Edit: Ha Phuong
"Cái gì, Hà Minh Châu đánh Thiện Thiện?" Lạc Ngạn đang chuẩn bị cùng Bách Thần ai về nhà nấy tìm mẹ của mình thì nghe Bách Thần nói về việc xảy ra giữa Hà Minh Châu và Thu Tử Thiện.
Ánh mắt không tốt của Lạc Ngạn khiến trong nội tâm Bách Thần run lên, hắn vội vàng giải thích: "Tuy Hà Minh Châu giờ đã là người phụ nữ của ba tôi nhưng cậu phải hiểu rằng tôi và cô ta không thể có cùng một lập trường."
"Cô ta tìm được núi dựa tốt đấy," Lạc Ngạn chỉ nói nửa câu, tuy anh không nói ra miệng nhưng Bách Thần cũng nghe được ý tứ. Tìm được núi dựa tốt, cho nên bây giờ cũng dám đánh Thiện Thiện.
Lạc Ngạn chưa bao giờ để hai mẹ con Hà Minh Châu này ở trong mắt, nếu quả thật để anh định nghĩa về hai mẹ con này thì đó chỉ là đồ chơi giải sầu của Thu Tử Thiện mà thôi.
Cũng chính vì chưa bao giờ xem trọng hai mẹ con này nên Lạc Ngạn hoàn toàn không nghĩ tới ả đàn bà đó lại dám đánh Thu Tử Thiện. Lúc vừa nghe được tin tức này, Lạc Ngạn gần như muốn hoài nghi lỗ tai của mình. Tuy anh không chủ động hỏi về chuyện Thu gia, nhưng Lạc Ngạn cũng hiểu ít nhiều về chuyện phong lưu của ông Thu Vĩ Toàn bên đó.
Nông trang vốn dĩ xanh biếc nhưng do mùa đông phủ xuống, bốn phía biến thành trơ trọi nhìn không sót một cái gì, Lạc Ngạn ngẩng đầu nhìn lướt qua tường viện thấy Tự Miếu ngói đỏ tường vàng cách đó không xa.
"Tôi sẽ trở về Vân Đô, Triệu Tam này giao cho cậu," Lạc Ngạn không tiếp tục thảo luận vấn đề này ở đây nữa.
Bách Thần đang muốn nhân cơ hội lôi kéo anh cũng nhất thời thu miệng lại, Bách gia ai cũng biết bà mẹ Tư này là Bách Hạo giới thiệu cho Bách Nhậm Tân. Gần như tất cả mọi người trong Bách gia đều coi Tứ phòng và Đại phòng là một nhóm. Bách Thần ra đời ở chi thứ hai, hắn bất đồng với đứa trẻ ra đời từ Bà cả xuất thân hào môn, mẹ của hắn chẳng qua là một cô gái từ nghèo trong huyện thành nhỏ ra ngoài, nếu không phải lúc làm nhân viên phục vụ vô tình gặp được Bách Nhậm Tân thì e rằng bây giờ bà ấy cũng chỉ là một người phụ nữ trung niên có cuộc sống nghèo túng.
So sánh với người khác mang theo ánh mắt khinh bỉ, Bách Thần lại cảm thấy vô cùng may mắn vì lựa chọn của mẹ mình.
"Lạc Ngạn, so sánh với ả Hà Minh Châu đó, tôi sẵn lòng cùng cậu hợp tác," nghĩ tới nghĩ lui Bách Thần vẫn nói ra suy nghĩ của mình.
Lạc Ngạn cũng không lên tiếng, bởi vì lúc này anh vô cùng muốn trở lại Vân Đô. Thời gian Lạc Ngạn và Thu Tử Thiện ở bên nhau cũng không ngắn, làm sao không hiểu tính tình của cô, theo lý thuyết cô tuyệt đối là kiểu người không ăn mệt vào thân. Huống chi chuyện này không chỉ riêng là thua thiệt, mà trong mắt Thiện Thiện đây chính là một nỗi nhục lớn lao của cô.
