Lý trí, lý trí a! Hắn tự nhận mình là một nam tử hán có lý trí, gặp chuyện gì đều có thể ha ha cười to, là một hảo nam nhân, nhưng tại thời điểm nửa người dưới sưng đau, thật có thể bảo trì lý trí sao?
Ngực bự, hắn yêu ngực bự a – Thuyền Kiều Quang lần nữa nhắc nhở chính mình, tiểu nam sinh trước mắt căn bản là không có ngực. So với ngực bự cùng lắm chỉ là có nhũ tiêm màu phấn hồng giống nhau mà thôi. Nhưng miệng hắn đã điên cuồng hấp duyện một bên, một bên ngón cái dùng lực xoa nắn.
“A a… thoải mái… thật thoải mái…”
Vũ Điền Khải Thái cả người run lên, đôi mắt tràn ngập thuỷ quang mơ hồ, một bộ dạng chính là muốn câu dẫn nam nhân đến thượng nó. Thuyền Kiều Quang cho dù rất lý trí, rất thích ngực bự, cũng bị nó mê hoặc đến đầu váng mắt hoa, hoàn toàn không còn năng lực phán đoán.
“Đừng kêu nữa! Hỗn đản, là nam nhân thì tự chủ một chút cho tôi!”
Mắng thì mắng như thế nhưng người không thể tự chủ được lại chính là hắn.
Tay Thuyền Kiều Quang đã muốn hướng chỗ đó vuốt ve – rõ ràng chuyện hắn sờ chỗ đó của nam nhân khác là hoàn toàn không có khả năng, nhưng cuộc sống thì sẽ không tránh khỏi thay đổi, thay đổi cũng sẽ không cản nổi chuyện này, nửa người dưới của hắn thật sự là trướng đau muốn bạo phát.
Coi Vũ Điền Khải Thái như nữ sinh ngực phẳng đi! Chỉ cần có động để đi vào là tốt rồi… Thuyền Kiều Quang bắt đầu cam chịu thuyết phục chính mình.
Giữ chặt song mông của Vũ Điền Khải Thái, Thuyền Kiều Quang lấy ngón tay ấn vào tiểu huyệt. Ngón tay vừa trượt đi vào, bên trong nóng hổi bao lấy, co tay một chút, tiểu nộn đậu hủ đã kêu đến lỗ tai hắn sắp điếc, hạ bộ của hắn nháy mắt càng thêm đau đớn.
Hắn thêm một ngón tay nữa, bên trong co giãn vẫn chặt chẽ bao lấy. Tiểu nộn đậu hủ giữa hai đùi tuyết trằng run rẩy không ngừng, phía trước dịch thể chảy ra càng nhiều. Hắn thử ở trong thông đạo nhỏ hẹp di chuyển, ngón tay mới động một chút, Vũ Điền Khải Thái lập tức phát ra thanh âm, run rẩy càng lợi hại hơn.
“Nóng quá, ân a a..”
“Thật chặt… cậu đừng kêu nữa được không! Cậu là nam hay nữ? Kêu thành dạng này, có thể nghe được sao?” Tiểu nộn đậu hủ kêu rất phiến tình, Thuyền Kiều Quang la to răn dạy. Nhưng hình ảnh trước mắt cũng quá hấp dẫn. Tiểu nộn đậu hủ đầy người mồ hôi, thân hình tuyết trắng nhiễm thượng một tầng phấn hồng như hoa anh đào, bên trong vừa nóng vừa nhiệt vây quanh ngón tay, làm cho Thuyền Kiều Quang dù chưa tiến vào cũng hiểu được, sau khi đi vào nhất định là tuyệt đỉnh hưởng thụ.
Coi nó là nữ, chỉ cần có động là tốt rồi – Thuyền Kiều Quang không ngừng tự thôi miên.
Nâng lên cặp mông trước mắt, ngay khi vừa tiến vào, Thuyền Kiều Quang liền gầm nhẹ.
