Đã Cưỡi Là Phải Cưỡi Đến Nơi Đến Chốn

chương 30

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Trần Huyền Vũ

Beta: Rika Nguyen

“Theo lời các người nói thì hôm nay sẽ có hai đại soái ca đến đây.” Giản Lân Nhi và Hầu Tranh vừa mới bước đến phía sau nhà tắm, chợt nghe thấy tiếng cô chim sẻ nhỏ hào hứng gào lên bằng cổ họng, trong giọng nói kia chứa đựng đầy sự hưng phấn, làm như là hai soái ca kia chính là vì cô ấy mà đến.

Thanh âm vừa to lại còn lên giọng “Thật đấy, nếu không chúng ta cùng đi xem”

“Không được, liên trưởng nói hôm nay ai chạy loạn mà không có sự đồng ý, phải lặn xuống nước năm mươi mét.”

“Năm mươi mét? Không phải chỉ là hai người đàn ông sao, năm mươi mét muốn lấy mạng luôn a…”

Giản Lân Nhi và Hầu Tranh hai người liếc nhau một cái, cởi quần áo rồi đi vào.

“Tiểu Kỳ Lân, tắm cho nhanh nhanh lên, lát nữa chị đây dẫn em đi ngắm trai đẹp.”

Trong nhà tắm, hơi nước bao quanh, mới đi vào mặt đã bị hun đỏ, nhất là cái người phụ nữ không mặc gì kia thấy Lân Nhi hai má hồng hồng, bắt đầu trêu ghẹo.

“Ôi, Tiểu Kỳ Lân của chúng ta còn rất “ngây thơ”, đừng dạy hư đứa trẻ này chứ.”

Giản Lân Nhi lóng ngóng, nếu biết mình chẳng còn “ngây thơ” từ một năm trước, hơn nữa còn bị lăn qua lăn lại N lần, cái nhóm người này liệu sẽ có biểu tình gì, nhất thời không thể tưởng tượng ra. Giản Lân Nhi lại không thể kiềm chế nhớ tới Dịch Nam Phong rồi.

Người đàn ông này quả thật một năm không hề xuất hiện, không biết tình cảnh hai người gặp mặt sẽ như thế nào, Giản Lân Nhi lắc đầu, ha, người ta thì ở thủ đô, mình lại ở một cái xó nhỏ như vậy, chạm mặt nhau thật đúng là so với gặp một chuyện cẩu huyết tỷ lệ lớn hơn không được bao nhiêu.

“Tiểu quái vật, em nói cho chị biết, có phải em đã từng thưởng thức qua mùi vị đàn ông rồi đúng không ?” Hầu Tranh bên cạnh như nhìn thấu tất cả.

Giản Lân Nhi kinh ngạc, ánh mắt trừng to nhìn Hầu Tranh, cái này làm sao mà chị ấy biết được?

“Nếu chưa từng qua tay đàn ông, mấy nơi này nọ của cơ thể làm sao có thể lớn như vậy?”

Giản Lân Nhi nhanh chóng xoay người tránh bàn tay Hầu Tranh đang vươn tới, cúi đầu nhìn ngực mình, khá đẹp, nhìn lại những người khác, đúng thật là của mình lớn hơn, chẳng lẽ thật sự cái này cùng với vấn đề kia có liên quan đến nhau?

Thử chạm vào chỗ đầy đặn này một cái, tay run run vội vàng buông ra, cô ra vẻ trấn định tiếp tục tắm. Hầu Tranh ở bên cạnh nhìn dáng người Lân Nhi mà hâm mộ không thôi, người ta nói tuổi trẻ chính là cái gì cũng tốt, làn da mịn màng , chỗ nào ra chỗ nấy, đều không hề ăn bớt ăn xén nguyên liệu, rất đầy đặn, người ta nơi này nơi kia lớn như vậy, chắc cũng không chịu sức hút của trái đất đâu, chính xác phải gọi là nhũ, phong, mông, kiều a.

Kỳ thật Lân Nhi nhìn xa không đẹp như vậy, nhưng nhìn là thẳng thì dáng người rất tốt, rất yêu kiều so với những người khác, đương nhiên là khiến người ta hâm mộ rồi.

Ngồi vuốt tóc, Giản Lân Nhi nuốt nuốt nước miếng, từ căn tin truyền đến mùi thơm mê người khiến Giản Lân Nhi đứng ngồi không yên.

“Chị Tranh, em muốn đi…” cô tất nhiên muốn xông vào căn tin, Giản Lân Nhi thì thầm với Hầu Tranh nói “Chị có đi không?”

