Đã Có Tôi Bên Em

chương 51: giải cứu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Muốn nhìn em, muốn ôm em cũng thật thuận tiện em lại trở về bên cạnh anh. Không quên anh vì sao trốn tránh?

Cuối cùng em cũng đợi được anh đến, vẫn như vậy chỉ có anh mới khiến em cảm thấy bình yên.

Căn phòng tràn ngập ánh sáng của đèn huỳnh quang, tuy nhiên bên trong đó lại là một người đàn ông có mưu đồ đen tối.

- Chủ tịch cô gái đó có thân phận rất đáng nghi._người cận vệ đứng trước mặt ông Hạo Ưng cẩn thận nói.

- Cậu nghi ngờ là con bé đó sao?_ông Hạo Ưng nhíu mày ánh nhìn sâu xa.

Nếu cô gái đó thật sự là cô bé năm xưa còn sống như vậy ông ta chẳng phải đang bị đe dọa sao. Bằng mọi giá ông ta không thể để mầm móng này phá hỏng mọi thứ. Phương châm của ông ta chính là thà giết lầm còn hơn bỏ sót. Nếu năm đó ông ta cẩn thận một chút chờ cho đến khi cái nhà kho kia thành đống tro tàn rồi hẳn rời nơi đó. Ông ta cũng đã bỏ qua người quản gia thân cận kia.

- Tôi không chắc nhưng bước đầu có thể xác định cô gái đó không có quan hệ máu mủ với người quản gia đó._người cận vệ nói ra những gì mình nắm được.

- Vậy cứ thủ tiêu luôn đi._ông Hạo Ưng đáp một tiếng.

Những lời kia vừa tuôn khỏi miệng không khỏi làm cho người ta rét run, chuyện ông Hạo Ưng nói được ông ta xem là chuyện hiển nhiên không có gì là khó giải quyết cả. Mạng người được xem như cỏ rác bởi vì thế lực chính trị bị ông ta che mắt cũng không phải ít. Nếu ông ta không có bản lĩnh thì chuyện cũ hơn mười năm trước e rằng cũng không có khả năng che giấu.

Thế lực nhà họ Du lớn như vậy cũng không điều tra ra manh mối cũng đủ biết ông ta cao tay như thế nào. Tuy nói vậy nhà họ Du vẫn là thế lực ông ta cần đề phòng nhất, ông ta muốn khiến ông Tử Nhạc cũng sụp đổ như ông Thiên Tuấn. Nhưng rất tiếc ông Tử Nhạc đã rút lui nhường vị trí cao ngất kia cho đứa con trai, điều đó khiến ông ta muốn trả thù cũng không biết phải đòi ai.

Hiện tại, cái tên Du Tử Phong lại làm ông ta không thể không chú ý. Đã mấy lần Tử Phong xuýt chút thì tìm được manh mối nhưng vẫn là ông ta nhanh tay hơn mới có thể che giấu đến tận bây giờ. Ông Hạo Ưng thoáng chút suy nghĩ nếu Tử Phong biết cô gái kia chính là con gái đầu lòng của nhà họ Diệp vì sao không nói ra. Nếu cô gái kia chính là con bé năm đó vì sao không tố cáo ông ta? Hay là vì ông ta lo quá xa, căn bản cô bé đó không nhận ra ông ta.

Ông Hạo Ưng ngồi ngạo nghễ, ngón tay không ngừng gõ lên bàn, môi cong lên một nụ cười gian xảo. Rốt cuộc ông ta đã tìm ra con người cần tìm, tìm ra người có thể đe dọa đến sự sống còn của ông ta. Cứ cho là chưa chắc nhưng chỉ cần nghi ngờ lập tức giết.

- Chủ tịch bây giờ tính như thế nào?_người cận vệ liếc mắt nhìn có nhiều nghi vấn chính là không biết người đàn ông trước mặt suy nghĩ cái gì.

