao?”

Đỗ Bác Ngạn nhất thời không biết phản đối thế nào. Hắn thích nhất là thầy Vu, không muốn thầy bị ai trách cứ. Cuối cùng đành phải đáp ứng đi về nhà.

“Được, con về nhà vậy. Nhưng mà ngày mai sau khi tan học cha nhất định phải cho bảo mẫu đưa con đến thăm thầy Vu nha.”

“Được.”

Đỗ Bác Ngạn vui vẻ cười. Hắn chạy đến bên giường, cầm tay Vu Trừng Bình: “Thầy ơi, em về nhà nha. Mai em lại đến thăm thầy. Thầy cứ yên tâm, đã có cha em ở lại chăm sóc thầy.”

“Không … không cần đâu. Em nói với cha em về nhà luôn đi. Thầy chỉ cần ngủ một giấc là hết bệnh ngay.”

Đỗ Thiên Huyền và Đỗ Bác Ngạn không thèm để ý đến lời phản đối của Vu Trừng Bình. Đỗ Thiên Huyền đưa Đỗ Bác Ngạn xuống lầu giao cho bảo mẫu đưa về nhà hắn, sau đó lại lên lầu, trong tay còn cầm theo một bao đồ ăn.

“Ăn một chút đi”

Nhìn thấy chén cháo nóng hổi được Đỗ Thiên Huyền đưa đến trước mặt, Vu trừng Bình cơ hồ cảm động đến muốn khóc. Hắn lập tức chớp vội mắt ngăn không cho lệ chảy ra. Chẳng lẽ do bệnh mà hắn trở nên yếu đuối vậy sao?

Vu trừng Bình múc từng muỗng từng muỗng cháo cho vào miệng. Nguyên hắn ăn uống không tốt, ăn gì đều nôn cả ra, nhưng cháo này nấu thật sự là rất nhạt, dễ ăn. Vu Trừng Bình ăn hơn phân nửa bát cảm thấy quá no mới lắc đầu không ăn nữa.

“Đã no?”

“Vâng. Cám ơn.”

“Nằm úp sấp.”

“Hả?”

Lần này thanh âm của Đỗ Thiên Huyền có phần nghiêm khắc, nói: “Ta bảo nằm sấp xuống.”

Bởi vì thanh âm của Đỗ Thiên Huyền có phần uy nghiêm làm Vu trừng Bình không khỏi không tuân theo.

Thấy Vu Trừng Bình nằm úp sấp xuống. Đỗ Thiên Huyền cuộn tay áo lên, sau đó cởi quần dài của Vu Trừng Bình xuống. Vu Trừng Bình hoảng sợ, muốn di động, nhưng Đỗ Thiên Huyền lại tiếp tục kéo quần lót hắn xuống.

“Dừng tay. Đừng. Không cần anh phải làm vậy.”

Vu Trừng Bình chợt hiểu, Đỗ Thiên Huyền nhìn thấy bao thuốc đó là biết nó dùng để làm gì. Vu Trừng Bình cảm thấy hổ thẹn, thật sự là không muốn để Đỗ Thiên Huyền biết chuyện hắn bị lộng thương khi ở khách sạn.

Nhưng là dù Vu Trừng Bình có cố cự tuyệt đến thế nào cũng không thể cự tuyệt lại thân thể so với hắn khỏe mạnh gấp trăm lần của Đỗ Thiên Huyền.

Đỗ Thiên Huyền dùng ngón tay nhẹ nhàng bài khai mông Vu trừng Bình, sau đó dùng thuốc mỡ bôi lên chỗ bị thương. Hành động thân mật này của Đỗ Thiên Huyền làm Vu Trừng Bình khó có thể thích ứng. Bọn họ không phải là người yêu gì, chẳng qua chỉ là người để tiết dục, căn bản là không nên có những hành động nào làm hắn càng lúc càng rơi vào vực sâu, tự huyễn hoặc mình.

“Được rồi. Đừng làm vậy. Tôi không có thói quen như vậy …?”

Đỗ Thiên Huyền bắt lầy tay Vu Trừng Bình, ngăn không cho hắn phản đối. Sau đó tiếp tục đem thuốc mỡ nhẹ nhàng thoa, so với khi âu yếm còn cẩn thận ôn nhu hơn nhiều.

Vu Trừng Bình càng dùng sức hất tay Đỗ Thiên Huyền ra, móng tay hắn hãm sâu vào da thịt Đỗ Thiên Huyền.

