“Ân a… Thuyền Kiều…”
Thuyền Kiều Quang vừa hôn vừa cắn đôi môi đỏ mọng của tiểu nộn đậu hủ, tinh tế nhấm nháp tư vị non mềm, nhưng hai tay xúc động muốn ấn lên nhũ tiêm đáng yêu. Hắn dùng lực nhấn một cái, nhũ tiêm rất nhanh đứng lên, thân thể Vũ Điền Khải Thái truyền đến một trận tê dại, khó có thể chịu được.
“Như thế nào lại… lại có cảm giác như vậy…” Vũ Điền Khải Thái khó hiểu nói nhỏ.
Chán ghét hôn môi, đó là vì nó từ nhỏ đã được yêu thích, khó tránh khỏi bị vài người hôn. Lúc đầu là muốn thử xem, nhưng hôn vài lần, Vũ Điền Khải Thái liền chán ghét kiểu hôn ẩm ướt này, cảm thấy nuốt vào nước miếng của người khác thực ghê tởm. Rất khó chấp nhận.
Nhưng nó hiện tại cùng Thuyền Kiều Quang nồng nhiệt hôn lưỡi, nuốt xuống vô số khẩu dịch của Thuyền Kiều Quang, lại không hề chán ghét. Vũ Điền Khải Thái cả người vô lực, áo sơmi bị cởi ra chỉ còn mỗi tay trái, sau đó ngón tay Thuyền Kiều Quang vuốt ve hai điểm trước ngực nó, nơi đó như có dòng điện chạy qua, lập tức giật lên, làm nó ngâm nga liên tục.
Thân thể thật mẫn cảm! Thuyền Kiều Quang hôn tai nó, rồi hôn đến cổ, hơi thở cực nóng phun ở cần cổ tuyết trắng. Cảm giác thấp nóng này vồn dĩ làm nó vừa buồn vừa khổ sở, nhưng hiện tại nó vô thức tự nâng lên song mông, mà nơi đó đã mất mặt mà ẩm ướt vô cùng.
Nhũ tiêm mượt mà của nó chỉ bị khẽ cắn thôi, giữa hai chân liền truyền đến từng trận tê dại, hạ bộ đứng thẳng lên, mà Thuyền Kiều Quang ngay khi vừa mới lên giường đã vô cùng cứng rắn.
“Thuyền Kiều, chậm một chút, lần trước cách ngày sau rất đau…” Lần trước thật sự làm nó không thoải mái, nhưng lúc ấy nó cùng Thuyền Kiều Quang đều bị làm cho mê muội còn có thể quan tâm đến chuyện gì nữa.
Thuyền Kiều Quang xem qua mấy bộ phim AV, lần này biết rõ nam sinh trong lúc đó phải làm như thế nào. Hắn mồ hôi đầy người gật đầu, lấy thuốc bôi trơn vừa mới mua, đổ ra một lượng lớn lên đầu ngón tay, vặn bung đùi Vũ Điền Khải Thái, ở tại bộ vị vô cùng non mềm nhẹ nhàng đi vào.
Thuốc bôi trơn giúp cho nơi đó trở nên càng mềm mại, mới đưa vào một đầu ngón tay, hai chân Vũ Điền Khải Thái liền run lên, không nghĩ tới cảm giác lại quá tiêu hồn.
“Cảm giác bên trong kì quái…”
“Khải Thái, thật đáng yêu! Bên trong thật nóng ẩm, chỉ dùng ngón tay đi vào, anh liền kích động muốn bắn…”
Thuyền Kiều Quang nhiệt tình thổ lộ, Vũ Điền Khải Thái ngại ngùng, bên trong càng kẹp chặt hơn. Thuyền Kiều Quang di chuyển ngón tay, ý đồ làm cho bên trong mềm mại hơn nữa.
Thuyền Kiều Quang trực tiếp kêu tên của nó, Vũ Điền Khải Thái cũng đỏ mặt gọi tên hắn.
“Quang, muốn em… muốn em dùng tay giúp anh không?”
