Dã Man Thành Nghiện

chương 10: 10: giống loài hoang dã

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Các phòng vệ sinh ở danh thắng đều được trang bị đầy đủ tiện nghi, có cả xà phòng rửa tay.

Sau khi lau nước trên tay, Ninh Du ra khỏi đó, thấy Lý Mộ không hề đợi ở bên ngoài thật.

Cậu vốn tưởng rằng Lý Mộ chỉ là đi vòng quanh tượng trưng, sẽ sớm quay lại trêu chọc cậu ở cửa, nhưng có vẻ như Lý Mộ đã cho Ninh Du rất nhiều thời gian, đã hai mươi phút trôi qua, anh ta vẫn còn lang thang xung quanh ở trong thôn.

Bây giờ đổi thành, Ninh Du vào Cáp Nhật bên cạnh chờ đợi Lý Mộ.

Ninh Du không thể lại gần động vật nên cậu luôn giữ khoảng cách nhất định với Cáp Nhật.

Nhưng đợi một hồi cũng thực sự chán ngán, cậu chậm rãi tiến lên một bước, cẩn thận quan sát đôi mắt to đen láy của Cáp Nhật.

Bóng dáng của Ninh Du phản chiếu trong tròng mắt đen của nó, bởi vì là hình cung lồi nên đôi mắt hạnh nhân tròn xoe phóng đại gấp đôi hình ảnh của Ninh Du, trông giống như một chiếc gương biến dạng.

Đột nhiên, Cáp Nhật không nhúc nhích hừ mạnh một tiếng, như thể nhắc nhở Ninh Du giữ khoảng cách.

Ninh Du co rụt vai lui về chỗ cũ, đúng lúc này, một người dân đi ngang qua trên lưng ngựa, con ngựa vừa đi vừa thải, Ninh Du nhìn đến sững sờ trợn mắt há mồm.

Cậu nhìn con ngựa kia rồi lại nhìn Cáp Nhận, chợt thấy Cáp Nhận rất khác với những con ngựa mà dân làng ở đây nuôi, trước hết là dáng người của nó cao hơn hẳn, tứ chi cũng khỏe hơn, lông ở đuôi nó cũng mềm mại và dày hơn.

“Mày không giống chúng đúng không?” Ninh Du hỏi thầm một câu, và dĩ nhiên cậu không nhận được bất kỳ phản ứng nào.

Đợi một lúc, điện thoại của Ninh Du lại vang lên, là Tiểu Triệu thông báo cho cậu biết cuộc họp đã định vào giờ trưa.

Mặc dù vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới đến mười hai giờ, nhưng tốt nhất vẫn là nên trở lại núi càng sớm càng tốt để chuẩn bị.

Vừa cúp điện thoại, Lý Mộ cũng liền xuất hiện ở ven đường.

Ninh Du liếc nhìn màn hình điện thoại, đúng nửa tiếng từ lúc cậu vào nhà vệ sinh.

Cậu đột nhiên nghĩ đến yêu cầu mà mình đưa ra với cấp dưới, trong giờ làm việc thời gian đi vệ sinh không được quá mười phút, và Lý Mộ, người thiếu kiên nhẫn như vậy, thực sự đã cho cậu ba mươi phút, so sánh điều đó…

Dường như Lý Mộ không vô nhân tính như cậu tưởng tượng.

“Tốt chứ?” Lý Mộ tháo dây cương, thản nhiên nói chuyện với Ninh Du.

Tuy rằng Ninh Du không còn tức giận như trước nữa, nhưng cậu vẫn là không muốn để ý tới Lý Mộ.

Hắn ta gọi cậu là tiên nữ nhỏ đã là quá đáng, vậy mà còn nói ra những lời thô tục như vậy, nó càng khiến cậu điên hơn trong cơn tức giận.

Lý Mộ tự nhiên nhận ra Ninh Du không muốn để ý tới mình, cũng lười nói thêm, liền hỏi: “Vậy cậu tự mình cưỡi ngựa hay là tôi ôm cậu lên ngựa?”

