Đã Có Tôi Bên Em

chương 48: phẫn nộ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lời nói cũng chưa chắc nói hết sự tức giận trong lòng chỉ có hành động mới biết sự tức giận đã đạt cực hạn.

Yêu đến điên cuồng, yêu đến mạng đổi mạng thà hành động ngu ngốc cũng không muốn mất người mình yêu.

Tâm Di ngồi tại vỉa hè đột nhiên có một chàng trai xuất hiện trước mặt cô. Tâm Di có chút hụt hẫng vì người cô đang nghĩ đến đã không xuất hiện. Cô cười chua xót trong lòng làm sao Tử Phong có thể xuất hiện trước mặt cô được.

- Anh đưa em đến bệnh viện._Hạo Minh cười nhẹ ngồi xổm xuống trước mặt Tâm Di.

- Không cần đâu. Em về nhà băng bó thì được rồi._Tâm Di từ chối.

- Vậy anh đưa em về, vết thương của em có thể nhiễm trùng ở đây bụi đường rất nhiều. Tay bị thương rồi._Hạo Minh nắm lấy bàn tay bị thương của Tâm Di dịu dàng xem xét.

Hạo Minh đau xót nhìn vào vết thương cùng ánh mắt đỏ hoe của Tâm Di một tia đau lòng thoáng qua. Chính cậu ta nói cho Hạnh Nghi biết Tử Phong đã về để cô thực hiện kế hoạch này. Từng biểu hiện cùng hành động đau khổ của Tâm Di cậu ta đều nhìn thấy. Ngay sau khi Tâm Di rời đi cậu ta cũng tức tốc đuổi theo, đáng lẽ cậu ta nên ở lại quan sát Hạnh Nghi sẽ xử lí như thế nào nhưng cậu ta đã không làm cũng không quan tâm Hạnh Nghi ra sao. Không biết vì sao Hạo Minh vô cùng lo lắng cho Tâm Di lập tức đuổi theo cô đến đây. Hiện tại nhìn thấy cô trong bộ dạng này cậu ta cũng không thể làm gì khác ngoài việc nhẹ giọng an ủi.

- Được._Tâm Di có chút không tự nhiên rụt tay lại, sau một lúc suy nghĩ mới gật đầu đồng ý.

Tâm Di không hề biết rằng có một chàng trai đang điên cuồng tìm cô. Nếu cô chậm một chút, nếu cô không bước vào xe của Hạo Minh sẽ có thể nhìn thấy Tử Phong. Anh đang tuyệt vọng gọi tên cô nhưng có lẽ vì trốn tránh sự đau khổ cô đã không nghe thấy lòng anh đang co thắt đau đớn. Ánh mắt Tử Phong đã mờ mịt không còn tìm thấy phương hướng.

Chiếc xe lăn bánh nhanh trên làn đường, Tâm Di buồn bã lướt mắt nhìn bên ngoài thông qua cửa kính xe. Cô không biết vì sao lại đồng ý lên xe Hạo Minh, đột nhiên cô cảm thấy bản thân dường như có quen biết với Hạo Minh từ rất lâu. Cảm giác này cũng giống như lần đầu cô gặp Tử Phong. Nghĩ đến Tử Phong cảm giác đau đớn lại ồ ạt tìm đến Tâm Di. Không biết giờ này anh có nhớ đến cô không hay anh đang vui vẻ bên hôn thê của anh?

- Em muốn đến nơi nào bệnh viện hay căn hộ?_Hạo Minh nhẹ giọng hỏi.

- Đến nơi nào anh Tử Phong không thể tìm thấy._Tâm Di lơ đãng đáp.

Cô buồn cười trong lòng cho câu trả lời của mình, cái thế giới nhỏ bé này có chỗ nào anh không tìm thấy. Chỉ e cô cho dù lên thiên đường hay xuống địa ngục đều bị anh kéo trở về. Cô trốn anh được một giờ, hai giờ hay một ngày? Tất cả hoàn toàn không đúng không chừng mười hay mười lăm phút sau Tử Phong lập tức tìm được cô. Cô thoáng giật mình với suy nghĩ của bản thân, anh sẽ tìm cô sao?