“Không cần. Chúng ta chẳng qua chỉ là đối tượng để phát tiết, anh không cần làm vậy. Tôi có thể tự mình thoa thuốc được …?”

“Đừng nhúc nhích. Để ta thoa thuốc đã.”

“Xin anh đó … thật sự không cần làm vậy đâu….”

Mặc cho Vu Trừng Bình khẩn cầu, Đỗ Thiên Huyền cũng làm như mắt điếc tai ngơ, ngón tay dính thuốc mỡ càng lúc càng tiến sâu vào hậu nguyệt Vu Trừng Bình, ôn nhu thoa thuốc.

Người Vu Trừng Bình khẽ run, cắn chặt áo gối, ngay cả đang bệnh, nhưng chỉ cần Đỗ Thiên Huyền vuốt ve điểm mẫn cảm là lập tức từ hạ thân hắn truyền đến một cảm giác mãnh liệt không kiềm chế được.

Hạ thân Vu Trừng Bình bắt đầu căng cứng. Đỗ Thiên Huyền thoa xong thuốc, lấy ngón tay ra khỏi cơ thể Vu Trừng Bình. Vu Trừng bình vừa thở nhẹ ra lại bất ngờ cảm giác thân thể bị Đỗ Thiên Huyền cuốn lấy.

Đỗ Thiên Huyền thấy hạ thân Vu Trừng Bình kích động, tựa như hiểu biết, bèn bắt đầu xoa nắn chỗ mẫn cảm trên. Hắn vỗ về chơi đùa đồng thời lại dùng tay bóp nắn chúng làm cho Vu Trừng Bình không thể giãy dụa nổi, cơ thể càng lúc càng mất kiểm soát.

Khoái cảm càng lúc càng chiếm lĩnh tâm trí Vu Trừng Bình. Hắn và Đỗ Thiên Huyền chỉ mới vài ngày không gặp, không nên mới đó mà nhiệt hỏa thiêu người chứ. Huống chi bản thân đang bệnh, cơ thể vô lực. Đỗ Thiên Huyền nỡ lòng nào lại trêu chọc, khiến cho hắn khó lòng kìm nổi, nhịn không được lại càng muốn.

“Đừng … cảm … cảm mạo dễ lây … lây bệnh …” – Vu Trừng Bình yếu ớt không nói thành câu, khoái cảm trong cơ thể quá mãnh liệt làm hắn không thể chịu nổi.

“Không sao.”

Đầu lưỡi Đỗ Thiên Huyền tiến hành xâm nhập vào bên trong miệng Vu Trừng Bình, đồng thời tay cũng không ngừng xoa nắn cơ thể Vu Trừng Bình.

Khoang miệng Vu Trừng Bình bị Đỗ Thiên Huyền tham lộng làm cho toàn thân vô lực, eo không ngừng vặn vẹo tay bất giác kéo khóa quần Đỗ Thiên Huyền, nắm lấy phần phân thân bây giờ đang trương lớn của Đỗ Thiên Huyền.

“Xin … tiến … vào đi …”

Hạ thân Vu Trừng Bình bị kích động đến bạo khai. Ngay cả chỗ tư mật đã bị thương lúc này cũng bị dục hỏa đốt sạch lý trí. Hành động vừa ôn nhu lại dịu dàng của Đỗ Thiên Huyền làm Vu Trừng Bình ngỡ như đang ở mười năm trước, làm cho Vu Trừng Bình vừa hoài niệm vừa buồn thương. Vặn vẹo thân mình, Vu Trừng Bình tỏ thái độ muốn cùng Đỗ Thiên Huyền hòa hợp.

“Không được. Ngươi đang bị thương.”

“Nhưng … là … ta …” – Vu Trừng Bình hô hấp khó khăn, bên trong co rút lại, biểu hiện khát vọng muốn được lấp đầy.

Đỗ Thiên Huyền đưa tay kéo hai chân Vu Trừng Bình quấn vòng qua eo hắn. Bộ vị nóng bỏng của hai người bất giác tiếp xúc,, bàn tay Đỗ Thiên Huyền bắt đầu đưa tay vỗ về phần nam tính của Vu Trừng Bình. Hành động vỗ về ôn nhu của hắn làm Vu Trừng Bình không nhịn nổi khẽ run người, đồng thời làm tâm Vu Trừng Bình thêm xôn xao.

“Phát tiết vậy đủ rồi.”

“Ân … A?” – Vu Trừng Bình đang chìm đắm trong khoái cảm bất chợt giựt mình. Lập tức hiểu được Đỗ Thiên Huyền không muốn lần nữa lộng thương hắn, nhưng do dục vọng cả hai đang mãnh liệt nên đành dùng phương pháp này để giải tỏa.