Thật thoải mái! Thật tuyệt, nữ sinh cũng không tuyệt như vậy đi?
“Đau, đau quá…”
“Phía trước thả lỏng, sẽ dễ dàng đi vào hơn, cậu nhẫn nại chút…”
Thuyền Kiều Quang tiếp tục đi vào. Nóng quá, thật nhuyễn, thoải mái khiến hắn cả người mồ hôi! Phía trước chạm vào cánh tay run rẩy của Vũ Điền Khải Thái, giờ phút này hoàn toàn tiến vào trong nó; mà Vũ Điền Khải Thái trên người cũng toàn là mồ hôi, hốc mắt tràn ngập nước mắt đau đớn.
Hắn cúi đầu. Cố gắng hít sâu, cố gắng giữ cho chính mình chậm lại, làm cho Vũ Điền Khải Thái có thể chịu đựng được; nhưng tiểu huyệt của Vũ Điền Khải Thái thật sự nhuyễn nhiệt vô cùng, Thuyền Kiều Quang ở bên trong trướng lớn hơn nữa, ngay cả chính hắn cũng phải cắn răng nhẫn nại.
“A a! Không, không cần…”
Thuyền Kiều Quang khẽ động, lập tức cảm giác được người dưới thân phát run, thanh âm yêu mị khẽ gọi, làm cho người ta muốn nhẫn nại cũng không thể.
Mặc kệ nó, hắn chịu không nổi! Thuyền Kiều Quang đẩy vào một lần, lại một lần nữa, lần thứ hai, lần thứ ba, đến cuối cùng biến thành rút ra một chút rồi tiến nhập thật sâu.
Loại chuyện này là bản năng nam nhi, lập tức có thể thành thạo, mà Vũ Điền Khải Thái kêu càng ngày càng cao, khuôn mặt càng ngày càng hồng, mồ hôi càng rơi nhiều, thoạt nhìn càng đáng yêu, đáng yêu đến mức khiến hắn quên đi nó có bao nhiêu đáng giận, bao nhiêu xấu xa.
Tựa như hết thảy đều không quan trọng, quan trọng là… nó ở trên giường có bao nhiêu đáng yêu là đủ!
—xXx—
Thuyền Kiều Quang hoàn toàn không muốn đứng lên. Sau khi làm xong, hắn mệt mỏi thở dốc. Vũ Điền Khải Thái nằm ở bên cạnh hắn, toàn thân mềm nhũn, tay hắn dùng chút lực ôm, làn da mềm mại của nó dán tại thân thể đầy mồ hôi của hắn, hai người ở cùng một chỗ làm cho hắn vô cùng thoải mái.
Hắn cuối xuống nhìn, tiểu nộn đậu hủ chớp mắt, lông mi vừa đen vừa dài chớp chớp, ánh mắt nó trở nên mờ mịt.
Vũ Điền Khải Thái dụi mắt một lần, lại một lần nữa, sau đó trừng lớn, giống như muốn dùng ánh mắt nuốt chửng hắn.
“Anh… anh sao lại ở chỗ này!” Vũ Điền Khải Thái lúc này mới phát hiện mình không mặc quần áo, hơn nữa thắt lưng cùng mông truyền đến từng trận đau đớn, kinh hãi đẩy Thuyền Kiều Quang ra: “Anh đã làm gì tôi?”
Thuyền Kiều Quang sắc mặt cũng đỏ lên, bộ dáng như bị bắt gian tại giường. Dục hoả nửa người dưới đã lui, nhưng bối rối trong tim lại tăng vọt lên. Loại tình huống này nên giải thích như thế nào a? Hắn đành phải kiên trì nói ra sự thật.
“Cậu… cậu có lẽ nhớ không rõ, lúc đầu tôi nghĩ là cậu ở đây hít ma tuý, sau mới phát hiện tình hình không đúng lắm sau đó tôi liền… liền…” liền thuận thế đè nó ra – lời này nói thế nào cũng cảm thấy kì quái! Bởi vì chột dạ, Thuyền Kiều Quang ấp a ấp úng.