- Thật sự sao?_Hạo Minh không nhìn Tâm Di chỉ chăm chú nhìn đường.

Hạo Minh khẽ cười nếu cô muốn như vậy cậu ta có thể đáp ứng thậm chí còn đáp ứng rất tốt.

- Em đùa thôi, về nhà._Tâm Di gượng cười xoay mặt nhìn Hạo Minh.

- Nhưng anh không đùa nếu em muốn anh có thể khiến Tử Phong không tìm thấy em._Hạo Minh hạ giọng chắc nịch mỉm cười nhìn Tâm Di.

Chỉ cần cô đồng ý dù một chút dấu tích Tử Phong cũng không tìm thấy. Hạo Minh sẽ cho Tử Phong biết quyền lực của cậu ta cũng không thua kém anh. Cậu ta sẽ để anh biết cảm giác người mình yêu biến mất có bao nhiêu cay đắng cùng đau khổ.

Tâm Di kinh ngạc nhìn Hạo Minh, cô đang nghĩ cậu ta suy nghĩ như thế nào lại đề nghị như vậy? Nhưng hiện giờ ngoài việc trốn tránh cô không biết phải làm gì. Đối với Tử Phong cô không có can đảm đối mặt, giành giật Tử Phong từ tay Hạnh Nghi cô càng không có khả năng. Những hình ảnh đau lòng kia vẫn còn trong mắt cô, Tử Phong có thể dễ dàng bỏ mặt hôn thê của mình để chọn cô sao?

Không có khả năng.

Lại là một câu hỏi cùng câu trả lời tuyệt vọng, với ý nghĩ như vậy cô làm sao có thể bình thản đối mặt với anh đây.

- Em chỉ muốn đến một nơi nào đó yên tĩnh khoảng ba ngày để suy nghĩ thôi. Anh không muốn biết vì sao em trốn Tử Phong sao?_Tâm Di nheo mắt nhìn Hạo Minh.

- Không muốn biết và cũng không quan tâm. Anh có thể tìm một nơi rất yên tĩnh không có ai biết đến._Hạo Minh thờ ơ.

Không phải Hạo Minh không muốn biết mà là biết quá rõ nên không muốn nghe lại. Nhìn Tâm Di đau khổ như vậy cậu ta có chút an tâm về Hạnh Nghi. Có lẽ kế hoạch của Hạnh Nghi đã thành công, nhưng trái lại cậu ta cảm thấy mình đau lòng khi nhìn Tâm Di trong bộ dạng này.

Tâm Di thở dài không nói nữa, mặc cho Hạo Minh muốn đưa cô đến đâu thì đến. Dù sao cô cũng muốn tìm nơi yên tĩnh để suy nghĩ, ba ngày sau cô sẽ trở về nói rõ cho Tử Phong biết ý định của cô. Tâm Di nhắm mắt ngủ thiếp đi trên xe Hạo Minh.

---------------------------------------

Tử Phong điên cuồng tìm kiếm khắp nơi cũng không thấy bóng dáng của Tâm Di. Thật sự chỉ cần Tâm Di rời khỏi tầm kiểm soát của anh thì lí trí của anh như không còn minh mẫn.

Bình thường khắp ngõ ngách đối với anh rất nhỏ bé vì sao hôm nay trở nên rộng lớn như vậy? Phải rồi thế giới nhỏ bé của anh có Tâm Di hôm nay không còn cô bên cạnh nên nó rộng lớn làm anh không đến được bên cạnh cô. Tâm Di giờ đây ra sao? Tử Phong không muốn tưởng tượng đến những nguy hiểm đáng sợ có thể mang cô rời khỏi anh.