Ninh Du mím môi không trả lời, cứ thế đi tới bên cạnh ngựa đen, yên lặng nhìn Lý Mộ.

Sau khi ngồi xổm phút, cơn tê vẫn chưa hết hẳn.

Ninh Du không cần nghi ngờ về việc mình không leo lên được, bởi vì có lao lực miễn phí như Lý Mộ, vậy thì không cần dùng sức vô ích.

“Tôi biết rồi.”

Lý Mộ cúi người ôm Ninh Du, dù sao anh cũng đã từng ôm Ninh Du rồi, lần này lại càng tiện tay hơn, nâng Ninh Du ném lên yên ngựa, Ninh Du thuận thế sải bước đi lên, so với lần trước trèo tụt sht thù dễ hơn nhiều.

“Bám vào.” Lý Mộ xoay người lên ngựa, nhắc nhở Ninh Du giữ chặt yên, “Đi thôi.”

Lên núi không bằng xuống núi, đường đất bằng phẳng, Cáp Nhật có thể đi rất nhanh, nhưng khi gặp dốc lớn, Lý Mộ thỉnh thoảng vẫn sẽ xuống ngựa và đi bộ.

So với lúc xuống núi, ánh mặt trời lúc này mạnh hơn một chút, chiếu thẳng vào làn da trần của Ninh Du, khiến cậu do dự không biết có nên lấy kem chống nắng trong ba lô ra, thoa một lớp dày không.

Nhưng vấn đề này nhanh chóng được Ninh Du gạt sang một bên, bởi vì còn có một chuyện khác khiến cậu còn rắc rối hơn.

Do độ dốc của núi, mông của Ninh Du vô thức trượt xuống, dán chặt vào hai bắp đùi của Lý Mộ.

Cậu ta thề rằng trong lòng không hề có bất cứ tâm tư đen tối nào, nhưng thứ nhô ra kia thật quá lớn, khiến tâm trí cậu tràn đầy nghi ngờ —

Đây có phải là thứ đó không?

Tại sao lại lớn như vậy?

Nó có hoang dã khum?

Điều này thực sự khiến Ninh Du rất khó chịu.

Cậu không chắc về giới tính của Lý Mộ, nhưng cậu là gay %, và cậu ghét việc bản thân đang tưởng tượng ra kích thước của Lý Mộ – không ai khác mà chính là Lý Mộ, một gã cẩu thả, thô kệch.

Nói đến chuyện giữ khoảng cách, hiển nhiên Lý Mộ không có để tâm.

Nếu cứ như vậy, Ninh Du sẽ tiếp tục suy nghĩ lung tung.

Do dự mãi, cuối cùng Ninh Du vẫn lựa chọn giữ khoảng cách, cậu nắm chặt yên ngựa, thẳng lưng, cố gắng ngồi lến phía trước yên.

Bằng cách này, dù thỉnh thoảng vẫn trượt chân trở lại, nhưng với sự cố gắng của mình, ít nhất cậu cũng không còn phải tiếp xúc gần với giống loài hoang dã đó nữa.

Khoảng năm phút sau, Ninh Du đứng thẳng dậy, lơ đễnh chiêm ngưỡng vẻ đẹp của thảo nguyên, ngay lúc này, một bàn tay to lớn đang cầm dây cương đột nhiên vòng qua eo, đè cậu lại, sau đó bên tai vang lên giọng nói của Lý Mộ: “Ngồi xuống, đừng cản tầm mắt của tôi.”

Tai của Ninh Du đỏ bừng, vì mông cậu lại đụng phải thứ kia của tên hoang dã này.

Mặc dù vẫn mang một chiếc ba lô nhỏ trên lưng, nhưng nó không đóng vai trò như một vách ngăn chút nào, cậu suýt nữa đã ngã vào vòng tay của Lý Mộ.

Thật là khó chịu, cái tên thô bạo này, Ninh Du tức giận nghĩ, hắn ta chẳng lẽ không biết nam nam thụ thụ bất thân sao?