Khuôn mặt nộn nộn của Vũ Điền Khải Thái trở nên cuồng nộ, thọat nhìn tựa như phải phân thây hắn ra vậy.
“Anh cưỡng gian tôi? Đáng giận, tên hỗn đản này dám cưỡng gian tôi!”
Vũ Điền Khải Thái từ sự chột dạ cùng bối rối của Thuyền Kiều Quang đưa ra kết luận, rống giận ở trên mặt Thuyền Kiều Quang tặng năm lằn đỏ, giống như mèo hoang kêu khóc om sòm.
Cưỡng gian nó?
Thuyền Kiều Quang miệng há hốc. Khi nào thì đưa ra được loại kết luận buồn cười này? Hơn nữa nó cào mặt hắn đau quá!
Thuyền Kiều Quang đứng dậy mặc quần, có điểm khó chịu. Vừa rồi đó là cường…
Gì?
Nói chuyện phải dùng lương tâm a! Cưỡng gian phải là một người tâm không cam tình không nguyện đi? Nhưng vừa rồi Vũ Điền Khải Thái rõ ràng thực cao hứng, cũng chính nó bảo hắn hút đi a! Bằng không sao hắn lại mất lý trí đi hút, hút đến nỗi biến thành đại dã lang động dục?
Nhưng mà trong đầu Thuyền Kiều Quang lại có một thanh âm phản bác: tình hình như vậy có trăm ngàn loại phương thức xử lý, ví dụ như đem nó đưa đến bệnh viện hoặc là đưa nó về nhà vân vân…; trực tiếp đè người ta ra thật là không tốt! Thuyền Kiều Quang, cậu đừng nói dối, cậu chính là làm chuyện xấu!
“Tôi làm sao có thể cường… cậu suy nghĩ nhiều quá!” Chột dạ! Thật sự chột dạ! Thanh âm của mình nghe như thế nào đều chính là chột dạ.
“Đáng giận, hỗn đản này, anh còn dám cãi chày cãi cối! Sự thật xảy ra trước mắt,
Anh đừng cho là tôi dễ bị khi dễ, hỗn đản này, tôi muốn giết anh!”
Vũ Điền Khải Thái đứng dậy, dùng cả tay chân loạn đánh Thuyền Kiều Quang, cuối cùng dã man đá vào nửa người dưới của hắn, Thuyền Kiều Quang phải ôm lấy đũng quần, đau đến tắc thở.
Bởi vì chột dạ, cho nên hắn không chống cự, muốn cho tiểu nộn đậu hủ có chút ưu thế – nhưng là mẹ nó, tiểu nộn đậu hủ thật quá đáng, nó cũng quá dùng sức? Đá vào “hùng phong” của hắn, vạn nhất hắn không sử dụng được nữa thì phải làm sao?
Không để ý chút chính trực mỏng manh còn sót lại, Thuyền Kiều Quang bắt đầu nói lời không suy nghĩ: “Cậu đủ chưa? Tôi là thích nữ sinh ngực lớn, cậu có chỗ nào giống ngực bự? Là cậu vừa rồi bảo tôi hút nữa đi, hút nữa đi, cũng chính là cậu giữ chặt tôi, lắc mông giơ lên, tôi mới là người bị hại! Là tôi bị cậu cưỡng gian thì có!” Thuyền Kiều Quang chửi ầm lên. Mắng loạn làm mọi chuyện đều thay đổi, đúng vậy, hết thảy đều là tiểu nộn đậu hủ sai, ngàn sai vạn sai đều là nó sai.
Hắn đúng lý hợp tình, cũng không chột dạ. “Cậu đi theo học trưởng chuyên bán ma tuý vào phòng kín, bị hắn ta hạ dược, là tội cứu cậu! Cậu khi đó quần áo đều cởi một nửa, còn năn nỉ tôi thượng cậu, tôi mới cố mà làm, cậu có biết hay không tôi trăm ngàn lần không cam lòng? Nếu không phải trong đầu đem cậu biến thành nữ sinh ngực phẳng, ép buộc chính mình chỉ cần có động chui là tốt rồi, tôi cần gì phải cùng với nam sinh làm loại chuyện này!”