Tâm Di của anh rất mềm yếu cô không thể chịu nổi đả kích lớn như vậy. Là anh chậm trễ, là anh quá tin tưởng vào khả năng của bản thân, mọi thứ trong Tử Phong đang sụp đổ từng chút, từng chút một. Tử Phong tìm kiếm mệt mỏi, anh ngồi bên trong xe gục đầu lên vô-lăng.

Không thấy!

Tâm Di!

Anh không thể tìm thấy cô. Rốt cuộc cô đang ở đâu? Từng lời nói yêu thương trong trẻo vẫn vang vọng trong tâm trí anh. Sự đau đớn của cô khi nhớ về quá khứ vẫn tồn tại trong anh. Sự ngượng ngùng của những yêu thương anh trao. Sự quan tâm chăm sóc từng giấc ngủ của cô dành cho anh. Thân thể mềm yếu cần anh che chở nay đâu rồi? Người con gái tiễn anh rời sân bay làm anh lo lắng không thôi.

Xa rồi sao? Không thể nào như vậy. Tử Phong điên cuồng tìm kiếm, điên cuồng thổn thức gọi tên cô. Nhưng anh gọi hoàn toàn vô nghĩa cô không nghe thấy.

- Kỳ Quân!

Tử Phong gục đầu suy nghĩ liền gọi tên Kỳ Quân. Trong tình trạng hiện tại có thể cô đã về nhà hoặc liên lạc cho Kỳ Quân biết cô đang ở đâu. Tử Phong gấp rút gọi điện thoại cho Kỳ Quân.

- Anh Tử Phong có chuyện gì vậy?_giọng Kỳ Quân vang lên trong điện thoại.

- Tâm Di đã về nhà chưa?

- Vẫn chưa, có chuyện gì sao?

Nghe đến Kỳ Quân không biết tin tức Tâm Di đã là một đòn sợ hãi đánh vào tim Tử Phong.

Tâm Di không về nhà.

Tử Phong không biết phải nén sợ hãi như thế nào vì nó đã dâng đến cực hạn rồi. Tâm trạng Tâm Di hiện giờ rất xấu cô có thể ở đâu? Cô đi với ai?

- Tâm Di không liên lạc với anh._Tử Phong nhẹ giọng đáp.

- Chắc chị ấy không sao đâu anh đừng quá lo lắng. Để em tìm cách liên lạc rồi nói với anh sau._Kỳ Quân hoảng sợ nhưng cố giữ bình tĩnh.

Tử Phong không nói tiếp "ừ" một tiếng tắt điện thoại. Tử Phong không biết bắt đầu từ đâu để tìm Tâm Di. Đột nhiên Tử Phong nhớ đến việc phải xử lí Hạnh Nghi, có thể cô gái này sẽ biết Tâm Di ở nơi nào. Cho dù không thể biết Tâm Di ở đâu anh cũng muốn biết thân phận của Hạnh Nghi là ai lại có thể tự tiện giả mạo Thiên Tư một cách trắng trợn như vậy.

---------------------------------

Căn phòng gọn gàng ngăn nắp hằng ngày lại trở nên hỗn độn, đồ đạc bị ném tứ tung. Bình hoa vỡ nát, những cánh hoa xinh tươi cũng bị vùi dập. Nước dùng để cắm hoa trong bình cũng đổ lênh láng trên sàn.

- Đi đi! Các người đi hết đi!_Y Ngân tức giận vứt đồ đạc lung tung.

Người làm không bất cứ ai dám đến gần, bình thường tính tình Y Ngân đã khó chịu hôm nay bị một đả kích lớn càng đáng sợ hơn. Trong một đêm mất tất cả, Y Ngân không thể cam tâm. Nhưng sự thật vẫn là sự thật, Tử Phong đã nhẫn tâm lấy đi tất cả của cô. Anh không thể nào vô tình với cô như vậy, Y Ngân vẫn tin mình có phần trăm ảnh hưởng trong mắt Tử Phong.

" Tâm Di chắc chắn là cô bảo anh Tử Phong làm như vậy có đúng không? Tôi sẽ không để cô yên ổn đâu."