Hầu Tranh nhìn quanh xem có ai chú ý hai người không, gật gật đầu, vòng ra đường phía trước, lại vòng tiếp từ phía sau phòng bày đồ ăn sáng đi qua, lúc này Dịch Nam Phong đang đứng ở phía trước cửa phòng, ngồi nghiên cứu một đôi giày của Giản Lân Nhi.

Phía trước chỗ này là phòng ở, đầu bên kia là căn tin, đầu còn lại là văn phòng, cũng chính vào lúc Dịch Nam Phong vừa mới bắt đầu sang tòa bên này, trong căn tin thò ra hai cái đầu lén lút nhìn quanh như hai tên trộm đi giật lùi.

Hai người vừa quan sát, mắt thấy cửa căn tin chỉ còn vài bước là có thể đi vào, đúng lúc này tiếng Ngưu Bảo Nhi vang lên.

“Tôi nói anh ngồi im một chỗ thì có chết gì đâu, người anh muốn tìm không có ở đây, anh rốt cuộc muốn gì mới chịu đi đây!”

Giản Lân Nhi và Hầu Tranh đồng thời cứng đờ, ở trong mắt đối phương nhìn thấy tai vạ sắp đến tới nơi rồi, cúi gập thắt lưng, thấp cổ xuống, từng bước lùi về sau.

Phía sau Ngưu Bảo Nhi mới vừa bước ra khỏi văn phòng, ánh mắt tùy ý đảo qua, Giản Lân Nhi thấy mặt liên trưởng trầm xuống, trong lòng âm thầm kêu khổ, cô không hề phát hiện Dịch Nam Phong đã chuẩn bị đứng lên.

Thu hồi ánh mắt, Ngưu Bảo Nhi không để ý tới hai người kia, vẫn quay qua chỗ Dịch Nam Phong. Lúc này Dịch Nam Phong trong tay cầm theo hai chiếc giày đang định xoay người vào nhà, đột nhiên phát hiện hướng mười một giờ có tiếng gì đó, sau đó đồng tử anh liền chuyển thâm trầm.

Giản Lân Nhi vẫn còn duy trì động tác buồn cười kia, thấy vậy đành chậm rãi nhún vai, đứng thẳng. Hầu Tranh cách đó vài mét không nhìn rõ động tác của Lân Nhi.

Nhìn chằm chằm vào Dịch Nam Phong, mặt người kia không chút thay đổi, Giản Lân Nhi như trước vẫn không nhúc nhích, thời gian lúc này như ngưng lại. Rất muốn nói lời gì đó, hoặc là xả hết buồn bực ra, nhưng khi đôi môi mấp máy, Giản Lân Nhi phát hiện cơ thể mình không nghe cô chỉ huy.

Nếu như nói ấn tượng đầu tiên khi nhìn thấy người này, người ta thường vì khí thế diện mạo mà xem nhẹ sự sắc sảo trong lời nói của anh, người này trên người phải tập trung bao nhiêu sức hút mới có thể đạt tới cảnh giới như vậy. Một năm không gặp, Giản Lân Nhi nhận ra chỉ đứng cách nhau mười thước mà như có chút xa lạ, bởi vì người đàn ông này làm như không thấy gì, cái gì cũng không làm nhưng trên người luôn có một loại khí chất trời sinh, đứng bất động mà như trung tâm của tất cả.

“Đứng ở đó làm gì? !” Ngưu Bảo Nhi lúc này thật không biết nói gì cho phải, cách mười thước đôi nam nữ kia không coi ai ra gì, hiện tại đã nháo loạn đến mức nào khiến cô bất đắc dĩ phải lớn tiếng quát như vậy mà vẫn si ngốc đứng đó không cả nhúc nhích. Ngưu Bảo Nhi thật sự có dự cảm không lành.

Dịch Nam Phong vẫn im lặng, Giản Lân Nhi bất giác cắn môi dưới, xoay người chạy như điên. Gió xẹt qua người Hầu Tranh, đến cả cô cũng thấy bồn chồn.

Lao ngay vào ký túc xá, chui thẳng lên giường, Giản Lân Nhi cảm thấy tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, hay là nằm mơ, không phải nói không bao giờ gặp lại nhau nữa sao?

