Nếu biết trước tương lai đã là nhà tiên tri, có những việc cũng không như ý nghĩ của mỗi người.
Đã một lần đi theo con đường này thì khó tránh khỏi phạm phải lần hai dẫu biết đường này không thể đi.
Trong phòng làm việc, Tử Phong nhíu chặt chân mày không rõ ý định của ông Hạo Ưng là muốn thực hiện việc gì. Ông ta một mực không hành động anh lại càng có một loại dự cảm xấu.
- Rời đi?
Rất lâu sau, anh cũng chỉ thốt ra hai từ đầy nghi hoặc. Đây chính là tin tức anh bảo K điều tra về ông Hạo Ưng trong thời gian qua. Hầu hết tất cả mọi việc đã được ông ta sắp xếp rất chu toàn nhưng lại vô cùng bí mật. Ý định của ông ta chính là rời khỏi nơi này.
- Đúng vậy, tôi cũng không nghĩ ông ta chọn rời đi vào thời điểm này là có ý gì?_K nhíu chặt chân mày cũng không ngừng suy nghĩ.
Ông Hạo Ưng tuyệt đối không phải người dễ dàng buông tay như vậy. Nếu không tại sao ông ta phải gắng sức cực khổ như vậy bấy lâu. Đến bây giờ lại muốn rời đi bỏ lại phía sau một đống hỗn độn sao? Chuyện này khiến người ta khó tin.
- Vậy anh có điều tra được khi nào thì đi không?
- Ba ngày sau.
- Ông ta cư nhiên chọn đúng thời điểm vụ kiện sắp bắt đầu rời đi. Tôi nghĩ ông ta đã có biện pháp rồi.
- Biết là như vậy nhưng chúng ta thật sự không biết ông ta đang nghĩ ra trò quái quỷ gì thì làm sao mà tránh._K nhàn nhạt nói có chút bất đắc dĩ.
Tử Phong nét mặt thoáng trầm xuống, trong mắt lại hiện ra gì đó minh bạch. Anh hiện tại cũng không rõ nhưng hẳn theo suy nghĩ của anh thì chắc không sai.
- Ông ta hẳn là không nhắm đến chúng ta cho nên chúng ta cũng không có cách xoay sở.
- Cậu nói xem ông ta hiện có nhắm đến Thiên Tư nữa hay không?
- Hẳn là như vậy đi. Nhưng…
- Nhưng cái gì?
- Không ai ngốc đến nỗi đi động đến một người trong cuộc, điều này không phải đồng nghĩa với việc không đánh mà tự khai sao.
K vò đầu bứt tóc một hồi, trên gương mặtđeển trai nhăn nhăn nhó nhó trông hơi khổ sở.
- Ai…cậu càng nói tôi lại càng thấy khó đoán, rốt cuộc ông ta nhắm đến ai?
- Hạnh Nghi.
K trong mắt chợt lóe một tia sáng tỏ, bất chợt khựng lại. Ánh mắt như có như không muốn hỏi cái gì đó nhưng lại thôi. Bất quá anh ta biết Tử Phong nói như vậy cũng là đã có chủ ý rồi. Dù sao Tử Phong nói như vậy cũng có lí, Hạnh Nghi hiện tại vẫn là thân phận con gái của ông ta, do vậy muốn kiếm cớ đưa Hạnh Nghi trở về cũng gặp không ít khó khăn.
- Cậu muốn đưa Hạnh Nghi trở về?
- Bây giờ đã không kịp rồi._Tử Phong thở dài một cái.
Anh cũng rất muốn đưa Hạnh Nghi trở về đáng tiếc cô gái này không muốn trở về. Mà bây giờ muốn đưa cô trở về cũng quá khó rồi. Không chừng bây giờ cô đã không thể ra khỏi cửa rồi cũng nên.
- Vậy không lẽ…ông ta lại không biết suy nghĩ ra tay với Hạnh Nghi không phải quá lộ liễu rồi sao?