- Lập tức đi bắt con bé đó về đây._giọng nói trầm khàn mang tính hung ác lại vang lên.

- Nhưng cô gái đó cậu chủ đang bảo vệ e rằng không dễ._người cận vệ lo lắng.

Hơn ai hết người cận vệ này biết rất rõ hai cha con nhà họ Doãn không thuận nhau. Nếu Hạo Minh muốn bảo vệ ai đó muốn đoạt người từ trong tay cậu ta cũng không phải là chuyện dễ.

- Không cần để ý đến nó._ông Hạo Ưng trừng mắt cảnh cáo.

Cho đến bây giờ giữa Hạo Minh và ông ta cũng không có tình cảm gì gọi là phụ tử tình thâm. Nếu Hạo Minh dám chống lại, ông ta cũng sẵn sàng không nương tay.

- Vậy còn con trai của hai người kia thì sao?

- Cứ cho im lặng đến suốt đời thì được rồi. Bất cứ ai liên quan đến đều không bỏ sót.

Người cận vệ không hỏi nữa, kết quả anh ta cũng đoán ra phần nào. Một nhà bốn mạng sắp phải sang thế giới bên kia rồi.

- Được, tôi làm ngay. Còn chuyện chúng ta uy hiếp nhà họ Lăng năm đó hình như đang được điều tra lại._người cận vệ gật đầu lại thoáng suy nghĩ đến chuyện khác.

Ông Hạo Ưng thoáng sa sầm mặt khi nhớ đến chuyện cũ nhưng cũng có thể thấy một tia âm ngoan đi qua đôi mắt độc đoán chuyên quyền kia. Qua vài phút, ông ta mới phun thêm vài chữ nói lên suy nghĩ của mình.

- Hủy được cái gì cứ hủy.

- Được._người cận vệ không suy nghĩ gật đầu một cái.

Ông Hạo Ưng khoát tay cho người kia đi ra ngoài, chính ông ta cũng có chút mệt mỏi khi nghĩ đến việc này.

Người cận vệ nhấc bước đi ra ngoài, căn phòng chỉ còn lại người đàn ông đó với sự đắc ý cùng với thâm ý tàn độc diệt cỏ tận gốc. Những ai có thể uy hiếp đến địa vị của ông ta đều không có tư cách sống trên đời.

------------------------------

Gió thổi từng cơn từ biển vào đất liền, tiếng gió vi vu hòa cùng sóng biển như ru con người ta chìm vào một giấc ngủ thật sâu. Sóng biển mạnh bạo đập vào những tảng đá ven biển cũng có những con sóng êm đềm vỗ về bãi cát.

Trời nhá nhem tối, thân thể Tâm Di mệt mỏi ngủ trên giường. Vừa mở mắt cô đã thấy bên ngoài cửa sổ là một màn đêm bao phủ không khỏi giật mình. Rõ ràng vừa sáng cô mới ăn đểm tâm liền ngủ từ lúc mặt trời chưa mọc đến khi mặt trời đã lặn rất lâu.

Kì quái!

Tâm Di muốn gượng dậy nhưng cả người mệt nhoài rã rời, sức lực yếu ớt đôi mắt thì cứ mông lung hư hư ảo ảo. Nâng tay bóp trán, Tâm Di cảm thấy thân thể bản thân mềm nhũn chỉ muốn ngủ một giấc thật dài. Tuy nhiên lí trí lại mách bảo cho cô biết cô không thể tiếp tục ngủ.

- Có người không?_Tâm Di yếu ớt cất tiếng.

Tâm Di cố gượng dậy tung chăn ra khỏi người muốn rời phòng lại không có sức. Nghe tiếng gọi từ bên ngoài phòng lập tức truyền đến bước chân gấp gáp.

" Cạch"_cửa mở cô hầu gái bước vào có chút hối hả.

- Cô cần gì để tôi chuẩn bị.