--- --------
Sau Tết Nguyên Đán là gần tới cuộc thi cuối kỳ. Đây là kì thi đầu tiên sau khi Thu Tử Thiện vào đại học, nhưng hồi tưởng lại ở học kì này những kiến thức mà cô được học có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Nhưng ngẫm lại học kì này của cô trôi qua cực kỳ phong phú, đầu tiên là cùng bạn trai đi du lịch lại bị rơi xuống vách núi thiếu chút nữa đi đời nhà ma, tiếp theo là cha của bạn trai gặp nạn qua đời, sau đó nữa là cô còn bị bắt cóc. Sau sau đó là một đường xui xẻo, vốn công ty đang thuận lợi phát triển đi lên nhưng bởi vì nghệ sĩ dưới cờ xảy ra gièm pha khiến cổ phiếu rớt giá, thậm chí đến mức cô suýt không giữ được chức vụ của mình trong công ty.
"Bạch Phú Mỹ, bây giờ mình thật sự có cảm giác sống không còn gì luyến tiếc," Thu Tử Thiện xuyên thấu qua cửa sổ sát đất nhìn phía chân trời xa xôi, ánh mặt trời giữa trưa xuyên thấu qua thủy tinh chiếu xạ trên người cô.
Bạch Phú Mỹ vẫn đang vùi đầu trong máy vi tính viết chữ nghe vậy ngẩng đầu lên cười lạnh, cô nàng tiện tay lấy điện thoại bàn rút ra ném trên người cô xong lãnh khốc nói: "Vậy mời cậu trước khi chết đem phần tài liệu học tập in xong đã. Đây là tài liệu chuyên ngành của cậu cho đợt thi cuối kì này, cậu nhất định phải xem xong hết đống này, lúc đó cậu sẽ thật sự cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc."
Thu Tử Thiện cầm tài liệu bị ném trước mặt mình lên, lập tức mặt mày hớn hở đứng lên, sau đó hưng phấn nói: "Bạch Phú Mỹ, mình biết ngay cậu sẽ không bỏ mặc mình mà. Vậy thôi cậu giúp mình sửa sang lại tài liệu môn Quản Lý học luôn được không, nha?"
"Có phải cậu muốn bức chết mình không, không muốn động vào cái gì cả hả," Bạch Phú Mỹ nóng nảy nói.
Phải nói trong việc học tập, Bạch Phú Mỹ chưa từng nghĩ tới mình cũng sẽ có một ngày gặp chuyện thì lại ôm chân phật này. May mắn là cách cuộc thi còn có một tuần thời gian, cô có thể ôm đồm thêm một chút.
Cô nàng và Thu Tử Thiện không giống nhau, Thu Tử Thiện là cao tầng, dù cô thiên vị ai cũng sẽ không có người dám ý kiến. Nhưng cô nàng vào công ty là trải qua phỏng vấn tuyển chọn, sau đó lại dựa vào Thu Tử Thiện nên sau khi khai giảng đại học vẫn được tiếp tục lưu lại công ty. Nếu cô nàng lại lười biếng thì dù người khác không nghị luận thì bản thân cô cũng không có mặt mũi ở lại trong công ty.
Do đó phần lớn thời gian của cô cũng dâng hiến trên công tác, đợi tới lúc cô quay đầu lại mới phát hiện thời gian thi cuối kỳ đã áp tới gần cmnr.
"Bạch Phú Mỹ, người ta đều nói học đại học mà không nợ môn thì không có gì vui nên cậu cũng đừng quá khẩn trương, cùng lắm thì thi lại chứ có sao đâu.
"Cậu nói nghe nhẹ nhõm nhỉ, cậu nhất định phải ôn bài đi, cũng đừng để mình giúp cậu sửa sang lại tài liệu, ráng thi đậu dùm tôi cái," Bạch Phú Mỹ vừa tra xét bài thi vừa đánh chữ, lúc nói chuyện vẫn không quên cầm bút note lại trên giấy A, sức mạnh bận rộn này thật đúng là làm cho người ta hâm mộ.
