Dạ Hành Ca

chương 84: hội đèn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Quân gia xưa nay luôn khiêm tốn cẩn thận nên không có nhiều lời đồn, nhưng vì địa vị đặc biệt nên vẫn là một trong những đề tài chính trong những lời bàn tán trên phố phường. So với đế vương thừa tướng tướng lĩnh, thì tán gẫu về thế gia không phải quan cũng chẳng phải dân như Quân gia sẽ không chuốc nhiều tai vạ, cũng thoải mái hơn.

Truyền kỳ về Quân gia, tài sản của Quân gia, thế lực của Quân gia, những tin đồn về Quân gia thần bí, đều được người ta vui vẻ nhắc tới nhắc lui, trong tửu lâu đầy ắp người ra kẻ vào, giữa những tiếng thấp giọng xì xào thảo luận, lúc nào cũng có thể dễ dàng nghe lén được một hai.

Thời cơ đến thật đúng lúc, vừa hay Trường An có hội đèn lồng.

Mọi cây đều đèn hoa kết hợp

Cầu vào thành choáng ngợp sao sa.

Đèn cây chiếu sáng bao la

Trăng như theo bóng người ta trên đàng.

Đào hát mặc thời trang rực đỏ

Vừa đi vừa ca rõ Lạc Mai

Ngự lâm không cấm cản ai

Đồng hồ ngọc cũng không nài mau lên.

Trong vòng ba ngày Trường An không cấm đi lại ban đêm, tối đến đèn đuốc lộng lẫy, cả thành lấp lánh tuyệt trần, chính là những ngày đùa vui hiếm có.

Ở đầu đường dựng lên đèn màu san sát, có đền hình giống bảo tháp lầu các, có hình tựa ngọc thụ quỳnh chi, cũng có hình như linh đài tiên sơn, muôn màu muôn sắc lấp lánh sáng rỡ, thậm chí có đèn còn cao đến hai mươi trượng. Lấy lụa gấm làm lồng, điểm thêm vàng bạc tua rua, từ xa ngắm lại đã chói mắt ngỡ ngàng. Ở nơi khác có hơn mười ngàn đèn màu lớn nhỏ treo cao, đèn đuốc rực rỡ tựa ngân hoa hỏa thụ.

Vô vàn cung nga mặc lụa mỏng khoác gấm đẹp, châu ngọc lắc lư, kiều diễm mỹ miều khiến bao kẻ ghé mắt, tất cả cùng nhau ca múa tưng bừng dưới ánh đèn lấp lánh, ba ngày ba đêm liên tiếp không ngừng nghỉ. Thiên hạ thái bình đã lâu, lại vừa lúc gặp được ngày hội đêm đẹp thế này, rực rỡ như gấm hoa, bừng bừng tựa liệt hỏa, là niềm hạnh phúc của những ngày thịnh thế.

Ngồi trên tửu lâu đưa mắt nhìn xuống toàn là cảnh tượng hào nhoáng, vậy mà Tạ Vân Thư chẳng chút vui mừng, nghiêm mặt nghe Ngân Hộc bẩm báo.

“Hình như từ ba năm trước đã lờ mờ có tin đồn rồi, không biết Quân Tùy Ngọc dẫn từ đâu về một cô gái, vô cùng sủng ái, bất kể là châu báu thế nào, chỉ cần có thể khiến nàng vui vẻ thì đều không chút do dự đưa tới trước mặt, thậm chí Quân phủ còn vì nàng mà đổi chín đầu bếp nổi tiếng chuyên làm các món Dương Châu, tới nỗi còn mời cả ngự trù ở ngự thiện phòng trong cung đến chỉ dạy, những điều này do thợ rèn ở phường cẩm y nổi tiếng nhất Trường An tận mắt nhìn thấy. Nghe nói nàng ở riêng một uyển, ăn uống tiêu xài rất phung phí, chỉ một bức rèm đã dùng đá quý thượng đẳng xâu thành, còn đào một con kênh ngầm cho riêng nàng, hao tâm tổn sức dẫn suối nước nóng vào tắm…” Thật ra còn có nhiều tin đồn về quan hệ của họ hơn, nhưng nhìn sắc mặt của Tạ Vân Thư, Ngân Hộc biết điều im lặng.

