Đã Hết Thời Gian Phỏng Vấn, Không Yêu Đương

chương 78: lễ trao giải 1

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sang năm mới càng lúc càng nhiều việc.

Ngoại trừ Lâm Kỳ Chinh và Diêu Đa Ý, những người còn lại Nghiêm Cái đều coi như xã giao, lần lượt tới từng nhà chúc tết.

Dù sao anh không có họ hàng, có rất nhiều thời gian rảnh, cũng không sợ phiền phức.

Từ mùng tết Nghiêm Cái đã rục rịch làm việc trở lại, đầu tiên là khai máy phim điện ảnh.

Chính là kịch bản mà anh đọc khi trước, tên phim là "Vượt Qua".

Nghiêm Cái đóng vai nam phụ Đường Miểu trầm tĩnh ít nói, kết cục là hy sinh.

Mọi người trong đoàn phim đều rất vui vẻ hòa thuận.

Không quá thân thiết nhưng cũng không quá xa cách, luôn có vẻ hơi khách khí, vừa khéo là bầu không khí mà Nghiêm Cái thích.

Chỉ là mới đầu xuân, anh nhận được lời mời tham dự lễ trao giải Thuần Nhã.

Nghiêm Cái nhận được đề cử Nam chính xuất sắc nhất, Nam phụ xuất sắc nhất, thêm cả Nam diễn viên có giá trị thương mại cao nhất.

Tuy tạm thời không biết mình nhận được giải thưởng nào nhưng tài nguyên tăng lên, giá trị con người tự nhiên cũng tăng theo, lần này anh không phải người áp trục nhưng cũng là người đầu tiên xuất hiện.

Vị trí ngồi của Nghiêm Cái là bên trái đạo diễn Thẩm và bên phải một nam diễn viên trung niên rất có danh tiếng.

Nghiêm Cái biết ban đầu Bành Lợi được xếp ngồi bên cạnh anh, có điều không hiểu vì sao Đoạn Bắc lại gọi điện thông báo có thay đổi.

Nghĩ một lát, kỳ thật cũng hiểu được.

Đoạn Bắc trước giờ vẫn dẫn dắt Bành Lợi, hơn nữa chỉ duy nhất một mình hắn.

Tài nguyên tốt trong công ty tất nhiên sẽ suy xét cho Bành Lợi trước tiên, vì thế Bành Lợi trước giờ vẫn được người trong giới xưng là "Thái tử Bắc Mạch".

Hiện tại thì khác, nhảy ra thêm một Nghiêm Cái.

Tài nguyên cao cấp bị chia sẻ, dù là ai cũng sẽ không cam tâm.

Hơn nữa Nghiêm Cái có thể cảm nhận được Đoạn Bắc rất dụng tâm với anh.

Không nói đến việc hắn theo sát anh từ lúc thử vai đến toàn bộ hành trình quay phim, tận mấy ngày cuối mới rời đi, chỉ riêng việc dẫn anh về nhà ăn Tết đã có thể khiến Nghiêm Cái ghi nhớ cả đời.

Đối diện với tình hình như vậy, người kia sao có thể không hận anh?

Nói không căm ghét chắc chắn là nói dối.

Nghiêm Cái nhận được thông báo xong tiếp tục đóng phim.

Lăn lộn bò toài trong vũng bùn thật sự không dễ chịu, chưa kể ngoài trời còn đang mưa.

Kỳ thật cảnh quay của Nghiêm Cái trong bộ phim này không nhiều, thế nhưng anh cũng không thể chỉ ngồi một bên nhìn nam chính diễn.

Hơn nữa, đạo diễn cũng yêu cầu là dù có cảnh quay hay không thì vẫn phải duy trì trạng thái bất cứ lúc nào.

Quay xong, cả tóc, mặt và người anh đều là bùn đất.

Vừa khéo Nghiêm Cái có một phân cảnh tắm rửa.

Để bảo vệ riêng tư của nghệ sĩ, đạo diễn đã giới hạn số người ở lại.

Nghiêm Cái tranh thủ tắm rửa sạch sẽ, cả người thoải mái hơn rất nhiều.

Kết quả vừa bước ra khỏi phòng tắm thì nhận được một cuộc điện thoại.

Điền Túc đưa cho anh một chiếc khăn tắm.