“Không cần, anh sẽ cho em hưởng thụ!”
Ngón tay rút ra, trực tiếp tiến vào. Vũ Điền Khải Thái cắn áo gối, đằng trước chảy ra càng nhiều mật dịch, khoé mắt ướt át khẽ gọi: “Không được, không được! Nơi đó rất kích thích..”
“Chính là nơi này sao? Khải Thái?”
Thuyền Kiều Quang trở thành sắc lang, đem nam căn to lớn sát nhập, càng lúc càng sâu. Lúc trước đã có chuẩn bị, Vũ Điền Khải Thái chỉ cảm thấy bụng dưới thắt chặt, không có quá đau.
Đến khi Thuyền Kiều Quang tiến vào nơi sâu nhất, thắt lưng của nó đã vô lực, nằm úp sấp trên giường.
“Quang, nóng quá, lớn quá… làm ơn, chậm một chút…”
“Thật tuyệt… Khải Thái, anh chịu không nổi! Có thể sâu hơn không?”
“Ngô a a! Nơi đó… không được. Quá nhanh…”
“Khải Thái, Khải Thái! Thật thoải mái, bên trong em thật thoải mái, thật mềm thật nộn, thật nóng quá…”
“Nha a a…”
“Ngô ân…”
Thuyền Kiều Quang thô suyễn, cảm giác trái tim đập nhanh vô cùng, sắp chống đỡ không nổi, nhất là Vũ Điền Khải Thái cả người trần trụi tuyết trắng, ở trước mắt hắn bao phủ một tầng ửng đỏ, mà tiếng rên rỉ nhẹ truyền vào trong lỗ tai, quả thực kích thích vô cùng.
Hắn dùng lực nâng lên song mông của Vũ Điền Khải Thái, bàn tay giống như sắp bị làn da non mềm như trẻ con của nó làm rụng. Thuyền Kiều Quang động thân một cái, lần thứ hai đỉnh nhập nơi sâu nhất, lập tức nghe thấy Vũ Điền Khải Thái rên rỉ cầu xin tha thứ.
“Quang, quá kịch liệt…”
“Rất thoải mái đúng không?” Thuyền Kiều Quang thật sự thoải mái muốn chết! Thoải mái đến nỗi hắn cảm thấy cho dù ngày mai có chết cũng không sao.
Hắn rút ra, lại đỉnh nhập vào nơi sâu nhất. Vũ Điền Khải Thái phía trước chảy ra mật thuỷ, bàn tay to lớn của hắn nhịn không được mềm nhẹ cầm, vì nó cao thấp nhu lộng.
Thuyền Kiều Quang nhân sinh mười mấy năm qua, cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới, chính mình lại muốn chạm vào một cây của nam nhân, còn ma sát đến say mê, bị Vũ Điền Khải Thái tuyệt đỉnh nam sắc làm thần trí hôn mê.
“Nha a a! Quang…” Trước sau đều bị đùa bỡn, Vũ Điền Khải Thái kêu lên mị thanh.
Bên trong nó nội bích ẩm ướt bắt dầu co thắt, phía trước đạt đến cao trào. Thuyền Kiều Quang bị kẹp chặt, sảng khoái đến cả người run rẩy, ngửa đầu thô thanh gầm lên, mồ hôi bao phủ toàn bộ khuôn mặt mang phong vị nam nhân, hơn nữa mỗi một giọt rơi xuống còn dừng lại trên thân thể tuyết trắng vừa đạt đến cao trào của Vũ Điền Khải Thái.
Mồ hôi rơi xuống, da thịt mẫn cảm dường như không chịu nổi kích thích này, Vũ Điền Khải Thái phía trước bắn ra mật thuỷ, từng đợt bắn ra, giống như đang ở đỉnh điểm cùa cao trào, không có cách nào tiêu tán.
Thuyền Kiều Quang vẫn rút ra rồi thẳng tiến. Cái kia của hắn trướng lên thật khó chịu, chỉ là bị nội bích đè ép cũng khiến cho sau lưng hắn đổ đầy mồ hôi.