“Tin đồn trên đường… lộn xộn lắm, cho đến năm kia, khi Quân Tùy Ngọc tuyên bố nghĩa muội với bên ngoài thì những lười suy đoán càng nhiều thêm. Nàng ít giao du với bên ngoài, người đã gặp mặt cực kỳ ít, nhưng nghe qua miêu tả của một hai người đã gặp thì hẳn đúng là chúa thượng.”

“Hẳn cái gì mà hẳn, huynh cũng đã gặp đâu.” Thanh Lam tức giận, cảm thấy không đáng cho tam ca.

Ngân Hộc đảo mắt, “Đợi ngươi gặp là biết thôi.”

“Nói thế là có ý gì.” Tạ Vân Thư lạnh lùng hỏi.

“Hình như…” Ngân Hộc dừng lại, “Lễ hội đèn lồng hôm nay, nghe nói Quân Tùy Ngọc cũng sẽ đến, rất có thể sẽ dẫn theo chúa thượng đồng hành, đến lúc đó thấy là biết.”

Bích Chuẩn nhìn đám đông chật kín dưới lầu, “Đến đây hả?”

Ngân Hộc nhếch mép, kiềm chế không chế giễu, giơ tay lên chỉ về đằng xa.

“Ở bên kia.”

Ở chếch phía đối diện có một tiểu lâu rất nhã nhặn, chỉ cần mở phân nửa chấn song là có thể thấy được sự lộng lẫy trong phòng, bày biện rất tinh tế, đèn bạc treo cao nhưng lại tĩnh mịch không người, tạo nên sự tương phản rõ rệt với cảnh phố phường huyên náo.

“Đó là sản nghiệp của Quân phủ, cũng là nơi tốt nhất để ngắm hội đèn trong nhiều năm qua, nhìn xuống cả con đường, đoàn rước đèn chắc chắn sẽ đi qua nơi đó, chỉ cần nàng đến thì nhất định sẽ ở trên lầu ngắm cảnh.”

“Khó trách ngươi lại chọn nơi này, mất không ít bạc đâu nhỉ.” Bích Chuẩn bừng tỉnh.

“Đắt cắt cổ luôn, ta đã phải trả cao lắm đấy.” Ngân Hộc không chớp mắt, “Để xem vận may hôm nay thế nào.”

Màn đêm dần bao trùm vạn vật.

Đèn hoa càng lúc càng sáng, chiếu cả con đường trông không khác gì ban ngày.

Bọn họ chốc chốc lại nói chuyện với nhau, Ngân Hộc và Bích Chuẩn đã lâu không gặp, lại bắt đầu cải vã. Tạ Vân Thư không nói một lời, chỉ im lặng ngắm nhìn đèn đuốc rực rỡ bên dưới.

Tết Thượng Tỵ năm ấy, nàng và hắn cùng sóng vai dạo chơi, chen lấn trong đám đông, hình bóng không rời…

Vậy mà chỉ một cái lỡ tay, lại dẫn đến tình hình hôm nay.

Hắn… không muốn lại để mất nàng nữa.

Réo rắt tiếng tiêu phượng, trăng trên hồ xao động, danh sĩ giai nhân đều đổ xô đến, giành nhau muốn thấy được cảnh đêm thịnh thế ở Trường An. Rộn ràng nói cười, ca vũ dồn dập làm lòng dạ ngứa ngáy, nhưng vì nét mặt lạnh lùng của Tạ Vân Thư mà không một ai dám vọng động, mọi người cũng vì hắn mà im lặng theo. Dưới cửa sổ tiếng ồn như thủy triều, mà trong này lại thanh tĩnh không một tiếng động, như bị ngăn cách khỏi cảnh vui.

Đợi một lúc rất lâu, Ngân Hộc đột nhiên nhảy cẫng lên.

“Tới rồi, chính là chiếc xe ngựa kia.”

Không cần hắn chỉ tay, một đội xa giá bắt mắt đã gạt đám đông ra chậm rãi tiến đến.

“Huynh chắc không?” Thanh Lam buột miệng hỏi, thò đầu ra nhìn kỹ.

“Không sai được, trên xe ngựa có huy hiệu của Quân vương phủ.”

Bốn con tuấn mã bóng mượt hành động như một, đeo yên sáng rực, không quá xa hoa song vẫn mang khí thế, khác hẳn với những xe hoa lui tới nghìn nghịt.

