“Chuyện là như vậy?”
Bữa cơm gia đình ngày cuối năm kết thúc, mọi người ăn uống no nê rồi lui ra cả.
Chỉ còn lại mấy vị nữ quyến cùng năm vị công tử vừa quay về, đa số người biết điều đều rời trước vì không muốn đắc tội với hai bên, tránh phải lúng túng.
Thủ pháp điểm huyệt của Sương Kính do Quân Tùy Ngọc truyền thụ, người ngoài không biết gì, Tô Cẩm Dung vạn bất đắc dĩ bị làm người gỗ nửa ngày, vừa giải huyệt đạo đã lập tức nhào vào ngực trượng phu gào khóc, lại náo loạn thêm một trận. Tạ Cảnh Trạch không kịp ứng phó, đổ đầy mồ hôi.
Cũng trong lúc đó, những người còn lại đã biết được đầu đuôi từ đại tẩu, sắc mặt cực kỳ khó xem.
“Lão nhị đưa đệ muội về nghỉ đi.” Ra hiệu cho Tạ Cảnh Trạch điểm huyệt ngủ, cuối cùng nữ nhân kia cũng yên lặng đi, Tạ Khúc Hành sầm mặt vô cùng không vui, “Về dạy dỗ lại nàng ta đi, gả vào nhà nhiều năm vậy rồi mà vẫn không biết lời gì không nên nói, không có quy củ chút nào!”
Lại quay sang trách mắng thê tử, “Nàng thấy thế mà cũng không ngăn cản, những lời đó có thể nghe được sao, lại để nàng ta nói bậy!”
“Chuyện này không liên quan gì đến đại tẩu.” Tạ Vân Thư nhận lấy ánh mắt áy náy của nhị ca, gương mặt tái nhợt, “Cũng do đệ thất thường nên mới gây ra chuyện này.”
Gia yến đang yên ổn lại xảy ra bất ngờ, Tạ Khúc Hành thở dài vung tay, “Đệ về với đệ muội đi, để chuyện này ta xử lý.”
Thanh Lam đứng cạnh phụ họa, “Đại ca nói đúng, nhất định nhị tẩu đã uống nhiều rồi, tam ca chớ để trong lòng.”
Cùng huynh trưởng đi qua con đường lát đá ẩm ướt, tuyết đã ngừng rơi, chỉ còn lại khí lạnh thấu xương.
“Tam ca định làm thế nào?” Tạ Phi Lan bất ngờ hỏi.
Im lặng một lúc lâu, Tạ Vân Thư nói, “Thời gian trước ta vừa nhận được một thông tin, mấy năm gần đây Tô gia làm việc kỳ quái, nhiều lần ỷ vào quan hệ thông gia với Tạ gia mà liều lĩnh càn rỡ, đắc tội với không ít đồng đạo giang hồ.”
Tạ Phi Lan ngẩn người, có phần không tin, “Huynh muốn… Không sợ cha phản đối sao?”
Tạ Vân Thư thở hắt một hơi, “Cứ để mặc như thế, sau này xảy ra chuyện gì ắt sẽ bị liên lụy, đẩy Tạ gia vào thế bị động, còn không bằng ra tay nhân lúc này, mượn những thế lực khác thì có thể giải quyết không dấu vết, chỉ cần không làm hỏng tình cảm thông gia thì cha sẽ không nói gì.”
Hắn nghe mà vừa muốn cười lại vừa muốn khen, “Tam ca giận dữ vì hồng nhan, không sợ cha nhìn ra à?”
Bên tai nghe thấy tiếng cười khẽ, Tạ Phi Lan ngạc nhiên nhìn vẻ mặt giễu cợt của huynh trưởng.
“Đây chẳng phải là ý của cha sao?” Đôi mắt lóe lên sự lạnh lùng, hắn đã biết cả rồi, “Có lẽ mẹ không biết, nhưng ai có thể hiểu rõ tình hình trong nhà hơn cha, cha đã biết mấy tin đồn đó từ lâu nhưng vẫn cố ý để mặc, chính là vì ngày hôm nay. Bình thường Phiên Tiên ít ra khỏi uyển, chỉ có trong lúc gia yến thì nhị tẩu mới có cơ hội làm nàng khó chịu, lại sợ có người bảo vệ nên mới gọi mấy huynh đệ đi.”
Thảo nào cha lấy cớ thê tử mệt mỏi nên rời bàn tiệc sớm, lại gọi năm người con trai đến dạy dỗ.
“Cha muốn ép Phiên Tiên ra mặt đối phó, mượn tay nàng chỉnh nhị tẩu.” Ngẫm nghĩ lại đầu đuôi, Tạ Vân Thư vô cùng giận dữ, “Để nàng hợp tình hợp lý tiếp nhận gánh nặng của mẹ, cũng không lo nàng bây giờ…” Còn yếu như vậy, đến cả sinh nở cũng khó khăn.