Nghiêm Cái liếc màn hình, là Thẩm Trì gọi đến.

Hắn hẹn anh ăn một bữa cơm, Nghiêm Cái tất nhiên đáp ứng.

Một ngày cứ trôi qua như vậy.

Ngày hôm sau Nghiêm Cái xin nghỉ buổi chiều để tham dự dạ tiệc lễ trao giải Thuần Nhã.

Lúc Nghiêm Cái ngồi gật gà gật gù trên máy bay bỗng nhiên nhớ đến đoạn đối thoại với Hướng Phục trước kia.

Khi đó anh không cần nghĩ ngợi đã nói lần đầu tiên Lục Thú nhìn anh là tại lễ trao giải Thuần Nhã.

Giờ nghĩ lại, hẳn là từ lúc đó trong đầu anh đã bắt đầu có kí ức liên quan đến người này.

Thậm chí sau này, bất kể lúc nào, từng chuyện, từng chi tiết nhỏ đều có thể nhớ rõ ràng, rành mạch.

Lúc Nghiêm Cái đến nơi còn cách giờ khai mạc hơn hai tiếng.

Phòng làm việc đã chọn lễ phục và sắp xếp mọi chuyện từ trước, Nghiêm Cái chỉ cần nghỉ ngơi là được.

Có điều Nghiêm Cái lại không nghỉ, anh có hẹn ăn cơm với Thẩm Trì.

Trong những người tham gia buổi liên hoan lần trước, Thẩm Trì tương đối trẻ nhưng cũng không phải người trẻ nhất, năm nay mới có tuổi.

Thế nhưng Thẩm Trì bảo dưỡng khá tốt, cũng thuộc diện có vẻ ngoài khá dễ nhìn trong giới, là một trong rất ít người không bị phát tướng.

Vì vậy lúc phỏng vấn, truyền thông cũng hay vô thức trêu chọc hắn vài câu, có điều Thẩm Trì lúc nào cũng trưng bộ mặt lạnh không trả lời, dần dà cũng không có ai dám hỏi.

Thẩm Trì và Nghiêm Cái tiếp xúc khá nhiều nên anh thấy hắn không phải người quá khó gần.

Ăn xong, hắn chủ động mời Nghiêm Cái ở lại uống trà.

Hai người nói chuyện vài câu.

"Tối nay Bành Lợi cũng sẽ tham dự?" Thẩm Trì đột nhiên hỏi.

"Ừ." Nghiêm Cái gật đầu: "Cùng hàng ghế với chúng ta."

"Tôi nghe nói chỗ ngồi của hai người có sự thay đổi." Giọng Thẩm Trì không hề có ý nghi vấn, chỉ đơn giản là trần thuật.

"Anh Bắc có gọi điện thoại báo." Nghiêm Cái chỉ cười: "Thái Tử nhìn tôi không vừa mắt, tôi sao có thể không nhượng bộ."

"Hắn cũng không thay đổi được vị trí của cậu." Thẩm Trì đưa mắt nhìn anh, một lời trúng đích: "Bắc Mạch bắt đầu đổi đối tượng nâng đỡ à?"

"Chắc vậy." Nghiêm Cái nhấp một ngụm trà: "Người đại diện khi trước của tôi sinh bệnh, từ năm ngoái Đoạn Bắc đã bắt đầu tạm thời dẫn dắt tôi.

Từ sau sự kiện của Duệ Sĩ thì quyết định sẽ chuyên tâm dắt tôi và Bành Lợi."

"Cậu cẩn thận một chút." Thẩm Trì mân mê chén trà trong tay: "Trước kia tôi có hợp tác cùng Bành Lợi.

Người này lòng dạ hẹp hòi.

Cậu tranh giành tài nguyên với hắn, hắn nhất định sẽ nhớ kỹ trong lòng."

Thẩm Trì lại rót đầy một chén trà khác, nhìn vẻ mặt của Nghiêm Cái, không khỏi lắc đầu: "Vị trí áp trục lần trước của Duệ Sĩ ban đầu là của Bành Lợi.

Đoạn Bắc đã tính tranh thủ vị trí đó từ sớm."

Hắn liếc một cái nhẹ hẫng nhìn Nghiêm Cái: "Tôi cũng hơi tò mò, vì sao sau đó lại là cậu áp trục."

