Đã Hết Thời Gian Phỏng Vấn, Không Yêu Đương

chương 51: trẻ nhỏ biết khóc có kẹo ăn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nghiêm Cái xin nghỉ rất dễ dàng.

Mai là ngày "Vô Ý Thành Tiên" tổ chức họp báo.

Buổi chiều anh đến sân bay, nói chuyện với chị Lâm.

Chị Lâm chủ động hỏi: "Quay xong bộ phim này, sắp tới cậu có dự định gì?"

Nghiêm Cái nhìn cô, hỏi một cách thành thật: "Công ty có ý định cân nhắc tài nguyên điện ảnh cho tôi không?"

Chị Lâm nghe vậy cũng thẳng thắn trả lời: "Để xem phản ứng của khán giả về hai bộ phim của cậu như thế nào đã."

"Vậy chắc phải nhận một, hai bộ phim truyền hình nữa."

Vòng điện ảnh đầu tư lớn lại không kiếm lời nhiều, Nghiêm Cái chưa từng có dấu chân nào trong đó, muốn gia nhập rất khó khăn.

Nói tóm lại, phải xem thực lực của chính anh đến đâu.

"Tôi sẽ chủ động lưu ý bộ phim tiếp theo của cậu." Chị Lâm nói xong, Nghiêm Cái chưa kịp trả lời thì chuông điện thoại vang lên.

Nghiêm Cái cúi đầu nhìn qua, màn hình hiện cuộc gọi đến từ một người đã rất lâu chưa nhìn thấy mặt.

"Sao không nghe máy?" Chị Lâm thấy anh ngừng nói chuyện, lại không có hành động gì nên hỏi.

"Chờ một lát."

Lúc Nghiêm Cái nói, ngón tay đã chạm vào màn hình.

Anh cũng không biết vì sao mình lại xấu như vậy.

Chuông kêu thêm hai tiếng, Nghiêm Cái cuối cùng cũng bắt máy.

"...!A lô?" Đầu dây bên kia im lặng một lúc mới lên tiếng, gọi thử một câu: "Anh trai tốt à?"

Nghiêm Cái cảm giác người mình như bị đâm một nhát.

Xem đi, đây chính là báo ứng khi làm người xấu.

Trộm gà không được còn mất nắm gạo, quay đi quay lại vẫn là mình chịu.

Nghiêm Cái im lặng hồi lâu, không đợi đối phương gọi thêm lần nữa, đành cam chịu gật đầu: "Ừ."

Không biết vì sao, Nghiêm Cái buột miệng nói: "Tôi đang chờ máy bay."

"Thế à," Lục Thú cười: "Nhớ anh bao nhiêu ngày đến nghẹn rồi, muốn gọi điện thoại lại sợ làm phiền anh.

Nghĩ mai là họp báo nên mới dám gọi, hỏi anh xem có nhớ tôi không."

Tôi biết, Nghiêm Cái thầm trả lời.

Gần như ngày nào trên Wechat cậu chẳng thu hồi một tin nhắn như vậy.

Bên kia nói xong lại tiếp tục.

Đối phương tự báo địa chỉ, tên khách sạn, cuối cùng còn để lại số phòng, nhìn qua rất giống giao dịch không đứng đắn nào đó.

"Chờ người nơi ấy." Cuối cùng hắn tổng kết bằng một câu như vậy.

Nghiêm Cái không trả lời, trực tiếp cúp máy.

Nếu có thể nhìn bằng mắt thường...!

Anh áng chừng giờ phút này cái đuôi của hắn hẳn đã ngóc lên tận trời.

Thấy anh cúp điện thoại, chị Lâm chủ động hỏi: "Lục Thú à?"

Nghiêm Cái gật đầu, có hơi khó hiểu.

Chị Lâm không nói cho anh lý do vì sao, nhưng nhìn dáng vẻ ngơ ngơ hơi khác với bình thường của Nghiêm Cái thì lập tức đoán được người gọi đến là Lục Thú.

Cô bất đắc dĩ đành chuyển chủ đề: "Cậu nghĩ thế nào về tài nguyên thời trang? Theo ý tôi, nếu cậu thật sự muốn gia nhập vòng điện ảnh, lưu lượng đều là sương khói, diễn xuất mới quan trọng.

Tuy nhiên trong thời gian ngắn thì tài nguyên thời trang là thứ tốt nhất để đề cao địa vị cá nhân."

Chị Lâm nói tiếp: "Nếu hiện tại có mấy tài nguyên này, lúc vào vòng cũng dễ nói chuyện hơn."

Nghiêm Cái gật đầu, không tỏ ý kiến gì, chỉ chậm rãi nói: "Tôi muốn lên trang bìa tháng của tạp chí star."

Anh nói thẳng thắn, không hề che giấu.

Chị Lâm cười: " star là tạp chí thời trang nổi tiếng khu vực Đông Á, cậu hẳn biết là cậu của hiện tại không dễ dàng lấy được."

Nghiêm Cái nghe vậy, vẻ mặt không thay đổi, vẫn bình thản nhìn cô không nói gì.

