Đã Cưỡi Là Phải Cưỡi Đến Nơi Đến Chốn

chương 26: bắn súng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Rika Nguyen

Đây là lần đầu tiên Ngưu liên trưởng nhìn thấy Giản Lân Nhi.

“A, binh sĩ ở đây thật đúng là khắc khổ nha, thật vất vả mới có một ngày nghỉ, thế nhưng vẫn còn luyện tập”. Cô ngồi vào phía đối diện Tô Kham, binh lính xung quanh thấy cô liền chào, sau đó ngồi xuống ăn cơm như một thục nữ, mọi người nhìn thấy một đại mỹ nhân đang nhàn nhã ăn cơm, nhưng lại không để ý tới cái thìa kia xúc cơm thật nhiều tới mức nào nha.

“Sao thế?” Tô Kham cau mày, nhìn cô trêu hoa ghẹo nguyệt, tùy ý hỏi một câu.

“Không có gì, chỉ tình cò nhìn thấy một binh lính mà thôi”

Tô Kham nghe Ngưu Bảo Nhi nói như vậy, cũng không hỏi thêm gì, anh biết khẩu vị của cô, không phải là tân binh thì cô không bao giờ để vào trong mắt.

Ngưu Bảo Nhi tin tưởng rằng, chỉ có tân binh mới vào bộ đội mới có sức khỏe dẻo dai nhất, chứ những người đã làm lính nhiều năm, sớm đã dày dạn kinh nghiệm, cô không huấn luyện được.

Kỳ thật, cô có một thú vui khá ác đó là đem một cô tân binh mới toe cái gì cũng không biết, từ từ huấn luyện, nhào nặn thành một con người hoàn toàn khác.

Cô còn nói, có biết cảm giác này gọi là gì không, là cảm giác thành tựu đó, anh không hiểu đâu! Ngưu Bảo Nhi đã từng hếch cằm lên khiêu khích trước mặt Tô Kham, sau đó kêu gào Tô Kham không có thành tựu gì cả. Kết quả là, đồng chí Ngưu liên trưởng chân đi vòng kiềng mấy ngày.

“Báo cáo”

“Vào đi” Hách hồng ngẩng đầu, thấy người đến là Giản Lân Nhi, thật có chút ngoài ý muốn, bởi vì Lân Nhi rất ít tìm cô.

“Có chuyện gì không?” Hách Hồng đứng dậy rót cho Giản Lân Nhi một ly nước, cô bé này rất tự giác, tự huấn luyện không cần người giám sát, bảo cô đi đá nghiêm chân phút, tuyệt đối cô bé sẽ không đá thành hai mươi chín phẩy chín chín giây. Từ định kiến khi trước, bây giờ Hách Hồng đã nhìn cô thuận mắt hơn rất nhiều. Không phải thấy cô có gia thế mà khen ngợi, thật sự Giản Lân Nhi có khí chất rất tốt, hơn nữa là một cô bé xinh đẹp, nhất định sẽ không yếu ớt như vẻ bề ngoài đâu.

“Liên trưởng, tuần sau có trận bắn súng, tôi muốn tham gia có được không?” Giản Lân Nhi ánh mắt mang theo sự hy vậy, đầy mong chờ nhìn Hách Hồng.

“Chuyện này…” Hách Hồng khó xử, không phải là vì Giản Lân Nhi nằm ngoài biên chế mà không thể tham gia, mà cô sợ Giản Lân Nhi không đủ khả năng tham dự, trận thi đấu này, toàn là những người bắn súng tầm cỡ không thôi.

“Liên trưởng cứ yên tâm, tôi sẽ không làm phụ lòng Liên trưởng đâu” Giản Lân Nhi biết người tham gia thi đấu rất cừ, một người chiến thắng chẳng khác gì toàn doanh chiến thắng, sẽ được cấp trên khen ngợi, ngoài ra còn có chụp ảnh lưu niệm, hơn nữa cô cũng muốn học tập kỹ thuật bắn súng của mọi người. Gia nhập quân đội, ai mà chẳng có lòng hiếu thắng, mọi người trong đơn vị đều không muốn mình là kẻ chiến bại, Giản Lân Nhi biết Hách Hồng cũng đang khó xử.

