Dạ Huyết

chương 56: chương 49 : mâu thuẫn nội tâm (ngày 5)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Như Quỳnh lâm vào tình trạng vô cùng nguy kịch. Ngay đến Tư Kỳ Phong cũng sững sờ. Hắn nhíu mày gắn mặt nạ trợ thở cho cô. Tim cô đang đập loạn xạ, mạch vô cùng không ổn định cộng thêm cơn sốt đang hành hạ thân thể cô. Nhìn cô thở từng hơi đứt quãng, người nóng hầm hập. Thân thể cứ đưa lên hạ xuống cùng máy kích tim. Bảng tâm đồ hiển thị những đường thẳng đứt quãng, Tư Kỳ Phong nghiến răng gầm lên :

- Như Quỳnh, em mau dậy cho tôi ! Tăng điện Joules !

KÍCH... RẦM

- TĂNG LÊN ! - Tư Kỳ Phong hét lớn. Hắn nghiến răng dùng lực kích mạnh vào lồng ngực Như Quỳnh. Thân thể cô cứ nâng lên hạ xuống, tiếng kêu bíp bíp trên điện tâm đồ càng làm con người ta có cảm giác sợ hãi.

Vương Long cũng nhanh chóng chỉnh lượng điện hắn yêu cầu, trong đầu không ngừng thắc mắc tại sao mạch tim cô lại bị rối loạn như vậy. Thân thủ nhanh nhẹn lấy những món hắn yêu cầu. Anh nhìn lên những chỉ số đang liên tục hiển thị trên màn hình, tình hình lúc này vô cùng tệ. Mạch tim Như Quỳnh đang yếu dần, đã vậy còn bị chứng hen suyễn khiến phổi không được cung cấp đủ oxi. Đôi môi cô tái nhợt, thân người nhỏ bé cứ bị nâng lên hạ xuống liên tục cùng với tiếng gầm của Tư Kỳ Phong.

Đến giờ Vương Long mới nhận ra mạng sống con người mong manh như thế nào. Anh không phải là con người, và Tư Kỳ Phong cũng vậy. Bọn hắn là vampire, là quái điểu, là những nhân vật trong truyền thuyết của nhân loại đã được trùng sinh bởi sức mạnh tối thượng được nắm giữ bởi nữ hoàng bóng đêm. Anh chỉ thực không ngờ rằng "người đó" chính là Như Quỳnh. Cô mang một nửa dòng máu của ác quỷ, trong huyết mạch tồn tại sức mạnh cao quý và khủng khiếp bị dòng máu con người yếu đuối che lấp đi. Nhưng đến đêm trăng máu, thời gian mà cánh cổng của địa ngục sẽ mở ra giải thoát cho tất cả mọi sinh vật bóng đêm và khai phá nguồn sức mạnh cực kỳ khủng khiếp.

Tiếng kêu bíp bíp dần trở nên đều đặn, Vương Long sực tỉnh người, đưa mắt nhìn điện tâm đồ đang lên xuống, khẽ thở phào nhẹ nhõm. Anh biết cô đã ổn rồi, anh chợt nhìn qua Tư Kỳ Phong. Tấm lưng to lớn phập phồng lên xuống, lưng áo ướt đẫm mồ hôi. Hắn chóng hai tay xuống thành giường bằng kim loại, đôi mắt màu đỏ sẫm chất chứa niềm vui khó tả, khóe môi kéo lên một nụ cười nhẹ đầy mãn nguyện. Anh im lặng đi tới, đưa cho hắn chiếc khăn sạch để lau mồ hôi nhễ nhại trên trán. Tư Kỳ Phong bế Như Quỳnh đi về phòng, giao lại việc dọn dẹp cho Vương Long. Anh cười khổ, tay gãi gãi đầu, thầm khóc trong lòng.