Nghiêm Cái hơi ngừng lại rồi trả lời như thường: "Là tư bản đập tiền."

"Kim chủ à?" Thẩm Trì hỏi không chút cố kỵ.

Hắn vào vòng này từ sớm, chìm nổi đã nhiều năm.

Thuở trẻ khí thịnh không phải cũng có một đoạn tình cảm với một, hai vị tiểu thịt tươi hay sao? Thế nên mắt đã sớm nhìn thấu chuyện này, lúc hỏi cũng không cảm thấy ngạc nhiên.

Dù sao cũng chỉ là chuyện người tình ta nguyện, giống như việc vung tiền như rác chỉ đổi lấy nụ cười của một người.

Không nói đến vấn đề đáng giá hay không, tư bản thỏa mãn và vui vẻ mới là chuyện quan trọng trong mối quan hệ này.

Nghiêm Cái khẽ lắc đầu: "Không biết có phải không."

Thẩm Trì hiểu ý: "Người theo đuổi à?"

Nghiêm Cái không biết nên trả lời như thế nào: "Chắc vậy."

"Hẳn là thế rồi.

Mua được áp trục, kể ra cũng dám vung tiền vì cậu đấy." Thẩm Trì hiểu rõ: "Trong vòng này quan hệ như vậy thường không kéo dài lâu.

Đừng để người khác nắm thóp lấy làm đề tài bàn tán.

Nếu tách ra thì nhớ phải làm thật triệt để sạch sẽ, đừng dây dưa gì hết."

Nghiêm Cái ngẩn người trong chớp mắt rồi lập tức gật đầu: "Nhớ kỹ."

Đâu ai biết là căn bản chưa từng ở bên nhau.

Hai người quay lại chủ đề ban đầu.

"Cậu biết vì sao ảnh đế năm nào cũng có nhưng Bắc Mạch lại muốn sở hữu một danh hiệu ảnh đế uy tín đến vậy không?"

"Vì Bắc Mạch không có nam diễn viên nào có thể chứng minh vị thế của mình.

Hiện tại Bắc Mạch rất cần một diễn viên có thực lực và trình độ." Thẩm Trì tự hỏi tự trả lời, nói đúng trọng điểm.

Trên phương diện doanh thu phòng vé, nghệ sĩ của Bắc Mạch không thiếu danh tiếng hay giá trị thương mại, họ chỉ thiếu một người có địa vị, một nhân vật có thể chứng minh thực lực hàng đầu.

Nghiêm Cái lập tức sáng tỏ.

Hắn nói tiếp: "Theo tôi thấy, Bành Lợi phần lớn là không thể đột phá được."

"Vì sao?"

Nghiêm Cái có hơi kinh ngạc.

Bành Lợi mới tầm tuổi, cách độ tuổi hạn chế còn rất xa, còn có rất nhiều cơ hội để nâng cao diễn xuất.

Vì sao Thẩm Trì lại nói hắn không thể đột phá?

"Tạm thời không thể nói cho cậu biết." Thẩm Trì không nói thẳng, chỉ vỗ nhẹ vai Nghiêm Cái: "Đề phòng hắn là được, cố lên."

Hai người gặp nhau tầm mấy chục phút, sau đó Nghiêm Cái nhanh chóng đi thay lễ phục đến lễ trao giải Thuần Nhã.

Trước khi xuất phát, anh mới nhìn thấy tin nhắn của Đoạn Bắc.

Đại ý là Trần Đình Y đang đợi anh, đến lúc đó hai người họ có thể tiếp xúc một chút, chụp vài tấm ảnh, sau đó cùng nhau vào hội trường.

Tuy rằng nhất thời không mấy hữu dụng nhưng vẫn phải cố gắng làm mờ hoặc xóa bỏ cái mác đồng tính khi trước.

Nghiêm Cái làm theo, gặp Trần Đình Y trước khi bước vào hội trường.

Trần Đình Y mặc một bộ váy đỏ rực rỡ động lòng người, nụ cười sáng lạn.

Kể ra thì đây mới là lần đầu tiên Nghiêm Cái gặp mặt Trần Đình Y.

Anh chủ động đưa tay: "Chào cô."

"Chào anh."