“Ân, vậy cũng được, đến lúc đó cô hãy cùng với mợi người tham gia tuyển chọn đi” Không tìm được lý do phản đối, Hách Hồng đành phải đồng ý.

“Cảm ơn Liên trưởng” Lân nhi cúi gập người tiêu chuẩn bốn lăm độ.

Bụi đất bay đầy trời, toàn trường đông nghìn ngịt người nhưng cũng rất an tĩnh, chỉ có tiếng hô đồng thanh vang lên theo nhịp mà thôi, hiện tại các binh sĩ đang biểu diễn đấu võ, còn các cô gái đang cố gắng ổn định, chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc đấu sắp tới.

Có một người đến vỗ vai Ngưu Bảo Nhi, cô rất vui, vì hiển nhiên người đến là Tư lệnh viên, cô bồn chồn, chỉ là một trận đấu nhỏ mà sao Tư lệnh viên cũng đến nhỉ? Cô lặng lẽ tới trước mặt Tô Kham “Sao Tư lệnh viên lại đến đây?” Hai người lúc này đang ngồi trước một cái bàn, Tô Kham không nói gì, đưa mắt nhìn Giản Lân Nhi, trong lòng rõ ràn biết nguyên nhân vì sao Tư lệnh viên lại tới, nhưng lời này không thẻ nói ra cho Ngưu Bảo Nhi biết, bằng không lại có chuyện gì đó xảy ra.

Lắc lắc đầu, Tô Kham thực chờ mong biểu hiện của Giản Lân Nhi.

Hít một hơi thật sâu, Giản Lân Nhi hạ súng xuống, xung quanh đang an tĩnh bỗng vang lên những tiếng bốp bốp, mười cái trúng hồng tâm. Mặc dù trước đó cũng có người bắn được mười phát, nhưng đó là người có kinh nghiệm bắn súng lâu năm rồi. Còn Giản Lân Nhi, một gương mặt non nớt như búng ra sữa, từng động tác của cô, nhanh gọn dứt khoát, bắn mười phát liền trúng hồng tâm.

Phía sau có người nhỏ giọng nói cô mới vào bộ đội nửa năm thôi, hơn nữa chỉ mới có mười tám tuổi.Trong lúc nhất thời, những lời bàn tán truyền đi xung quanh, rồi lọt vào tai của Ngưu Bảo Nhi.

Tư lệnh viên, cũng chính là bác hai của Giản Lân Nhi, vẻ mặt tươi cười, vỗ vỗ tay, trên mặt hiện lên sự kiêu ngạo cùng hãnh diện. Ngưu Bảo Nhi híp mắt quan sát Lân nhi, quả nhiên là cô nhóc xinh đẹp mà cô gặp ngoài bãi tập bắn. Giật mình, trên mặt Ngưu Bảo Nhi hiện lên vẻ tươi cười quỷ dị, vỗ vỗ bàn tay, còn lớn tiếng khen hay, một vài vị tai to mặt lớn đã quen thuộc vói tính cách của đại mỹ nhân này, nên cũng không ai nói gì cả.

Đợi cho âm thanh khen ngợi qua đi, Giản Lân Nhi vẫn còn chút mơ hồ, chừng vài giây sau, cô lấy lại tinh thần, giật mình phát hiện toàn bộ mọi người đang hướng mắt nhìn cô, cô nhìn nhìn xung quanh, kinh ngạc, chỉ có một mình cô đứng ngây ngốc tại đây mà thôi.

Bắn súng xong, hạng mục cuối cùng là tháo lắp súng, mục này cô cũng làm rất tốt, quả nhiên, kết quả cuối cùng là cô xếp hạng thứ ba, kết quả thế này cô cũng thật vừa lòng, nếu như cho thêm một chút thời gian nữa, hạng mục tháo lắp súng chắc hẳn cô sẽ làm rất tốt. Nếu như bắn súng cần có thiên phú trời cho, đối với cô chỉ cần có thời gian tập luyện, cho nên cô rất tự tin.

