Địa điểm Tư Không Cảnh quay phim, vừa vặn lại là nơi có danh xưng lò lửa của thành phố G.
Thời tiết tháng tám, cả thành phố G đặc biệt nóng, thời điểm Phong Hạ từ trên máy bay đi xuống cũng nóng đến không chịu nổi, trên người chỉ mặc đơn giản chiếc áo T-shirt, phía dưới là quần jean, nhưng ra đến phi trường thì toàn thân đều là mồ hôi.
Chuyện cô lặng lẽ đi đến thành phố G, chỉ có hai người biết, một là Giản Vũ Doanh, một người khác là Lâu Dịch.
Bạn học Lâu Dịch tối hôm qua theo thường lệ tới đây ăn chực, trong lúc cô nấu cơn thì anh ta đi ra ngoài một hồi, lúc quay trở lại, trong tay mang theo một túi mua hàng tiện lợi đưa cho cô.
"Là cái gì?" Cô bưng món ăn lên, nhận lấy túi.
"A, phòng ngừa." Anh ta ngồi xuống bàn ăn, như không có chuyện gì xảy ra, “Còn có chút đạo cụ nhỏ, anh ấy chắc sẽ vui vẻ nhận thôi.”
Cô giơ túi đồ lên, sử dụng ánh mắt qua lại như muốn giết anh ta mấy lần, mới đổi được câu nói bình tĩnh khác của anh ta, “Không đủ sao? Năm hộp lận đấy!”
Phong hạ liếc đồ trong túi một cái, quả thật nói cái gì cũng không được, cái người này, trước mặt công chúng cà ngày một bộ dạng thanh niên tuấn mỹ, làm sao bây giờ lại vô duyên không có giới hạn thế này!
Sau khi ra phi trường, cô đội mũ thật thấp cố ý lấy vành nón che mặt, chạy ra đón taxi.
"Xin hỏi đi nơi nào?" Tài xế hỏi.
"Ừ. . . . . . Đến chỗ gọi là Tháp Trống.” Cô suy nghĩ một chút.
Nhớ có nghe anh nói qua, phải là ở bên cạnh Tháp Trống để quay phim.
Tài xế gật đầu một cái, rất nhanh lên đường, cô nhắm mắt nghỉ ngơi một hồi, điện thoại di động đột nhiên liền vang lên.
Cô lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra, cúi đầu xem, là Tư Không Cảnh.
Ban ngày chính là thời điểm anh đang quay phim, nếu để kinh hỉ quá thì sợ anh quay không được tốt.
"Hôm nay em bắt đầu được nghỉ ngơi phải không?” nhận điện thoại, thanh âm bên chỗ anh có chút ồn ào.
"Ừ. . . . . ." Tầm mắt cô dao động qua lại, “Em đang trên xe taxi.”
"Đi chơi?" Ở trước mặt người khác, âm thanh của anh thường ngày lạnh lùng mà trầm thấp, làm cho cô nghe qua cũng có chút áp lực.
Không đợi cô nói chuyện, anh còn nói, "Có phải đi cùng Lâu Dịch hay không?”
"À?" Cô ngẩn ra, "Không phải anh ấy a. . . . . . À, là em đang đi tìm anh ấy, hôm nay là sinh nhật bạn gái anh ta.”
Thời điểm cô nói dối thanh âm có chút cao lên, Tư Không Cảnh ở cùng luôn hiểu rõ cô, bên kia hình như cũng phát giác ra được, nhưng anh cũng không nói thêm gì.
"Ừ, Vậy về sớm một chút." Âm thanh anh thấp xuống mấy phần, "Lát nữa anh còn phải trở về studio quay bổ sung, hôm nay sẽ gọi cho em trễ một chút.”
Cô gật đầu một cái, đột nhiên cảm thấy có điểm không đúng, "Trở về? Hiện tại anh không ở studio quay phim sao?"
"Trên đường đột nhiên có chuyện, một người bạn nói tời thành phố G, muốn tới khách sạn của anh cùng uống cà phê.” Âm thanh anh nhàn nhạt nói tường tận.
"Khách sạn nào a?" Cô nhanh trí giống như chỉ tùy ý hỏi thăm.
"Cách chỗ quay phim cũng không xa lắm.” Ngược lại anh đem tên khách sạn tường tận khai báo với cô.