Thuyền Kiều Quang nói liên thanh, khiến Vũ Điền Khải Thái khuôn mặt đang đỏ lên vì tức giận cũng dần dần chuyển xanh.
Hừ, làm cho nó hảo hảo tỉnh mộng luôn.
Thuyền Kiều Quang cầm quần áo mặc vào, chuẩn bị rời đi, không thể tưởng được Vũ Điền Khải Thái đột nhiên nảy sinh ác độc, nhìn cánh tay gầy yếu thế nhưng nâng lên tủ gỗ, hướng sau lưng hắn ném!
Thuyền Kiều Quang bị cái tủ công kích ngã xuống đất, sau đó Vũ Điền Khải Thái xông lên cho hắn vài quyền, mỗi một quyền đều vừa mạnh vừa độc.
Nó quốc trung nhất định đã từng tham gia câu lạc bộ quyền anh! Thuyền Kiều Quang bị nó đánh thiếu chút nữa tắc thở, hơn nữa Vũ Điền Khải Thái vẫn đánh, hoàn toàn không có dừng tay, giống như muốn đem hắn đánh chết mới cao hứng.
Thuyền Kiều Quang nổi giận đến cực điểm. Luận khí lực, hắn nhiều năm vận động, căn bản không có khả năng thất bại trước Vũ Điền Khải Thái! Hắn đẩy nó ra thật mạnh, lau máu nơi khoé miệng, giận dữ hét: “Cậu đừng có quá đáng! Vũ Điền Khải Thái, tôi không có khả năng cường cậu, tôi đối với cậu căn bản là không có hứng thú!”
Vũ Điền Khải Thái bị hắn đẩy sang một bên, nhưng ánh mắt vẫn như trước bốc hoả, lần thứ hai đứng dậy cả người trần trụi công kích Thuyền Kiều Quang. Thuyền Kiều Quang ánh mắt nhịn không được nhìn về phía hai chân nó, có chất lỏng chảy xuống. Cổ họng hắn ừng ực nuốt khan. Là thứ của hắn từ nhuyễn huyệt lý của tiểu nộn đậu hủ chảy ra…
Loại sắc tình kiều diễm này làm cho trán hắn lần thứ hai toát mồ hôi, vừa rồi bên trong trắng mịn nhuyễn nộn của tiểu nộn đậu hủ, thanh âm mị nhân khẽ gọi, cùng với khi hắn chạm đến chỗ sâu nhất, tiểu nộn đậu hủ nắm chặt đầu vai hắn hưởng thụ khoái cảm… Thuyền Kiều Quang suy nghĩ không thể khống chế, hắn phát hiện mình lại bắt đầu cương lên.
“Anh còn nhìn! Hỗn đản, ngay cả mũ cũng không dùng, vạn nhất anh có bệnh thì làm sao?” Vũ Điền Khải Thái cũng phát hiện chân mình chảy xuống gì đó, tức điên!bg-ssp-{height:px}
Ngậm máu phun người cũng bất quá là như thế! Cái gì mà có bệnh? Hắn luôn biết yêu quý bản thân, nào có thể mắc bệnh! Nếu nói là có bệnh, chỉ có thể chính là tiểu nộn đậu hủ. Có trời biết nó đã ăn nằm với bao nhiêu nam nhân?
Bởi vì quá mức tức giận, Thuyền Kiều Quang hoàn toàn không giữ được miệng mình. “Tôi có bệnh? Hão huyền! Tôi thấy bị bệnh chính là cậu đó. Cậu lúc nào cũng khoe khoang, nói không chừng chuyên môn lạm giao, đã cùng hàng trăm nam nhân lên giường, cậu mới đừng có lây bệnh cho tôi!”