Xe dừng lại trước tiểu lâu, người hầu nhanh chóng nhảy xuống xe lấy bục kê chân ra, động tác rất nhanh nhẹn.

Bước xuống đầu tiên là một nam một nữ, thân pháp nhanh nhẹn khéo léo, nhanh chóng xem xét xung quanh, rồi sau đó bọn họ cùng người trong lầu ra đón tạo thành một tấm bình phong, ngăn cách đám đông tò mò.

Màn gấm khẽ vén lên, một nam nhân khí chất như ngọc xuất hiện, khi gương mặt đó vừa lọt vào mắt, tất cả mọi người đều “ớ” lên một tiếng, nhận ra đó chính là Ngọc Tùy từng làm khách tại Tạ gia.

“Thì ra y là Quân Tùy Ngọc!” Thanh Lam ngạc nhiên, mắt nhìn đăm đăm, “Năm đó còn từng xưng huynh gọi đệ với đại ca, ai ngờ…” Ai mà ngờ vị công tử lễ độ ôn tồn đó lại là đầu rồng ở võ lâm phương Bắc.

“Sao không nói trước một tiếng.” Bất ngờ đột ngột khiến Bích Chuẩn than phiền.

“Ta cũng đã gặp y đâu, hôm nay mới là lần đầu tiên gặp đấy.” Ngân Hộc tức giận, “Ngươi tưởng đương gia của Quân vương phủ nói gặp là có thể gặp hả.”

Bên này ồn ào cãi nhau, ở bên kia Quân Ngọc Tùy đã xoay người lại, giơ tay đỡ lấy người trong xe, dường như nói một câu gì đấy.

Một bàn tay trắng bóc vươn ra, thanh tú xinh xắn, như ngọc trơn lẵng dưới ánh đèn lóng lánh, trong nháy mắt bốn phía rơi vào yên tĩnh. Bàn tay kia đặt vào lòng bàn tay của Quân Tùy Ngọc, mềm mại không xương, ngón tay thon dài, không cần châu ngọc làm rạng rỡ cũng đã khiến người ta chẳng tài nào dứt mắt.

Kéo nhẹ một cái, lập tức trước mắt hiện ra một người đẹp áo gấm.

Áo lông cừu trắng muốt ôm lấy dáng người thon thả, suối tóc đen bóng được bối nhẹ lên. Dung nhan tuyệt thế độc nhất vô nhị, da trắng như tuyết, đôi mắt long lanh như đầm băng trong đêm trăng tĩnh lặng, mỗi một cử động đều đong đầy phong tình vô hạn, như khối chạm ngọc hoạt sắc sinh hương, dưới ánh đèn xán lạn lại càng thêm diễm lệ vô song.

Vô số ánh mắt ngắm nhìn, nhất thời mọi người đều nín thở, trong phút chốc vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần. Chỉ thấy hàng mi chau khẽ như có mây mù phủ kín núi xa, hận không thể dốc hết tất cả để đổi lấy nụ cười của giai nhân.

Một vẻ đẹp khiến bao người thất hồn lạc phách, trong bóng đêm không một ai đành lòng lên tiếng phá vỡ.

Đoàn người đã vào nhã các một lúc rất lâu, thì trước lầu mới dần dần khôi phục sự náo nhiệt, rất nhiều người vẫn chưa bình tĩnh được cõi lòng, vẫn đang đắm chìm trong sắc đẹp kinh tâm động phách.

“Người đó…” Mãi một lúc sau Bích Chuẩn mới sực tỉnh, “Là Tuyết sứ sao? Sao ta thấy…”

“Không đúng đúng không, mới đầu ta cũng cảm thấy như vậy.” Ngân Hộc giành được thắng lợi, dương dương đắc ý, “Theo lý thì dung mạo của Tuyết sứ sẽ không thay đổi, nhưng nếu đó không phải chúa thượng thì là ai?”

“Dáng vẻ của cô ấy…” Thanh Lam vẫn mải ngẩn ngơ.

Tạ Vân Thư không lên tiếng, ánh mắt chẳng hề rời đi.

Nhìn nàng ngồi xuống ghế gấm, dựa vào cửa sổ ngắm cảnh, lại khẽ nghiêng đầu nghe nam tử bên cạnh nói gì đó, trên tóc đen cài trâm ngà voi, ôm trong ngực lò ấm cầm tay.