Sau đó, Tư lệnh viên lên tiếng nói mời các binh lính dự thi bắn súng ăn cơm ở căn tin thứ hai. Toàn bộ hội trường to lớn bỗng chốc hô vang, sau đó mọi người tản đi, Lân nhi đang chẩn bị đi tới căn tin, mới vừa đi tới ngã rẽ, liền nghe một giọng nói chua ngoa vang lên sau lưng.

“A, đây không phải là Giản Lân Nhi sao?”

Lân nhi quay đầu lại nhìn, thấy Trương Khiết và một người nữa đang đi tới. Cô thầm mắng trong lòng, nhàm chán, sau đó xoay người bước đi.

“Nha, trình độ này mà cũng đòi thi đấu ha, tôi cũng chưa xem toàn bộ quá trình lựa chọn, nay ở đây còn nhìn thấy cả Tư lệnh viện, không phải là…?” Một trận cười truyền tới, Giản Lân Nhi hít sâu một, sau đó nhanh chóng bước tới trước.

“Ba…” Một tiếng, một cái tát vào mặt Trương Khiết, mấy người xung quanh há hốc miệng, từ trước tới giờ, họ chưa bao giờ thấy Giản Lân Nhi tức giận, lần này thật sự kinh khủng nha.

“Cô dám đánh tôi?” Đưa tay ôm một bên mặt, Trương Khiết không thể tin được, bên cạnh cô còn có cả một đám người, vậy mà Giản Lân Nhi dám đánh mình?”

“Ba…” Lại thêm một cái tát nữa “Lúc này cô đã tin là tôi đánh cô rồi chứ, có muốn xác định lại lần nữa không?” Trên mặt Giản Lân Nhi không có chút cười đùa nào, lạnh lùng hỏi.

Trương Khiết bị đánh đến choáng váng, cả nửa ngày không nói được gì “ Nhớ cho kỹ, có bãn lĩnh thì tìm tôi mà thách đầu, không có thì lặng lẽ mà rút lui, về sau mà tôi còn nghe nói cô nói bậy bạ về người nhà tôi, thì cô tới số rồi đó” Cô cũng không cao hơn Trương Khiết bao nhiêu, nhưng cái khí thế này, làm cho Trương Khiết sợ tới mức phải lùi ra mấy bước.

Giản Lân Nhi nghe tiếng bọn họ đang nói nhỏ xung quanh, liền cố gắng nhịn xuống, những người này dường như đã quên việc cô nhờ mối quan hệ mà vào đây, nhưng hôn nay khi thấy bác hai vào, bọn họ liền bàn tán, nói xấu cô và bác hai. Cô cũng chẳng phải là người hiền lành gì cho cam, nhưng cô đã nhịn rất lâu rồi, không muốn gây xích mích trong tập thể, nhưng hôm nay cô ta nói những lời xúc phạm như thế, quả thật cô hết chịu nổi rồi.

Hội trường rất lớn, mà các cô lại ở trong một khúc cua, xung quanh không có ai, cho dù có vài người đi ngnang qua cũng không để ý có gì bất thường ở chỗ này cả.

Trương Khiết đưa hai tay ôm mặt, nhìn Lân nhi, người ta xuất thân nhà giàu, không thể so sánh với tầng lớp nghèn hèn, tuy Lân nhi tuổi nhỏ, nhưng vẻ mặt lạnh lùng kiêu căng của cô cũng khiến người khác sợ hãi.

“Cô, cô, tôi muốn báo cáo với Liên trưởng, cô dám đánh đồng đội…” Giọng nói the thé, hổn hển của Trương Khiết vang lên. Giản LÂn Nhi vẫn bình tĩnh, nghe câu nói của Trương Khiết, trong lòng bắt đầu thấp thỏm không yên, đầu óc thanh tỉnh, chợt nhớ ra đây là trong quân ngũ, không thể tùy tiện đánh người, nếu làm bậy thì sẽ bị báo cáo lên cấp trên.