Trần Đình Y thuận thế vịn lên cánh tay Nghiêm Cái, ánh mắt quét một lượt bốn phía.

Khả năng cảm nhận ống kính của diễn viên giúp họ thu hút được khá nhiều sự chú ý từ phía truyền thông.

Nghiêm Cái không do dự, thoạt nhìn đỡ Trần Đình Y một cách rất tự nhiên, cùng cô chậm rãi bước lên cầu thang.

Trần Đình Y đi giày cao gót.

Nghiêm Cái chẳng qua chỉ giả như đang đỡ, cô vẫn có thể bước đi rất vững vàng.

"Không cần cố tình đi chậm đợi tôi, làm bộ ăn ý là được." Cô thấp giọng nói.

Nghiêm Cái gật đầu đồng ý, nhếch khóe miệng nở nụ cười, có điều bước chân vẫn không quá nhanh.

"Nói đúng ra thì đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau?" Trần Đình Y vẫn giữ nụ cười trên mặt.

Cô đón nhận ánh đèn flash, không hoảng hốt cũng không vội vàng, tiếp tục nói chuyện với Nghiêm Cái: "Lần đầu tiên gặp mặt đã hợp tác ăn ý như vậy, có thể thấy năng lực phối hợp của chúng ta đều rất cao."

Đối phương đã chủ động bày tỏ thiện ý, Nghiêm Cái cũng không tỏ ra lãnh đạm, hỏi một câu trả lời một câu.

Người ngoài nhìn vào thì thấy Nghiêm Cái thân hình cao lớn, mặc Âu phục đi giày da, đứng cạnh Trần Đình Y mặc váy đỏ, quả thật là trai tài gái sắc.

Hai người nắm tay nhau không chút ngại ngùng, vừa bước lên cầu thang vừa cười nói, thoạt nhìn rất vui vẻ.

Vì thế lễ trao giải vừa bắt đầu thì đã lên hot search.

Sau khi Nghiêm Cái và Trần Đình Y vào trong hội trường, cô nói cảm ơn rồi đi đến vị trí của mình.

Nghiêm Cái cũng nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Thẩm Trì.

Hàng ghế đầu tiên không có nhiều người.

Dù cách rất xa nhưng anh chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn thấy Bành Lợi.

Không biết có phải ảo giác hay không, Nghiêm Cái cảm thấy Bành Lợi rất gầy, không những thế là kiểu gầy khiến người ta cảm thấy không thoải mái.

Tình cờ, lúc Nghiêm Cái nhìn Bành lợi thì hắn cũng quay đầu nhìn anh.

Nhất thời hai ánh mắt giao nhau.

Một ung dung thản nhiên, một vô cùng sắc bén, cứ thế va chạm.

Dù ánh đèn khá tối nhưng Nghiêm Cái vẫn có thể thấy ánh mắt đối phương giống như một con rắn độc đang chậm rãi thè lưỡi.

Nghiêm Cái không hề nhượng bộ, vẫn thản nhiên nhìn lại.

Ánh mắt anh vừa ung dung vừa sắc lạnh như đao.

Thẩm Trì thấy vậy thì quay đầu nhìn Nghiêm Cái.

Tay hắn đè nhẹ lên cổ tay anh, đầu ngón tay vừa khéo chạm vào đồng hồ của Nghiêm Cái.

Nghiêm Cái hơi mỉm cười, dựa lưng vào ghế.

Giọng nói tuy không lớn nhưng cách vài người vẫn có thể nghe rõ: "Ngưỡng mộ đại danh của Bành tiên sinh đã lâu."

Sau đó lập tức chuyển lời, giọng lạnh lùng: "Tôi chỉ không hiểu, những người có uy tín danh dự đều thích nhìn chằm chằm người khác như vậy sao?"

Hết chương .

Lời tác giả: Không có Tu La tràng, không có hỏa táng tràng.

Chịu trách nhiệm nói, về nước sẽ ở bên nhau.

Khoảng thời gian này có thể coi như một khảo nghiệm nhỏ để hai bên nhìn nhận tình cảm của chính mình.

Cái Cái sẽ thẳng thắn đối diện với cảm xúc của bản thân, Thú Thú sẽ cố gắng ôm Cái Cái.

Đó là tác giả nói, còn editor nói: Đồ mẹ kế ????..

Truyện Chữ Hay