Hắn đã sai người pha nước tắm, tự tay mình kiểm tra độ ấm của nước rồi mới bế cô vào. Quèo, khỏi phải nói Tư Kỳ Phong nhà ta phải kiềm chế cỡ nào mới không làm thịt Như Quỳnh. Hắn gằn giọng rủa cô, cứ phải chịu đựng thế này chắc hắn sớm bất lực mất thôi.

Hắn đỡ đầu cô gác trên vai mình. Dòng nước trong suốt và ấm áp chảy dọc trên thân thể đẹp như ngọc, làn hơi nước mờ ảo tăng lên vẻ mị hoặc. Xong, hắn bọc cô vào cái khăn rồi bế ra ngoài, cẩn thận lau người và mặc quần áo vào cho cô. Nhìn hơi thở đều đều vương trên khuôn mặt xinh đẹp mà hắn không khỏi xót xa. Tay kéo chăn đắp cho cô, chỉnh lại cái gối ở đầu giường rồi đặt nhẹ nụ hôn trên trán. Mùi hương quen thuộc của hắn khiến Như Quỳnh bất giác mỉm cười. Hắn khẽ thì thầm bên tai cô :

- Ngủ ngon, bà xã ! - Xong hắn định quay đi thì chợt Như Quỳnh níu lấy áo hắn trong vô thức. Trong giấc mơ, giữa chốn mênh mông cô quạnh và lạnh lẽo này, cô cảm nhận được hơi ấm của hắn, tay khẽ nắm chặt như không muốn hắn rời xa.

Tư Kỳ Phong hơi ngạc nhiên nhưng vẫn xoa đầu cô. Hắn nhẹ nhàng ngồi xuống giường khiến cả góc bị lún xuống, khẽ kéo chăn ra chui vào. Tư Kỳ Phong dang tay ôm chặt Như Quỳnh, cô cũng tự động rúc mình vào trong lồng ngực hắn cảm nhận hơi ấm và hương thơm dễ chịu của hắn. Tư Kỳ Phong thấy khối mềm mại trong lồng mình như vậy khẽ nhếch môi, hắn chỉnh tay để cô không bị đau rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

----------------------------

Tại căn biệt thự nhà Angel. Angel đang điên tiết đập phá đồ đạc trong nhà. Mảnh thủy tinh đầy dưới đất. Đôi mắt màu khói hằn lên tia giận dữ nhìn thân hình bé nhỏ đang quỳ phục dưới đất với vết thương đầy trên người. Hắn xách cổ người quỳ dưới đất lên, gầm giọng :

- Ngươi vừa nói cái gì tiểu Nguyệt ? Sức mạnh vừa bị khai phá rồi sao ?

- Khụ khụ... - Tiểu Nguyệt bị hắn xách lên như con gà, đường hô hấp sắp tắt nghẽn rồi.

- Nói mau, sự tình là như thế nào ? - Angel ném Minh Nguyệt xuống đất. Khuỷu tay cô đập mạnh xuống đất đau đến tận xương tủy. Cô nhăn mặt khẽ rên tiếng, quỳ phục xuống dưới đất mà nói :

- Thưa, hôm nay, lúc Như Quỳnh và Mộc Mộc đang đan len ở kí túc xá. Tiểu Mộc nói về quyển sách ma pháp nào đó lấy từ nhà Roku. Sau khi Như Quỳnh vừa chạm vào lại ra tay tấn công Tiểu Mộc. Hiện giờ cả đều đã được chữa trị và dưỡng thương rồi ạ !

Tiểu Nguyệt vừa nói vừa cắn răng chịu cơn đau từ mấy vết thương đang hở miệng mà chảy máu. Cô bây giờ thực muốn khóc. Cô tự nhủ nếu có người đó ở đây thì đã băng bó, chăm sóc vết thương cho cô...

- Vậy là sức mạnh đã được khai phá rồi !... - Angel ngã người trên ghế hình rồng. Hai mắt nhắm nghiền lẩm bẩm. Hắn cảm thấy trời đất như đang quay cuồng... Hắn chửi thề tiếng. Chết tiệt, nếu như hắn không nhanh chân chớp lấy cơ hội sở hữu sức mạnh kia, cơ thể tạm bợ này sẽ vô tác dụng và linh hồn sẽ bị tiêu tán hết...