"Ừ, vậy anh đi làm việc trước đi." Trước khi đi Giản Vũ Doanh đã nói muốn tìm khách sạn anh đang ở giúp cô, cô mặc dù lười, nhưng cũng không muốn làm phiền người khác, chính là muốn đến thành phố G rồi tự mình tìm chỗ sau, hiện tại không cần tốn nhiều sức tìm địa chỉ nữa rồi, tâm tình quả thật rất tốt.
Đợi bên kia cúp điện thoại, cô mới ngẩng đầu nói với tài xế tên khách sạn, “Tài xề, thật xin lỗi, không đi Tháp Trống nữa, phiền anh chạy đến khách sạn này giúp, cảm ơn.”
. . .
Khách sạn là năm sao cao cấp, đại sảnh được bố trí rất tráng lệ, nhân viên tiếp tân giúp cô làm thủ tục lấy phòng, nhìn thấy tên tuổi trên thẻ căn cước của cô liền sững sờ, đưa tay che miệng nói, “Cô…. Cô chính là…..”
Phong Hạ không thể làm gì khác hơn chính là đẩy vành nón lên, trừng hai mắt nhìn cô ta.
Cô gái tiếp tân khó nén được kích động, bình tĩnh một hồi, mới không còn luống cuống nữa.
Rất nhanh làm xong thủ tục, cô gái kia đem thẻ mở cửa phòng đưa cho cô, hạ thấp giọng nói, "Tôi thật sự rất thích cô nha……. Đặc biệt là khi xem cô diễn, nhất là 《 Tình Thiên 》, cô và Tư Không Cảnh cùng nhau diễn , tôi xem đi xem lại cũng ba lần rồi !"
"Cám ơn." Cô cười nhận lấy thẻ mở cửa phòng.
"Ai, lại nói, khách sạn chúng tôi gần đây quả thật chính là căn cứ của minh tinh rồi!" Thời điểm này không có nhiều người đến thuê phòng, cô gái kia hiển nhiên không muốn lập tức thả cho cô đi, “Cô biết không tất cả tổ quay của Số Mạng Thần Chi cũng là đang ở khách sạn này, Tư Không Cảnh cũng ở đây, quả thật là…….quả thật là đẹp trai hoàn mỹ a! tất cả những người phục vụ ở đây cũng sắp điên cả rồi!”
Cô bất đắc dĩ đưa mắt nhìn xuống, nghĩ thầm nếu như bọn họ biết cô và Tư Không Cảnh có quan hệ, có thể lập tức đuổi cô ra khỏi cửa hay không.
"A, đúng rồi!" Cô gái kia đột nhiên nghĩ đến cái gì, "Phòng của cô là ở lầu mười, vừa đúng cùng một lầu với anh ấy nha, phòng của anh ta ở bên trái cách vách của cô đấy!”
"Ừ, cám ơn." Phong Hạ nén cười, thật vất vả mới từ quầy tiếp tân thoát thân đi.
Ngồi máy bay thật ra cũng rât mệt mỏi, vào phòng, cô nhất định kêu phục vụ món ăn, lắp đầy bụng liền đổ ập xuống giường mà ngủ.
Không ngờ ngủ một giấc này tỉnh lại, bên ngoài trời đã tối, cô dụi dụi mắt ngồi dậy, cầm điện thoại di động xem thời gian.
Cũng sắp tám giờ, đoán chừng anh cũng đã trở lại.
Nghĩ đi nghĩ lại, cả người cảm thấy nóng nực, cô lấy y phục từ trong hành lý ra, đi vào phòng tắm.
Mới vừa tắm xong ra ngoài, điện thoại trên đầu tủ vang lên, cô đem khăn lông bịt tóc ướt lại, vội vàng chạy tới nhận điện thoại, "Uy?"
"Về nhà rồi sao?" Trong âm thanh của anh có chút mệt mỏi.
"Thế nào? Có phải anh đang mệt chết hay không?” Cô nghe giọng nói anh mệt mỏi, tay lau tóc, có chút đau lòng hỏi. “Anh không thoải mái ở đâu à?”
"Không có." Anh trầm mặc một hồi, đột nhiên âm thanh thấp xuống mấy phần, "Chỉ là nhớ em."