- Dĩ nhiên không nhưng đó là vũ khí lợi hại nhất trong lúc quẫn bách. Dùng Hạnh Nghi không thể uy hiếp tôi nhưng là uy hiếp được Thiên Tư.
- Như vậy chúng ta càng không thể để Thiên Tư nghe được bất cứ chuyện gì liên quan đến Hạnh Nghi rồi nếu không chỉ sợ…
- Tôi biết nhưng là chuyện cũng không dễ như vậy. Thiên Tư đã mất liên lạc với Hạnh Nghi rồi e rằng cũng không giấu được.
Cả gian phòng bỗng lặng ngắc không một âm thanh. Tử Phong rơi vào trầm mặc mà K cũng không hé nửa lời.
Ánh nắng bên ngoài vẫn nhu hòa chiếu sáng, nhưng rõ ràng tâm trạng con người vẫn còn mập mờ không rõ ràng.
---------------------------------------
Thiên Tư ở trong nhà, một bộ dạng đứng ngồi không yên.Cô hiện tại đã không còn liên lạc được với Hạnh Nghi. Nếu thật sự Hạnh Nghi xảy ra chuyện gì cô sẽ hối hận cả đời. Thiên Tư nắm chặt điện thoại trong tay nhưng không có cách nào thông điện thoại được với Hạnh Nghi.
Thiên Tư chợt suy nghĩ đến một người, người này cũng không có khả năng tổn hại Hạnh Nghi đi. Thiên Tư không chần chừ bấm vào dãy số mà cô cho rằng nếu không cần thiết sẽ không gọi. Điện thoại vừa thông lập tức có người bắt máy, giọng nói trầm ổn lãnh đạm khiến Thiên Tư run lên một hồi.
- Alo! Hạo Minh nghe.
- Anh, anh Hạo Minh, là em Thiên Tư.
Hạo Minh sửng sốt một lúc, tay đang lật giở tài liệu trên bàn cũng cứng lại. Nguyên do cậu ta không nhìn đến dãy số chỉ trực tiếp ấn nút nghe lại kẹp điện thoại giữa bả vai và má. Lúc này cậu ta đúng là có chút lung túng khi nghe được thanh âm của Thiên Tư. Lại một lần nữa trực tiếp cầm lấy điện thoại, liếc mắt nhìn dãy số, đáy mắt vừa vui mừng lại chần chừ điều gì đó.
- Em tìm anh?
- Em muốn hỏi tin tức của Thiên Trầm.
Nghe đến đây bàn tay Hạo Minh cũng nắm chặt lại, chính cậu ta cũng muốn biết tin của Hạnh Nghi. Ánh mắt Hạo Minh thoáng qua một tia bất lực.
- Có thể không ra ngoài nói chuyện với anh một chút, nói qua điện thoại chỉ sợ không tiện.
- Chuyện này hình như cũng không tiện lắm._Thiên Tư ngập ngừng cô vẫn do dự có nên gặp Hạo Minh hay không.
- Em là chán ghét anh, đến nỗi gặp mặt cũng không?_Hạo Minh ngữ điệu trầm ổn nhưng có thể nhìn ra một tia thất vọng.
Kể từ khi biết rõ cô nhớ lại cũng chỉ có gặp nhau trong bệnh viện, mấy lần tình cờ lướt qua nhau trong trường. Cậu ta không nghĩ cô lại không muốn gặp cậu ta đến như vậy. Nếu không phải vì Hạnh Nghi còn ở cạnh cậu ta chỉ sợ không biết đến bao giờ cô gọi lại.
- Không, không phải anh đừng nghĩ như vậy chỉ là … nhưng thôi, được rồi anh ở đâu em đến đó.
- Không cần, anh đến đón chỉ sợ em đi một mình sẽ không an toàn. Em đang ở đâu?_Hạo Minh thoáng một tia rung động.
- Được, vậy anh đến đón. Em ở nhà anh Tử Phong._Thiên Tư nhẹ gật đầu.