- Em bị làm sao lại ngất đến tận bây giờ?_Tâm Di gương mặt tái nhợt.

Cô hầu gái sắc mặt trầm xuống trong giây lát liền lấy lại bình tĩnh:

- Thưa cô, do thể trạng cô suy nhược nên dẫn đến ngất. Cô cứ ở đây vài ngày tịnh dưỡng sẽ lập tức khỏi.

- Hiện tại em muốn về nhà._Tâm Di vô lực ngồi dậy

Cô hầu gái nhanh chân đến đỡ Tâm Di nhưng là để cô ngồi yên ở trên giường.

- Trời bây giờ đã tối huống hồ thể trạng cô đây không tốt không nên đi xa._cô hầu gái nhẹ giọng khuyên.

Cô hầu gái thầm nghĩ nếu để Tâm Di rời đi trong lúc này còn không dọa cho cô ta sợ hay sao. Tâm Di yên ổn ở đây thì không sao nếu cô đi không biết sẽ có bất trắc gì sẽ xảy ra.

- Vậy ngày mai có thể về hay không em cảm thấy về nhà vẫn tốt hơn.

- Chuyện này đợi cậu chủ về hẳn bàn đi cô trước cứ nghỉ ngơi đi.

Tâm Di nheo mắt hoài nghi nhưng lại không rõ mình đang nghi ngờ cái gì. Tại sao cô cảm thấy chính mình đang bị che giấu chuyện gì đó rất quan trọng.

- Như vậy cũng được._Tâm Di cười gượng chấp nhận nghe theo.

Cô gái kia trên môi cười không tự nhiên đỡ Tâm Di nằm xuống, hướng Tâm Di đắp chăn ổn thỏa nhìn thấy Tâm Di nhắm mắt ngủ mới đi ra ngoài.

- Khoan đã! Em có chút đói chị có thể chuẩn bị một phần ăn không?_Tâm Di mở mắt cất giọng nhờ vả.

- Cô đợi một lát._cô hầu gái cong môi cười.

Chờ nghe tiếng bước chân dần đi xa, Tâm Di cố nhấc người rời giường đi tới cửa phong. Mặc dù thân thể rệu rã nhưng Tâm Di vẫn cố hít sâu một cái bàn tay mềm yếu nắm chặt núm xoay muốn mở cửa.

Cửa khóa trái.

Mặc dù không muốn tin mình bị nhốt tại đây, nhưng hiện Tâm Di khó có thể bình tâm được. Nếu không nhốt cô vì sao cửa phòng không phải do bản thân cô khóa mà do người khác khóa. Nghĩ đến đây mà cảm giác sợ hãi dồn dập tìm đến Tâm Di.

- Nhớ canh giữ cho cẩn thận.

Có tiếng bước chân lại gần, tiếng nói rất nhỏ nhưng Tâm Di có thể nghe thấy. Cô hoàn toàn suy sụp.

Cô bây giờ có chút giải thích được vì sao nơi đây hoàn toàn tách biệt với bên ngoài. Bước vào biệt thự này giống như bước vào một thế giới khác. Biệt hự xa hoa không kém ở thành phố nhưng nó thật sự không hợp cho Tâm Di bước vào. Cô bước vào lập tức không có lối ra. Tâm Di có chút buồn bực vì một chút buồn phiền trong lòng mà tin tưởng Hạo Minh. Cậu ta cư nhiên nhốt cô ở đây, rốt cuộc mục đích của Hạo Minh là gì? Cô hiện tại có chút oán hận người con trai kia nhưng oán hận có ích gì nó không thể mang cô rời khỏi đây.

Tâm Di có thể chắc rằng trong điểm tâm sáng cô dùng có thuốc gây mê. Cô có thể tin thể trạng mình suy yếu sao? Trước khi cô mất đi ý thức lập tức trước mắt xuất hiện người cận vệ kia. Dù trong mơ màng cô vẫn có thể biết bọn họ đã sắp đặt sẵn.