Thanh âm Đỗ Thiên Huyền càng ra phần rên rỉ hưởng thụ. Tay tiến hành xoa nắn nhanh hơn. Vu Trừng Hình đầu óc trống rỗng, mặc cho dục vọng chiếm lấy tâm trí.

“A … a a ….” – Vu Trừng Bình đạt cao trào hét lên.

“Ngô … ân …” – Đồng thời Đỗ Thiên Huyền cũng đạt được cực điểm, thoát ra tiếng rên rỉ.

Vu Trừng Bình toàn thân vô lực nằm ở trên giường, thầm giễu bản thân Đỗ Thiên Huyền chỉ là cho hắn chút an ủi, vậy mà cũng khiến hắn thần hồn câu túy.

Đỗ Thiên Huyền cầm lấy giấy vệ sinh bên giường chà lau cơ thể sao đó mặt quần áo vào.

Vu Trừng Bình thì đang cảm mạo, cơ thể đã yếu lúc nãy lại còn “lao lực” nên chỉ đành tùy ý vào Đỗ Thiên Huyền lau cơ thể cho hắn.

Trải qua hoan ái, VuTrừng Bình mệt đến hai mắt cơ hồ không mở ra nổi, không bao lâu chợt cảm thấy thân thể bị một người gắt gao ôm trọn. Giọng nói trầm thấp đầy cảm xúc vang lên làm Vu Trừng Bình tưởng như giấc mộng.

“Xin lỗi … ngươi đang bệnh như vậy nhưng mà ta lại không thể khống chế nổi chính mình.”

“Thiên … Thiên Huyền …” – Vu Trừng Bình mơ hồ gọi tên Đỗ Thiên Huyền, cho dù lý trí nhắc nhở hắn không được gọi vậy mà phải gọi Đỗ tiên sinh nhưng hiện tại hắn không muốn làm theo lý trí nữa.

ĐỖ Thiên Huyền đưa đầu Vu Trừng Bình tựa vào ngực hắn. Thân thể Vu Trừng Bình đang rét run lập tức cảm nhận hơi ấm từ người bên cạnh làm hắn không dám thở mạnh.

“Lúc Bác Ngạn gọi điện thoại cho ta, ta cứ nghĩ nó chuyện bé xé ra to. Đến lúc ta mở cửa vào nhà, thấy ngươi nằm trên mặt đất không nhúc nhích, làm cho ta nghĩ đến … nghĩ đến …” – Âm thanh trầm thấp của ĐỖ Thiên Huyền bỗng nhiên trở nên khàn khàn đầy thương tâm – “Ta nghĩ … ngươi đã chết. Lúc đó ta mới phát giác rằng ta vẫn yêu ngươi. Cho dù nhiều năm như vậy, ta vẫn không lúc nào quên được ngươi.”

Âm thanh cuối cùng thật dịu dàng, nhưng Vu Trừng Bình thầm nghĩ hắn chắc hẳn đang gặp ảo giác. Đỗ Thiên Huyền hận hắn tận xương cốt. Cả đời này hắn không bao giờ còn cơ hội nghe ĐỖ Thiên Huyền đối hắn nói ra câu này.

“Chúng ta bắt đầu lại lần nữa đi. Lúc đó ngươi giấu ta ra ngoài cặp với người khác chắc bởi vì ta đối với ngươi có chỗ chưa đủ nên ngươi mới đi tìm người khác. Chúng ta hãy bắt đầu lại đi, ta hứa lần này sẽ không như vậy nữa đâu.”

Cùng với câu nói ngọt ngào bằng chất giọng trầm ấm quen thuộc và nụ hôn khắc trên trán, Vu Trừng Bình mơ màng đi vào giấc ngủ. Giấc mộng này thật đẹp, thật sự làm cho hắn luyến tiếc không muốn tỉnh lại.

—————-

Được chăm sóc tận tình đồng thời lại được điều dưỡng đúng cách nên Vu Trừng Bình rất nhanh đã khỏe mạnh. Cách hôm sau tỉnh lại, Đỗ Thiên Huyền đã không còn bên cạnh, mà chỉ có một nữ giúp việc được Đỗ Thiên Huyền kêu đến dọn dẹp phòng hắn, đồng thời lo chuyện ăn ở cho hắn. Sau khi tan học, Đỗ Bác Ngạn sốt ruột đến thăm Vu Trừng Bình.