Thu Tử Thiện không để ý đến cô nàng mà chỉ tiếp tục nằm xuống ghế bành, ghế bành bằng trúc này cô chọn cả tháng mới mua được, chỉ số thoải mái tuyệt đối không phụ lòng một tháng mất công tìm kiếm này.
Cô nhàn nhã nói: "Tôi cũng chả để ý, đến lúc đó mang theo mấy cái phao này chẳng lẽ không thi được điểm hay sao?"
Không thể không thừa nhận, so với việc học nặng nề và căng thẳng của cấp trung học thì đại học nhất định là thiên đường của nhân gian. Nhưng thiên đường nhân gian này cũng có khoảnh khắc địa ngục, đó chính là kì thi mỗi cuối học kỳ.
"Năm nay mùa đông thật là lạnh quá, tôi rất muốn đi nghỉ phép." Khi Thu Tử Thiện gối lên ánh mặt trời thong thả nói ra câu này thì ánh mắt Bạch Phú Mỹ nhìn cô tràn đầy ‘thù hận ’.
"Muốn đi đâu nghỉ phép? Maldives hay là Hawai, hoặc là chúng ta đi Thụy Sĩ trượt tuyết?" Một giọng nam dịu dàng từ cửa vang lên, Thu Tử Thiện quay đầu lại xong nở nụ cười toe.
Thu Tử Thiện giơ ngón trỏ lên làm động tác ngoắc ngoắc tay với Lạc Ngạn, đợi anh mới vừa đến gần thì cô giống như bạch tuộc nhảy lên quặp eo của anh.
"A Ngạn, em sắp chết rồi, trường em sắp thi cuối kỳ rồi."
Cô chưa kịp oán trách xong thì Lạc Ngạn đã thuận thế bế cô lên rồi ngồi xuống ghế sa lon bên cạnh, Thu Tử Thiện ngồi trên đùi anh. Vì vậy Thu tiểu thư vừa trải qua lớp mười hai bắt đầu kể lể các chương trình đào tạo và các kì thi vô nhân đạo của cấp bậc đại học.
"Có ông thầy tên Mark kia lên lớp tiết nào cũng điểm danh, nếu không có chủ nhiệm lớp em giúp em nói chuyện thì chắc em bị cấm thi môn ổng rồi."
"Còn có cái ông thầy dậy số học cũng vậy, mỗi tiết khóa đều cho cả đống bài tập, còn mệt Bạch Phú Mỹ giúp em làm. Bằng không môn này cũng tiêu rồi."
Lạc Ngạn không lên tiếng chỉ đưa tay lên ôm cô, lặng yên nghe cô oán trách than thở.
Bạch Phú Mỹ ngồi một bên ý đồ nghiêm túc học tập, không dám chuyển mắt qua bên cạnh, chỉ sợ bị đau mắt hột.
Tuy Lạc Ngạn không có mặt lúc Hà Minh Châu đánh Thu Tử Thiện trên cuộc họp hội đồng quản trị ngày đó, nhưng sau khi trở về vô luận là cô nàng hay là Thu Tử Hàn cũng đều bị mắng chửi một trận. Mà tội danh chính là không thể bảo vệ tốt Thu Tử Thiện, để cho loại người như Hà Minh Châu đánh cô.
Tuy Bạch Phú Mỹ không hiểu trong lòng Lạc Ngạn thì Hà Minh Châu đến tột cùng là loại người gì, nhưng cô nàng lại có thể tinh tường cảm thấy lần này Hà Minh Châu nhất định sẽ không được sống yên.
Thu Tử Thiện thuộc về dạng tính tình yếu ớt nhưng lòng tự ái của cô lại quá mức cường hãn. Cô có thể bởi chút chuyện nhỏ mà làm nũng pha trò cùng Lạc Ngạn, thế nhưng khi chạm đến lòng tự ái của mình thì cô lại chỉ biết ngậm miệng không nói. Thu Tử Thiện vốn mẫn cảm về chuyện có liên quan đến Hà Minh Châu nên cô sẽ không chủ động nói tới bất kỳ chuyện gì về Hà Minh Châu với Lạc Ngạn.