Tâm Di dùng hết sức vặn núm xoay cửa nhưng không có khả năng mở. Cô muốn kêu gào chống cự nhưng làm như vậy e rằng càng tệ hại hơn. Tâm Di sợ hãi khi nghe tiếng bước chân ngày một gần tiến đến trước cửa phòng. Cô nhanh chân lùi lại bước nhanh trở lại giường chỉnh chu như tư thế ban nãy.

"Cạch"

Tiếng cửa phòng bật mở làm tim Tâm Di xuýt chút nhảy ra ngoài, toàn thân dâng lên một hồi run rẩy. Tuy vậy cô vẫn cố che đậy áp chế nỗi sợ hãi kia xuống tận đáy lòng. Tâm Di lờ đờ lê đôi mắt như buồn ngủ cực hạn nhìn cô hầu gái.

- Thức ăn đã chuẩn bị cô cứ từ từ dùng._cô hầu gái đặt thức ăn lên bàn.

Tâm Di không nói nhẹ khoát tay tạo một cảm giác vô cùng mệt mỏi muốn nghỉ ngơi. Cô gái kia biết ý liền nhanh chân đi ra ngoài.

Tâm Di ngồi dậy đôi bàn tay nắm chặt chăn để chống chế nỗi sợ hãi, đôi môi run rẩy. Cô thật sự rất sợ, Tâm Di ngồi bó gối ở một góc giường nhìn chằm chằm thức ăn cùng sữa đã được chuẩn bị trên bàn mà cắn cắn môi. Cô thật không biết thức ăn kia có bỏ thuốc nữa hay không? Tâm Di nén nỗi sợ bước đến bên cửa sổ, cửa sổ đúng là không khóa thế nhưng song cửa sổ bằng sắt. Cô dùng cạn kiệt sức lực hiện tại e rằng cũng chỉ có thể làm xước vết sơn trên đó.

Tâm Di lê đôi mắt ra bên ngoài, trời tối đen tầm nhìn của cô đều bị che lấp. Tâm Di thở dài một cái có chút bất lực, cô nhìn dáo dác khắp căn phòng cũng không có chỗ nào để trốn.

Sức lực yếu ớt Tâm Di cố chống đỡ trở lại bên giường, ngồi tựa vào thành giường Tâm Di thở mệt nhọc. Tâm Di có chút đâm chiêu, cô thật sự không rõ Hạo Minh giữ cô lại làm gì. Bất quá hiện tại tính mạng của cô không có ảnh hưởng, cô không quên Hạo Minh chính là đối thủ của Tử Phong.

Tâm Di có chút sợ hãi có phải cô mất tích sẽ gây tổn hại cho Tử Phong hay không?

------------------------

Ba chiếc xe đen kịt đỗ trước ngôi biệt thự rộng lớn ven biển, những thân ảnh vận trên người âu phục đen khiến người ta không khỏi cảm thán họ chính là xã hội đen hẳn không sai lệch.

Những thân ảnh cao lớn bước xuống xe nhìn bao quát không gian xung quanh có chút đắc ý. Hoang vu như thế này muốn đưa một cô gái đi đối với họ cũng dễ như trở bàn tay. Họ thầm nghĩ một cô gái yếu đuối như vậy muốn thoát cũng khó. Mà họ cũng đâu có đụng đến cô gái này làm chi. Nhiệm vụ của họ chỉ là vật cản làm lá chắn.

Những người này dần tiến vào biệt thự để nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ được giao. Những gì thủ lĩnh giao cho họ chưa bao giờ dám trái ý . Thủ lĩnh sai đi đông họ không dám đi tây mà sai đi chết họ cũng không dám sống. Cơ mà nói ngoài miệng thì là như vậy nhưng cam đoan rằng thủ lĩnh họ không độc ác đến như vậy.