Không ai cảm thấy nàng là một đứa trẻ cả.

Người đẹp trước mắt có đường cong lả lướt, tôn lên dáng người duyên dáng của thiếu nữ mười tám tuổi, nếu nói nàng của quá khứ như nụ xanh chớm nở, thì hôm nay đã nở bung đóa hoa kiều diễm.

Từ biệt bốn năm, nàng đã lớn thật rồi.

“Bây giờ ta mới hiểu vì sao chúa thượng phải ăn hoa độc.” Bích Chuẩn nhìn, vẫn không quên phát biểu ý kiến, “Chứ nếu như thế, còn lâu giáo vương mới chịu bỏ qua nàng.”

“Ánh mắt của Thiên Minh quả nhiên không tệ.” Ngân Hộc luận sự.

“Tam ca cũng rất có mắt.” Thanh Lam không kìm được phụ họa.

“Có điều cũng là lạ, nhiều năm như vậy chúa thượng như cũ, sao đột nhiên nay lại thay đổi?” Bích Chuẩn khá khó chịu, “Chẳng lẽ Quân Tùy Ngọc có bí pháp gì sao? Từ lúc nào y lại đi cùng Tuyết sứ vậy.”

Ngân Hộc lập tức đập một phát, Bích Chuẩn bị đau mới chợt tỉnh ngộ, lập tức toát cả mồ hôi, len lén đưa mắt nhìn người bên cạnh, vẫn may là Tạ Vân Thư chỉ tập trung nhìn, có vẻ không nghe thấy gì.

“Thì ra từ lúc ở Dương Châu y đã có lòng lang dạ sói.” Thanh Lam nghiến răng nghiến lợi, cực kỳ bất mãn với kẻ dám cướp người yêu với tam ca.

“Vì sao y lại dùng tên giả vào Tạ gia?”

“Hình như có nhắc đến chuyện chúa thượng là cố nhân gì đó.” Ngân Hộc khó khăn nhớ lại.

“Tuyết sứ ở trên Thiên Sơn từ nhỏ, lấy đâu ra cố nhân ở Giang Nam, có điều kẻ thù thì có một đấy.” Bích Chuẩn nghi hoặc khó hiểu.

“Nhất định là lấy cớ rồi.” Thanh Lam hậm hực nói, “Không ngờ y lại gian trá đến vậy, vậy mà Tạ gia còn tiếp đãi như thượng khách.”

“Chẳng ngờ nàng lại trốn ở Tây Kinh, có thêm Quân vương phủ bảo vệ, hèn gì tìm hoài không ra.”

“Hại ta còn chạy một chuyến đến Nam Việt.”

“Ta vẫn rất phục ngươi có thể tra ra được tình báo ở cái nơi quỷ quái đó đấy.” Bích Chuẩn buột miệng nói ra.

“Thật à?” Ngân Hộc ngạc nhiên rồi đắc ý, tiếp đó là tự khen, “Hiếm khi thấy ngươi nói thật, ngay đến ta cũng bội phục nữa là, cuối cùng bây giờ ngươi cũng thừa nhận thuật thám thính của ta giỏi hơn ngươi rồi…”

Bảy mồm tám miệng cả nửa buổi, ánh mắt lại nhìn về lầu các ở đối diện.

Gương mặt đẹp như ngọc mơ màng sáng lên dưới ánh đèn rực rỡ, đẹp tới nỗi không hề chân thật, giống như đang trong một giấc mộng khiến mọi người đều thất thần.

Quân Tùy Ngọc châm trà cho nàng, nhìn cảnh tượng phồn thịnh trên phố xá cười nói, được một hồi lại nắm lấy tay Ca Dạ, quay đầu dặn dò gì đó, nữ tử bên cạnh nhanh chóng đưa một túi gấm cổ đến, thay cho lò sưởi trong ngực, có lẽ nhiệt độ dần thấp nên mới thêm than.

Nàng miễn cưỡng nhoẻn cười, ba phần cám ơn ba phần chán chường, mấy phần lơ đãng, toát lên vẻ đẹp kiều diễm thanh khiết.

Bích Chuẩn bất giác nuốt nước bọt, ổn định tâm thần giả vờ như đảo mắt nhìn qua, đúng lúc Ngân Hộc mất tự nhiên nhìn sang, lúng túng cười một tiếng.

Truyện Chữ Hay