- Tiểu thư có người muốn gặp cô._người làm cố giữ bình tĩnh.

- Tôi không muốn gặp ai hết bảo bọn họ đi đi! Tất cả biến hết cho tôi!_Y Ngân hét lên trong cơn giận dữ.

Người làm lập tức đi ra còn chưa kịp đóng cửa phòng đã bị một bàn tay khác chặn lại. Khả Chiêu ra hiệu im lặng nhẹ khoát tay cho người làm rời đi. Khả Chiêu bước vào phòng Y Ngân có chút kinh ngạc. Cô gái xinh đẹp quyến rũ hằng ngày không còn, quần áo có chút không chỉnh tề, đầu tóc rối loạn. Phòng ốc bị Y Ngân làm cho rối tung cả lên. Khả Chiêu có chút khó thở nhắm chặt mắt đau xót không muốn nhìn thấy cảnh tượng trước mặt.

Ngay khi biết Tử Phong hạ lệnh trừng phạt Y Ngân, Khả Chiêu đã biết sẽ có kết quả này. Cậu ta cũng đã không cầu xin nữa, người con gái này phạm lỗi không biết sửa. Chính Khả Chiêu cũng khó chấp nhận thì làm sao Tử Phong chấp nhận được. Thật sự tình yêu trong Y Ngân chính là một con dao hai lưỡi, hiện tại nó không đem đến cái lợi như cô mong đợi mà dẫn đến một hậu quả khó lường.

Khả Chiêu khép cửa, bước chân nhẹ nhàng đi đến trước mặt Y Ngân.

- Tôi bảo các người đi đi, các người không nghe sao?_Y Ngân vơ lấy cái gối mà vứt.

Khả Chiêu không nói chỉ nhẹ lắc đầu đỡ lấy món quà gặp mặt từ Y Ngân. Khả Chiêu khẽ cười, hôm nay Y Ngân không trang điểm. Bộ dạng này không khiến cho cậu ta chán ghét, Y Ngân của năm năm trước chính là như vậy. Cô đơn giản đến đơn thuần, một cô gái trong sáng vì sao hiện tại lại trở nên như vậy. Nghĩ lại Khả Chiêu cảm thấy vô cùng đau lòng.

- Các người..._Y Ngân trừng mắt tức giận ngước mặt lên nhìn người đang đứng trước mặt mình.

Cặp mắt to tròn đen ẩn chứa giọt lệ. Y Ngân đã khóc. Hôm nay gương mặt Y Ngân nhợt nhạt nhưng thần sắc thể hiện rõ trên mặt, vô cùng tự nhiên không chút giả tạo. Khả Chiêu không biết nên khen hay chê, khóc hay cười khi nhìn Y Ngân trong bộ dạng này. Nếu đối với người khác đây là hình ảnh của một Y Ngân tệ hại nhất, sa sút nhất. Nhưng đối với Khả Chiêu thì đây là hình ảnh đẹp nhất mà sau năm năm mới để Khả Chiêu thấy lại.

- Anh đến đây làm gì? Anh đi ra ngoài đi!_Y Ngân ngỡ ngàng vội đứng dậy đẩy Khả Chiêu đi ra ngoài.

- Y Ngân nghe anh nói._Khả Chiêu bắt lấy cổ tay mảnh khảnh của Y Ngân.

- Anh nói cái gì? Anh đến thương hại em có phải không? Anh rất vui khi thấy em như vậy có phải không?_Y Ngân nước mắt tuôn trào, cố giãy giụa thoát khỏi Khả Chiêu.

- Không phải. Anh biết em rất đau khổ, anh cũng chẳng vui nhưng xin em đừng hành hạ bản thân có được không?_Khả Chiêu đau xót giữ vai Y Ngân bắt Y Ngân nhìn thẳng vào mắt cậu ta.

- Em còn cách nào khác để vơi đau khổ sao, hết rồi em mất tất cả rồi. Anh nói đi em còn cái gì không?_Y Ngân tuyệt vọng nói trong nghẹn ngào.