Véo một tiếng, bàn gỗ lập tức huớng hắn bay tới, hơn nữa cái tiểu nộn đậu hủ kia trong cơn tức giận, giống như có kim cương hộ thể, ngay cả salon cũng có thể nâng lên để ném hắn. Thuyền Kiều Quang phịch một tiếng đầu đập lên sàn nhà – hắn xác định hắn thật sự đã bị chấn động não.
Đáng giận a đáng giận, hắn mỗi lần gặp phải tiểu nộn đậu hủ đều là chuyện không tốt, mỗi lần cứu nó, đều trở nên thê thảm.
Hắn thề, hắn lần sau tuyệt đối sẽ không sẽ không (lặp lại n lần) sẽ không cứu nó nữa.
“Thật … đau quá, thật choáng váng…”
Đêm đó, Vũ Điền Khải Thái đằng đằng sát khí ra khỏi PUB, chủ quán thấy có chuyện không ổn, đi vào phòng xem thử, cứu được Thuyền Kiều Quang thiếu chút nữa bị salon cùng bàn gỗ đè chết, gọi xe cứu thương đến. Khẩn cấp đưa hắn đi kiểm tra, phát hiện Thuyền Kiều Quang quả nhiên bị chấn động não, nghỉ ngơi ba ngày mới có thể quay về trường học.
“Cậu lại đập vào bàn a, Thuyền Kiều.” Bạn cùng lớp đều nhìn hắn buồn cười, còn hi hi ha ha chọc hắn.
Là cái bàn bay đến chỗ hắn, hắn không có tự đập vào bàn!
Thuyền Kiều Quang trong lòng tức giận cãi lại, nhưng loại chuyện này làm sao nói ra miệng? Trừ bỏ tự mình biết, còn có thể như thế nào? Hắn là kiện tướng câu lạc bộ bóng rổ, thân cao một trăm tám mươi mấy cm, thế nhưng bị một cái tiểu nộn đậu hủ cơ thể không mấy khí lực đánh thành như vậy, chuyện này lộ ra ngoài đảm bảo mất hết mặt mũi.
—xXx—
Thuyền Kiều Quang mở tủ đồ, miệng vặn vẹo một chút. Bắc Đại Lộ Đông Ti lướt qua, cười đến không thẳng nổi thắt lưng.
“Đây mới thật là nguyền rủa a, hơn nữa có đủ ác độc! Vũ Điền Khải Thái thật sự là oán hận thâm sâu, hiện tại cả nửa người dưới của cậu cũng bị nguyền rủa!”
Thuyền Kiều Quang trên mặt vừa xanh vừa hồng. Bên trong tủ là một vật mô phỏng theo hạ thể của nam nhân, đục đẽo thành khối, máu me be bét. Người ngoài thì nghĩ là Vũ Điền Khải Thái nguyền rủa hắn, nhưng Thuyền Kiều Quang hiểu được rõ ràng, nó là đang nói cho hắn biết, một ngày nào đó nó sẽ cắt nửa người dưới của hắn thành một khối như vậy.
“Làm loại chuyện mất mặt này để làm chi? Loại đồ vật này, có đủ doạ người!” Thuyền Kiều Quang cẩn thận đem thứ kia bỏ vào thùng rác, bên trên thả chút giấy vụn, làm cho vật kia không rõ ràng lộ ra. Vũ Điền Khải Thái quả là kinh nghiệm hơn người, mang loại đồ vật này theo cũng không thấy xấu hổ, nếu là hắn, còn lâu mới dám đem nó đến trường học.
Bắc Đại Lộ Đông Ti cùng Thuyền Kiều Quang đi đến phòng hội học sinh, trong lúc bàn công việc, cuối cùng nhắc tới vấn đề liên quan đến vị học trưởng kia.
“Quang Tử, học trưởng lần trước nói đến, hai ngày trước dùng thuốc quá liều, té xỉu ở cửa sau một cái PUB. Gần đây hắn tạm nghỉ học, sẽ không tới trường nữa, cha mẹ của hắn muốn cho hắn đi cai nghiện.”
