Kết thúc phần khảo nghiệm nhỏ,các giám khảo hầu hết đều bày ra vẻ mặt ngạc nhiên"Chỉ dựa vào cảm xúc thôi ư?Cô gái này không lừa chúng ta chứ?"họ đa phần đều nghi ngờ cô nhưng lúc đó cô lên tiếng và nói
"Chẳng phải bài hát là phải làm từ một cảm xúc sao?chẳng phải mỗi bài hát đều cho chúng ta một cảm xúc khác nhau sao?có gì là lạ chứ"cô rất khẳng định về lời nói của mình.
Các giám khảo sau khi nghe Linh linh nói vậy mọi người mới cảm thấy mình có phải đã lạc lối,lạc khỏi con đường nghệ thuật.Đúng là mỗi bài hát đều diễn tả một cảm xúc nhất định.
Chỉ cần người sáng tác biết nắm bắt và mở rộng cái cảm xúc đó thì nó sẽ từ một cảm xúc đơn thuần thành một bài hát rất có ý nghĩa và làm cảm động người nghe,tuỳ vào mỗi bài.
Nhưng quả thật nó sẽ có thể hay hơn rất nhiều nếu là cô của trước kia,chỉ là bây giờ cô đã bị con người ấy làm ra cô bây giờ.Vô cảm và lạnh nhạt hơn trước.
Cô ấy đã từng rất hay cười cũng rất dễ xúc động,nhưng giờ mọi cảm xúc của trước kia đã bị nỗi mất mát mang đi.
Vào lúc ấy cô chẳng biết vì sao mà cảm thấy mình thật kém cỏi vì đã không thể vượt qua được nỗi đau ấy,để nó mang đi con người vốn có của mình.
Cô đứng trên sân khấu,tay cầm mic chờ các vị giám khảo thảo luận.Sau một hồi thì cũng có kết quả.
"Linh linh,chúng tôi rất xem trọng khả năng của cô,cô là người đã mang đến cho chúng tôi một màn trình diễn thật tuyệt vời.Số điểm mà chúng tôi dành cho cô là...đ.Cũng chính là con số tối đa"
Ngay khi thông báo kết thúc cả hội trường dường như bất động,ai cũng đều im lặng.
'đ trước đây không hề có đ các ban giám khảo có phải là tâng bốc cô ta không,sao lại cho điểm như vậy chứ"Mọi người đều bàn tán về con số đó.
Nhưng đối với tôi thì con số ấy cũng chỉ là chuyện thường,chỉ là một phần trong cuộc hành trình sau này.
"Cảm ơn các vị giám khảo đã xem trọng tôi,nhưng mọi người đừng đề cao tôi quá,tôi rất sợ nếu một ngày nào đó làm các vị thất vọng.Tôi xin phép về phòng chờ.Tạm biệt các vị"
Sau khi nói xong thì cô dần dần rời khỏi sân khấu. Khi vừa ra khỏi sân khấu cô nghe được có tiếng ai đó đang nói chuyện với nhau.Có vẻ họ đang tranh cãi với nhau về việc gì đó.Cô lén xem xem họ là ai.
Khi liếc mắt nhìn thì cô thấy hình như là"Khả duệ ca ca"-tại sao anh ấy lại ở đây?Anh ấy đang nói chuyện với ai vậy.
Lúc đó khả duệ đột nhiên hét lớn và nói"Tại sao cậu lại ở đây?Cô ấy đã từ bỏ cậu rồi,tại sao cậu không để yên cho cô ấy đi?Khả duệ lúc đó trong vẻ mặt rất tức giận nhưng có vài phần căm phẫn người đó.
"Từ bỏ,anh nói ai từ bỏ?Chính tôi mới là người từ bỏ cậu ấy trước,tôi đã lựa chọn rời xa cậu ấy để cậu ấy có thể được đến với anh?anh còn trách tôi.Hai người chắc giờ đang hạnh phúc lắm đúng không?"Dù không thấy được khuôn mặt của người đó nhưng giọng của cậu ấy rất bi thương.
Dường như con người ấy đã xảy ra một việc gì đó rất buồn.