- Còn. Em còn có anh._Khả Chiêu ôm Y Ngân vào lòng trấn an.

Y Ngân còn có Khả Chiêu một chàng trai luôn quan tâm chăm sóc, Khả Chiêu muốn quên nhưng cậu ta làm không được. Chỉ cần nhìn thấy Y Ngân đau khổ thì chính bản thân Khả Chiêu cũng chịu nỗi đau tương tự. Người mình yêu chịu nỗi đau như thế không thể nào bản thân lại nhàn nhã được.

Toàn thân Y Ngân tê cứng, ánh mắt cũng dại đi. Cô đau quá! Người cô ruồng bỏ lại là người duy nhất bên cạnh cô. Có thể nào khi hoạn nạn người ta mới biết đâu là tình yêu thật sự. Y Ngân không còn khả năng kháng cự, cô mặc cho Khả Chiêu ôm như vậy. Người con trai đã từng che chở cô cho đến bây giờ hơi ấm đó vẫn không thay đổi. Khả Chiêu vẫn dịu dàng chu đáo như ngày nào. Y Ngân còn muốn gì trong cái thế giới rộng lớn này? Người phụ nữ cần nhất là một vòng tay có thể che chở, Y Ngân đã có rồi thế nhưng cô đã bỏ qua để theo đuổi một vòng tay khác.

- Không thể nào, anh đi đi!_Sau một lúc lâu nước mắt Y Ngân ngừng rơi.

Y Ngân đẩy Khả Chiêu ra khỏi người cô, cô nhận thấy bản thân không xứng đáng. Cô có lợi dụng bất cứ ai cũng được nhưng người con trai trước mặt tuyệt đối không thể. Khả Chiêu là một chàng trai tốt, cậu ta xứng đáng tìm được một người con gái khác tốt đẹp hơn.

- Tại sao ngay cả bây giờ em cũng không cho anh che chở em?_Khả Chiêu không buông tay.

Bảo Khả Chiêu buông tay người con gái cậu ta yêu trong tình trạng hoảng loạn nhất là hoàn toàn không thể. Nếu như là lúc trước thì cậu ta nghĩ rằng Y Ngân không cần che chở nhưng hiện tại thì cô có thể tự mình đứng vững sao?

- Chúng ta kết thúc rồi._Y Ngân xoay mặt hướng khác lau đi giọt lệ.

- Có thể bắt đầu lại.

- Anh không cần thương hại em.

Khả Chiêu có chút bất lực nhưng thật sự cậu ta không thể quê cô biết phải làm sao đây?

- Anh chưa bao giờ hết yêu em.

Y Ngân chấn động khi nghe câu này của Khả Chiêu. Cảm xúc của Y Ngân vô cùng phức tạp cô không biết nên vui hay buồn. Khả Chiêu vẫn còn yêu cô sao? Người con trai này chung tình đến ngu ngốc nhưng cô không thể phủ nhận người cô yêu đầu tiên vẫn là cậu ta. Cô thế nào vì tiền tài danh vọng cùng ham muốn nhất thời lãng quên một người yêu cô thật lòng. Ngày hai người chia tay Khả Chiêu có bao nhiêu đau lòng cô biết rất rõ. Nhìn Khả Chiêu rời đi trong tầm mắt, ngày đó Y Ngân đã khuỵu xuống trong nước mắt.

Lúc đó cô muốn là danh vọng nhưng lúc đó Khả Chiêu không có bất cứ thứ gì, cậu ta chỉ là một cậu ấm bình thường không hơn không kém. Trong khi lúc đó hình tượng Tử Phong hoàn toàn trái ngược, cô có quyền lựa chọn cho mình một người tốt hơn.

Y Ngân xoay người đối mặt với Khả Chiêu có chút kinh ngạc, nhìn vào ánh mắt Khả Chiêu thật không thể nhìn ra tình yêu kia đã phai nhạt mà nó còn sâu đậm hơn trước.