Vẻ ung dung bình tĩnh khiến người ta không nhìn ra chút cảm xúc nào.

Có câu trẻ nhỏ biết khóc có kẹo ăn.

Trong lòng chị Lâm quả thật thấy Nghiêm Cái lúc này tuy không phải trẻ nhỏ biết khóc nhưng lại cực kỳ ngoan, ngoan đến mức khiến người ta...!hơi đau lòng?

Cô biết rõ Nghiêm Cái trước giờ không phải người thích nói suông, cũng không ảo tưởng như một số nghệ sĩ khác.

Anh thẳng thắn nói muốn tài nguyên như vậy, nhất định...!

Nhất định là thằng nhóc này biết mình có chút quan hệ.

Thật ra tài nguyên này vẫn có thể cố gắng giành được, cũng không phải chị Lâm không muốn tranh thủ giúp Nghiêm Cái, chỉ là bên Đình Y cũng muốn có được tài nguyên này.

Nghiêm Cái vẫn không tỏ thái độ gì, chỉ yên lặng nhìn cô.

Một người ngoan ngoãn, biết điều, vô cùng có tiềm lực, một người lại đang ở giai đoạn phát triển nhất...!chị Lâm cảm giác đầu mình như muốn phình to.

"Có điều đừng nản lòng." Chị Lâm cân nhắc rồi nhìn anh: "Tôi và người phụ trách ở khu vực Trung Quốc có ít giao tình, có thể nói chuyện giúp cậu."

Nghiêm Cái cảm thấy vẫn còn lời phía sau nên chậm rãi chờ cô lên tiếng.

"Tuy nhiên có điều kiện." Chị Lâm bất đắc dĩ nói: "Trong khoảng thời gian một tháng này, cậu với Đình Y cạnh tranh công bằng, ai có chỉ số tổng hợp cao hơn, tôi sẽ nói giúp người đó."

Nghiêm Cái dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, trên chân còn đắp một cái chăn mỏng.

Anh nhìn qua tưởng như đã ngủ, trên thực tế vẫn đang nghĩ đến chuyện lúc ngồi ở phòng chờ máy bay khi nãy.

Trần Đình Y ở trong giới có biệt danh là "Chị Ba Liều Mạng", gần như đóng phim liên tục không có ngày nghỉ.

Bên đầu tư, đạo diễn, cả công ty và người đại diện đều có thiện cảm với cô ấy.

Hơn nữa đối phương không hề có thời kỳ bị đóng băng hoạt động, con đường phát triển chắc chắn khả quan hơn Nghiêm Cái.

Có điều Nghiêm Cái thật sự muốn lên trang bìa star, chuyện này không những có thể nâng cao độ nổi tiếng mà còn gia tăng địa vị trong giới.

"Vô Ý Thành Tiên" đã định tháng này lên sóng.

Nếu Nghiêm Cái muốn bạo, phương pháp hiệu quả lại chắc chắn nhất kỳ thật rất đơn giản.

Bên cạnh có lưu lượng đứng đầu như Lục Thú, lại thêm mấy tin bát quái lót đường, chỉ cần anh hơi tỏ ý bán hủ với đối phương thì hot trong vòng một hai tháng không phải vấn đề gì khó khăn.

Nhưng Nghiêm Cái không muốn cọ nhiệt Lục Thú, cũng chưa từng nghĩ sẽ xào CP với hắn.

Nghĩ cho cùng thì Nghiêm Cái và Trần Đình Y thật ra không có gì khác nhau.

Hai người đều rất nỗ lực, chăm chỉ, không biết nghỉ ngơi là gì.

Chị Lâm thấy khó lựa chọn cũng là chuyện bình thường.

Nghiêm Cái phải tự mình nghĩ cách.

Sau khi xuống máy bay, Nghiêm Cái đi thẳng đến khách sạn của Lục Thú, có điều chỉ thuê phòng ngay cạnh phòng hắn.

Chị Lâm và Điền Túc đều đi nghỉ trước, Nghiêm Cái không vội đi tìm Lục Thú mà ngồi trên sô pha gọi một cuộc điện thoại.

"A lô?" Đầu dây bên kia cười: "Có chuyện gì thế? Sao lại gọi điện cho tôi?"

Đây là số điện thoại cá nhân của Đoạn Bắc.

"Không có gì." Nghiêm Cái lắc đầu, chỉ nói: "Muốn hỏi anh mấy vấn đề."

"Sao?" Đoạn Bắc như nổi lên hứng thú, "Nói tôi xem nào."

Đoạn Bắc đang ở nhà, không ở công ty, hắn còn đang bật kinh kịch, có điều tiếng không quá lớn.

Cả người Đoạn Bắc dựa lên ghế thái sư hứng nắng, rất có phong thái trải nghiệm cuộc sống người già trước tuổi, vô cùng thoải mái.

Nếu đối phương đã đồng ý, Nghiêm Cái lập tức đi thẳng vào vấn đề: "Anh cho rằng số liệu với một nghệ sĩ nói lên điều gì?"

Đáp án câu hỏi này hiển nhiên rất rõ ràng.