Không được, rốt cuộc ngồi không yên, Giản Lân Nhi xốc áo chạy ra cửa, Hầu Tranh còn chưa vào đến cửa thấy vậy khó hiểu nhìn Giản Lân Nhi đang chạy như điên kêu lên “Này , tiểu Kỳ Lân, đi đâu thế, này …”

Hầu Tranh nhìn Giản Lân Nhi chả hiểu sao lại chạy hướng cổng chính, vội vàng theo sau. “Tiểu Kỳ Lân, em…”

Bên tai gió tạt “Vù vù”, đích đến của Giản Lân Nhi là bờ biển, một năm rồi, chỉ có ngâm mình chôn ngập dưới nước đầu óc mới không loạn tưởng, bởi vì dưỡng khí đều dùng để duy trì sinh mệnh nên sẽ không có cơ hội miên man suy nghĩ.

“Ùm…” Một người mạnh bạo nhảy vào trong nước biển, đầu óc nóng bừng chậm rãi hạ nhiệt độ, đợi cho đến lúc Hầu Tranh tới, làm sao còn nhìn thấy hình bóng Giản Lân Nhi, cô vội cởi giày nhảy xuống chậm lặn sâu, căn khoảng độ sâu hai mươi mét vẫn không thấy Giản Lân Nhi, Hầu Tranh rất lo lắng.

“Muốn chết cũng không nên chết kiểu này chứ, lặn gì mà tới tận ba mươi lăm mét ! !” Lau đi nước trên mặt, Hầu Tranh mở miệng quát tháo cô gái nằm ở trên bờ cát.

Giản Lân vẫn không nhúc nhích.

Tim Hầu Tranh lúc nãy như muốn nhảy ra ngoài rồi, Giản Lân Nhi giống như không muốn sống vẫn tiếp tục lặn, nếu không kéo cô ấy lên, phỏng chừng vài phút sau chỉ có thể vớt xác.

Nhìn tiểu quái vật như vậy cô thật không quen, Hầu Tranh ngồi xổm xuống: “Tiểu Kỳ Lân, làm sao vậy?”

Lỗ tai Giản Lân Nhi còn đang “Ong ong”, người ta nói lặn xuống nước biển quá sâu, áp suất quá lớn, nếu chưa từng trải qua khóa huấn luyện người thường quả thật không dám thử.

Tròng mắt giật giật, Giản Lân Nhi tạm thời nói không nên lời, Hầu Tranh thấy Lân Nhi im lặng thì quyết định đi về trước rồi nói sau, khiêng cái người này lên rồi mang thẳng hướng doanh trại mà đi.

“Ăn cơm!” Lần này tốc độ tập hợp so với trước đây nhanh hơn rất nhiều, mỗi người trên mặt đều mang theo vẻ hưng phấn bí ẩn, tuy nhiên ai nấy đều giả bộ bình tĩnh.

Giản Lân Nhi đứng ở đội ngũ phía cuối, cúi đầu vào căn tin, chọn vị trí gần cửa ngồi xuống, lúc ăn không hề ngẩng đầu lên chỉ cắm mặt vào bát cơm. Sau khu vực của nữ là đến khu bàn tròn lớn, trên chiếc bàn đó có hai người đàn ông đang ngồi nhưng ngay cả động đũa cũng rất ít, Giản Lân Nhi im lặng nhìn động tác đó thấy có phần chói mắt.

“Ăn no đi, sau đó đi ra ngoài!” Hầu Tranh liếc mắt thấy cô chỉ ăn mỗi chén cơm không, miếng thịt bò trước mặt không hề dịch chuyển, cô chỉ biết há hốc mồm nhìn tiểu quái vật buông đũa bước ra ngoài.

Ăn rất ít cơm, lại hít từng đợt không khí lạnh nên Lân Nhi thấy hoa mắt.

Có một người lại đi ra ngoài, Hầu Tranh tập trung nhìn thì thấy bàn tròn lớn bây giờ chỉ có một người đàn ông.

Cúi đầu, Giản Lân Nhi bước ra ngoài cửa, ở “Xích Luyện” cũng không có quy định không có giấy thông hành thì không thể ra khỏi cổng chính, bởi vì tùy lúc đều sẽ có người ra ngoài huấn luyện. Càng chạy càng nhanh, Giản Lân Nhi bắt đầu chán ghét chính mình lúc này. Thấy Dịch Nam Phong, ý niệm đầu tiên tràn ngập trong đầu óc cô chính là tránh né.

Phía sau có tiếng bước chân, Giản Lân Nhi tưởng là Hầu Tranh nên tạm thời không để ý tới, chuyển hướng sang sân huấn luyện, tựa vào một gốc cây liễu, nhìn mặt trời đang lặn dần xuống lòng biển.

Đột nhiên, trước mắt tối sầm lại, thân thể bị kéo mạnh khiến Giản Lân Nhi theo phản xạ đẩy ra nhưng hai cánh tay lập tức bị nắm lấy, Giản Lân Nhi ngẩng đầu, bắt gặp một đôi sâu thẳm. Hô hấp đột nhiên dồn dập, hai người ánh mắt giao nhau, không ai lên tiếng.