Lại một vòng tay, Khả Chiểu nhẹ nhàng ôm Y Ngân vào lòng. Ánh mắt thâm trầm có tia đau lòng.

- Chúng ta có thể bắt đầu lại._Khả Chiêu nhẹ giọng nói.

Lời nói nhẹ nhàng như xoa dịu trái tim đang đau khổ, Y Ngân không biết có bao nhiêu hối hận cùng thống khổ khi nghe câu nói này. Cô không thể tiếp nhận người con trai này một lần nữa, chỉ có thể thốt ra một câu quen thuộc đã xé nát trái tim Khả Chiêu không biết bao nhiêu lần.

- Xin lỗi! Chúng ta không thể như trước được._Y Ngân nhẹ đẩy Khả Chiêu ra khỏi người mình.

Sự thật Y Ngân đã làm tổn thương Khả Chiêu quá nhiều, một lời một câu không thể nói hết sự đau đớn cùng tổn thương đó. Nếu có cơ hội quay lại quá khứ Y Ngân sẽ suy nghĩ thật kĩ trước khi đánh rơi một tình yêu ở phía sau.

- Một cơ hội cũng không sao?_Khả Chiêu tuyệt vọng.

- Sẽ không.

- Anh hiểu rồi._Khả Chiêu gật đầu liền xoay mặt hướng cửa phòng rời khỏi đó.

Người con gái đó thật sự không yêu cậu ta, có ép cũng vô dụng. Cậu ta chỉ có thể cầu chúc cô hạnh phúc với sự lựa chọn của chính bản thân mình. Nếu nói tình yêu trong Khả Chiêu đã chết cũng không sai mà nói nó bất tử cũng không quá. Bởi vì Khả Chiêu không muốn yêu người con gái khác nhưng tình yêu dành cho Y Ngân cho đến bây giờ vẫn không thay đổi.

Điện thoại Khả Chiêu reo, cậu ta nhìn lại căn phòng Y Ngân lần cuối nghe điện thoại xong lập tức rời đi.

Y Ngân vô lực ngã bẹp xuống sàn ngay sau khi cửa phòng đóng lại. Bàn tay có chất lỏng đỏ tươi trào ra, mảnh vỡ bình hoa đâm vào tay cô. Sự thật đau đớn chính là cô đã mất tất cả còn cái gì để níu kéo và tiếc nuối nữa đây. Nhưng bản tính con người là không thay đổi, cô mất thì người cô hận cũng phải mất hoặc người đó sẽ không còn tồn tại. Giữa thiên thần và ác quỷ, Y Ngân chọn cách nghe lời ác quỷ.

-----------------------

Phòng điều tra của FA, tất cả thành viên chủ chốt đều tập hợp đầy đủ. Không gian căn phòng nồng đậm mùi chết chóc, thật sự không khí này khiến người ta có chút ngạt thở.

Tử Phong ngồi xoay lưng về phía cửa, ánh mắt tức giận hướng nhìn xa xăm. Tâm Di hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt anh rồi. Anh không thể nhìn thấy cô, không thể nghe hơi thở của cô quanh anh. Cô gái ngoan cố kia một mực không nói, một mực khẳng định bản thân chính là Thiên Tư. Nhưng hiện giờ anh không thể ra tay hay làm bất cứ chuyện gì tổn hại đến cô gái này rất có thể cô gái này biết Tâm Di ở đâu.

- Nói! Tâm Di hiện đang ở đâu? Cô giả dạng Thiên Tư là mục đích gì?_giọng Tử Phong mang hàn ý.

Trong căn phòng hiện tại có năm người, Hạnh Nghi đứng giữa căn phòng này có chút hoảng sợ. Những người xung quanh cô đều là nam nhi tuấn tú nhưng ánh mắt họ nhìn cô chỉ có sát khí không có thiện ý.

- Em thật sự không biết. Em thật sự là Thiên Tư._Hạnh Nghi chối cãi hoài nghi của Tử Phong.