Muốn vào biệt thự của Doãn Hạo Minh cũng không phải dễ. Cậu ta không có ở đây không có nghĩa họ muốn làm cái gì liền làm cái đó. Rất nhanh chóng xuất hiện trước mặt họ cũng một đám cận vệ thực lực tương đương không sai biệt mấy đen toàn tập.

- Các người không được phép bước vào._một người đứng ra chắn trước mặt họ.

- Chúng tôi theo lời chủ tịch đến đón Dương tiểu thư về.

Đối đáp thẳng thắn, không khí bỗng chốc trầm lắng có chút lãnh khốc. Ngầm ý rõ ràng có cản cũng sẽ xông vào. Nhưng mà lời nói này cũng lịch sự quá đi là "đón" không phải "cướp". Nhưng mà nhiệm vụ đón lại không phải của họ.

- Muốn cướp người của cậu chủ phải bước qua xác chúng tôi trước.

- Các người không nghe rõ sao, chúng tôi đến đón không phải cướp._giằng co kéo dài thời gian thôi.

Đã bảo là xã hội đen cứ đụng là đánh cò kè mặc cả làm quái gì. Vấn đề ở chỗ họ không phải xã hội đen đồng bộ trí thức khoác lên người gương mặt lãnh khốc học hỏi từ thủ lĩnh nhà ta đấy.

- Được, vậy thì đừng trách. Lên!_một khẩu hiệu tuyên chiến.

Tiếng ồn ào từ những quyền cước tung ra cũng chẳng có gì ầm ĩ, tiếng gió cùng tiếng sóng biển đã át đi tất cả, thiên nhiên giả câm giả điếc không thèm để ý đến bọn người ngu xuẩn kia làm gì. Họ đánh là quyền của họ mà gió thổi mặc gió, sóng vỗ mặc sóng chẳng cần im lặng để ý đến họ làm gì.

----------------------------------

Bên ngoài đánh nhau ta đây hưởng lợi, phải nói là điệu hổ li sơn mới đúng. Ba thân ảnh vận trang phục đen nhưng nhìn kĩ thì không khỏi cảm thán đó chính là ba mĩ nam. Ba thân ảnh nhanh như chớp len lỏi qua đám hỗn loạn đang đánh nhau phía trước mà đi vào biệt thự. Thân thủ nhanh nhẹn chưa gì đã chế ngự xong mấy tên cận vệ trước cửa. Một cước mãnh liệt cửa kính vỡ cánh cửa cũng sứt ra khỏi nơi nó vốn ở. Bạo lực như vậy nói đi giết người trăm phần trăm người ta gật đầu tin tưởng.

Ba thân ảnh đi vào bên trong biệt thự như hướng đã định mà đi.

- Các người.._cô hầu gái kinh hoàng thốt lên một tiếng

- Tâm Di đâu?_âm thanh lãnh đạm ánh mắt sắc lạnh.

- Không...không biết._còn chưa dứt câu liền một quyền sau gáy bất tỉnh nhân sự.

Người hạ thủ có chút đắc ý cười nhưng liền bị ánh mắt sắc lạnh kia liếc một cái rét run mà ngậm miệng lại.

Trong biệt thự không còn tĩnh lặng có tiếng động, bên ngoài biệt thự đánh nhau một sống một còn nhưng họ làm cái gì hầu như bên trong phòng cũng lặng như tờ. Tâm Di đang mò mẫm tìm cách trốn, làm sao mà ra khỏi đây được cô thật căm hận bản thân không học chút ít võ để phòng thân. Tâm Di nhấc cái ghế muốn đập vỡ cửa kính lại sợ gây tiếng động. Cô biết rõ bên ngoài cửa phòng có người canh gác.