“Ân.”
Hai người đi ngang qua phòng học năm nhất, Thuyền Kiều Quang nhịn không được nhìn vào cửa sổ lớp Vũ Điền Khải Thái, lập tức chạm phải ánh mắt của Vũ Điền Khải Thái. Vũ Điền Khải Thái vẻ mặt phẫn nộ trừng hắn, Thuyền Kiều Quang bị nó trừng đến nổi giận, rời khỏi Bắc Đại Lộ Đông Ti, hướng phía cửa sổ đi qua.
“Cậu đối học học trưởng là cái thái độ gì a? Đi ra cho tôi!” Hắn chụp cửa sổ rống giận.
Vũ Điền Khải Thái cũng không phải dễ chọc, nó chửi qua cửa sổ: “Học trưởng thì giỏi lắm sao? Anh chẳng qua là cái loại người nghèo bỗng nhiên có tiền mà thôi, có cái gì để kiêu ngạo! Trở thành người của hội học sinh, còn không phải là cho tới bây giờ hội học sinh đều không có loại người nghèo như anh, hội trưởng thấy anh đáng thương, mới cho anh vào!”
Nga nga, này tiểu nộn đậu hủ nói chuyện quả thực muốn chọc giận toàn bộ tế bào trong cơ thể hắn! Mình là có bao nhiêu nghèo? Mà nó có bao nhiêu tiền? Làm chi phải nói khó nghe như vậy?
“Tôi là người nghèo vậy cậu là cái gì? Cùng kẻ bán ma tuý đi vào phòng tối của PUB, hành vi của cậu không phải là có vấn đề chứ? Nếu không phải tôi cứu cậu, cậu còn có thể an ổn ngồi ở trường học? Động của cậu đã sớm bị người ta ngoạn đến thối nát rồi!”
Vũ Điền Khải Thái sắc mặt đỏ lên, tức giận đến cả người phát run. Nó lao ra khỏi phòng học, trực tiếp cùng Thuyền Kiều Quang đối mặt. Thấy hai người chuẩn bị đánh nhau, Bắc Đại Lộ Đông Ti chậm rãi đi tới, vỗ vỗ đầu vai Thuyền Kiều Quang.
“Quang Tử, bình tĩnh một chút!”
“Tôi vì cái gì phải bình tĩnh? Tên này luôn dùng ánh mắt như nhìn kẻ vô dụng nhìn tôi, luôn liếc xéo tôi, bằng không chính là trừng tôi, tôi làm hại đến ai chứ?”
Vũ Điền Khải Thái mắng: “Là anh không tự ý thức được mình thừa thãi! Cái loại nhà giàu mới nổi nửa chừng nhập học như anh, cả người thối muốn chết, ai lãng phí khí lực trừng anh, ai lại thèm nhìn cái loại nam nhân xấu xí chỉ có mỗi thân cao! Thật ra là anh luôn nhìn tôi, là anh có vấn đề, anh căn bản là muốn tôi chú ý đến, nhưng là tôi cho anh biết, anh không có cơ hội đâu!”
Nó chửi làm cho mạch máu trong óc Thuyền Kiều Quang đều muốn đứt ra. Gân xanh lộ ra, tiểu nộn đậu hủ cũng quá mức tự kỉ đi!
“Tôi chú ý cậu? Cậu bớt tự sướng đi. Tôi thích cô gái xinh đẹp ngực lớn! Bộ ngực như cậu cũng tính là ngực lớn sao? Căn bản là siêu cấp ngực phẳng, sờ vào cứng ngắc, loại nam nhân không có não mới thèm chú ý cậu.”
Không biết có phải là do giận quá mất khôn, Thuyền Kiều Quang lại dùng tay bắt lấy ngực Vũ Điền Khải Thái. Vũ Điền Khải Thái cổ đều đỏ, bị sờ loạn như vậy, căn bản là vũ nhục người khác, nó ba một tiếng, đánh Thuyền Kiều Quang một bạt tai.