Chỉ là bốn chữ, đơn giản bốn chữ như vậy, làm cho cả người cô lập tức nóng lên rồi.
"Hôm nay khi uống cà phê, bạn anh nói anh đã thay đổi rồi.” Anh không đợi cô trả lời, “Nói anh hình như lúc nào cũng không yên lòng.”
"Thật ra thì cậu ấy không biết, hiện tại ngoại trừ hai thời điểm, phần lớn thời gian anh đều là nhu vậy.” Anh nghe được hô hấp của cô tăng nhanh, nhỏ giọng cười, “Một là lúc quay phim, hai là khi ở bên cạnh em.”
Một người rất ít khi nói những lời tâm tình, một khi nói ra, làm cho người ta rung động đến mức nào.
Nếu như anh biết bây giờ cô đang ở khoảng cách gần anh như vậy trò chuyện, anh. . . . .
"Tư Không." Đầu óc cô nóng lên, cũng không để ý tóc còn chưa có lau khô, áo ngủ rộng lùng thùng đều không chỉnh tề, cầm điện thoại di động liền trực tiếp mở cửa phòng ra hướng phòng của anh đi đến, "Anh bây giờ. . . . . . Mở cửa."
Cô nói xong hai chữ này, người đã đi tới cửa phòng anh.
Bên kia điện thoại lập tức an tĩnh khác thường, cửa nhanh chóng mở ra trước mặt cô, anh cần điện thoại đứng bên trong, trên người vẫn còn mặc trang phục hóa trang chưa thay ra.
Đồ hóa trang tinh tế, màu trắng được điểm hoa văn vàng, mang theo vài phần thần thánh, mặc lên trên người anh…….. Chỉ có thể dùng từ vô cùng kinh ngạc để hình dung.
Tim của cô đã đập đến nỗi không khống chế được nữa rồi.
Tư Không Cảnh lúc này đứng ở bên trong cửa nét mặt thẫn thờ nhìn cô hai giây, đột nhiên đưa tay qua kéo lấy tay cô, cô hồ có chút gấp gáp mà đem cô kéo vào, "Bùm" khép lại cửa.
Trước mắt cô còn chưa kịp thích ứng, liền bị anh áp lên cánh cửa sau lưng, dùng lực hôn xuống.
Cách lần trước anh trở về thành phố S cũng đã gần một tháng, hơi thở trong miệng nóng bỏng triền miên, vô cùng quen thuộc lại có chút lành lạnh, làm cho thân thể cô ức chế không được mà phát run lên.
"Em đến lúc nào? Hả?” Anh một khắc cũng không ngừng hôn cô, bờ môi vừa tách ra một chút hỏi, ôm cô từ trên mặt đất lên, để hai chân cô vòng qua eo mình, bàn tay từ dưới áo ngủ cô từ từ tiến vào bên trong.
"Đến đây buổi trưa……. Buổi chiều ở trong phòng ngủ………..” Cô thở hổn hển trả lời, cảm thấy một tay anh giữ hông cô thật chặt, tay còn lại đã dò đến trước ngực.
Cô mới vừa tắm xong, dĩ nhiên là không có mặc áo ngực.
Lòng bàn tay anh to lớn, lập tức bắt trọn phần trắng nõn của cô nhào nặn, so với những lần trước đây đều nóng bỏng hơn, làm cô không nhịn được cổ họng phát ra tiếng thở gấp.
Gương mặt tuấn mỹ của Tư Không Cảnh không có điểm nào giống như lạnh lùng ngày thường, ánh mắt của anh chỉ vững vàng nhìn chằm chằm vào từng cử động của cô, tròng mắt càng lúc càng mờ mịt.
Cô mang tới kích thích, làm cho anh mất đi chút lý trí.
"Tư Không. . . . . ." Cô hôn anh, cánh tay ôm chặt lấy cổ anh, để cho môi mình càng dán chặt vào môi anh hơn, lầm bầm mê say, “Em….”
Em cũng như vậy rất nhớ anh.
Nhớ vô cùng.
Trước khi quen anh, thật ra thì cô cũng chỉ có yêu đương qua một lần, là một bạn học nam thời cao trung, nhưng tình cảm đó cũng chỉ là hơn tình bạn, chưa từng kích thích như bây giờ.