Hạo Minh khựng lại một chút, cậu ta cũng quên mất hiện tại cô đã dọn đến sống tại nhà Tử Phong. Nhưng rốt cuộc cậu ta vẫn chọn là đến đón cô. Hạo Minh có một cảm giác căng thẳng khó tả khi tiếp xúc với Thiên Tư. Chỉ cần nhìn thấy một nụ cười của cô thôi cậu ta thật có cảm giác ấm áp lan tràn trong lòng. Cảm xúc này vô cùng khó tả.
- Được em chờ, anh lập tức đến.
Thiên Tư bên này lại một bộ dáng trầm mặc, cô hiện tại không biết làm như vậy có đúng hay không? Cô đúng là không có ác cảm với Hạo Minh, nhưng tình hình hiện tại hình như hai người thật không thích hợp xuất hiện cùng một chỗ, vả lại cô cũng chưa nói cho Tử Phong, không biết anh có đồng ý hay không. Thiên Tư thở dài một cái, dù sao mấy ngày hôm nay Tử Phong cũng không quản chuyện đi lại của cô nữa. Cô đi học sẽ do anh đưa đi, có thể về anh sẽ đón nhưng cũng có thể sẽ về với Tiểu Kì. Mà hôm nay cô được nghỉ, Tiểu Kì cũng có việc ở tập đoàn. Cô cảm thấy chỉ mình nhàn rỗi nhất thì phải. Trong nhà, cũng chỉ còn mình cô mọi người đều có việc riêng của mình.
Thiên Tư muốn gọi cho Tử Phong nhưng lại thôi, cô chỉ muốn hỏi tình hình của em gái cũng không muốn phiền đến anh. Thiên Tư thay một bộ váy đơn giản màu xanh nhạt lập tức rời khỏi phòng.
Mà Hạo Minh vừa nghe được cô đồng ý gặp đã vội vàng lấy áo khoác lập tức rời đi.
Thiên Tư vừa đi xuống tới phòng khách đã thấy chị giúp việc chạy ra hỏi, khiến cô một chút không nói rõ được.
- Cô Thiên Tư muốn đi ra ngoài sao để tôi gọi tài xế.
- Không, không cần em có bạn đến đón không cần phiền phức.
- Nhưng mà ông bà chủ cùng cậu Tử Phong đã dặn cô hiện tại không nên ra ngoài một mình.
- Dạ, không sao đâu. Em tự lo được, em đi một chút lập tức về.
- Vậy được cô cẩn thận.
Thiên Tư cười cười gật đầu, cô cũng không biết nói cái gì để họ yên tâm. Nói ra cái tên Hạo Minh không chừng họ sẽ không cho cô đi.
Thiên Tư ra cổng đợi không lâu liền có một chiếc xe màu bạc sáng loáng chạy đến. Hạo Minh một bộ dạng phong độ xuống xe, hơi cười nhìn Thiên Tư rồi mở cửa xe cho cô. Thiên Tư có chút mất tự nhiên ngồi trong xe. Cô bình thường vẫn được Tử Phong chăm sóc như vậy nhưng đối với Hạo Minh dĩ nhiên cảm giác không giống. Chiếc xe nhanh chóng rời đi, trên xe chính là một khoảng không im lặng. Hạo Minh tập trung lái xe lâu lâu liếc nhìn Thiên Tư nhưng không nói gì. Mà Thiên Tư ngồi trên xe cũng không hé nửa lời.
- Em, em muốn đến chỗ nào?_Hạo Minh ngập ngừng.
- Tùy anh chỗ nào yên tĩnh một chút là tốt rồi._Thiên Tư nhẹ giọng đáp như không có ý kiến.
Hạo Minh gật đầu cũng không nói thêm gì? Hạo Minh đưa Thiên Tư đến một quán cà phê. Hai người chỉ đơn thuần như là hai người bạn.
- Đến rồi, chúng ta vào trong nói chuyện một chút._Hạo Minh nhìn Thiên Tư khẽ cong môi cười.