Muốn mở cửa đi ra ngoài lại sợ kinh động bọn người kia. Tâm Di đúng là bế tắc không thôi. Muốn tìm đường thoát thôi cũng gian nan cực khổ như vậy sao? Ông trời ơi khiến cô ngu ngốc đến đây làm gì bây giờ cô cũng trở nên lú lẫn ngay cả một kế thoát thân cũng không thể nghĩ ra. Hơn nữa cả ngày cô chưa có cái gì vào bụng sức lực thật sự không có. Cô bây giờ thật nhớ ba mẹ, nhớ Kỳ Quân, nhớ Tiểu Kì.

Còn một người luôn ở trong tâm trí cô cũng là người vừa nhớ đã thấy đau. Nhưng giờ này cô cầu mong thấy anh ở chỗ này thật là ảo tưởng quá đi. Tâm Di không ngừng thở dài đi quanh căn phòng, đi tới đâu cũng gõ gõ đạp đạp. Ở đây có mật thất nào đi ra không ngoài không? Đi ra được thật tạ ơn trời phật.

Nhưng bây giờ đã là lúc nào cô còn nghĩ đến chuyện đó, có ngu ngốc cô cũng biết là không có chuyện đó xảy ra.

Tâm Di một bộ dạng lúng ta lúng túng đi cũng không xong mà ở cũng không được. Sức lực suy yếu mưu kế cũng không.

"Bụp"

Một tiếng động vang lên rất nhỏ nhưng không qua khỏi tai Tâm Di. Cô đang đứng sát cánh cửa để nghe ngóng tình hình làm sao mà không nghe được đây khi tiếng động kia sát cánh cửa phòng.

Một cơn gió lạnh thổi vào, làm Tâm Di rùng mình một cái nhanh như sóc chạy như bay lên giường chùm chăn kín mít.

Đi đến cánh cửa của người con gái bị nhốt kia thân ảnh cao ngất lãnh khốc càng thêm kích động, một quyền lập tức cận vệ trước cửa cũng một trận hôn mê. Đảm bảo đến sáng hôm sau chưa chắc có khả năng tỉnh lại, quyền này xém chút đoạt mạng nhưng vì người con gái kia chẳng thèm chấp nên mới cho tên kia cơ hội sống.

Dĩ nhiên, muốn mở cửa phải có chìa khóa mà nói thật cho dù có thân ảnh cao ngất lãnh khốc kia cũng không dùng. Đạp cửa là cách nhanh nhất chỉ cần thấy được người con gái kia thì cánh cửa này chỉ là gỗ vụn không đáng quan tâm.

" Rầm"

Đây là biểu thị cho tiếng phá cửa đầy bá đạo, có ai biết rằng vì tiếng đạp cửa này mà làm tim Tâm Di xuýt chút rớt ra ngoài. Tâm Di trong chăn run rẩy không thôi, cô oán hận tên đạp cửa, hắn mà đến cạnh cô thì cô nhất định cho hắn một quyền đẹp mặt ra. Nói thì nói như vậy nhưng bộ dạng run rẩy kia thì có thể làm được gì, ý chí sắt đá kiên cường thì sao không có sức là vô dụng.

Cánh cửa mở rồi nhưng mà nhìn quanh căn phòng hầu như không có ai, gió biển đột ngột thổi vào có chút rét buốt. Ba thân ảnh ngó nghiêng quan sát.

Kì lạ!

Ba thân ảnh đẹp trai kia không khỏi cảm thán, trời lạnh như vậy mà cửa sổ mở toang trống hoánh. Người trong phòng này không cảm thấy lạnh sao?

Nhưng rất nhanh ba đôi mắt nhìn chằm chằm trên giường có thứ động đậy trong chăn, nhìn bộ dạng rõ ràng đang sợ hãi run rẩy. Nhìn vào cảnh này khiến tim ai đó đau nhói không thôi nhưng cũng tức giận không kém.

Cô vì sao không tin anh lại đi tin những lời của cô gái ngu ngốc không biết sống chết kia. Lại nghe lời dụ dỗ của Hạo Minh đi theo cậu ta làm cái gì? Tình yêu của anh không đủ làm cô tin tưởng sao?