Tay nắm chặt thành nấm đấm, hắn cắn răng tức tối đập mạnh xuống bàn. Tiểu Nguyệt giật mình nhìn lên mà không khỏi rùng mình sợ hãi trước ánh mắt đáng sợ đó. Angel quăng chiếc lọ xuống chỗ Tiểu Nguyệt, cô cầm lấy ngẩng lên nhìn hắn. Angel khẽ nhếch nụ cười nở miệng mà nói :

- Đem thuốc đó đổ vào thức ăn của Như Quỳnh trước h đêm mai. Nhất định cô ta sẽ ngủ li bì, lúc đó ta sẽ tấn công và cướp người, đồng thời sẽ lấy được mảnh pha lê giấu trong tim của cô ta... !!!

Tiểu Nguyệt rùng mình sợ hãi. Đôi mắt màu khói trong veo nhìn chằm chằm vào chiếc lọ thủy tinh chứa dung dịch màu vàng trong tay mà không khỏi run lên. Cô cúi thấp đầu, hành lễ rồi lủi ra ngoài. Đi được đoạn ngắn, cô dựa vào lan can trượt người xuống. Hơi thở nặng nề. Tiểu Nguyệt cô không muốn làm những chuyện như thế này, cô biết Như Quỳnh không có lỗi gì cả, cô ấy là cô gái rất tốt. Còn cô lại là đứa xấu xa. Cô thầm nghĩ nếu như cô làm ra những chuyện này thì ánh mắt của người đó, ánh mắt của người đó dành cho cô có còn là yêu thương nữa hay không, hay chỉ là cái nhìn căm ghét cùng khinh bỉ ? Nhưng nếu cô không hoàn thành nhiệm vụ này, kể cả Angel có không giết cô, cô cũng sẽ biến mất, vì cô được sinh ra bởi phần linh hồn hắn...

Tiểu Nguyệt gác tay trên trán như cô giấu đi nỗi đau cồn cào trong ngực. Cô không muốn sống mãi trong bóng tối thế này. Nhìn những lúc Tư Kỳ Phong chăm sóc, yêu thương và lo lắng cho Như Quỳnh, cô bất giác rung động và khao khát những điều đó. Cô muốn được ai đó yêu thương chăm sóc, liệu không được hay sao ?

- Hắc Diêm Vĩ...

Thân hình nhỏ bé cô quạnh trong góc, nó kêu tên ai đó, kêu tên một hình bóng khắc sâu trong tim. Nó chợt nhận ra tình cảm của mình dành cho người đó. Nhưng liệu người đó có để ý đến nó, hay chỉ xem nó như bé con kiêm đồng lõa của kẻ thù của bạn mình ? Đau, nó đau lắm !

Nước mắt lăn dài trên má, rơi xuống chiếc áo trắng dính đầy máu càng làm nổi bật màu đỏ quỷ dị ấy. Mái tóc màu khói dường như cũng run lên vì thương cảm cho chủ nhân của nó.

-------------------------

Mặt trời đến bên, gửi gắm những tia nắng bình minh trong lành. Khí trời đông mát lạnh khiến con người trở nên lười biếng hơn, chỉ muốn vùi mình vào chăn mà ngủ nướng. Như Quỳnh đang chìm vào giấc mộng êm ả. Tiếng chim hót ríu rít trong vườn chợt đánh thức cô dậy. Cô nhăn nhó, trùm chăn lăn qua lăn lại mà không chợp mắt được, chợt nghe có tiếng phì cười thì khựng lại. Cô nhìn qua bên cạnh thì thấy Tư Kỳ Phong đang chồng tay nhìn mình mỉm cười, đôi mắt màu đỏ sẫm ánh lên vẻ giễu cợt. Như Quỳnh đơ vài giây sau đó thét lên tiếng, đạp hắn lọt xuống giường :