Mọi người trong lớp, cả mấy lớp gần đó, tất cả đều bu lại. Vũ Điền Khải Thái cả mặt đỏ bừng, hai tai đều đỏ lên. Nó tức giận thở dốc, cũng tức giận muốn khóc, càng làm cho nó trở nên mỹ mạo hồn xiêu phách lạc, mọi nam sinh ở đây đều ngừng lại hô hấp.
Mà áo sơmi của Vũ Điền Khải Thái bị dùng sức kéo như vậy, mấy cái nút đều rơi trên mặt đất, lộ ra nửa người trên tuyết trắng. Mọi nam sinh đều mê muội nhìn tiểu điểm đỏ xinh đẹp lộ ra, hận không thể chính mình xông lên giữ bộ ngực của nó, rồi hút hai điểm kia…
Vũ Điền Khải Thái đánh xong, mắng chửi càng không lưu tình: “Hạ lưu! Đồ nhà giàu mới nổi vô sỉ hạ lưu, cách xa tôi một chút!”
Thuyền Kiều Quang đỏ mắt, thiếu chút nữa xông lên đánh nó.
Bắc Đại Lộ Đông Ti cười ha ha đem hắn kéo ra khỏi hiện trường.
“Ha ha ha, Quang Tử, thành viên hội học sinh không thể đánh người trong trường.”
Nếu không phải tại Bắc Đại Lộ Đông Ti, hắn đã ra sức đánh cái tiểu nộn đậu hủ kia một chút! Thuyền Kiều Quang ý nghĩ trống rỗng, đi đến phòng hội học sinh, còn quăng ngã vài quyển sách. Miệng hắn vẫn mắng, mắng đến hắn cũng không biết mình mắng cái gì, nhưng Bắc Đại Lộ Đông Ti còn nói bóng gió vài câu.
“Cậu có hay không nhìn đến bộ ngực của Vũ Điền, đầu nhũ nộn hồng a! Cậu ấy quả nhiên là một trong ba mĩ nam tử năm nhất.”
“Có cái gì hảo nộn? Cứng rắn muốn chết, sờ vào như sờ đất sét, một chút cảm giác cũng không có!” Bởi vì quá mức tức giận, Thuyền Kiều Quang chửi bới Vũ Điền Khải Thái. Trên thực tế, Vũ Điền Khải Thái đầu nhũ hồng nộn, chỉ là duyện ở trong miệng đùa bỡn khẽ cắn, khiến cho nửa người dưới của hắn ngày càng trướng đau. Nhưng giờ phút này, hắn làm sao có thể thừa nhận chính mình lúc ấy bị nó mê hoặc đến thần trí không rõ!
Bắc Đại Lộ Đông Ti cố gắng nén cười, tiếp tục nói: “Vũ Điền Khải Thái trên ngực có vết cắn a, chắc chắn là mấy ngày trước đã lên giường!”
“Lên giường cái gì? Cậu ta căn bản là không cần giường, chỉ cần salon là đủ rồi! Salon cũng đủ cho cậu ta ngoạn!” Thuyền Kiều Quang càng nói càng khó nghe, dù sao cái tiểu nộn đậu hủ kia thật sự chọc giận hắn.
Bắc Đại Lộ Đông Ti che miệng lại, cười đến muốn rút gân. Thuyền Kiều Quang luôn xem như kiệm lời, hôm nay nói nhiều như vậy, hơn nữa toàn bộ là những lời thú vị, càng nghe càng làm cho người ta tò mò muốn biết hắn sẽ còn nói những gì.
“Còn có, làn da của Vũ Điền Khải Thái thật trắng a, không biết nửa người dưới có trắng như vậy không? Nhất là cặp mông kia, nhất định trắng noãn như tuyết.”