- Cô xác định bản thân không biết? Xác định bản thân không nói dối?_Tử Phong hạ giọng.

Anh đã rất có kiên nhẫn đứng đây hỏi cô gái này nhưng cô gái này không hề tỏ ra sợ sệt. Anh đúng là không có khả năng tổn hại cô. Bắt anh ức hiếp một cô gái dĩ nhiên anh không làm được. Nhưng nếu vì Tâm Di anh có thể lấy mạng cô gái này.

- Em là hôn thê của anh vì sao anh một mực nghi ngờ sự mất tích của Tâm Di có liên quan đến em?

- Một cơ hội cuối.

Âm sắc phát ra không có nhân nhượng, cô thật sự muốn đau khổ anh sẽ khiến cô đau khổ. Nhưng hiện tại anh chính là không thể ra tay. Động cơ cô gái này vào nhà họ Du không rõ ràng anh cần phải điều tra rõ.

- Em không biết.

Hạnh Nghi nắm chặt tay run rẩy, có ai đó nói cho cô biết hiện tại cô phải làm gì không? Chính cô cũng đang muốn biết Hạo Minh đưa Tâm Di đi đâu? Nhưng cô lại không thể nói ra mối quan hệ giữa cô và Hạo Minh được.

Ngoan cố!

Tử Phong liếc mắt, nhãn thần u ám. Anh không điều tra ra người đứng sau Hạnh Nghi là ai thì tuyệt đối sẽ không tha cho cô.

- Rất tốt! Cô không nói ra thì không cần phải rời khỏi đây._Tử Phong hạ lệnh.

K, Thiên Ân và Khả Chiêu có chút không hiểu về quyết định của Tử Phong. Bình thường anh điều tra không được sẽ thả người hoặc có đủ bằng chứng sẽ giao cho cảnh sát xử lí. Hôm nay anh hạ lệnh giam cô gái này để làm gì?

- Cậu định giam cầm cô ta sao?_K sờ cằm nhìn Hạnh Nghi đang biến sắc.

- Một mạng đổi một mạng.

Lời nói sắt đá như một ngọn lửa giận thật sự bùng cháy. Anh sẵn sàng làm tất cả để đổi lại Tâm Di.

Khả Chiêu cùng Thiên Ân nhìn mặt nhau, Tử Phong thật sự vì Tâm Di mà muốn lấy mạng Hạnh Nghi nếu Tâm Di gặp bất trắc sao? Anh chưa bao giờ đưa ra quyết định này, như vậy không phải phạm pháp rồi sao?

- Tử Phong thật sự không được đâu._Thiên Ân có chút kinh hoàng.

Họ thành lập FA điều tra về cái chết của ông bà Diệp và vụ bắt cóc Thiên An cho đến nay cũng chưa tổn hại mạng người. Cùng lắm làm bị thương vài tên trốn chạy, chưa bao giờ Tử Phong mất lí trí như vậy. Nhưng anh đã quyết định họ không có khả năng phản đối nhưng vẫn muốn nói cho anh hiểu. Họ có thể hiểu vì sao anh hành xử như vậy vì người gặp chuyện là hôn thê của anh.

- Có gì không được?_Tử Phong không quan tâm.

Sự phẫn nộ của Tử Phong không phải thể hiện bằng biểu hiện bên ngoài, trút giận vào những thứ không liên quan mà thể hiện ở cách làm việc của anh.

- Mày muốn vì chuyện nhỏ nhặt này mà phạm pháp sao?_Khả Chiêu cũng đứng ngồi không yên khi nghe lời nói của Tử Phong.

Hạnh Nghi đã thật sự run rẩy khi nghe quyết định củaTử Phong. Cô không có khả năng thoát khỏi tay anh. Hạo Minh đã từng mắng cô ngu ngốc nhưng cô không nghe. Hậu quả hiện tại chính là tự cô gánh chịu.

- Chỉ là hạ sách khi Tâm Di gặp chuyện._Tử Phong cười nhạt có chút bất đắc dĩ.