- SAO ANH LẠI Ở ĐÂY ? - Như Quỳnh chọi gối vào mặt hắn. Tư Kỳ Phong ban nãy không phản ứng kịp bèn bị cô đá xuống giường, đã vậy ăn trọn nguyên cái gối. Gương mặt hắn trở nên đen sì. Hắn leo lên giường, Như Quỳnh lấy gối đập hắn thì bị hắn khóa chặt đè xuống. Cô hoảng sợ lắp bắp :

- Tư Kỳ Phong, anh...anh định làm gì ? - Cô cựa quậy nhưng càng bị hắn giữ chặt. Nhìn gương mặt hắn ngày càng gần, đôi mắt màu đỏ sẫm ánh lên vẻ ranh ma. Cô cựa quậy đầu thì bị hắn gầm lên :

- Em mà cựa quậy nữa là anh ăn em ngay tại đây luôn đó ! - Hắn hít hơi thật sâu, nhìn cô nàng dưới thân mình. Chết tiệt, cô lại khơi gợi dục hỏa của hắn nữa rồi !

- Ân... - Cô gật đầu lia lịa. Gì chứ vụ đó cô tin. Nhìn bộ dạng của cô mà hắn phì cười, cúi người hôn lên môi cô thật sâu rồi mới thả ra. Hắn đắc ý đứng dậy vào nhà tắm, mặc cho Như Quỳnh hậm hực nhìn hắn với đôi môi sưng vù của mình. Cô nhìn vào gương mà không khỏi oán hận cái tên vô nhân đạo ở trong kia. Bị như vậy làm sao mà ra đường đây trời !

- Em thay quần áo đi, hôm nay nhà chúng ta có khách đấy ! - Tư Kỳ Phong từ trong bước ra, trên người đã đổi thành bộ quần áo thoải mái. Cô ngẩn ngơ ngồi nhìn hắn, bộ dạng ngây ngốc của cô làm hắn không kiềm lòng được hôn chụt lên môi một cái, cười khoái trá :

- Mau lên đi bà xã !

- Hứ, ai là bà xã của anh chứ ! - Cô bặm môi đi vào trong. Trước khi đóng cửa không quên ném cho hắn ánh mắt giận dữ. Tư Kỳ Phong mỉm cười đi xuống dưới nhà. Hắc Diêm Vĩ đang ngồi đọc báo uống cafe vô cùng nhàn hạ, anh ta vẫy tay cười :

- Good morning bạn hiền !

- Ai là bạn của cậu chứ ?!! - Tư Kỳ Phong buông câu phũ hết tình cảm làm Hắc Diêm Vĩ đơ luôn. Anh ta tự nhủ con người này sao mà lạnh lùng quá đi a... Anh tiếp tục quay lại công việc đọc báo.

- Hôm nay có khách hả Tư Kỳ Phong, ai vậy ? - Hắc Diêm Vĩ buông tờ báo xuống.

- Ừ, là một người bạn hồi nhỏ. Chuyên viên IT và Sinh học ở Pháp ! - Hắn vừa uống cafe vừa nói. Ánh mắt không thèm đoái hoài gì đến Hắc Diêm Vĩ. Vì quen thuộc với cảnh tượng này nên anh ta nhún vai không ý kiến. Lát sau, tới phiên Tư Kỳ Phong lên tiếng :

- Đừng đặt quá nhiều cảm xúc, càng hy vọng lại càng thất vọng thêm. Tôi không muốn cậu cứ trông chờ những điều vô lý đó đâu ! - Chợt hắn buông một câu nói lạ khiến Hắc Diêm Vĩ nhíu mày. Sau đó, lông mày anh ta giãn ra, gương mặt điển trai xẹt qua tia thất thần. Cánh môi bạc khẽ vẽ lên đường cong quen thuộc, đôi mắt sâu thẳm nhìn về ly cafe đang bốc khói trên tay một hồi lâu. Sau đó, anh ta chợt lên tiếng :