“Thảo nào…” Tạ Phi Lan im lặng một hồi.
“Cái gì?”
“Thảo nào đại tẩu nói, lúc tẩu ấy đưa tam tẩu đi thì nghe được một câu kỳ lạ.” Rõ ràng huynh trưởng rất tức giận, nhưng Tạ Phi Lan lại buồn cười, càng nói càng cảm thấy tức cười, “Đại khái là tam tẩu lẩm bẩm, tẩu ấy nói… con cáo già đáng chết kia.”
Im lặng một hồi, Tạ Vân Thư bật cười, sự tức giận hóa thành đau thương.
“Cha đúng là cáo già.” Trong lời nói không có tức giận, chỉ còn lại phiền muộn không cam lòng, “Trăm phương ngàn kế như vậy, một mình ta còn chưa đủ sao, vậy mà còn kéo cả Phiên Tiên vào.”
Tạ Phi Lan cười cười, “Trái lại đệ còn muốn hỏi đây, tam ca xót thê tử chịu mệt vì việc nhà rắc rối, con dâu cưới về lại có đầy đủ khả năng làm xử lý, chỉ là không chịu nhúng tay vào, vậy tam ca sẽ làm thế nào?”
Tạ Vân Thư im lặng không nói, một lúc sau mới hậm hực bảo, “Nhưng Phiên Tiên quá yếu, không chịu nổi.”
“Năm đó mẹ cũng rất yếu, nghe nói lúc sinh đại ca cha vô cùng lo lắng, y hệt huynh lúc này.” Tạ Phi Lan dừng bước trước uyển, trong mắt lướt qua tia tình cảm phức tạp.
“Tẩu ấy không phải là nữ tử bình thường nên mới có thể sóng vai đứng với huynh, nhưng nếu đã là thê tử của huynh thì há có thể là một nữ tử yếu đuối, tam ca nên biết điều này.”
Tạ Vân Thư trầm tư, “Cám ơn tứ đệ nhắc nhở, ta sẽ suy nghĩ kỹ.”
“Tam ca nghĩ thông là tốt rồi.” Tạ Phi Lan thở dài, “Đệ đi cũng thoải mái.”
Tạ Vân Thư cảm thấy bất ngờ, “Đệ muốn đi sao?”
“Đệ vẫn thích Tuyền Châu hơn, qua hết năm cũng nên khởi hành rồi.” Tạ Phi Lan cười xòa, “Đường xá xa xôi, về lại Dương Châu chẳng biết là năm nào, cũng may có các huynh đệ chăm sóc cha mẹ, đệ cũng đỡ bận lòng.”
“Đệ quyết định rồi à?” Giọng nói không hề có ý định khuyên nhủ, Tạ Vân Thư tự biết nhiều lời vô ích.
Lại khôi phục sự tùy tiện trước sau như một, Tạ Phi Lan gật đầu.
“Gánh nặng trên vai tam ca không nhẹ, huynh nhớ bảo trọng.”
Hương thơm ngào ngạt, màn gấm buông rũ.
Nữ tử bé nhỏ chỉ mặc mỗi váy tơ mỏng manh, ngồi trước gương đồng chải tóc, đôi chân trắng nõn giẫm lên thảm mềm, bàn tay nâng nhẹ đuôi tóc, tóc đen bóng bẩy phe phẩy theo lược, tựa thác nước trút xuống.
Đợi đến lúc hoàn hồn, Tạ Vân Thư đã ôm lấy giai nhận bị mình lạnh lùng nhiều ngày, nói ra cảm xúc khó chịu đã lâu.
“Xin lỗi nàng.”
Nàng khẽ động, cơ thể mềm ra, đặt lược xuống dựa vào lồng ngực săn chắc.
“Để nàng gặp phải những thứ này…” Lời nói trầm thấp đến đây chợt dừng, vừa đau đớn lại mất mát, “Thật sự muốn giấu nàng ở trong lòng, ngoài ta ra không ai có thể tìm được.”
Hơi thở vây quanh ngập tràn bất mãn, nàng khẽ cụp mi, nhìn chăm chú cánh tay đặt bên hông.
“Vân Thư.” Nàng rất ít khi gọi tên hắn.
“Ừm.”
“Thiếp sẽ không chết đâu.”
Con ngươi sâu hoắm ngưng lại, chỉ là những con chữ bình thản lại đâm trúng nỗi sợ hãi chôn sâu dưới đáy lòng, hắn đột ngột nghẹn ngào.
“Thiếp, nhất định sẽ không chết đâu.” Xoa nhẹ mái tóc chôn ở cổ, gương mặt trong trẻo tràn đầy tình yêu dịu dàng.