Thiên Tư bây giờ mới ý thức đã đến nơi. Cô nhẹ gật đầu cũng xuống xe đi theo Hạo Minh vào trong. Hai người chọn một góc ít người mà ngồi. Gọi một chút nước uống lúc này Thiên Tư mới có chút định thần lại thật sự ngồi nói chuyện với Hạo Minh. Hạo Minh cũng không có nao núng lắm chỉ đơn giản nhìn cô nhấp mấy ngụm cà phê.
- Em đã khỏe hẳn chưa?
- Đã bình thường cảm ơn anh quan tâm. Vậy anh cùng Thiên Trầm vẫn tốt chứ?_Thiên Tư nhàn nhạt đáp tay khuấy khuấy ly nước.
Hạo Minh nhất thời cứng người. Cậu ta hình như đã lâu cũng không có nhắc đến cái tên Thiên Trầm. Cậu ta giống như đã quên đi mất cái tên này, kể từ ngày cô có khuôn mặt khác cậu ta cũng đã quen gọi Thiên Trầm chính là Hạnh Nghi. Mà hiện tại cô ở nơi nào cậu ta cũng mơ hồ. Nhưng là khi thốt thành lời cậu ta cũng chỉ có thể nói dối.
- Anh cùng cô ấy vẫn khỏe.
Thiên Tư lại vì câu này mà áp lực hơi buông xuống, nhưng cô vẫn cố nhìn Hạo Minh muốn nhìn ra cậu ta có nói dối cô hay không. Nhưng cô không nhìn ra cái gì ngoài khuôn mặt điềm tĩnh. Cô bây giờ mới nhận ra cậu ta cùng Tử Phong là cùng một loại người biết che giấu cảm xúc.
- Vậy thì tốt. Nhưng…tại sao em không liên lạc được với nó?
- Thật xin lỗi! Cái này chắc là do ba anh nhưng cô ấy sẽ không có nguy hiểm._Hạo Minh thật bất đắc dĩ mới phải nói như vậy để giảm bớt lo lắng cho cô.
- Anh…anh nói ba anh đã giam lỏng Thiên Trầm?_Thiên Tư căng thẳng nhìn chằm chằm Hạo Minh.
Hạo Minh cũng bị thái độ của Thiên Tư dọa một cái, đôi mắt của cậu ta cũng có chút lung túng:
- Có, có thể nói như vậy bất quá cũng không nghiêm trọng chỉ là cắt liên lạc với bên ngoài thôi.
- Làm sao có thể như vậy? Em muốn đưa Thiên Trầm trở về. Em nhờ anh chiếu cố đến nó tại sao vẫn để chuyện này xảy ra?_Thiên Tư hiện tại bị dọa không ít.
Cái gì gọi là không nghiêm trọng? Đã bị giam lỏng còn gọi là không nghiêm trọng. Cô không dám tưởng tượng nếu người đàn ông kia bị dồn vào đường cùng sẽ làm ra cái loại sự tình gì kinh khủng hơn. Hạo Minh bị thái độ kích động của Thiên Tư làm cho rối lên.
- Chuyện này hiện tại thật sự không thể đưa Thiên Trầm trở về được.
- Tại sao không thể, ba anh lấy quyền gì để cấm Thiên Trầm tiếp xúc với người bên ngoài?
Thiên Tư có chút tức giận. Cô có phải nhờ cậy nhầm người rồi không? Hạo Minh nhìn nét mặt tức giận của Thiên Tư mà có cảm giác mình thật bất lực.
- Đây là bất đắc dĩ. Bất quá như vậy cũng an toàn hơn để cô ấy rời đi. Anh đảm bảo cô ấy sẽ không sao. Em tin anh đi cô ấy nhất định sẽ không có nguy hiểm.
- Em không phải không tin anh mà là không thể tin ba anh.