“Quang, rất, rất khó chịu, giống như sắp chết…”
Vào giai đoạn cao trào, Vũ Điền Khải Thái tiếng kêu như muốn khóc, Thuyền Kiều Quang đâm vào càng ngày càng mạnh, càng ngày càng sâu. Hắn cũng sắp đến.
“Ngô a, Khải Thái…”
Đẩy một cái cuối cùng, hắn gọi tên Khải Thái, đem dịch thể cực nóng bắn vào trong cơ thể nó.
Thuyền Kiều Quang nằm sấp lên người Vũ Điền Khải Thái. Lại sợ mình làm đau nó, lập tức đem thân thể dời sang một chút. Vũ Điền Khải Thái còn thất thần vì cao trào, hắn lập tức ôm chặt lấy nó, hôn nhẹ gương mặt vì sung sướng mà tràn ngập nước mắt, cũng gạt nhẹ mồ hôi trên mặt nó.
Khải Thái thật đáng yêu, thật tuyệt vời, hơn nữa Khải Thái vừa rồi còn ở trong lòng ngực hắn, tuỳ ý hắn ôm và làm tình.
“Ngô ân… Quang…”
Khải Thái dần dần thanh tỉnh, môi đỏ mọng như son. Hai mắt nó còn mơ hồ, cánh tay đã vô thức tìm kiếm, ôm thân thể nam nhân cường tráng bên cạnh, tựa như người bên cạnh luôn cho nó vô hạn an tâm.
Vừa rồi không chỉ là thoải mái! Nó từ mặt sau đạt đến cao trào, Thuyền Kiều Quang vừa tiến đến, nó liền có cảm giác. Vũ Điền Khải Thái hoàn toàn không có kinh nghiệm cũng biết loại sự tình này rất ít phát sinh, nó và Thuyền Kiều Quang kỳ thật thân thể vô cùng hoà hợp.
Nhất định bởi vì thời gian của Thuyền Kiều Quang không còn nhiều, cho nên nó liều mạng muốn cùng hắn hoà hợp thân thể mới có loại cảm giác này đi.
“Khải Thái, thật xin lỗi, bởi vì em thật sự rất đáng yêu, anh đã không còn biết mình đang làm gì nữa, chỉ biết nơi đó vừa mềm mại lại co dãn, làm cho anh chỉ muốn em…”
“Quang…”
Vũ Điền Khải Thái đỏ mặt đáng yêu đến bạo, Thuyền Kiều Quang mê mẩn, ý nghĩ choáng váng. Muốn… làm lại một lần! Hắn nhẹ giọng ở bên người Vũ Điền Khải Thái nói nhỏ: “Chuyện kia… Khải Thái, nếu không quá đau. Muốn hay không lại một lần nữa?”
Vũ Điền Khải Thái liều mạng lắc đầu “Không được, anh phải nghỉ ngơi nhiều. Anh có mệt không, Quang, em lấy nước uống cho anh được không?”
“Nước uống? Đúng là có chút khát, nhưng anh tự đi lấy được rồi…”
Còn chưa nói xong, Vũ Điền Khải Thái đã đi xuống giường giúp hắn lấy nước ấm, còn săn sóc uy hắn chậm rãi uống. Thuyền Kiều Quang cảm động muốn chết, có lẽ Vũ Điền Khải Thái không phải là tự cao tự đại, khó hầu hạ như hắn tưởng tượng, có lẽ ôn nhu chăm sóc như thế này mới là con người thật của nó.
Oa, nửa người dưới của hắn hoàn toàn không biết tiết tháo đứng lên!
“Khải Thái, không được, thật sự không được, chúng ta làm một lần nữa đi! Anh thật kích động, năn nỉ em đó, làm một lần nữa thôi!”
“Thân thể anh chịu được sao?” Vũ Điền Khải Thái vẻ mặt lo lắng.
