Dã Man Vương Tọa

chương 159: trưởng lão hội nghị

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ngượng ngập trước Tanya thần miếu, Trương Đức Bưu nhìn phụ thân Nham Thạch Man Chuy từ dưới núi đi lên, mỗi bước đi sau lưng liền hiện ra một pho tượng hoàng kim anh hùng, mỗi bước hắn đi là một pho tượng hoàng kim khác nhau.

Mấy trăm pho tượng phía sau hắn liên tục thay đổi. Mỗi một bức tượng đều mang theo một ý nghĩa bất đồng, đồng dạng với Ma La Hoàng Kim Thần Tọa. Cái này giống như đem quyền ý cùng đấu kỹ dung nhập làm một.

"Tư chất của phụ thân có lẽ chỉ có Bái Địch Luân Tư mới có thể so sánh, so với ta tốt hơn nhiều. Tự mình sáng tạo ra một môn võ học hoàn toàn mới, có thể xưng là tông sư!"

Mấy ngày này Nham Thạch Man Chuy một mực chuyên tâm ngưng tự quyền ý thần niệm của bản thân, cố gắng hoàn thiện võ học đấu kỹ, tu vi bản thân không tịnh tiến được bao nhiêu, bất quá đã có được nền móng vững chắc, sau này tu luyện tự nhiên làm chơi ăn thật.

Trương Đức Bưu tiến lại gần, phụ tử hai người liền cùng nhau hàn huyên, Nham Thạch Man Chuy thấy hắn ấp a ấp úng, muốn nói lại thôi, cười mắng: "Ranh con, lại làm chuyện xấu rồi phải không?"

Trương Đức Bưu lúng ta lúng túng, cười cười nói: "Phụ thân, lúc con ở bên ngoài, đã nhận một người làm huynh đệ, ngài lại có thêm một đứa con trai."

Nham Thạch Man Chuy hiếu kì hỏi: "Đây là chuyện tốt. Nhân phẩm của hắn như thế nào?"

Trương Đức Bưu nghĩ đến tính nết của lão phong tử, thành thật nói: "Thành thật, rất nghe lời, còn có chút bạo lực, ưa thích đánh nhau."

Nham Thạch Man Chuy cười nói: "Rất hợp khẩu vị của ta."

Man tử bĩu môi, nghĩ thầm: "Nhưng có một điểm, tuổi của hắn quá lớn, đã hơn một trăm tuổi."

Bất qúa Trương Đức Bưu cũng không nói những lời này ra. Dù sao Nham Thạch Man Chuy đã chấp nhận, đợi đến lúc hắn nhìn thấy lão phong tử, muốn đổi ý thì cũng đã muộn.

Trong lúc nói chuyện, năm vị trưởng lão cũng đã tới thần miếu, Trương Đức Bưu nhìn quanh, thủy chung vẫn không thấy Đồ Mông Di Lặc trưởng lão, nghi ngờ nói: "Đồ Mông trưởng lão như thế nào lại không có tới?"

Đề Thản trưởng lão kì quái: "Đô Mông trưởng lão không phải ở cũng một chỗ với ngươi sao?"

Trương Đức Bưu lắc đầu: "Ta bị nhốt trong Hắc Thạch Thiêt Ngục của Thần Vương điện gần một tháng, theo lý mà nói, Đồ Mông trưởng lão đã sớm quay về thần miếu. Hắn đến nay chưa có về, chỉ sợ…"

Mấy vị trưởng lão im lặng, Titan trưởng lão cười lớn nói: "Đồ Mông lão quỷ ở bên ngoài người quen rất nhiều, nói không chừng hắn gặp được bằng hữu nên chậm trễ về đây." Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn

"Hi vọng là như thế"

Mấy người đi vào thần miếu, Nham Thạch Man Chuy hôm nay cũng là trưởng lão thần miếu, nhìn thấy đám người Bái Địch Luân Tư cũng xuất hiện trong thần miếu, nội tâm không khỏi kinh ngạc, bất quá biết rõ đây là là do Trương Đức Bưu an bài, liến không để ý tới.

Trương Đức Bưu đem sự tình liên quan đến Thần Vương điện đại khái nói quá một lần, cố gắng nói thật khách quan, không mang theo ý kiến cá nhân chủ quan vào lời nói. Duy nhất một địa điểm, là ở bên trong Hắc Thạch Thiết Ngục có thi thể của thánh phụ A Mộc thì hắn lại không nhắc tới.