Hạo Minh giật mình hiểu ý tứ của cô. Cô là đang đề cập đến chuyện song thân qua đời. Bàn tay Hạo Minh đột nhiên nắm chặt, có cảm giác bản thân và Thiên Tư có một khoảng cách quá lớn trong nhất thời không rút ngắn được. Nếu xét về mặt thương trường cậu ta cùng Tử Phong nằm trên hai chiến tuyến, mà hiện tại cô lại là bạn gái của Tử Phong. Mà xét về mặt tình cảm cậu ta cũng đối với cô chưa bỏ xuống được. Lại nói hiện tại cô cùng cậu ta coi như có thù giết song thân. Nói về mặt nào cũng thấy vô cùng khó xử.
- Xin lỗi về chuyện...ba mẹ em.
Thiên Tư sửng sốt một lúc, cô đang nghĩ cậu ta trong lúc này còn xin lỗi. Nhưng cô không muốn nghe bởi vì người gây lỗi cũng không phải cậu ta.
- Không cần, đó cũng không phải lỗi của anh. Nhưng nếu…Thiên Trầm có mệnh hệ nào em sẽ không tha thứ cho anh. Chúng ta đã quen biết từ nhỏ em cũng không muốn một ngày nào đó chúng ta cũng không thể nhìn mặt nhau.
- Nhất định anh không để chuyện đó xảy ra._ánh mắt Hạo Minh kiên định nhìn cô.
Mà chính bản thân cậu ta cũng không thể ngờ, sắp tới đây bản thân không thể giữ được niềm tin nơi cô.
- Được, em tin anh một lần._ Thiên Tư thoáng một tia tin tưởng.
Hạo Minh không nói chỉ đơn giản mỉm cười. Cậu ta có chút vui khi nhận sự tin tưởng của cô. Không gian trầm lặng lại bao phủ một lúc lâu.
- Cũng trễ rồi em muốn về._Thiên Tư thoáng cái nghĩ đến Tử Phong, có thể anh sắp về nên muốn về trước anh tránh làm anh lo lắng.
Hạo Minh nâng tay nhìn đồng hồ trên tay, mày cậu ta khẽ nhíu lại, họ ngồi cũng chưa đến nửa tiếng.
- Được rồi anh đưa em về._Hạo Minh không có ý muốn làm khó cô, cô đã đồng ý gặp mặt cũng đã tốt lắm rồi.
- Không cần, em đi taxi thì được rồi. Em nghĩ Tử Phong sắp về rồi hai người cũng không cần chạm mặt nhau.
Hạo Minh mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Cô rõ ràng không muốn cậu ta cùng một chỗ nên mới nói như vậy. Cậu ta còn mặt dày gượng ép có lẽ quá khó xử rồi.
- Vậy được, anh gọi xe cho em._Hạo Minh thở dài bất đắc dĩ đồng ý.
Hai người cũng rời khỏi quán, Hạo Minh gọi xe cho Thiên Tư. Cậu ta đứng đó nhìn cô khuất bóng trong xe cho đến khi chiếc xe chỉ còn một chấm nhỏ mới trở lại xe mình. Hạo Minh cứ như vậy ngây ngẩn ngồi trong xe một lúc lâu nghĩ về những lời Thiên Tư vừa nói, lại nghĩ đến Hạnh Nghi không biết hiện tại cô ra sao rồi?
-----------------------------------------
Thiên Tư vào trong xe ngồi chưa được bao lâu đã nghe tiếng chuông điện thoại vang lên. Thấy tên người gọi Thiên Tư khẽ cong môi cười.
- Anh Tử Phong! Anh về rồi sao?
- Vẫn chưa. Anh có việc nhiều có lẽ hôm nay đến tối mới về được, em ở nhà một mình có sinh nhàm chán không? Nếu chán hay là gọi tài xế chở ra ngoài một chút.
Thiên Tư nghe anh hỏi mà có chút mất tự nhiên, hiện tại cô cũng không ở nhà biết nói làm sao với anh bây giờ. Nói dối thì quá tàn nhẫn mà nói thật chỉ sợ anh nổi giận.
- Em…em hiện tại đang ở ngoài._Thiên Tư chọn nói thật.
- Em ở ngoài? Đi với ai?_giọng Tử Phong rõ ràng khẩn trương hơn trước.
- Em vừa mới…gặp anh Hạo Minh muốn biết tin của Thiên Trầm.