Tiếng bước chân gấp gáp ngày một đến gần, nó đánh gãy suy nghĩ của Tâm Di cũng cắt đứt ý niệm muốn Tử Phong xuất hiện bên cạnh Tâm Di. Cô nghĩ đến anh có phải muộn rồi không? Tử Phong của cô bây giờ anh đang ở đâu cô thật sự rất sợ.

Tâm Di thầm kêu tên Tử Phong, nếu có anh ở đây cô không màng chuyện khác mà nhào vào lòng anh khóc một trận thật lớn cho vơi đi nỗi sợ hãi kia.

Bước chân gấp gáp mang theo lo lắng, tức giận, yêu thương tất cả dồn nén lại. Còn muốn chạy, chạy nữa đi! Anh không tin anh không tìm thấy cô.

Chỉ dùng một phần sức cái chăn kia đã rời khỏi người Tâm Di bay xuống mặt sàn. Một cô gái yếu ớt nằm run rẩy nhắm chặt mắt không dám mở ra.

Cô thật sự sợ hãi!

- Mở mắt ra._giọng nói băng lãnh nói thẳng ra là dọa người đi.

Tâm Di không để ý đến giọng nói kia, nước mắt cô từ từ rơi lắc đầu nguầy nguậy nằm co ro trên giường.

- Các người không được qua đây!_Tâm Di thốt lời cảnh cáo.

Một lực đạo to lớn kéo Tâm Di dậy không biết là tức giận hay yêu thương. Vòng tay to lớn đem người con gái kia thu vào lòng để che chở, ôm chặt không buông.

- Anh Tử Phong cứu em! Tên xấu xa buông ra, buông ra!_miệng vừa kêu cứu vừa mắng mà không thèm mở mắt, tay không ngừng đánh.

Còn chưa kịp mở miệng nói lời yêu thương lại nghe cô kêu cứu. Nhưng người cô gọi là anh. Trong phút chốc cả căn phòng cũng trầm xuống lắng động, toàn thân Tử Phong cứng đờ nhưng hiện lên ý cười cùng vui sướng trong đáy mắt. Cô vẫn nhớ đến anh không phải sao? Chàng trai ôm Tâm Di vào lòng là người cô yêu, người cô mong đợi không phải Du Tử Phong thì là ai nhưng cô hoảng sợ nào có nhận ra. Mắng cứ mắng, mắng cho chết tên xấu xa nhưng người cô mắng lại là anh thật dở khóc dở cười.

Hai thân ảnh đẹp trai phía sau hai vai run lên bần bật, đến cứu còn bị mắng là tên xấu xa phải nói Tử Phong thật tội nghiệp. K thật không nhịn được cười một cái.

- Ha ha, Kỳ Quân cậu thấy không chủ tịch là tên xấu xa.

Kỳ Quân cũng có chút không nhịn được cũng muốn cười nhưng vẫn cố nhịn, về nhà có khi bị nội thương. Kì thật cậu cũng giật mình với sự phản ứng của Tâm Di bị Tử Phong dọa cho sợ hãi mà vẫn kiên cường chống trả như vậy.

Tử Phong nhíu mày cố giữ Tâm Di lại, cô kích động như vậy làm gì chứ. Trông chỗ nào anh giống tên xấu xa. Nghe K cười anh tức giận liếc mắt một cái.

- Tên xấu xa?_Tử Phong tự vấn, thanh âm có chút không hài lòng nhưng môi lại khẽ nhếch.

- Tử Phong! Anh ở đâu mau đánh chết tên xấu xa này đi._Tâm Di run rẩy hét lớn một tiếng không ngừng giãy dụa.

Tử Phong giữ chặt tay Tâm Di thở dài một tiếng, anh chưa từng thấy cô đối xử với người xấu như thế này. Mà anh không thấy cũng phải có bao giờ khi có anh bên cạnh mà cô gặp người xấu đâu. Nhưng cô biết chống cự cũng không có gì là không tốt.