Nếu như nói ra việc Thần Vương điện nhốt thánh phụ Man tộc, chỉ sợ mọi người sẽ không nhịn được mà trực tiếp xông đến Thần Vương điện, cho nên hắn chỉ có thể dấu kín chuyện này.

"Thần Vương điện thấp nhất cũng có hơn mười vị Thánh cấp cao thủ, đảm nhiệm chức trưởng lão, mặt khác còn có các Giáo Chủ, các Đại Tư Đạc, tất cả đều tiếp cận Thánh cấp cao thủ, về phần tu luyện tới Đấu Khí Hóa Hình thì nhiều vô số. Còn có hơn bốn mươi tòa thần miếu lớn nhỏ, đều là tay sai của Thần Vương điện, lần này Nam Minh quốc chủ đi Thần Vương điện, có khả năng sẽ cùng Thần Vương điện đạt thành hiệp nghị, không lâu nữa sẽ mở một cuộc chiến lớn! Mà thảo nguyên Bartle Vương cũng tu luyện Thái Thản Phất Năng Thắng Quyết, chỉ sợ cũng có quan hệ với Thần Vương điện."

Trương Đức Bưu nói đến đây, tất cả mọi người đều im lặng, chỉ có thể nghe thấy âm thanh hít thở, tuy bọn hắn không tận mắt thấy Thần Vương điện, nhưng theo miêu tả của Trương Đức Bưu, mọi người cũng đã có thể hình dung ra một con quái vật khổng lồ, nắm mọi quyền lực trong tay. Bái Địch Luân Tư cùng đám người Garment Ridge âm thầm hối hận: "Sớm biết như vậy thì đã không tham dự vào chuyện này rồi, ta nói tên A Man hỗn đản này như thế nào lại bỏ ra số tiền vốn hấp dẫn như thế, nguyên lại là gặp kẻ thù quá khủng bố!"

Kỳ thật dù Trương Đức Bưu không cho bọn hắn chỗ tốt gì, bọn hắn cũng không cách nào không quan tâm được, hôm nay đã cùng Nam Cương Man tộc là một chỉnh thể không thể chia cắt, nếu như Nam Cương Man tộc gặp chuyện không may, bọn hắn cũng không thể chỉ lo thân mình.

Sở dĩ Trương Đức Bưu tặng cho bọn hắn tâm pháp cùng vũ khí, cũng không có ác ý, chỉ là để cho bọn họ có khả năng bảo vệ mình tốt hơn mà thôi.

Qua nửa ngày, âm thanh Titan trưởng lão vang lên: "A Man, ngươi tính thế nào?"

Trương Đức Bưu chần chừ một lát, nói: "Ta cảm thấy Thần Vương điện hôm nay thế lực quá lớn, không nên cùng bọn họ xung đột trực tiếp, không bằng chúng ta đưa tất cả mọi người Nam Cương Man tộc di chuyển đến Thánh Nguyên không gian. Chờ thêm vài năm nữa, khi chúng ta phát triển lớn mạnh, khi đó cùng Thần Vương điện tranh giành cao thấp cũng chưa muộn."

"Ý kiến hay!" Bái Địch Luân Tư lập tức vỗ tay.

Titan trưởng lão trừng mắt nhìn hắn. Lắc đầu nói: "Nếu như chúng ta trốn đi mấy chục năm, Thần Vương điện thống nhất thiên hạ, ngươi cảm thấy chúng ta có thể đối địch với cả thiên hạ được sao?"

Nham Thạch Man Chuy cũng lắc đầu nói: "A Man, con tuy rất thông minh, nhưng đừng quên một điều con cũng là người Nam Cương. Người Nam Cương dù gặp nguy hiểm thế nào cũng không lùi bước! Trong lịch sử, những dân tộc trốn tránh hiểm nguy đều không có dân tộc nào không có kết cục bị diệt tộc. Nam Cương Man tộc mà trốn tránh thì không còn là Nam Cương Man tộc nữa."

………..

Trương Đức Bưu thở dài một tiếng, hắn cũng đã sớm nghĩ tới việc các trưởng lão sẽ không đồng ý, trên thực tế Trương Đức Bưu cũng không muốn trốn, nhưng là thời gian quá gấp rút, không còn đủ thời gian để Nam Cương Man tộc tiếp tục phát triển nữa.

