Trong gian phòng rộng lớn, đập vào mắt người nhìn là nam nhân đang an vị nằm trên giường kia. Ánh nắng mặt trời lên cao, rọi xuống nơi góc giường khiến hắn bị đánh thức.
Âu Dương Phong nhanh chóng bật dậy, quơ quơ xung quanh mình, hắn hoảng hốt đứng lên, vô thức thờ thẫn:
- Tử Duy, em...
Hắn tức tối xô hết những đồ vật trước mặt xuống đất. Tiếng thủy tinh va xuống sàn nhà, tạo ra một trận inh ỏi đến chói tai. Đám đàn em cũng đã tập hợp đông đủ đứng bên ngoài, ai nấy đều sợ hãi muốn biết tình hình, một tên liều mình xông vào hỏi:
- Thiếu chủ, người sao vậy???
- Tìm cậu chủ cho tôi.....các ngươi làm ăn kiểu gì vậy, hôm qua người vẫn còn ở đây...!? Mau đi cho tôi, không tìm thấy thì đừng về nữa.
Đã ngày trôi qua, hắn vẫn chưa tìm ra cậu....thật là
"Reng" tiếng điện thoại rung nhẹ trong lòng bàn tay hắn.
- Thiếu chủ...đã tìm ra định vị
Hắn nghe vậy, lao như tên bắn một mạch phóng xe đi. Âu Dương Phong dừng lại cạnh một ngôi nhà nhỏ. Bề ngoài nhìn thật xinh xắn với hàng bằng lăng tím một màu bắt mắt. Trước cổng còn có một hòm thư nhỏ, chung quy lại đều có vẻ nhỏ nhắn, dễ thương.
Trái với vẻ bề ngoài của căn nhà, lúc này lòng ai kia hệt như lửa đốt. Hắn đạp cửa lao vào trong đầy thô lỗ, nhưng ai ngờ đáp lại hắn là một mảng trống trơn không lấy một bóng người. Âu Dương Phong từ tức giận chuyển sang thất vọng.
Hắn bước khẽ quanh nơi đây, dịu dàng nhìn lấy tấm ảnh trước mắt, hình ảnh người con trai với mái tóc nâu đang cười tươi rói trước mặt kia. Không ai khác chính là người mà cậu mấy ngày qua, hắn khổ sở tìm kiếm "Tử Duy".
Cái tên thân thuộc đối với tôi như vậy, cớ sao giờ lại có chút chua xót khi nhắc tới. Không biết sao nữa, hiện tại tát thẳng cho tôi một cái thật đau, để tự mình mà ngộ ra rằng:
"Chẳng phải anh là người đem lại quá nhiều đau đớn cho cậu ấy sao???...vì họ biết ở bên anh cũng sẽ chỉ nhận lại thương tổn về mình nên đã chọn ra đi hay sao. Đó chính là sự thật, thức tỉnh đi anh sẽ không bao giờ giữ được cậu ấy khi không ôm lấy trái tim đầy vết sẹo kia."
Bầu trời lúc hoàng hôn thật đẹp...
Bầu trời đêm cũng chẳng kém phần rực rỡ...
Tôi nhớ em, là rất nhớ, rất đau lòng
"Tử Duy, em ghét anh đến vậy sao?"
"Phải, chắc em ghét anh lắm, ghét đến cùng cực luôn rồi."
"Ngày đó...thực xin lỗi em"
"Thiếu em, hình như thế giới của tôi sụp đổ rồi"
"Tim tôi đau quá, em có thể chạy đến khẽ ôm tôi không...nhưng...có lẽ là không được rồi"
"Tử Duy, trốn tránh không phải là cách đâu...anh thà để cho em dày vò anh, chứ không muốn mất em đâu. Trở về đi thôi"
"Bảo bối, chơi đủ rồi chúng ta về nhà thôi..."
Hắn loạng choạng nơi góc tường bước ra khỏi căn nhà đó. Tinh thần bị suy sụp nặng nề, dù vậy hắn vẫn đóng cổng ngôi nhà vào cẩn thận vì đơn giản ngôi nhà này là của người đó.
Đôi tay hắn vô thức quẹt qua hòm thư nhỏ nhắn bên cạnh, tìm thấy sót một lá thư bên trong. Một nguồn điện xẹt qua sống lưng khiến hắn tỉnh táo đến bất thường.
Dưới ánh đèn lấp lánh nơi đường phố tấp nập, dòng chữ nơi bao thư như ẩn hiện không rõ ràng:
"Âu Dương Phong, nếu anh còn yêu em thì hãy tới Canada đi. Nếu tìm được em, coi như anh thắng...mọi quyền lợi đều do anh còn nếu không tìm thấy em, coi như mối quan hệ này chấm dứt."
Đôi tay này bóp chặt lấy lá thư, hắn vô định bước vội trên đường mập mờ ánh đèn mà thốt lên rằng:
- Dù có lật tung cả Canada anh cũng phải tìm được em, em con mẹ nó...ở yên đấy cho tôi. Đã cho tôi cơ hội thì nhất định tôi sẽ thắng...thật cảm ơn em.
- Nhưng xin lỗi giờ chưa phải lúc...huy động lực lượng toàn bộ hệ thống, bắt đông công cuộc "truy thê" tìm được "chị dâu" tất cả đều được thăng chức...