Chịu đựng được sao? Đừng đùa! Làm năm lần cũng không thành vấn đề! Hắn hiện tại siêu kích động, hơn nữa nếu Vũ Điền Khải Thái thật sự nguyện ý cho hắn làm năm lần, hắn nhất định sẽ hạnh phúc đến cực điểm!bg-ssp-{height:px}
Thuyền Kiều Quang hôn một cái coi như trả lời, sau đó đem Vũ Điền Khải Thái đặt dưới thân, hai người lại bắt đầu giao triền, mà Vũ Điền Khải Thái thân thể tuyệt vời làm hắn muốn dừng cũng không được.
—xXx—
Bọn họ không chỉ có làm tình mà thôi, còn dắt tay nhau đi công viên Disneyland chơi, cùng nhau đi dạo phố. Những việc tình nhân nên làm, bọn họ đều làm.
Đương nhiên làm tình, cũng là cùng nhau. Bất quá Vũ Điền Khải Thái trong lúc kết giao thường không nguyện ý cùng hắn làm tình, hình như cho rằng như vậy sẽ thương tổn thân thể Thuyền Kiều Quang.
Hôm nay tan học hai người đến Tân Túc dạo phố, Thuyền Kiều Quang nhịn không được hỏi: “Khải Thái, anh hỏi chuyện này được không?”
“Chuyện gì?”
“Em lúc trước sao lại cùng tên học trưởng kia vào trong mật thất? Chẳng lẽ em không biết như vậy rất nguy hiểm sao? Hay là em muốn hít ma tuý?”
Trước kia hỏi loại chuyện này, nhất định sẽ làm Vũ Điền Khải Thái giận tím mặt, sau đó hai người trực tiếp mắng chửi nhau. Nhưng lần này Thuyền Kiều Quang chất vần, Vũ Điền Khải Thái nội tâm trào dâng cảm giác ngọt ngào. Loại càm giác này càng ngày càng thường phát sinh, nó biết Thuyền Kiều Quang vô cùng quan tâm nó, cũng vô cùng tức giận nó làm chuyện đó. Chỉ có Thuyền Kiều Quang sẽ không lấy lòng nó, ngược lại chỉ ra chỗ sai của nó, cũng chỉ có hắn dám trách mắng nó, hơn nữa nói chuyện rất khó nghe, nhưng nó có thể cảm giác trong lời nói khó nghe đó của Thuyền Kiều Quang là tràn ngập tình yêu sâu đậm.
“Mấy ngày đó em bị anh làm cho tâm tình không tốt lắm, học trưởng kia lời ngon tiếng ngọt, nói muốn đẫn em đi pub chơi, em thấy phiền muộn nên đi thử, sau đó hắn ta cho em uống ly nước, em khi nào đi vào căn phòng kia, hoàn toàn không nhớ nổi.” Vũ Điền Khải Thái kể lại sự thật, làm cho Thuyền Kiều Quang tức giận phi thường.
Đầu của nó tột cùng là có biết suy nghĩ không! Có biết như vậy có bao nhiêu nguy hiểm?
Nếu ngày đó hắn không làm theo lời Bắc Đại Lộ Đông Ti, canh chừng tên học trưởng kia, Vũ Điền Khải Thái sẽ gặp phải chuyện gì? Hắn nghĩ tới liền toàn thân không thoải mái, thậm chí nổi giận, hắn không thể chịu đựng được nếu Khải Thái gặp chuyện gì không tốt.
“Ngu ngốc! Đừng luôn làm cho mình gặp nguy hiểm, anh cũng không nhớ đã cứu em bao nhiêu lần! Em không được cùng người lạ uống đồ uống, tốt nhất đừng đi một mình, còn có nói chuyện phải ôn hoà, tránh chọc giận người khác. Anh không có nhiều thời gian, không phải lúc nào cũng cứu được em!”
Thuyền Kiều Quang la lên một chút, Vũ Điền Khải Thái lập tức trào ra nước mắt, ngực Thuyền Kiều Quang đau xót, chính mình vừa rồi quá lớn tiếng sao?