Thiếp sẽ không chết.
Thiếp sẽ bình an sinh hạ đứa bé này.
Nên không việc gì phải sợ cả.
Thân hình hắn bỗng cứng đờ, một lúc lâu sau mới dần bình phục.
Khoảnh khắc đó, ác mộng xoắn xuýt đã lâu không thể nói ra bị bóc trần, rốt cuộc hắn cũng có dũng khí đối mặt.
“Ta hận nàng.”
“Ừ.”
“Vì sao phải lừa ta quyết định, nhiều năm thế rồi mà nàng vẫn không tin, không tin ta có thể xử lý tốt mọi chuyện, cho nàng một cuộc sống không buồn không lo… Mới đầu ta thật sự rất hận nàng.” Hắn thấp giọng bày tỏ, trút ra oán giận trong nội tâm.
“Sau đó ta lại hận mình.” Âm thanh trầm thấp khổ sở vô cùng, “Là ta đưa nàng vào cái nhà này, nhưng quên mất nàng không thích để người khác gánh vác. Sau lại nghĩ kỹ là do ta không đủ quyết định, ép nàng phải làm liều.”
Bờ vai thấm ướt, nàng nhẹ nhàng dán mặt mình lên, cảm nhận nhiệt độ trên tóc.
Im lặng hồi lâu, nàng nói khẽ vào tai hắn.
“Với thiếp, chàng rất quan trọng.” Chưa bao giờ nói ra lời tỏ tình như thế, gò má nàng chợt nóng lên, “Thiếp không muốn chàng phải cúi mình che chở cho thiếp, một mình gánh vác tất cả, thiếp muốn cùng gánh vác với chàng.”
Ngón tay nhẹ chạm vào tóc mai, khóe miệng nở nụ cười, “Vì chàng quá tốt nên thiếp không thể ích kỷ như vậy được, không thể để thế giới của chàng chỉ còn lại mỗi mình thiếp. Sua này, thiếp sẽ không lừa chàng nữa, thật đấy.”
Hắn không ngẩng đầu, vòng tay càng ôm siết hơn. Nàng nhìn một lúc, đỏ mặt nhắc nhở.
“Vân Thư, con…”
Cánh tay lập tức buông ra, nàng thở hắt một hơi. Đầu dựa vào trán, đôi mắt sáng chan chứa tình ý, nụ hôn triền miên rơi xuống, một lúc sau mới tách ra.
Kiều nhan ửng đỏ thở gấp, khó khăn lắm mới bình ổn lại hô hấp, nàng ngước nhìn rồi bật cười, kéo bàn tay hắn lên bụng. Tuy đã có thai mấy tháng nhưng hông cũng chẳng thay đổi bao nhiêu, hắn cẩn thận vuốt ve cách lớp áo.
“Đần là lần đầu tiên chàng sờ, có cảm thấy kỳ lạ không?”
Hắn cúi đầu hôn, “Tối nào ta cũng làm như vậy cả, sau khi nàng ngủ.”
Nàng tròn mắt ngạc nhiên, “Thiếp tưởng chàng ghét con?”
“Đúng là ta rất ghét.” Hắn bình thản nói, bàn tay vẫn xoa nhẹ, “Lúc nào ta cũng mong nó đừng lớn lên hoặc biến mất hẳn đi, chỉ cần nghĩ tới chuyện có thể nguy hiểm đến tính mạng nàng là ta lại muốn bóp chết nó.”
Nàng không nhịn được bật cười, cắn một cái lên môi hắn.
“Thật ra mới đầu thiếp cũng không thích, cảm thấy phiền toái, nếu không phải… thì thiếp sẽ không sinh nó. Sau đó lại nghĩ nếu như có một ngày chết đi…” Cánh tay đang ôm chợt siết chặt, nàng bất đắc dĩ sửa lời, “Sau này nếu thiếp đi trước một bước, tất sẽ có chàng lo liệu an táng, nhưng nếu nhiều năm sau chàng cũng qua đời, đến lúc đó thì ai sẽ lo đây?”
“Nghĩ như vậy, thiếp thấy sinh con cũng không tệ.” Nàng cúi đầu nhìn bụng mình, mỉm cười, “Dù gì cũng phải có người chôn cất chung ta cùng nhau.”
Hắn im lặng một lúc lâu, rốt cuộc cũng mở miệng, âm thanh khản đặc.
“Đã nói rồi đấy, cùng nhau già đi, cùng nhau qua đời.”
“Vâng.”
Chẳng biết tự bao giờ, ngoài trời lại có tuyết rơi.
Ánh nến nhún nhảy hắt lên chấn song, hoa văn trên cửa sổ là thạch lựu trăm hạt nom hân hoan vui mừng, ngăn cách ồn ào trần thế, chỉ còn lại ấm áp hòa thuận.