“Trắng noãn cái rắm! Như tuyết? Ha, thật là buồn cười, mông của cậu ta chính là hai khối thịt béo mà thôi, sờ vào vừa đầy mỡ lại ghê tởm! Đùi của cậu ta còn có cái nốt ruồi khó coi, ở ngay trên đùi gần sát với chỗ kia! Còn có, cậu ta căn bản là đãng không tiết tháo, bên trong vừa ẩm vừa nóng, nam nhân vừa đi vào liền lập tức ngậm lấy…”
“Làm sao cậu biết nhiều chi tiết như vậy?” Bắc Đại Lộ Đông Ti ném cho Thuyền Kiều Quang danh sách kinh phí của các câu lạc bộ, thuận tiện không nặng không nhẹ bỏ lại những lời này.
Thuyền Kiều Quang ngậm miệng, tựa như giờ phút này bừng tỉnh đại ngộ chính mình lộ ra quá nhiều chi tiết không nên nói, cúi đầu làm bộ sửa sang lại văn kiện.
Nhưng Bắc Đại Lộ Đông Ti là loại người người khác không muốn nói, y sẽ hảo tâm buông tha đối phương? Cho dù vũ trụ huỷ diệt, y cũng sẽ không biến thành loại người này! Y chính là bên kia có nước bẩn nhất định phải để nó chảy, thậm chí khuấy nát hồ nước xuân của người ta! E sợ thiên hạ bất loạn chính là một trong những mặt tính cách ác liệt nhất của y.
Bắc Đại Lộ Đông Ti cười càng mãnh liệt, “Ta nói Quang Tử, làm sao cậu biết nhiều chuyện của Vũ Điền Khải Thái như vậy? Hơn nữa vừa rồi nghe qua, cậu sở dĩ tức giận Vũ Điền, hình như là bởi vì cậu ấy chưa từng chú ý đến cậu, cậu một câu cũng chưa nhắc đến trò đùa quái ác bỏ những thứ linh tinh vào tủ đồ.”
“Tôi không nhắc sao? Tôi nhất định có nhắc!” Thuyền Kiều Quang tự cho là mình có nhắc đến, hơn nữa kiên quyết là mình có nhắc!
Bắc Đại Lộ Đông Ti cười đến đau bụng. Người này hình như chỉ oán hận việc Vũ Điền Khải Thái không chú ý hắn mà thôi, đối với trò đùa dai quái ác của nó căn bản là không để ở trong lòng. Xem ra Thuyền Kiều Quang đã để ý Vũ Điền Khải Thái một thời gian rồi.
“Còn có, cậu làm sao biết đầu nhũ người ta hút vào có tư vị gì, nốt ruồi của cậu ấy mọc ở chỗ nào, còn có bên trong có bao nhiêu nóng ẩm?”
Thuyền Kiều Quang sắc mặt biến đen. Nếu là nói hắn tưởng tượng, giống như đang nói chính hắn có bao nhiêu muốn Vũ Điền Khải Thái, muốn đến sinh ra ảo tưởng; nhưng nếu thẳng thắn nói hắn đã thượng qua Vũ Điền Khải Thái, chẳng phải là sẽ bị Bắc Đại Lộ Đông Ti giễu cợt đến chết? Hắn không có ngốc như vậy, tự nhiên đi nhận tội mới là ngốc!
Thuyền Kiều Quang không thừa nhận, mặt đen như muốn giết người nói: “Tôi vừa rồi cái gì cũng chưa nói. Hội trưởng, tôi thậm chí không có đi vào văn phòng hội.” Thuyền Kiều Quang nói xong, xoay người cứng ngắc ra khỏi văn phòng hội học sinh.
Nhìn Thuyền Kiều Quang tự thôi miên chính mình vừa rồi cái gì cũng chưa nói, Bắc Đại Lộ Đông Ti cười ngất ngưỡng, thiếu chút nữa không thở nổi.
Quang Tử thật sự là người thú vị nhất y từng gặp qua! Mà hắn cùng Vũ Điền Khải Thái thành một đôi, nhất định là đôi có tình ý nhất Anh Hoa học viện.