Vì vậy cô không thể nào nói cho Lạc Ngạn biết mình bị Hà Minh Châu đánh. Lúc trước Bạch Phú Mỹ có hơi nhắc tới một chút đã bị Thu Tử Thiện phát giận thật lớn.
Cho nên Bạch Phú Mỹ sâu sắc cảm thấy hôm nay Lạc Ngạn không nói gì thật ra trông rất nguy hiểm.
"Tiểu Bạch so với em còn bận hơn, đồng dạng đều đang sắp xếp tài liêu, sao em có thể nhõng nhẽo như vậy hả," Lạc Ngạn buồn cười nghe Thu Tử Thiện oán trách cô phải thi tận môn trong kì thi lần này.
Thu Tử Thiện bĩu môi: "Vậy nếu em thi cuối kỳ tốt, anh có phần thưởng gì cho em không?"
"Đi thi thì phải thi tốt chứ, chẳng lẽ anh không có gì thưởng thì em sẽ chuẩn bị nợ môn hay sao?" Lạc Ngạn đưa tay tóm bàn tay vẫn đang làm loạn của cô, sử dụng ánh mắt cảnh cáo cô.
Do Thu Tử Thiện đưa lưng về phía Bạch Phú Mỹ nên Bạch Phú Mỹ sau lưng anh vẫn sẽ không nhìn thấy, từ lúc cô ngồi trên đùi Lạc Ngạn liền bắt đầu vươn tay vào trong áo sơ mi Lạc Ngạn. Cho tới nay, trong lòng Thu Tử Thiện yên lặng cảm thấy có phải mình đã mắc chứng đói khát làn da của Lạc Ngạn không nữa.
Mỗi lần chỉ cần ở bên Lạc Ngạn, cô đều muốn sờ anh, hơn nữa còn muốn đưa tay vào trong quần áo anh sờ sờ. Nghĩ tới đây Thu Tử Thiện rất muốn che mặt mình, đáy lòng than một tiếng mình thật đúng là một sắc nữ mà.
Lạc Ngạn cũng đã nhận ra Thu Tử Thiện có thói quen này, lúc đó anh còn cảm thấy thật vui vẻ, nhưng lúc trước cô đưa tay sờ mình cũng là khi chỉ có hai người ở cùng nhau. Lạc Ngạn không ngờ trước mặt bạn của mình mà con nhóc này cũng dám như vậy.
"Không phải anh đã thưởng cho em," lúc nói những lời này Lạc Ngạn còn đặc biệt đến gần bên tai cô nói.
Thu Tử Thiện cũng mặc kệ, mấy ngày qua cô không có lấy một ngày thả lỏng tâm tình. Cô thật sự muốn buông lỏng mình một chút, cô đã sớm nghĩ chờ cuộc thi kết thúc nhất định phải quấn Lạc Ngạn bắt anh đưa mình đi chơi.
"Vậy anh có thể đồng ý một chuyện khác nữa với em không," Thu Tử Thiện nắm ống tay áo của anh làm nũng nói.
Lạc Ngạn đưa tay vén mấy sợi tóc trên trán cô ra sau tai, buồn cười hỏi: "Em muốn đi đâu chơi?"
"Em muốn đi Italy chơi, đi dạo phố ở Milan sau đó đi San Siro xem cuộc so tài bóng đá, đúng rồi, em còn muốn ăn mì Ý chính gốc." Thu Tử Thiện đã sớm suy nghĩ xong đi chỗ nào, chỉ là vẫn không có người theo cô thôi. Hôm nay có bạn trai, có sẵn ví tiền và cu li bày trước mặt, nếu cô không dùng thì quả thật là đứa ngốc.
"Có thể."
"Sau đó sẽ đi Copenhagen nha?"
"Được thôi."
"Sau đó chuyển sang đi Thụy Sĩ trượt tuyết hen?"
"Không tệ."
Bạch Phú Mỹ vừa xem tài liệu vừa ghi chép, trong lòng lệ rơi đầy mặt, nhòm hai đứa Tư Bản Chủ Nghĩa độc ác kia, khó trách người ta muốn đánh đổ giai cấp tư sản.
