Lúc này nơi xa xa phía chân trời đã lộ ra chút ánh sáng, Lạc Ngạn từng bước một từ trong hành lang xám xịt đi ra, ánh sáng bình minh nơi chân trời còn chút mờ mờ nhưng lại mang theo một loại khí thế không nói rõ được.
Đầu hẻm nơi xa có một vài ngọn đèn tiết kiệm năng lượng, trong đêm đen hắt lên một chút ánh sáng. Đó là một quán nhỏ bán đồ ăn sáng, lồng hấp để một bên lúc này đang bốc hơi nóng nghi ngút, còn ông chủ thì đang hì hục làm mì trộn.
Bách Thần cũng nhảy hai bước từ cửa thang lầu ra ngoài, hắn mới ra tới liền nhìn thấy Lạc Ngạn đứng ở đầu hẻm nhìn quanh, hắn liếc nhìn thấy quán nhỏ bèn cười hỏi: "Cậu muốn ăn món đó à?"
Lạc Ngạn không nói gì, chiếc áo khoác trên người anh trong mùa đông ở Vân Đô có vẻ ực kỳ mỏng manh, sương mù lúc sáng sớm ngưng kết trên tóc anh tạo thành những giọt sương. Lạc Ngạn từ trong đáy lòng vẫn lạnh đến tận xương, mặc dù năng lực chịu đựng của đàn ông cao hơn phụ nữ rất nhiều nhưng cảnh tượng như vậy anh không muốn nhìn thấy lần nữa.
"Nghĩ đi đâu rồi," Bách Thần thấy anh không nói lời nào thì cười cợt một câu: "Lúc đó đưa súng cho cậu sao cậu không dứt khoát một phát bắn chết hắn ta?"
Lạc Ngạn tiến lên một bước cởi áo khoác vắt lên cánh tay, sau đó cười như không cười nói: "Tôi không phải là cậu, mạng người với tôi còn rất đáng tiền."
Bách Thần nhìn sắc mặt của anh rồi bật cười một tiếng: "Đúng vậy, đôi tay của cậu sạch sẽ mà, đâu giống bọn tôi."
Hai người đang nói chuyện thì nhìn thấy một chiếc xe tải lái vào đầu ngõ, sau khi dừng lại ngay đầu hẻm thì thấy có hai người bước xuống xe. Hai người này đầu tiên là chào hỏi Bách Thần xong mới chạy thẳng lên lầu.
Không bao lâu phía trên truyền đến tiếng bước chân liên tiếp, Lạc Ngạn không quay đầu nhìn nhưng vẫn có thể tinh tường cảm thấy mặt đất dưới chân có sự rung động.
"Nếu cậu không muốn người này thì tôi cũng không khách khí," Bách Thần nhẹ giọng nói.
Lạc Ngạn chưa bao giờ đặt mình cùng một phe cánh với Bách Thần, dĩ nhiên càng không thể nào cùng một loại người giống như hắn. Cho nên thường ngày chỉ cần không có chuyện quan trọng thì anh cũng sẽ không liên lạc Bách Thần chứ đừng nói có tình bạn ở đây.
"Cậu tính toán khi nào ra tay?" Lạc Ngạn nhìn Bách Thần, trong ánh mắt lộ kiên định. Tuy anh không động thủ giết người nhưng ra tay hại người thì anh tuyệt đối sẽ không biết ý của từ nương tay, huống chi còn gặp phải kẻ thù giết cha.
"Tôi thật không ngờ anh cả nhà chúng tôi nhìn đĩnh đạc như vậy nhưng vừa ra tay thì ngay cả tôi cũng phải cam bái hạ phong" Bách Thần tiện tay châm một điều thuốc, hít một hơi thật dài rồi chậm rãi nhả ra một vòng khói thuốc: "Anh ta lúc nào cũng giả bộ ra vẻ con trai ngoan trước mặt lão già nhà tôi, tôi ngược lại muốn xem lần này anh ta tính toán giả bộ như thế nào (!)?"
"Cậu làm việc cẩn thận một chút, đều nói chó cùng rứt giậu, tôi sợ đến lúc đó cậu không lật ngã được hắn mà bản thân đã bị quang ra ngoài," Lạc Ngạn khó được vẻ mặt ôn hòa nói, mấy câu này coi như đã là lời nói thân thiết của anh với Bách Thần, còn về phần thật tâm hay giả dối thì sợ rằng cũng chỉ có chính anh mới biết.