Ngày ấy tỉnh dậy, thấy bản thân quần áo ngay ngắn sạch sẽ, làm Vu Trừng Bình không khỏi cảm thấy chuyện ân ái đêm trước, chuyện Đỗ Thiên Huyền ôn nhu an ủi hắn, còn cả những lời dịu dàng của Đỗ Thiên Huyền chỉ là giấc mộng. Lời nói đó làm tâm tình Vu Trừng Bình rối bời. Không có khả năng, chắc chắn là do bản thân mộng ảo. Đỗ Thiên Huyền không thể nào muốn quay lại với hắn, bởi sau ngày hôm đó, Đỗ Thiên Huyền hoàn toàn biến mất, thẳng đến lúc hắn hồi phục hoàn toàn, cả đến khi nghỉ hè, Đỗ Thiên Huyền cũng không tìm gặp hắn.

Cho nên thời gian nghỉ hè, Vu Trừng Bình đang nhàn nhã nằm ở nhà bất chợt thấy Đỗ Thiên Huyền đến khiến hắn vô cùng ngạc nhiên,không nghĩ còn có dịp được gặp lại Đỗ Thiên Huyền.

Mà Đỗ Thiên Huyền đang mặc một bộ quần áo đơn giản, mang giày thể thao, quần đùi áo thun. Nhìn thân ảnh tiêu sái, khuôn mặt phi thường anh tuấn đó khiến Vu Trừng Bình thiếu chút nữa là ngừng thở.

“Chúng ta đi vận động.”

“Vận động?” – Vu Trừng Bình kinh ngạc hỏi lại.

Đỗ Thiên Huyền lúc này đã ra xe mở cửa sẵn ý bảo Vu Trừng Bình vào xe. Mà Vu Trừng Bình như trúng phải bùa chú, vô ý thức lên xe ngồi.

“Ngươi ít vận động, thể lực kém, cho nên mới dễ bị cảm như vậy. Giờ đang nghỉ hè, ta đưa ngươi đi vận động, giúp cải tạo thân thể ngươi cho khỏe mạnh, bảo bối.”

“Khỏe mạnh? Bảo bối?” – Vu Trừng Bình lần thứ hai ngạc nhiên. Không thể tưởng tượng được trong lời nói Đỗ Thiên Huyền lại có thể nghe ra những từ đó,

Đỗ Thiên Huyền không trả lời, nhẹ nhấn ga, lái xe đưa Vu Trừng Bình đến một câu lạc bộ thể thao tư nhân.

Hai người đánh tennis. Trong khi Vu Trừng Bình mệt đến thở không nổi, thì Đỗ Thiên Huyền như không hề mệt mỏi, còn cực kì hưng phấn. Nhưng đối với Vu Trừng Bình thì vận động như vầy thật sự là quá sức.

Đỗ Thiên Huyền đem vợt trả lại quầy, rồi kéo Vu Trừng Bình nói: “Đi thôi.”

“Đi đâu?”

Đỗ Thiên Huyền không nói, chỉ kéo hắn ngồi vào xe. Trong xe lại tràn ngập mùi mồ hôi do Vu Trừng Bình vận động quá nhiều nhưng Đỗ Thiên Huyền tuyệt không để ý, chỉ lái xe chạy.

Đến một bãi đỗ xe khác, Vu Trừng Bình trợn mắt nhìn bản hiệu

“Ôn tuyền?” (giống mấy phòng tắm hơi ah.)

Đỗ Thiên Huyền mỉm cười nhìn Vu Trừng Bình: “Ngươi chắc chưa từng biết cảm giác ngâm mình trong ôn tuyền như thế nào phải không?”

“Sẽ không bị cảm nắng chứ?”

“Cam đoan không.”

Quả nhiên như Đỗ Thiên Huyền nói, hắn cũng không có bị cảm nắng.

Vận động kịch liệt xong, ngâm mình trong ôn tuyền làm thân thể Vu trừng Bình trở nên mềm nhũn, thể xác và tinh thần giống như được thả lỏng, khiến hắn thoải mái đến muốn ngủ

Sau khi ngâm mình trong ôn tuyền, trên đường Đỗ Thiên Huyền đưa Vu Trừng Bình về nhà, Vu trừng Bình không khống chế nổi cảm giác thoải mái, bất giác ngủ quên lúc nào không hay. Về đến nhà, Đỗ Thiên Huyền gọi hắn dậy. Hắn mới biết mình thế mà lại ngủ quên.

“Thoải mái không?”