Sau một lúc lâu tinh tế quan sát Dịch Nam Phong, Giản Lân Nhi chủ động vịn gáy Dịch Nam Phong xuống, đưa miệng lên. Bốn phiến môi chạm nhau, ánh mắt Dịch Nam Phong càng thêm sâu, lập tức tăng lực mạnh hơn so với Giản Lân Nhi mà cắn cắn, toàn bộ thân thể ngả về phía trước, hận toàn thân không thể cảm thụ hết cảm giác tuyệt vời này.

Hai người hôn nhau, ai cũng mê mẩn , càng lúc hăng say, đầu lưỡi Giản Lân Nhi trườn lên môi Dịch Nam Phong còn không ngại liếm đầu lưỡi, chặt chẽ hấp trụ mà uyển chuyển, “ực” nuốt xuống nước miếng.

Rốt cục đến lúc buông ra, cả hai người đều thở phì phò, trán tỳ vào trán, Dịch Nam Phong hơi cúi xuống nhìn cái miệng nhỏ nhắn có chút sưng đỏ.

“Sao lại đen đi nhiều như vậy?” Thanh âm khàn khàn, tăng thêm chút gợi cảm.

“Anh thấy em vì sao mặt không chút biểu tình gì, làm hại em …” trong ánh mắt Giản Lân Nhi ngân ngấn nước.

Dịch Nam Phong cười nhẹ “Làm hại em như thế nào?” Miệng vẫn là giảo hoạt như thế, nói chuyện lúc nào cũng không buông tha người khác.

Giản Lân Nhi chép miệng, thôi, còn kể lể làm cái gì nữa.

Một lần nữa hé miệng, đầu lưỡi Dịch Nam Phong lại đi vào, lúc này không gấp gáp như ban nãy mà chậm rãi , một tấc một tấc liếm, Giản Lân Nhi cảm giác như đầu lưỡi Dịch Nam Phong như đi sâu vào trong cổ họng mình, cả người run run không kìm lòng được phát ra một tiếng rên nhẹ, Dịch Nam Phong dừng một chút rồi lại siết chặt Lân Nhi.

Vốn đang mặc quần áo quân dụng, rộng thùng thình thực tiện lợi cho bàn tay to lớn của Dịch Nam Phong tiến vào, “Không mặc nội y sao?” chạm vào da thịt mềm mại làm cho lông mi Dịch Nam Phong dương lên ngạc nhiên.

“ưm..” Giản Lân Nhi giương cái miệng nhỏ nhắn không nói nên lời, lúc huấn luyện xong đi tắm rửa, ai còn nhớ phải mặc nội y chứ, bình thường cơm nước xong đều là tập kỹ thuật nhẹ, bởi vì tại nơi huấn luyện toàn phụ nữ, cho nên tắm rửa xong chẳng ai nguyện ý lại tự trói mình vào mấy bộ nội y chật hẹp ấy cả. Giản Lân Nhi chịu ảnh hưởng của mọi người, cũng bắt đầu như vậy.

“Lần sau nhớ phải mặc vào.” Dịch Nam Phong thấy trong căn tin có bóng dáng mấy người đàn ông, nơi này cũng không phải tất cả đều là phụ nữ.

Ngón tay anh lần vào xoa bóp xung quanh nhưng không dám chạm vào đỉnh nhọn, mặt Giản Lân Nhi mặt bắt đầu đỏ lên, ngực như có lửa bắt đầu thiêu cháy.

Giản Lân Nhi cảm thấy xấu hổ khi phát hiện bản thân thực sự khao khát Dịch Nam Phong. Tay bắt đầu sờ soạng , cách một lớp quần áo, Giản Lân Nhi cởi nút áo quân phục của Dịch Nam Phong, cái tay nhỏ bé trườn vào.

Rốt cục cũng sờ được bộ ngực dày dặn cơ bắp, năm ngón tay mở ra, chậm rãi vuốt ve, miệng thở dường như gấp rút. Cơ bắp cả người Dịch Nam Phong như căng lên, hai tay đều thuôn vào trong quần áo Lân Nhi, nắm lấy hai bên ngực, mềm mại, trắng mịn. Nước bọt trong miệng liên tục tiết ra, môi rơi xuống bên cổ Lân Nhi, hôn lên da thịt màu mật ong.

Hoàng hôn ánh chiều tà yếu ớt chiếu xuống, Dịch Nam Phong một ngụm cắn lại cắn.

Truyện Chữ Hay