Lúc này cửa xe lại truyền tới một tiếng động, Lạc Ngạn quay đầu nhìn thấy một người đàn ông mặc áo khoác da màu đen đang hung hăng đạp Chồn Đen một cước, tình huống của Chồn Đen lúc này đã là hít vào nhiều mà thở ra không bao nhiêu rồi.
Lạc Ngạn nhíu mày một cái, dặn dò: "Cậu đừng để hắn chết, nếu ngay cả một người làm chứng cậu cũng không có thì đến lúc đó chỉ sợ ba cậu càng không tin cậu."
Kể từ khi xảy ra vụ án nổ du thuyền, lời nói của Bách Thần ở trước mặt Bách Thất Gia đã không còn tác dụng mấy nữa, hơn nữa phe cánh của Bách Hạo ở trước mặt Bách Thất Gia còn công kích hắn khiến cho địa vị của hắn rớt xuống ngàn trượng. Vốn dĩ Bách Hạo đã ở vị trí con trai trưởng lại có thế lực hùng hậu của nhà ông bà ngoại mà rất được các trưởng lão coi trọng, có điều sau này tác phong làm việc của hắn có chút mềm mại mới nên chọc cho một đám anh em bí mật nghị luận.
Gió mùa đông ở Vân Đô mang theo ẩm ướt thấm vào tận xương, Bách Thần miệng ngậm thuốc đứng trong gió lạnh, ánh mắt nghiêm túc nhìn phương xa. Người khác đều nói Bách Hạo là người mềm yếu, nhưng hôm nay biết hắn ta làm ra chuyện kia mà còn nói là mềm yếu thì e rằng cả Vân Đô này cũng chưa có ai cứng rắn tàn nhẫn như hắn nữa.
Lạc Thiên Tề tuy không quản đến sản nghiệp Lạc gia nhưng ông vẫn là người thừa kế duy nhất đời thứ hai của Lạc gia, vậy mà Bách Hạo nói giết liền giết, ngay cả một điểm do dự cũng không có. Huống chi, nhóm giặc cướp này cũng không phải là người bình thường, bọn họ đều xuất thân từ lính đánh thuê.
Đưa một nhóm người đó lặng yên không một tiếng động đến Vân Đô, sau đó ở phía sau điều khiển nhóm người này rời đi, nếu ở sau lưng không có thế lực nhất định thì chắc chắn không làm nổi. Nhưng Bách Thần lại nghi ngờ làm sao Bách Hạo có thể an bài mọi thứ không chê vào đâu được như vậy?
Nếu như hắn ta thật sự có bản lãnh này thì e rằng hôm nay Bách Thần hắn đã sớm bị Bách Hạo chèn ép đến không thể ngẩng đầu lên rồi.
--- ------ ---------
Khi tiếng chuông báo hiệu năm mới đến, gần như mỗi gia đình trong thành phố này đều chen chúc nhau ngồi ở sofa hoăc là vùi ở trên giường coi tiết mục cuối năm. Tuy Thu Tử Thiện cho rằng tiết mục cuối năm có nội dung rất cũ kỹ nhưng không ai có thể phủ nhận, ở trong ngày lễ tết khi mà gia đình xum họp vui sướng thì rất cần một tiết mục rộn ràng như vậy.
Thu Tử Thiện bọc cái mền ngồi trên sofa, trên khay trà trước mặt bày các loại trái cây đậu phộng, Thang Kiều ngồi ở bên cạnh cô vừa cắn hạt dưa vừa xem tiết mục cuối năm. Tới đoạn Quách Đức Cương xuất hiện, Thu Tử Thiện vẫn nhịn không được quay đầu lại nói với Thang Kiều: "Mẹ, mẹ đừng cắn hạt dưa nữa được không, cứ kêu tách tách đau hết cả đầu."
Thang Kiều quay đầu nhìn cô, trên mặt vẫn còn đang nguyên vẻ cười khúc khích ban nãy, Thu Tử Thiện không chịu nổi lấy chăn che kín người, ngay sau đó xê dịch sang bên cạnh một chút.
Thang Kiều bỏ lại nắm hạt dưa vào đĩa, sau đó đá đá thùng rác dưới chân rồi oán trách nói: "Bảo bối, lúc này đây con nghiêm túc làm cái gì? Mẹ thật là mệnh khổ mà, bây giờ ăn tí hạt dưa cũng bị oán trách nữa hả?"