- Được rồi đừng đánh nữa, là anh không cần sợ. Mở mắt ra đi! Mở mắt ra xem tên xấu xa em mắng là ai đây nè!_Tử Phong nhẹ giọng nói.

Tử Phong có chút hối hận vừa nãy vì tức giận cô bỏ đi nên muốn dọa cô. Ai ngờ cô sợ hãi đến mức này.

Tâm Di vì câu nói này mà sự kiên cường cuối cùng cũng không còn nữa. Tâm Di cũng quên luôn rằng cô đang trốn tránh anh, quên luôn sự đau nhói của những ngày qua. Giọng nói này không phải của anh thì còn là của ai nữa.

Tâm Di đôi mắt ngấn lệ ngừng giãy dụa ngước nhìn khuôn mặt đẹp trai quen thuộc đã in sâu trong tâm khảm. Tâm Di có chút mơ hồ có phải rằng cô đang mơ hay không? Tử Phong có thể xuất hiện ở chỗ này sao?

- Tử...Tử Phong là anh thật có đúng không?_Tâm Di đưa bàn tay mảnh khảnh yếu ớt sờ lên mặt Tử Phong.

- Là anh, không phải sợ._ánh mắt Tử Phong sâu lắng nhìn Tâm Di.

Trái tim anh thật sự rất đau, gương mặt dịu dàng tươi cười hằng ngày đã không còn. Mà trước mặt anh hiện tại là một gương mặt tái nhợt không chút sinh khí thập phần sợ hãi.

- Anh Tử Phong em rất sợ. Em muốn về nhà._Tâm Di òa khóc gắt gao ôm lấy Tử Phong.

- Được rồi chúng ta lập tức về._vòng tay anh cũng ôm lấy Tâm Di vỗ về trấn an.

Cuối cùng anh lại được ở cạnh cô, được nhìn thấy cô, được ôm cô trong tay. Sự lo lắng cùng đau khổ những ngày qua cũng theo đó mà vơi đi.

Tâm Di không nói nữa cô thật quá mệt rồi, tầm mắt Tâm Di cũng theo suy nghĩ mà ngủ dưỡng sức. Cô không còn nghe thấy gì nữa, nhưng cô sẽ an ổn ngủ vì đã có Tử Phong bên cạnh cô sẽ không phải lo lắng nữa.

- Tâm Di! Tâm Di em sao rồi?_Tử Phong hoảng hốt nhìn Tâm Di nhắm nghiền mắt trong vòng tay anh.

- Chị hai, chị hai!_Kỳ Quân cũng kinh sợ chạy đến.

- Thủ lĩnh lập tức rời khỏi đây hình như phía xa có người đến._một người cận vệ từ bên ngoài chạy vào thông báo.

Nói thật ra họ đột nhập gia cư bất hợp pháp không đi mà ở đây để cảnh sát đến cũng thật không ổn đâu. Huống hồ thủ lĩnh họ là ai là một chủ tịch danh tiếng.

Tử Phong huấn luyện được FA cũng không tầm thường, không cần chịu sự uy hiếp của Hạo Minh lập tức điều tra được nơi giam giữ Tâm Di. Điều tra rồi muốn Tử Phong đợi càng không có cửa, đáng lẽ đến đòi người từ tay Hạo Minh tuy nhiên cậu ta lại không ở đây nên sẵn tay giải quyết không cần dong dài mất thời gian. Muốn cướp Tâm Di khỏi tay anh nhất định cậu ta phải trả giá.

- Được rồi đi thôi nhưng sẽ chia ra hai con đường phòng trừ bất trắc._K gật đầu nhìn Tử Phong cho ý kiến.

Tử Phong không nói gật đầu một cái liền bế Tâm Di đi ra ngoài. Chuyện quan trọng chính là đưa Tâm Di rời khỏi đây.

Truyện Chữ Hay