Cô dù sợ anh nổi giận nhưng cũng không muốn nói dối. Dù sao cô cũng không có làm chuyện mờ ám, dù cô đi gặp một người từng thích mình có hơi kì quái một chút nhưng là bất đắc dĩ.
- Gặp Hạo Minh? Em… sao không nói với anh? Thật không biết có thể gặp nguy hiểm sao?_Tử Phong nghe đến cái tên này mà sắc mặt đen một mảng, giọng nói cũng cứng rắn hơn dọa Thiên Tư bên kia đầu dây da đầu tê buốt.
Anh vừa giận vừa lo lắng. Cô cư nhiên đi ra ngoài với Hạo Minh mà không nói với anh. Thậm chí gặp rồi cũng không nói nếu anh không gọi điện thoại sợ cô buồn chán có phải cô đã giấu luôn hay không?
- Anh không cần lo em tự biết bảo vệ bản thân. Hơn nữa hiện tại em là ngồi taxi. Anh…nổi giận như vậy không phải ghen đi!_Thiên Tư lè lưỡi một cái nửa thật nửa đùa trêu anh.
Tử Phong nghe cô nói mà nghẹn họng, anh là vì cái gì tức giận đây? Chỉ đơn giản lo lắng cho an toàn của cô thôi sao? Anh nhíu mày một cái, đem cái gọi là có chút lung túng kia dẹp sang một bên.
- Em…thôi không nói nữa tóm lại em làm anh lo lắng, em về đến nhà an toàn thì gọi cho anh.
- Em biết rồi, tạm biệt.
Chỉ nghe bên kia đầu dây đáp lại, Thiên Tư liền tắt điện thoại, môi lại không tự chủ nở nụ cười. Cô đang nghĩ anh ghen lên sẽ trông như thế nào? Là giống như lúc nhỏ mấy ngày không cùng cô nói chuyện sao?
Mà Tử Phong hiện tại lại thở dài một cái, anh cũng không nhỏ mọn đến mức cô ra ngoài gặp ai cũng phải tra hỏi. Chỉ là hiện tại tình hình có hơi đặc thù nên không muốn cô ra ngoài mà không có người bảo vệ. Lại nói lúc nãy anh là thật sự tức giận việc cô lén lút gặp Hạo Minh. Càng nghĩ càng không yên tâm anh vẫn nghĩ là nên về nhà một chuyến.
Thiên Tư một hồi để ý mới thấy, chiếc xe cũng không có chạy theo hướng cô yêu cầu. Đường này căn bản không phải về nhà Tử Phong. Thiên Tư vội vàng nhắc nhở.
- Xin lỗi bác tài hình như sai đường rồi.
Người tài xế đội mũ sụp xuống không nhìn rõ khuôn mặt, chỉ thấy khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười quỷ dị. Người này nhìn qua kính hậu khẽ đáp.
- Không sai đâu cô, sắp đến rồi!
- Không phải đường này, tôi muốn xuống mau dừng xe._Thiên Tư luống cuống muốn nhảy khỏi xe.
Phải, trong tình trạng này cô thật muốn nhảy khỏi xe. Vừa nghe thanh âm sắc bén lạnh lùng kia cô cảm thấy mình bị lọt vào bẫy mà không biết. Cô thật sự đổ mồ hôi lạnh đầy tay. Tay muốn nhấn điện thoại lại lung túng nhấn mấy lần đều không được.
- Cô dám gọi người liền chờ nhặt xác em gái._thanh âm sắc bén, uy hiếp lại lần nữa vang lên.
Thiên Tư vì nghe được câu này mà sắc mặt trắng bệch, tay run rẩy điện thoại cũng theo đà rớt xuống dưới chân đánh bốp. Thiên Tư vội vàng đưa tay muốn nhặt lên nhưng lại bị người kia ngăn chặn.
- Không được nhặt.
- Ông, ông là ai sao lại biết tin em gái tôi?_giọng Thiên Tư run rẩy, thà đe dọa mạng bản thân cô, cô cũng không sợ bằng lấy mạng người thân ra uy hiếp.