Thu Tử Thiện nhìn dáng vẻ này của bà thì nhanh chóng đưa tay ôm cổ bà, sau đó nói: "Bà Thang, con trịnh trọng thanh minh một câu, con không phải là không để cho mẹ ăn. Nhưng hạt dưa này ăn nhiều không tốt nên mẹ ăn ít ít thôi. Với lại ngày mai là năm mới rồi, con sợ tối nay mẹ ăn quá nhiều ngày mai mặt sẽ bị sưng. Mẹ không muốn buổi sáng năm mới mang cái mặt bị sưng lên ở nhà tiếp đãi khách khứa chứ."
Nghe cô nói vậy Thang Kiều lập tức khẩn trương lên.
"Em con còn ở trên lầu làm gì vậy?"
"Mẹ quản hai đứa nó làm gì, ngày mai tụi nó phải đi Thượng Hải, mẹ cứ kệ tụi nó đi," Thu Tử Thiện vô tình nói.
Thang Kiều lại đau lòng không thôi lẩm bẩm nói: "Em con còn nhỏ mà, bây giờ đã bắt đầu phải chạy đông chạy tây vì công ty, năm hết tết đến rồi cũng không cho người ta nghỉ ngơi, thật là bị tội mà."
Thu Tử Thiện liếc xéo bà một cái xong đưa tay cầm một quả quýt, vừa chỉ chỉ ti vi vừa nói: "Mẹ, tiết mục cuối năm mà mẹ đang coi là cũng truyền hình trực tiếp, phàm là ai muốn phấn đấu đi lên cũng không thể ở nhà yên lành qua năm mới đâu. Hơn nữa, mẹ xem mấy người MC này nè, rồi mấy người diễn viên trong này nữa, có người nào mà mấy năm rồi không ở nhà đón năm mới đâu. Con trai của mẹ mới có lần này thôi à, mẹ còn oán trách cái gì chứ?"
Thang Kiều đang tính nói con có thể xem xét ai người khác trong công ty thay thế được không, tối thiểu để Thu Tử Hàn ở nhà ngày mồng một đầu năm. Nhưng nghe Thu Tử Thiện nói xong thì bà cũng không nói gì nữa.
Mà lúc này hai người ở trên lầu hoàn toàn không có hình ảnh kiều diễm như dưới lầu tưởng tượng. Bạch Khải Kỳ đang cầm một sấp tài liệu cẩn thận thẩm tra đối chiếu danh sách truyền thông trình diện, còn Thu Tử Hàn thì đang ngồi trước máy vi tính trò chuyện video với đối tác.
Kể từ khi Thu Tử Hàn tiến vào công ty làm việc thì cậu đã cải tạo gian phòng ở của mình. Vốn dĩ phòng của cậu cũng khá lớn, sau lại cậu dứt khoát sửa sang lại một chút biến thành căn phòng có một phòng làm việc nhỏ.
Lúc này Bạch Khải Kỳ đang an vị ở trên giường cậu tra xem văn kiện, trong lúc nói chuyện Thu Tử Hàn ngẩng đầu nhìn cô một cái, thấy cô khẽ cúi đầu, tài liệu tán lạc trên giường, ngay cả trên đùi cũng đặt một xấp tài liệu.
"Ai, anh họp xong rồi hả," Bạch Khải Kỳ đang chuẩn bị lấy một xấp tài liệu khác lên nhìn thì đột nhiên bị Thu Tử Hàn lật nhào xuống giường.
Bạch Khải Kỳ có chút bất đắc dĩ để tài liệu trong tay xuống rồi đưa tay ôm lấy hông cậu, trên mặt không ngừng được mà cười, hỏi tiếp: "Sao em cảm thấy nụ cười của anh có chút kì lạ vậy?"
"Kì lạ sao?" Thu Tử Hàn còn thuận tay sờ soạng mặt mình một cái, sau đó cười hì hì nói: "Anh cảm thấy nụ cười này hẳn là gọi ấm áp mới đúng, hoặc gọi là anh tuấn cũng được đúng không?"
Bạch Khải Kỳ lập tức phá lên cười, vừa cười vừa vân vê gương mặt cậu: "Đúng vậy, Thu Tử Hàn của chúng ta thật sự siêu siêu siêu đẹp trai."
Thu Tử Hàn bắt được cái tay đang vân về trên mặt mình, cười híp mắt nói: "Kỳ Kỳ, em có yêu anh hay không, em nói em có yêu anh hay không?"
Bạch Khải Kỳ bị cậu hỏi như vậy thì càng thêm muốn cười, Thu Tử Hàn ngây thơ như vậy khiến cô mềm lòng đến rối tinh rối mù. Được rồi, thật ra cậu đã sớm không phải là thiếu niên ngay thơ gì nữa.