Vu Trừng Bình không thể phủ nhận ngày hôm nay làm cho cả thể xác và tinh thần hắn trở nên vô cùng sảng khoái, nhất là hiện tại, tinh thần hắn so với sáng sớm càng tốt hơn nhiều. Bởi vậy nghe Đỗ Thiên Huyền hỏi, bất giác gật đầu.

Đỗ Thiên Huyền nghe vậy, liền nở nụ cười vui vẻ.

Nụ cười đó, Vu Trừng Bình đã từng nghĩ cả đời này, không bao giờ hắn còn cơ hội thấy. Có lẽ bởi vì quá mức thoải mái, nên Vu Trừng Bình bất giác cũng cười theo.

“Về nhà nghỉ ngơi đi. Ta có việc phải đi trước.”

Vu Trừng Bình vẫy tay chào tạm biệt, ngoan ngoãn về nhà.

—————————–

Sáng hôm sau, khi Vu Trừng Bình đang chuẩn bị ăn bữa sáng, Đỗ Thiên Huyền như xuất quỷ nhập thần xuất hiện trong nhà hắn. Vẫn là trang phục đơn giản nhưng khí thế làm người khác mê mẩn.

“Hôm nay chúng ta đi bơi đi.”

Đỗ Thiên Huyền hôm nay lại dẫn Vu Trừng Bình đến chỗ khác để bơi. Vu Trừng Bình bơi không tốt, ĐỖ Thiên Huyền lại ở bên cạnh hướng dẫn. Đợi cho cả người hắn mệt rã, Đỗ Thiên Huyền lại mang hắn đến chỗ khác để người ta mát xa toàn thân.

Từ bữa đó, Đỗ Thiên Huyền cơ hồ như mỗi ngày đều đến, có khi là đưa Vu Trừng Bình đi vận động, có khi lại đi xem triển lãm, có khi lại lái xe đưa hắn đi thăm danh lam thắng cảnh.

“Anh … anh không phải rất bận rộn sao? Nếu quá rảnh thì về nhà chăm sóc Bác Ngạn đi.”

Nhiều ngày sau, Vu Trừng Bình nhịn không được, bậc hỏi.

Đỗ Thiên Huyền nhân nha trả lời: “Bây giờ công ty đã vào quỹ đạo, nên ta không bận rộn như trước nữa. Hiện tại là rất rảnh.Với lại thời gian nghỉ hè, Bác Ngạn sẽ đến thăm mẹ nó, để tránh cho sao này nó xa lạ với mẹ.”

Vu Trừng Bình lúc này mới an tâm. Chỉ là dạo gần đây, hầu như mỗi ngày họ đều gặp mặt, nhưng không hề có quan hệ. Kể cả khi ở khách sạn, bọn họ thậm chí thuần khiết hơn cả học sinh tiểu học, không, ngay cả học sinh tiểu học cũng còn kém, bởi đến một chút biểu hiện ái ý cũng không hề có.

Lúc hai người cùng ở ôn tuyền tắm rửa, Đỗ Thiên Huyền đối với Vu Trừng Bình là vô cùng thủ lễ, khác xa với bình thường, ánh mắt nhìn thân thể trần trụi của hắn cũng không hề biểu hiện một tia dục vọng. Chỉ có Vu Trừng Bình là mỗi lần nhìn lén Đỗ Thiên Huyền, tim hắn không tự chủ được, đập mạnh trong lòng ngực, cả bộ vị cũng là trở nên khó chịu.

Giống như nhìn thấu tâm tư hắn, Đỗ Thiên Huyền tựa tiếu phi tiếu nhìn Vu Trừng Bình, làm hắn xấu hổ thu hồi ánh mắt, chỉnh gương mặt đỏ bừng của mình quay sang hướng khác. Cũng may là thường ngâm mình trong ôn tuyền là cả người đều hóa hồng nên mới không tiết lộ tâm tư mình.

Vu Trừng Bình biết, trải qua sự kiện kia, Đỗ Thiên Huyền cũng không muốn cùng hắn phát sinh quan hệ, cho dù mỗi lần ở chung có rất nhiều cơ hội, nhưng lại không có việc gì xảy ra.

Hôm nay cả hai lại đến chỗ khác, tận hoàng hôn mới về nhà. Đỗ Thiên Huyền lại nói có việc bận, nhìn theo hắn lên lầu.

Nhìn khuôn mặt anh tuấn như đoạt đi trái tim người khác, Vu Trừng Bình không khống chế được mình, bất giác nói.

“Anh có muốn vô nhà uống chén trà?”

Hết

Truyện Chữ Hay