Sau một hồi đau khổ, cuối cùng Cáp Nhật cũng về tới cổng hàng rào của căn nhà gỗ.

Ninh Du vôi vã nhảy xuống lưng ngựa, dùng tay quạt vào mặt, đồng thời kiểm tra thời gian, còn hơn một giờ nữa mới cuộc họp mới bắt đầu, vẫn còn nhiều thời gian chuẩn bị.

“Đến buổi trưa sẽ còn nóng hơn.” Lý Mộ nghĩ rằng Ninh Du mặc quá nhiều quần áo, không thích ứng với sự chênh lệch nhiệt độ giữa buổi sáng và buổi tối.

“Bây giờ tôi sẽ đi tuần tra vùng núi, một lát sẽ trở về.”

Ở Tân Cương, một hai giờ chiều mới ăn cơm trưa, Ninh Du hiểu ý tứ của Lý Mộ là lát nữa sẽ về nấu cơm.

“Cậu ghi lại số của tôi, có gì thì gọi.” Lý Mộ tiếp tục nói, “Tín hiệu trong rừng không tốt, không thể gọi được, thì để lại một tin nhắn, tôi thấy sẽ trả lời.”

Chăn, nệm và các đồ vật khác đều để lại nhà gỗ nhỏ, Lý Mộ không ở lại lâu, anh cưỡi lên Cáp Nhật một lần nữa, chuẩn bị rời đi.

Ninh Du nhìn bóng lưng Lý Mộ chuẩn bị rời đi, không nhịn được kêu một tiếng, “Lý Mộ.”

Đây là lần đầu tiên cậu chủ động nói chuyện với Lý Mộ, kể từ khi bị anh trêu chọc.

Lý Mộ quay đầu lại nhìn Ninh Du.

“Chú ý an toàn.” Ninh Du nói.

“Được.”

Nhà gỗ nhỏ chỉ còn lại một mình Ninh Du.

Đầu tiên cậu thử kết nối mạng với Tiểu Triệu, sau đó kiểm tra nội dung do một số người phụ trách tiếp theo chuẩn bị.

Phòng khách rất rộng, một bên là bàn làm việc, một bên là giường và tủ quần áo.

Hai không gian này là nơi riêng tư của Lý Mộ, Ninh Du không muốn đến quá gần, nhưng để chăn nệm ở giữa phòng khiến cậu cảm thấy không thoải mái, vì thế sau một phen rối rắm, cuối cùng Ninh Du đã đặt chăn bông bên cạnh mép giường của Lý Mộ

Cậu đã thử nằm và nó thoải mái hơn rất nhiều so với chiếc túi ngủ.

Giải quyết xong chuyện chỗ ngủ, Ninh Du liền đem đồ vệ sinh cá nhân mới mua đặt ở bồn rửa bên cạnh cửa ra vào.

Bàn chải đánh răng và cốc nước súc miệng của Lý Mộ được đặt trên bệ cửa sổ, Ninh Du theo gương của Lý Mộ mà đặt đồ dùng vệ sinh của mình lên đó, nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, cậu đột nhiên cảm thấy trước mắt giống như một bức ảnh phong cảnh đầy nghệ thuật.

Cậu lấy chiếc Polaroid ra khỏi ba lô và chụp một tấm, quả nhiên thành quả vô cùng đẹp mắt.

Bên ngoài cửa sổ là một mảng màu vàng kim, bên trong được hấp thụ ánh sáng, in xuống nền một lớp bóng sẫm màu, nhưng bóng của đồ vệ sinh cá nhân trên bệ cửa sổ lại có thể nhìn thấy rõ ràng, khiến cho khung cảnh thiên nhiên tươi đẹp có thêm một bầu không khí cuộc sống bình dị.

Sau khi đặt bức ảnh vào ba lô, Ninh Du chợt nhận ra rằng nhiệt độ không quá thấp, vì nếu thời tiết quá lạnh, Polaroid sẽ không lên màu nhanh như vậy.