Nhưng coi như cậu giả trư ăn cọp thì Bạch Khải Kỳ vẫn bằng lòng tin tưởng cậu.
Trong đêm chuyển giao giữa năm mới và năm cũ, tất cả gia đình đều đắm chìm trong không khí gia đình xum họp vui sướng, thế nhưng trong đó không bao gồm Hà Minh Châu.
Đây là lần đầu tiên Hà Minh Châu cảm thấy cô độc và tuyệt vọng trong một đêm giao thừa, bên cạnh cô ta không có bất kỳ ai, Trương Tuyết Vân lúc này còn đang bị nhốt ở trong trại tạm giam. Bách Thất Gia thì sáng sớm phải đến chỗ vợ cả rồi, còn bà Tư là cô ta thì coi như chỉ là một bình hoa được bày biện để đến ngắm khi rảnh rỗi đi.
Lúc này Hà Minh Châu chỉ mặc một cái áo len ngồi trên sofa, TV treo trên vách tường đối diện đang phát tiết mục cuối năm, nhưng dù nội dung náo nhiệt như thế nhưng cô ta lại không nghe vào dù một chữ, một hình ảnh cũng không lọt vào trong mắt.
Lúc này cô ta không khỏi nhớ tới thời điểm tết năm ngoái, khi đó cô ta còn đang ở Thu gia, nhớ lúc đó Thu Tử Thiện còn bởi vì ba cho mình bao tiền lì xì dầy hơn mà tức giận, Thu Tử Hàn ở một bên ồn ào đòi năm mới phải lì xì cho cậu một cái xe mới, mà Thang Kiều.....
Hà Minh Châu đột nhiên nghĩ đến Thang Kiều, kì thật trong năm cuộc đời mình, Thang Kiều ở cạnh cô ta nhiều hơn mẹ nhiều. Mỗi ngày ở nhà chăm sóc bọn họ là Thang Kiều, hồi cấp ba đi họp phụ huynh cho cô ta cũng là Thang Kiều, nhưng Hà Minh Châu lại chưa từng nghĩ đến chỗ tốt của Thang Kiều.
Đột nhiên ngoài cửa sổ lại dâng lên một làn khói sáng, trên một khoảng đất trống cách đó không xa người lớn đang dẫn theo con trẻ đi đốt pháo hoa. Đây là thời điểm mà ở tòa thành thị này cho phép đốt pháo.
Hà Minh Châu liếc ra ngoài cửa sổ, đột nhiên trong mắt dâng lên làn hơi nước mỏng.
Bách Thần nhìn mẹ mình đang ngồi trên ghế xem tivi, hắn đem thảm trong tay khoác lên người bà rồi đưa tay ôm bờ bai bà dịu dàng nói: "Mẹ, hay là mẹ trở về phòng xem đi, không khí trong phòng khách lạnh quá."
Người phụ nữ quay đầu nhìn Bách Thần một cái, sau đó chỉ cười cười, bà vỗ vỗ tay Bách Thần nói: "Không có việc gì, mẹ ngồi đây xem cũng được. Con với em gái đi chơi đi, mẹ xem chương trình này cũng thấy náo nhiệt."
Bách Thần liếc mắt nhìn mẹ mình, trong lòng không nói được cảm giác. Cho tới nay người khác đều cảm thấy người làm tiểu tam nhất định là ái mộ hư vinh, nhưng cố tình mẹ của hắn lại dịu dàng động lòng người như vậy, có tri thức hiểu lễ nghĩa giống như là tiểu thư từ thư hương môn đệ ra ngoài.
Nhưng cố tình chỉ là bởi vì thân phận vấn đề mà cả đời sống trong sự chỉ chỉ chõ chõ của người khác, thậm chí mấy chục năm qua bà đều chưa từng được cùng chồng đón giao thừa sang canh.
Bách Thần không phục cũng không muốn chịu phục, hôm nay hắn chộp được đằng chuôi của Bách Hạo rồi, chỉ chờ lật đổ hắn ta hoàn toàn. Hắn nhất định sẽ thắng.
Bách Thần ôm bả vai mẹ mình, dịu dàng nói: "Mẹ, đợi đến sang năm là ba có thể đón giao thừa với mẹ rồi."
"Có các con bên mẹ là mẹ đã rất thỏa mãn rồi."
Cây mỗi hoa mỗi quả nhà mỗi người mỗi cảnh, lúc này ai cũng không biết điểm cuối của mình ở đâu.