- Cám ơn cậu đã quan tâm ! Nhưng tôi không thể không hy vọng phép màu được. Từ hôm qua đến nay tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Tôi nhận ra cảm xúc của mình đối với cô ấy là như thế nào. Cũng giống như cậu Tư Kỳ Phong, tôi nguyện dùng mạng sống mình để bảo vệ cô ấy ! Nói tôi hoang đường cũng không sao, nếu trong thương trường, điều đó là sự thật, nhưng trong tình yêu, tôi tin mọi thứ đều có phép màu ! - Từng câu, từng câu mà Hắc Diêm Vĩ nói ra đều vô cùng nghiêm túc. Tư Kỳ Phong nhíu mày nhìn người bạn thân của mình vốn đào hoa phong nhã như thế, biết bao cô nàng si mê lại đổ rạp trước bé con nhỏ xíu. Hắn khẽ nhếch môi, đôi mắt màu đỏ sẫm khẽ ánh lên tia châm chọc :

- Không ngờ, cậu bị lolicon ! - Câu nói của hắn như sét đánh bên tai Hắc Diêm Vĩ. Anh ta đỏ mặt, lắp bắp chống chế :

- Ai nói, ai nói hả ? Chỉ tại cô ấy bị tên Angel biến nhỏ lại thôi !

- Ồ...... - Hắn ồ lên, khẽ gật gật như đồng ý với ý kiến của anh, nhưng trong mắt anh như hắn đang bày trò trêu chọc mình.

- Cậu... cậu... - Hắc Diêm Vĩ tức điên lên.

- Hai người lại cãi nhau nữa sao ??? - Chợt giọng nữ ngọt ngào chen vào. Hai người đàn ông ngồi trên bàn ngẩng lên thì thấy Như Quỳnh đi xuống nhà. Trên người mặc chiếc đầm trắng đính thêm ren ở phần cổ, trông vừa xinh xắn vừa đáng yêu. Tư Kỳ Phong đứng dậy kéo ghế cho cô, bàn ăn sáng đã được chuẩn bị sẵn do đích thân Hắc Diêm Vĩ chuẩn bị. Hắn nói với cô :

- Nếu không ngon thì nói với anh liền, kẻo bị đau bụng nghen ! - Hắn buông câu làm Hắc Diêm Vĩ tức xì khói, thiếu điều muốn ném cái muỗng vào mặt hắn luôn.

- Không, em thấy ngon mà ! - Như Quỳnh mỉm cười, an ủi phần nào đó bị tổn thương của anh.

Sau khi ăn xong, ba người cùng đi đến công viên Hyde, công viên mà trường Royal đã tổ chức cắm trại lần. Hắn và Hắc Diêm Vĩ xách đồ ăn, thức uống và các dụng cụ cần thiết, Như Quỳnh thì tay không tung tăng đi dạo ngắm cảnh. Ba người treo lên ụ đất phủ đầy cỏ xanh. Từ xa có bóng người vẫy tay với họ. Đến nơi, Như Quỳnh thấy một chàng trai khá lãng tử, bắt tay với cô bằng giọng trầm ấm :

- Xin chào, tôi là Dennis ! Em có phải là Như Quỳnh không ?

- Vâng, anh biết em sao ? - Cô tròn mắt ngạc nhiên. Cô không hề nhớ mình đã gặp anh chàng này lần nào cả.

- Ừ, Tư Kỳ Phong hay nhắc đến em lắm ! - Anh ta phóng mắt qua người đàn ông sau lưng cô, đáp lại ánh mắt đó, hắn khẽ nhếch mép.

Cô nhìn qua người con gái bên cạnh, không khỏi ngạc nhiên :

- Chị Sophia ?!!!

- Là em ? Em gái mua đồ hôm bữa đúng không ? - Sophia kinh ngạc chỉ vào Như Quỳnh. Hai cô gái ôm nhau cười mừng. Cả người con trai đứng bên cạnh trố mắt không hiểu gì. Tư Kỳ Phong hỏi :

- Em quen cô ấy hả ?