Nhớ lại lúc tắm tối hôm qua đã lạnh như thế nào, Ninh Du suy nghĩ rồi quyết định hôm nay sẽ đi tắm sớm hơn, bởi vì nhiệt độ lúc này đủ cao, hơn nữa Lý Mộ cũng không có ở nhà, điều này có thể khiến cậu bớt xấu hổ không ít.

Nhưng trước khi đi tắm, Ninh Du còn phải giải quyết một vấn đề khác.

Quần áo của cậu đã mặc được hai ngày, lúc bình thường tuyệt đối không bao giờ được phép như vậy.

Quần áo bẩn nhất định phải giặt sạch, tức là trước khi quần áo của mình khô, cậu cần phải mượn đồ của Lý Mộ để mặc.

Tùy rằng trong lòng thực sự phản kháng, nhưng Ninh Du không thể nghĩ ra cách nào khác.

Cậu gọi cho Lý Mộ, đường truyền kết nối rất lâu, âm báo cuộc gọi cuối cùng cũng vang lên bên tai cậu, sau khi kết nối cuộc gọi, tín hiệu không ổn định lắm, giọng nói của Lý Mộ bị ngắt quãng.

“Lý Mộ, tôi muốn mượn quần áo của anh.” Ninh Du nói.

Lý Mộ nghe không rõ hỏi: “Cái gì?”

“Tôi muốn mượn quần áo của anh,” Ninh Du lặp lại, “Tôi sẽ không làm loạn tủ đồ của anh đâu.”

Lần này Lý Mộ nghe rõ ràng, anh đáp: “Sao cũng được.”

Ninh Du còn muốn hỏi chuyện giặt giũ, nhưng Lý Mộ đã cúp điện thoại.

Thôi, như vậy trước đã.

Ninh Du tìm thấy một chiếc áo phông đen và một chiếc quần túi hộp từ tủ đồ của Lý Mộ, nhưng khi tắm xong, cậu mới phát hiện ra mình hoàn toàn không mặc được chiếc quần này, hơn nữa còn thừa một vòng eo.

Cậu lại đi tìm thắt lưng của Lý Mộ, nhưng không có cỡ nào phù hợp với mình.

Bởi vì có thể phải đi lại trong nhà bất cứ lúc nào, thật sự rất bất tiện khi miễn cưỡng mặc chiếc quần này, nghĩ rằng dù sao Lý Mộ cũng không có ở nhà, Ninh Du đặt chiếc quần sang một bên, dự định sẽ mặc lại khi chủ nhà trở về.

Nhưng có một vấn đề.

Thân dưới không mặc quần lót, áo phông đen chỉ che đến chân, nếu như cứ thế này ngồi vào bàn ăn để họp, thì chắc chắn cậu sẽ phải ngồi trên ghế với phần mông trần.

Tuy những người trong cuộc họp không thể nhìn thấy phần dưới của cậu, nhưng bản thân Ninh Du cũng không thể chấp nhận được hành vi này.

Làm thế nào để có một cái áo dài hơn?

Ninh Du vào tủ tìm lại, cậu gần như bị mất bình tĩnh vì chiếc áo sơ mi kẻ sọc trong tủ.

Làm thế nào mà quần áo của Lý Mộ lại có thể xấu như vậy?

Áo sơ mi kẻ sọc có thể che được đùi, sau khi ngồi xuống cũng có thể che được mông, nhưng Ninh Du lại rất ngại mặc bộ quần áo xấu đến một cuộc họp quốc tế.

Mặc một chiếc áo thun đen đi họp và để mông trần, nhưng không ai có thể nhìn thấy nó.

Hay diện áo sơ mi kẻ sọc đi họp, bạn bè quốc tế có thể nghi ngờ về thẩm mỹ của cậu.

Loay hoay hồi lâu, Ninh Du cuối cùng đã nảy ra một ý tưởng..

Truyện Chữ Hay