Titan trưởng lão cười nói: "Chiến tranh cũng không phải là một chuyện xấu, Nam Cương Ma tộc chúng ta mất trăm năm nay cuộc sống quá yên bình, ý chí cùng tinh thần chiến đấu cũng có chút đi xuống, hôm nay cũng nên để chiến tranh tẩy lễ một lần đi."

Bầu khí trong thần miếu bắt đầu sôi động hẳn lên, chư vị trưởng lão hăng hái thảo luận nên đánh như thế nào. Thậm chí Bái Địch Luân Tư cùng A Cam cũng không nhịn được nữa mà tham dự vào, bản thân Bái Địch Luân Tư là một tên tâm ngoan thủ lạt, xảo trá dị thường, lại thêm tên A Cam cũng không phải là thứ tốt đẹp gì, mấy tên gia hỏa này trong bụng đều tràn ngập ý nghĩ xâu xa, chỉ 1 lúc không biết bao nhiêu ý kiến cùi bắp đã được bọn hắn nghĩ ra.

Mấy vị trưởng lão nghe bọn hắn ba hoa mà hai con mắt phát sáng, một mực gật đầu, có ý tứ muốn lập tức đánh nhau với Nam Minh.

"Một đám bạo lực cuồng!" Đến hôm nay rốt cuộc Trương Đức Bưu cũng có thể cảm thụ được

Về phần âm mưu quỷ kế thì người Nam Cương không được, đám người Bái Địch Luân Tư hoàn toàn có thể bù đắp, sự bổ khuyết này sẽ giúp sức mạnh tăng thêm rất nhiều.

Chỉ nghe Bái Địch Luân Tư nói: "Nam Minh muốn khai chiến với Bắc Chu thì trước hết cần ổn định phía sau, chiếm đoạt các nước phía Tây Nam cao nguyên, để tránh trong thời gian lúc đang cùng Bắc Chu chiến tranh lại bị các quốc gia trên thảo nguyên đánh lén phía sau. Ta cảm thấy chúng ta có thể dựa vào điểm này mà ra tay, trước tiên phái môt đám đệ tử đi trợ giúp các nước, tiện thể đục nước béo cò. Một mặt ngăn cản Nam Minh thống nhất cao nguyên, kéo dài thời gian cho chúng ta. Mặt khác cũng là cơ hội cho người của chúng ta rèn luyện. Đợi đến lúc Nam Minh thống nhất cao nguyên, chúng ta đã bồi dưỡng được một nhóm lớn quân tinh nhuệ."

Garment Ridge hung phấn nói: "Chúng ta còn có thể ám sát tướng lĩnh bọn chúng!"

A Cam đẩy kính mắt, bộ dạng nhã nhặn nói: "Còn có thể cướp bóc lương thực của bọn chúng."

Đám người hào hứng bàn luận, hoàn toàn đem Trương Đức Bưu vứt sang một bên. Sau khi thương lượng xong, đám "thổ phỉ" này mới nhớ tới hắn, Titan trưởng lão cười nói: "A Man, việc này người không cần tham dự, mục tiêu hàng đầu hiện giờ của người là tăng thực lực. Nhanh chóng trở thành Đấu Thánh. Ngươi càng sớm trở thành Đấu Thánh, thì áp lực của chúng ta cũng sẽ giảm đi tất nhiều."

Trương Đức Bưu nhẹ nhàng gật đầu.

Tuy chư vị trưởng lão cùng đám người Bái Địch Luân Tư nói nhẹ nhàng, nhưng trong nội tâm ai cũng rõ ràng, cho dù có thực hiện những việc này suông sẻ thì đối với Thần Vương điện mà nói, chỉ như chín trâu mất một sợi lông, không đáng kể. Muốn uy hiếp được Thần Vương điện thì Nam Cương Man tộc cần có một cường giả.

Chỉ có sức mạnh cường đại của Đấu Thánh mới đảm bảo cho sự an toàn của Nam Cương Man tộc!

Nghĩ tới đây, Trương Đức Bưu cắn răng, mở không gian giới chỉ lấy ra tất cả thần huyết cùng ma hạch thu thập được trên biển, chần chừ một lát, kể cả kim tệ của Thái Ca cũng lấy ra, tạo thành một tòa kim sơn, nói: "Chư vị trưởng lão hãy sử dụng những thứ này để đề thăng thực lực của các đệ tử trong tộc!"