“Khải Thái, anh tính tình rất thô bạo sao?”
Vũ Điền Khải Thái lắc đầu nói: “ Không, không phải, chuyện này… Anh còn sống được bao lâu?”
“Cái gì sống được bao lâu?”
Thuyền Kiều Quang hoàn toàn không hiểu gì hết, mơ hồ cực kì.
Vũ Điền Khải Thái khóc lớn: “Em biết anh luôn giả vờ bình thường nhưng anh sắp chết đúng không?”
Có đến ba mươi giây, Thuyền Kiều Quang hoàn toàn không hiểu nó đang nói cái gì.
Vũ Điền Khải Thái hai mắt mở to ngập lệ nhìn hắn.
“Anh nói anh bị bệnh nan y, rất nghiêm trọng, có phải chỉ còn sống được ba tháng thôi đúng không? Trên TV, trên tiểu thuyết đều nói như vậy.”
“Anh bị bệnh nan y, anh nói hồi nào?” Thuyền Kiều Quang căn bản là nghe không hiểu.
“Chính là một lần ở phòng y tế.”
“Anh ở phòng y tế nói anh bị bệnh nan y?”
Trí nhớ loáng thoáng từ nơi sâu thẳm chạy tới. Có người đưa Vũ Điền Khải Thái đến phòng y tế bôi thuốc, hắn lúc đó đã có ý nghĩ không an phận với Vũ Điền Khải Thái, trong lòng cảm thấy tuyệt vọng đến cực điểm, sau đó hắn cứu Vũ Điền khỏi móng vuốt sói, nó tức giận hỏi hắn có phải bị ung thư không, nếu không sao phải nằm ở phòng y tế.
Hắn hình như trả lời… trả lời là mình bị bệnh nan y.
Đúng rồi, là tại lúc đó tân tình hắn không tốt, cảm thấy thích Vũ Điền Khải Thái là một loại bệnh nan y phiền toái nhất trên đời.
“Anh rốt cuộc còn có thể sống bao lâu?”
Thuyền Kiều Quang đen mặt. Hiện tại ngẫm lại, ngày đó chính là bước ngoặt trong mối quan hệ giữa hắn với Vũ Điền Khải Thái. Vũ Điền đứng ở cổng trường chờ hắn, muốn cùng bạn bè của hắn kết bạn. Sau đó tạm biệt, hắn cùng Vũ Điền Khải Thái ở trong hẻm nhỏ ấp ấp ôm ôm, Khải Thái chủ động làm hắn tưởng mình đang nằm mơ.
Sau đó bọn họ trực tiếp đi vào khách sạn, không nói hai lời liền làm. Sau, Vũ Điền Khải Thái ôn nhu săn sóc lấy nước cho hắn uống, còn hỏi hắn có mệt không…
Toàn bộ chuyện này, là bởi vì Vũ Điền Khải Thái nghĩ hắn bị bệnh nan y, thời gian không còn nhiều?
Cho nên Khải Thái mới chăm sóc hắn ôn nhu như thế, như chim nhỏ nép vào người hắn, tất cả đều là vì nghĩ hắn sắp chết, thời gian của hai người có hạn, cho nên nó mới tỏ tình với hắn?
Chờ… chờ một chút! Cũng chính là, nếu hắn giải thích mọi chuyện với Khải Thái, nói hắn không có bệnh nan y, lúc đó chỉ là thuận miệng nói, Khải Thái nhất định sẽ tức giận, cho rằng hắn lừa nó…
Cho nên hắn có thể dùng bệnh nan y làm mánh khoé lừa bịp, đem Khải Thái lừa gạt lên giường, sau đó hai người kết giao, cũng đều là do hắn khi đó thuận miệng nói bậy?
Thuyền Kiều Quang xanh mặt.
Namtử hán đại trượng phu làm việc đương nhiên phải chính trực quang minh, càng phải thẳng thắn không hèn nhát!… Chính là sao khi thẳng thắn, có phải hay không hắn và Khải Thái trở thành không quen biết? Khải Thái có thể sẽ hung hăng đấm hắn một quyền, sau đó ngang nhiên rời đi.