Nhưng bây giờ, cô đang ở cái tuổi đẹp nhất, được một người đàn ông như vậy yêu thương, mà cô cũng rất yêu anh.
Trước đến giờ cô đối với chuyện gì cũng giữ thái độ bình tĩnh điềm đạm, không đi cưỡng cầu, chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày, cô đối với một người lại có tình cảm mãnh liệt như vậy.
Cô thật, thật sự rất thích anh.
Anh yên lặng nhìn cô, tay đang để trên ngực cô càng dùng sức thêm mấy phần, nâng mông cô lên sải bước đi tới giường.
Anh ôm cô đến trên giường, mặt áp sát xuống, đem cô vây trong ngực hôn mấy cái, trước đem áo ngủ của cô cởi ra, lật cả người cô lại, để cho cô nằm xuống giường, lưng quay lại đối diện với anh.
Anh cau mày bỏ đi đồ hóa trang, nửa thân trên để trần, từ trên cổ cô bắt đầu một đường hôn xuống.
"Hạ Hạ. . . . . ." Anh hôn xuống, âm thanh càng lúc càng nhỏ, từ cổ cô đi xuống xương sống, hôn đến phần eo của cô, mang theo xúc cảm ướt át.
Đôi tay Phong Hạ níu thật chặt ra giường, gương mặt càng ngày càng đỏ.
"Hạ Hạ. . . . . ." Đúng lúc này anh dừng động tác, gọi tên cô, tầm mắt rơi vào cái mông đang vung cao dưới quần lót.
Anh nhìn một cái, đưa tay kéo quần lót xuống, cúi người.
Cô không nhìn thấy được động tác của anh, cho đến khi cảm thấy môi lưỡi anh dịu dàng xuất hiện tại nơi tư mật nhất của mình, đầu lập tức nổ “Bùm” một cái.
"Tư Không. . . . . ." Cô vừa ngượng vừa hoảng sợ, nức nở tránh né, lại bị anh kiềm lấy hông, mút càng mạnh hơn, làm cô khuây khỏa đến cả ngón chân cũng cong lại, trong hốc mắt đã mờ mịt hơi nước.
Anh ngặm lấy cô, đầu lưỡi vuốt ve lên xuống, hé miệng như muốn nuốt hết của cô, nghe được bên tai tiếng thở dốc nức nở nghẹn ngào của cô, liền đẩy đầu lưỡi đi vào bên trong.
Cô chui đầu vào trong chăn hét lớn một tiếng, toàn thân run rẩy đến.
Tư Không Cảnh lúc này chống thân thể dậy, áp vào gương mặt đang nghiêng qua của cô, đem môi mòng cùng chất lỏng dán đến môi lưỡi cô.
Đàn ông đối với tình dục, càng khó khống chế hơn.
Hôn cô một hồi, anh cúi đầu hôn một bên gương mặt nhàn nhạt nước mắt của cô, nhỏ giọng dịu dàng, “Bảo bối.”
Phong Hạ khẽ mở mắt, chỉ thấy trong ánh mắt của anh, tràn đầy đều là chân tình sâu không thấy đáy.
Lúc này trong đầu cô đột nhiên thoáng qua hình ảnh ngày trước trên TV có phỏng vấn một nữ nghệ sỹ kể với người chủ trì trong lúc đóng chung với Tư Không Cảnh.
"Tôi thật không dám nhìn lâu ánh mắt của anh ấy, sợ nhìn lâu mấy lần lại thật sự sẽ yêu đến không thể tự kiềm chế được"
Khi đó cô cười nữ nghệ sỹ đó quả thật là mê anh đến thảm.
Nhưng hôm nay mới biết, đâu chỉ là không cách nào tự kềm chế?
Là căn bản không muốn tự kềm chế.
Lúc này, anh sợ cô nằm úp mặt ở trên giường ép tới thân thể không thoải mái, lật người cô lại bao phủ trong lòng mình.
Cô đã có thể cảm thấy, phía dưới của anh nóng như lửa mà cứng rắn chỉa vào mình, cũng có thể cảm nhận được sự ẩn nhẫn của anh.
"Có thể không?" Anh cúi người, hôn lên ánh mắt của cô, giọng nói mang theo một phần trịnh trọng.