- Ân, hôm bữa em đi mua đồ với Tiểu Mộc, vô cửa hàng chị này nè ! - Như Quỳnh mỉm cười. Sau đó, hai người nào đó bị bỏ mặc vì bạn gái mình đã có chị em bạn dì tốt bên cạnh trò chuyện. Hắc Diêm Vĩ nhìn cảnh tượng đó cười nôn ruột, bị hai người kia giận cá chém thớt bay lại đập túi bụi. Khổ thân trai đẹp a !

- Ủa, Tiểu Mộc đâu rồi em ? - Chợt Sophia hỏi.

- À, hôm nay cậu ấy không có đi cùng em. Bữa nào tụi em ghé qua cửa hàng chị nữa nha ! - Như Quỳnh cười khì. Đôi mắt nâu long lanh và ấm áp.

- Chắc không được rồi, tuần sau chị về Pháp rồi nên cửa hàng đó sẽ đóng cửa ! - Chợt Sophia cười buồn. Như Quỳnh tròn mắt, hỏi :

- Sao vậy ạ ?

- Chị sẽ theo Dennis về Pháp, tụi chị định sẽ kết hôn và sống ở đó luôn !

Như Quỳnh nhìn thấy ánh mắt của Sophia khi nhìn về Dennis chất chứa tình yêu mãnh liệt. Cô khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nắm tay Sophia nói :

- Chị nhất định sẽ hạnh phúc mà !

- Ừ, cám ơn em ! - Sophia gật đầu mỉm cười đầy hạnh phúc.

- Nè người kia, tâm sự xong chưa. Ra chơi bóng đi ! - Chợt Hắc Diêm Vĩ kêu lớn, tay cầm trái banh. Tư Kỳ Phong nắm tay cô đi ra, Dennis cũng không chịu thua kém ôm eo bà xã đi ra ngoài cùng chơi. Tiếng hò hét, cười đùa vui vẻ làm không gian trở nên sôi động, nhiều khách tham quan nhìn theo mà thầm ngưỡng mộ. Ai cũng xinh trai đẹp gái hết.

Họ chơi gần đến trưa mới chịu vào trong nghỉ. Dennis đưa Sophia chai nước và lấy khăn mát lau mồ hôi cho cô. Tư Kỳ Phong không kém cạnh gì, hắn nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán cô, rồi đưa chút nước khoáng cho bảo cô uống từ từ thôi, động tác vô cùng ôn nhu khiến người kia trố mắt. Dennis kinh ngạc quay sang Hắc Diêm Vĩ, có ý rằng : "Tên mặt lạnh này cũng có bộ mặt như thế hả ?". Hắc Diêm Vĩ khổ sở gật đầu. Anh nhìn cặp đôi tình tình tứ tứ trước mặt mình mà không khỏi ngứa mắt. Anh ngửa mặt lên trời thầm than : "CÔNG BẰNG ĐỂ Ở ĐÂU ???"

Ăn trưa xong, người quyết định về nghỉ ngơi. Dennis và Sophia quyết định ở khách sạn, trước khi rời khỏi, Tư Kỳ Phong buông câu :

- h tối nay !

- Ok ! - Dennis nói.

Xe chạy đi. Sophia nhìn theo hồi quay sang hỏi Dennis :

- Việc gì vậy anh ?

- Tối nay chúng ta sẽ dự tiệc ! Bây giờ thì vào ngủ thôi, anh mệt lắm rồi - Nói rồi hắn vác cô như cái bao đi vào khách sạn mặc cho cô la oai oái. Cô biết hắn sắp giở trò gì, luôn miệng cầu cứu nhưng nhân viên khách sạn đành nhắm mắt làm ngơ. Khách sạn này đã được ông chủ đặt riêng cho người này rồi, còn dặn bọn họ không được can thiệp vào chuyện tốt của họ. Hờ.. là "chuyện tốt" đấy ! (Sophia : Tốt con khỉ >

Truyện Chữ Hay