Nó là quý công tử, hắn là nhà giàu mới nổi, theo lý thuyết, nó ngay cả liếc cũng không thèm liếc hắn một cái; nếu hắn nói sự thật với Khải Thái, hai người không có khả năng ở cùng một chỗ.
“Quang, anh nói thật cho em biết, anh rốt cuộc có thể sống được bao lâu, anh bị mắc bệnh gì, được không? Có lẽ em có thể nói ba ba mời danh y đến…”
“Khải Thái, chuyện này để lần sau nói được không?”
Kéo dài!
Kế duy nhất hiện nay chỉ có kéo dài, càng lâu càng tốt, kéo dài tới khi hắn quyết định được sẽ giải thích như thế nào, có lẽ không cần giải thích là tốt nhất.
“Quang…”
Vũ Điền Khải Thái còn muốn hỏi lại nhưng Thuyền Kiều Quang không muốn trả lời. Hắn cái gì cũng không thể chắc chắn, nhưng có thể chắc chắn một chuyện, Khải Thái thực sự thích tình cảm của bọn họ hiện tại, mà hắn đương nhiên cũng phi thường thích. Chỉ cần thân thể tương giao, Vũ Điền Khải Thái sẽ không còn thanh tỉnh thần trí để hỏi vấn đề liên quan đến căn bệnh nan y.
Thuyền Kiều Quang trực tiếp kéo Khải Thái đến khách sạn.
Bỏ đi quần áo của Khải Thái, khẳng cắn đầu nhũ hồng nhuận. Vũ Điền Khải Thái hơi thở dồn dập, cánh tay cũng ôm lấy cổ hắn, hai chân hơi hơi mở ra, ở giữa cặp đùi trong suốt như ngọc đã một mảnh thấp dính, mà hắn thậm chí còn chưa chạm đến hạ thể của nó.
“Khải Thái hảo đáng yêu.”
“Quang…”
Nghe được Thuyền Kiều Quang ở bên tai trầm giọng ca ngợi, Vũ Điền Khải Thái hai tay nắm chặt lấy chăn bông, cái mông hơi hơi giơ lên, dán sát vào hai chân Thuyền Kiều Quang, làm cho Thuyền Kiều Quang cũng đồng dạng phát ra tiếng thở dốc thô ngâm.
Hôn đôi môi đỏ tươi của Khải Thái, trao đổi khẩu dịch lẫn nhau, Thuyền Kiều Quang lần này làm đặc biệt dồn dập, như sợ hãi ngày sự thật bị phát hiện.
Thuyền Kiều Quang không biết phải giải thích như thế nào, càng không biết một khi đã giải thích, Vũ Điền Khải Thái còn có thể ở dưới thân hắn, khuôn mặt đỏ ửng mặc hắn ôm sao?
Lừa gạt là việc làm kém cỏi nhất, nhưng thẳng thắn lại là chuyện thống khổ nhất!
Dù là lựa chọn cái nào, đều làm cho Thuyền Kiều Quang khó xử. Hắn đem mặt vùi vào hõm vai của Vũ Điền Khải Thái, tận tình thu vào chóp mũi nhiệt độ cùng hương khí cơ thể nó.
Đợi một thời gian nữa, chờ hắn suy nghĩ rõ ràng, lại cùng Khải Thái giải thích, ít nhất không phải là hiện tại, không cần phải ngay tại thời điểm bọn hắn vừa mới kết giao không bao lâu. Hắn muốn lúc này Khải Thái ở trong lòng ngực của hắn mềm mại dịu ngoan, được hắn bảo hộ yêu thương.
Khuôn mặt tràn ngập khí khái nam tử nhíu chặt mày. Thuyền Kiều Quang luôn luôn thẳng thắn, cũng có nam nhi anh khí lựa chọn phương thức kém cỏi nhất – trốn tránh!