Đoạn Bắc lại không trả lời trực tiếp: "Cậu biết mà, phải xem người đó là thần tượng hay là diễn viên."

Nghiêm Cái bỗng nhiên cười, tiếng cười rất nhẹ, làm người nghe không hiểu được ý anh là gì: "Thần tượng ưu tú có thể làm một diễn viên tốt, diễn viên ưu tú cũng vậy."

"Sao tôi thấy mấy lời này như có ý gì đó..." Đoạn Bắc làm như suy tư, chờ Nghiêm Cái nói tiếp.

"Tôi muốn số liệu." Nghiêm Cái rốt cuộc nói ra ý định chân thật của mình: "Cũng sẽ làm tốt nhiệm vụ của diễn viên và thần tượng."

"Ồ." Ý cười trong giọng Đoạn Bắc tăng lên: "Tôi còn tưởng cậu nhớ tôi nên mới gọi điện tới, ra là vì việc này." Hắn biết thừa còn cố hỏi, sau còn ra vẻ thương tiếc: "Sao lại tìm tôi đòi tài nguyên? Xem ra lão Lâm không làm việc hết sức rồi."

"Dưới tay cô ấy không chỉ có mình tôi." Nghiêm Cái nói rất thẳng thắn và thành khẩn: "Không phải ông chủ, không thể quá thiên vị."

"Cậu tranh không lại Trần Đình Y?" Đoạn Bắc nói một câu trúng ngay đích, cũng không quanh co: "Tôi không tin."

"Trong thời gian ngắn tôi không so được với cô ấy." Nghiêm Cái đứng dậy: "Tài nguyên không đợi người, bản thân cần tự giành lấy nhưng cũng phải nhìn xem dùng cách nào lấy."

Anh nói tiếp: "Hiện tại tôi chưa thể cho anh nhiều bảo đảm, nhưng thiết nghĩ số liệu của tôi kể từ khi vào Bắc Mạch có thể để anh tham khảo ở mức độ nào đó.

Một vài chuyện PR tôi không muốn làm, công ty giúp tôi bảo vệ thanh danh cũng không phải chuyện xấu."

"Cậu không muốn xào CP với Lục Thú?" Đoạn Bắc cái gì cũng hiểu, hỏi tiếp.

Thật ra nghe Nghiêm Cái nói, hắn cũng đoán được đại khái.

Dưới tay lão Lâm không có nhiều nghệ sĩ, người cô coi trọng nhất chính là Trần Đình Y và Nghiêm Cái.

Đối thủ cạnh tranh của Nghiêm Cái ngoại trừ Trần Đình Y ra thì không còn người nào khác.

Bộ phim mới của anh lại sắp lên sóng, nói không muốn PR thì cũng chỉ có thể là với Lục Thú.

Nghiêm Cái nghe xong hơi sửng sốt, sau đó trực tiếp thừa nhận: "Đúng vậy."

"Cho tôi lý do." Đoạn Bắc không có ý định bỏ qua vấn đề này.

"Không có lý do gì." Nghiêm Cái hoàn toàn không chịu nhượng bộ.

"Tài nguyên." Đoạn Bắc lên tiếng nhắc nhở đối phương.

"Chỉ là không muốn thôi." Đối phương vẫn không chịu nói ra lý do.

Đoạn Bắc càng lúc càng tò mò, nhưng hắn vẫn luôn có cách, tỏ vẻ ưu tư nói: "Nếu cậu nói vậy, tôi thật không còn cách nào.

Làm ông chủ, muốn thiên vị thì cũng cần hiểu được suy nghĩ của nghệ sĩ nhà mình chứ."

Hắn nói xong câu này, Nghiêm Cái mãi vẫn không trả lời.

Anh nhìn vệt nắng trên tường di chuyển từng chút từng chút, tốc độ còn chậm hơn cả ốc sên.

Trong đầu không biết lại nghĩ đến thứ gì, như là đêm hè một màu đen kịt điểm xuyết vài ánh sáng đom đóm, lại như là ánh đèn vàng ấm áp trong đêm tối.

Nghiêm Cái thầm thở dài.

Đêm dài dằng dặc.

Đoạn Bắc vô cùng kiên nhẫn chờ anh nói ra lý do, đồng thời cũng thầm suy nghĩ, vì sao lúc nói chuyện với Nghiêm Cái bản thân hắn lại dễ ngả bài như vậy.

Thật lâu sau, đầu dây bên kia mới truyền đến câu trả lời.

"Ai cũng được, cậu ta thì không.

Đây là lý do."

Đoạn Bắc nghe xong, không biết phải làm sao, bật cười.

Sau khi ngây người nhìn bức tường một lúc lâu, Nghiêm Cái lại ngồi xuống.

"Vậy cậu muốn tôi giúp cậu như thế nào?" Đoạn Bắc tự giác chuyển chủ đề, bắt đầu hứa hẹn, giọng điệu không thay đổi: "Bảo lão Lâm cho cậu tài nguyên hay tìm tài nguyên khác cho cậu?"

"Không." Nghiêm Cái nói: "Tôi muốn anh cấp tài nguyên cho Trần Đình Y."

Hết chương ..

Truyện Chữ Hay