"Vậy khi nào chúng ta xuất phát vậy anh," Thu Tử Thiện lại có chút xấu hổ, cô dừng một chút rồi nói: "Có thể làm trễ nãi công việc của anh không?"
Bạch Phú Mỹ vừa nặng nề gõ bàn phím, trong lòng lại nặng nề buông xuống định nghĩa: dối trá.
Lạc Ngạn cũng nở nụ cười nói: "Em muốn anh giúp em về khoản vé máy bay hả? Chẳng qua anh cảm thấy em nên chờ thành tích cuộc thi ra rồi hẵng nói."
Thu Tử Thiện vừa nghiêng đầu: "Cái gì em? Chẳng lẽ không phải là chúng ta sao?"
Lạc Ngạn không nhìn hành động khoe mẽ của Thu tiểu thư, giả ngu nói: "Không phải em nói em muốn đi Italy, em muốn ăn mỳ Ý sao. Dù sao anh không nghĩ rằng mình sẽ vượt qua đại dương chỉ để ăn một chén mì."
"Xì", coi như Bạch Phú Mỹ hết sức nhẫn nại cũng không thể chịu được nữa mà bật cười, cô nàng gấn như là cười bò lên bàn.
"Cậu câm miệng." Thu Tử Thiện thẹn quá thành giận liếc xéo cô nàng một cái, trong mắt hận không được bay ra dao găm.
Nhưng khi đảo mắt nhìn Lạc Ngạn lại cảm thấy rất uất ức. Cô méo miệng hỏi: "Tại sao, vừa rồi anh còn nói được mà, sao trong nháy mắt anh lại muốn nuốt lời rồi."
Lạc tiên sinh xưa nay nói một không hai lần này bắt đầu giở trò vô lại, đặc biệt kiêu ngạo nói: "Em chỉ khăng khăng nói em phải đi đến đó, em phải ăn món đó, anh đương nhiên đồng ý. Em lại không nói đến chúng ta, dĩ nhiên chỉ có một mình em chứ mấy."
Thu Tử Thiện lần này trợn trọn mắt, có cần phải ngây thơ như vậy không hả.
"Tôi nghe không nổi nữa, hai người thắng rồi. Tôi xuống dưới lầu tìm một chút đồ ăn," cái bóng đèn W Bạch Phú Mỹ còn đang cố gắng làm bộ học tập cuối cùng vẫn còn bị đối thoại ngây thơ của hai con người hạ gục.
"Tình yêu à, rót dùm mình ly nước lên nha," Thu Tử Thiện mới vừa rồi còn bắt người ta câm miệng trong nháy mắt thay đổi sắc mặt. Nhưng Bạch Phú Mỹ cũng khó có khi không chấp nhặt với cô, tội gì đâu.
"Anh còn chưa nói phải làm thế nào anh mới đồng ý đi Ý với em," không đợi Bạch Phú Mỹ rời đi, Thu Tử Thiện lại bắt đầu quấn Lạc Ngạn.
Đúng ra thời gian này Lạc Ngạn nên ở công ty, giờ đến Thu gia tự nhiên cũng có nguyên nhân. Cho nên dưới sự nghiêm túc năn nỉ của Thu Tử Thiện, anh mới miễn cưỡng nói: "Tối nay em tham gia bữa tiệc tối với anh, anh sẽ suy nghĩ một chút?"
Thu Tử Thiện Còn không biết mình rơi vào trong cạm bẫy, lập tức mặt mày hớn hở hỏi: "Em cùng anh tham gia tiệc xong anh sẽ đi với em sao?"
"Suy nghĩ một chút."
"Còn suy nghĩ cái gì nữa, nhất định phải đi, có được không anh, tình yêu ơi."
"Em rốt cuộc có mấy tình yêu?"
"Dĩ nhiên chỉ một mình anh thôi."
"Nhưng vừa rồi em còn gọi Tiểu Bạch là tình yêu đấy."
Thu Tử Thiện: "........."