Kỳ thật trong quân doanh cũng có những trường hợp ma cũ bắt nạt ma mới, cấp trên biết nếu nhẹ thì cho qua, nặng thì khiển trách một chút, không cho phép lính gây náo loạn tới lãnh đạo.

Đang lúc Lân nhi nghe Trương Khiết gào thét, chợt trong góc, có một bóng người bước ra.

“Khụ khu… đây là chuyện gì nha?” Người vừa bước ra, mọi người đều không biết, chỉ có mình Trương Khiết biết, cô ấy là đại mỹ nhân của quân doanh, là một nhân vật rất tầm cỡ.

Ngưu Bảo Nhi đã xem diễn cả nửa ngày, vốn định chặn Giản Lân Nhi lại nói chuyện, kết quả là bị mấy cô nhóc này kìm chân giữ lại đây. Ngửi được mùi vị của trò hay, Ngưu Bảo Nhi hưng phấn núp trong góc xem kịch, liền nghe được câu đầu tiên mà Trương Khiết nói là có gì gì đó liên quan tới Tư lệnh viên.

Rồi sau đó, bị ăn hai cái tát của Lân nhi, hơn nữa lời nói cũng rất lạnh lùng. Ngưu Bảo Nhi hưng phấn, súy chút nữa đã nhảy ra mà kêu gào “Hay, hay quá!”. Thế nhưng cô đã kiềm chế cảm xúc của mình, đến lúc Giản Lân Nhi im lặng không nói vì Trương Khiết muốn tố cáo, Ngưu Bảo Nhi biết mình nên xuất đầu lộ diện.

“Ngưu liên trưởng, Giản Lân Nhi đánh đồng đội, Liên trưởng xem này” Trương Khiết vừa thấy Ngưu Bảo Nhi, nước mắt chảy xuống, để ý sẽ thấy một cô gái với mái tóc ngắn, da ngăm đen, đang làm bộ dáng lê hoa đái vũ, trong lòng Ngưu Bảo Nhi than thở, nhưng không có hảo cảm tốt với Trương Khiết.

“Ây, không vội, kể cho tôi nghe đầu đuôi câu chuyện đi” Ánh mắt chuyển sang Lân nhi “Cô bé này, nói trước đi” Giản Lân Nhi mím môi không nói, trong lòng kiềm nén sự xúc động lại.

“Cô đánh cô ta?” Ngưu Bảo Nhi hỏi, giọng nói nghiêm túc, Giản Lân Nhi gật gật đầu.

“Không vì mình mà nói vài câu bào chữa ư?”

“Đánh thì đánh, có gì mà phải nói”

Ngưu Bảo Nhi nghiêm túc, mở miệng nói “Ai nha, cô nhóc này, đáng đánh!”

Xoay người lại, đối diện với đám người Trương Khiết “ Chuyện khi nãy tôi đã chứng kiến hết, cô” đưa tay nâng cằm Trương Khiết “Không phục đồng đội hơn mình, có thể quang minh chính đại mà đi thách đấu, còn có, chuyện của Tư lệnh viên khi nào đến phiên cô được bàn tán. Lần sau, các cô mà cho tôi thấy được chuyện tương tự như thế này xảy ra, cô biết tính tình của tôi rồi đấy, hai cái tát này chẳng tính là gì cả.” Ánh mắt đảo qua xung quanh, nói tiếp “ Thôi, tôi đi tìm Hách liên trưởng của các người uống trà đây”.

Mấy người nhóm Trương Khiết trợn tròn mắt, Giản Lân Nhi ngây ngốc, chuyện đi theo hướng như thế này, thật là ngoài dự đoán của mọi người, đây là đang chiếu phim truyền hình TVB ư?

Truyện Chữ Hay