Mọi người trợn mắt nhìn đám tài phú trước mặt, chấn động đến mức không nói ra lời, sau nửa ngày Bái Địch Luân Tư mới nuốt nước miếng, lẩm bẩm nói: "A Man, tiểu tử nhà ngươi lần này đi ra ngoài đã cướp đoạt bao nhiêu thần miếu?"

Trương Đức Bưu ưu sầu nói: "Cái gì mà cướp đoạt? Những thứ này đều là tài sản của ta khó khăn, liều mạng mới thu thập được đó!"

Cả Garment Ridge Ma Đạo Sư cũng nháy mắt ra hiệu, cười nói: "Ngươi không cần giải thích, trong nội tâm chúng ta đều minh bạch."

"Cái ý kiến này cũng rất hay." Cung tiễn thủ lại đẩy kính mắt, nhã nhặn nói: "Chúng ta có thể cướp bóc tài sản của các thần miếu khác, đem các bảo vật của các thần miếu phụ thuộc Thần Vương điện đoạt hết vào tay."

"Ta thật sự dùng mạng nhỏ để đổi mới có được đó!" Trương Đức Bưu kêu oan.

Titan trưởng lão bộ dạng thông cảm, vỗ vỗ vai hắn, bi thống nói: "A Man, vì tương lai của tộc chúng ta, ngươi tình nguyện mang tiếng xấu, thanh danh của ngươi tương lai chúng ta sẽ giúp ngươi khôi phục!"

Đem cục diện rối rắm này ném cho mấy trưởng lão, Trương Đức Bưu chỉ cảm thấy nhẹ nhõm, thầm nghĩ: "Nên giải quyết những thú nhân tộc kia sau vậy."

Những ngày này Trương Đức Bưu lao lực, bọn người Lilith sắp không chịu nổi, lão phong tử là người không an phận, Trương Đức Bưu lại để cho hắn coi chừng thú nhân, thật sự là hắn vô cùng tận tâm tận lực làm việc.

Bất quá lão phong tử cũng đôi lúc cảm thấy nhàm chán, thường xuyên lôi kéo các chiến sĩ thú tộc tỷ thí võ nghệ. Cùng hắn tỷ thí võ nghệ, không bằng nói đám thú nhân bị ngược đãi, lão phong tử ra tay không biết nặng nhẹ, trên người bọn họ cơ hồ đều có thương tổn. Đến Lilith cũng mệt muốn ngất đi, đi cầu cứu nữ vương bệ hạ cũng vô vọng.

Duy nhất có thể cùng lão phong tử đối chiến là Nordinson, người này ít khi xuất hiện, cũng không hiển sơn lộ thủy, lão phong tử tìm hắn đánh nhau, Nordinson lại mỉm cười, không rãnh mà để ý, không giống bọn người Lotter, thoáng khích tướng một chút liền giận không kềm được.

Trong nội tâm Lilith âm thầm lo lắng: "Lão gia hỏa thoạt nhìn điên điên khùng khùng, lại đem chúng ta giam giữ ở chỗ này, căn bản không có cơ hội giải cứu bệ hạ. Sợ là không rõ phải trái, không nói đạo lý, không làm thì thôi, đã làm thì làm tới cùng. Ta nên cùng Nordinson tiền bối liên thủ giết chết hắn!"

"Thánh nữ đại nhân hôm nay rất nóng tính ah!"

Lilith vội vàng quay đầu nhìn, chỉ thấy Trương Đức Bưu ngồi trên tảng đá lớn gần đó. Giống như cười mà không phải cười đang nhìn nàng. Vỗ nhẹ nhẹ lên tảng đá mà hắn đang ngồi, nói: "Thánh nữ đại nhân, có hứng thú nói chuyện cùng ta không?"

Lilith tình nguyện nói chuyện cùng lão phong tử, cùng ngàn lần không muốn cười nói với tên Nam Cương mọi rợ giảo hoạt như hồ ly này. Bất quá ma xui quỷ khiến thế nào mà nàng vẫn đến ngồi bên cạnh hắn, cười yếu ớt nói: "Đức Bưu các hạ, chúng ta có lẽ cần nói chuyện một chút."

Truyện Chữ Hay