Lần trước chỉ là Tiểu Kì bị đe dọa cô xuýt nữa muốn ngất đừng nói đến lần này là em gái cô.
- Cô không cần biết chỉ cần im lặng ngồi yên đợi đến nơi thì được rồi.
- Ông là Hạo Minh phái đến?_Thiên Tư trừng trừng nhìn bóng lưng người tài xế.
Mà người tài xế nhìn cô chỉ khẽ nhếch môi, đôi mắt hiện ra một tia ngoan độc. Nhưng tuyệt một lời cũng không tiết lộ cho cô biết. Thiên Tư thì lại cho rằng đây là một sự thừa nhận. Cô giống như bừng tỉnh lại cảm thấy bản thân ngu ngốc tin lời Hạo Minh. Đáng lẽ cô nên biết sớm muộn Hạo Minh cũng sẽ đứng về phía ba của mình kia mà. Cô không muốn tin là Hạo Minh bày ra trò này nhưng có phải quá mức trùng hợp hay không? Thiên Tư âm thầm cười lạnh trong lòng, cô thiết nghĩ nếu cô cùng Hạnh Nghi đều bị bắt cư nhiên vụ kiện kia sẽ bị hủy bỏ mà công sức Tử Phong bỏ ra bấy lâu cũng đổ sông đổ biển.
Một chiêu này cũng quá ngoan tuyệt rồi, nhưng là họ không ngờ trong tay của Tử Phong có nhiều bằng chứng đáng giá hơn, dù không có cô tội vẫn được gán ghép như thường. Cô chỉ sợ Tử Phong vì lo cho an toàn của cô mà trao trả tất cả các bằng chứng. Thiên Tư thở dài, cô là không lường trước được mình lại một lần nữa rơi vào khoảnh khắc tiến thoái lưỡng nan.
Rất nhanh chiếc xe đi vào một con đường khiến Thiên Tư kinh ngạc. Đây là đường hướng đến ngôi mộ của ba và mẹ cô, người này chở cô đến đây làm cái gì? Trong lòng Thiên Tư lại thêm một trận run rẩy, họ ngay cả người chết rồi cũng không muốn buông tha sao? Trong ánh mắt trong trẻo xinh đẹp của Thiên Tư thoáng hiện một tia căm giận.
Chiếc xe quả nhiên dừng trước một con đường nhỏ dẫn đến ngôi mộ.
- Xuống xe! Nếu cô dám chạy hoặc kêu lên coi chừng mạng em gái cô._người tài xế quát một tiếng khiến Thiên Tư giật bắn mình.
Thiên Tư bước xuống xe mà có chút loạng choạng, cô nhìn quanh nơi này quả thật hoang vắng. Mấy lần trước cô đến viếng mộ ba mẹ đều có Tử Phong cùng mọi người đi theo nên không cảm thấy vắng. Hiện tại, cô cũng chỉ có một mình không cảm thấy sợ chính là tự gạt bản thân.
- Đi vào! Nhanh!
Thiên Tư bây giờ mới nhìn đến người tài xế, người đàn ông mặc một đồ da toàn màu đen đội mũ sụp che gần nửa khuôn mặt. Bất quá trên tay người này xuất hiện một con dao sáng bóng, sắc bén đang chĩa mũi nhọn về phía cô. Thiên Tư cứng ngắc lưng mà bước từng bước về phía trước.
Con đường mòn có cỏ xanh phủ hai bên đường, trước mặt cô chính là ngôi mộ được xây dựng có mái che bằng gạch ngói cho hai ngôi mộ nhỏ bên trong. Điều làm cô sợ hãi chính là nhìn thấy một người bị trói vào một cột đá bên cạnh ngôi mộ. Dáng điệu hốc hác, ánh mắt tựa như van xin nhìn về phía cô không ngừng giãy giụa. Thiên Tư thiếu chút nữa khóc thành tiếng nhưng vẫn cố nén.