Anh tin rằng phía sau Hạnh Nghi có người đứng phía sau điều khiển, anh cũng chỉ dùng mạng Hạnh Nghi để đổi lấy Tâm Di trở về thôi. Họ chắc chắn lại muốn trao đổi điều kiện nào đó với anh.

- Tôi nghĩ cậu suy nghĩ quá nhiều rồi Tâm Di chắc chắn không sao._K vỗ vai Tử Phong một cái.

Thà tin là Tâm Di không sao còn hơn ở đây hoài nghi rằng cô gặp chuyện. Một sự thật mà không ai muốn nghe là Tâm Di lại một lần nữa bị bắt đi.

Tử Phong không nói, gương mặt lạnh băng đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.

- Giam cô gái này đến khi tìm được Tâm Di hẳn tính._Tử Phong lãnh đạm rời phòng.

- Anh Tử Phong vì sao không tin em?_Hạnh Nghi run rẩy níu lấy tay Tử Phong.

Cô muốn nói ra thân phận thật nhưng không thể, nhà họ Du đã sát hại gia đình cô. Nếu để họ biết thân phận cô há chẳng phải cô tự tìm cái chết hay sao? Tử Phong lại không tin lời cô nói, sự đè ép của ông Hạo Ưng. Quá nhiều mối lo Hạnh Nghi đã sắp ngạt thở. Nhưng con đường này chính cô đã chọn cô không có khả năng chạy trốn.

- Không cần thiết phải trả lời._Tử Phong dứt khoát gạt tay Hạnh Nghi.

Nếu để anh điều tra được tường tận thân phận cô thì anh càng không thể tha. Rất tiếc cô gái này quá tài giỏi che giấu lí lịch cực kì kín đáo. Còn nói phía sau không có ai sai khiến tuyệt đối anh không tin.

- Anh Thiên Ân, anh tin tưởng em có phải không?_Hạnh Nghi giương mắt chờ tia hi vọng từ Thiên Ân.

- Xin lỗi, tôi đã nói trước với em đây là con đường em tự chọn._Thiên Ân cụp mắt lãnh đạm theo sau Tử Phong.

Tất cả đã rời đi, căn phòng trở nên âm u vắng lặng. Hạnh Nghi tuyệt vọng ngã xuống sàn. Gương mặt thất thần, giương mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm cánh cửa đã đóng sầm sau khi bóng lưng K khuất khỏi cánh cửa.

Cô thất bại rồi.

Mọi kế hoạch đã tiến triển rất tốt vì sao đến lúc này lại thành ra như vậy. Căn phòng đã bị khóa kín tất cả mọi lối có thể thoát ra, mọi phương tiện liên lạc cũng bị cắt đứt cô không có khả năng liên lạc với Hạo Minh.

Nhắc đến Hạo Minh tim Hạnh Nghi lại co thắt đau đớn. Cô tận mắt thấy khi Tâm Di rời đi, Hạo Minh cũng gấp gáp đuổi theo. Bóng Hạo Minh khuất đi thì cô cũng không dám nghĩ rằng anh thật sự bỏ mặt cô. Trái lại ngoài sức tưởng tượng của cô kể từ khi Tử Phong cho người đưa cô về Hạo Minh cũng không lộ diện.

Cô lại thua nữa rồi.

Cô thua Tâm Di rồi, cho dù Tâm Di đau khổ rời đi thì người thua vẫn là cô. Tâm Di đau khổ còn có Hạo Minh bên cạnh, còn cô một chút lòng thương xót của Tử Phong cũng không có.

----------------------------

Ông Hạo Ưng đột nhiên không nhận được tin tức của Hạnh Nghi thì vô cùng tức giận. Ông ta cho rằng cô đã quên lời ông nói không xem sự cảnh cáo của ông ta ra gì. Nếu Hạnh Nghi thật sự trở về với thân phận của chính cô thì không có khả năng làm nhà họ Du tin tưởng.

Ông Hạo Ưng nắm chặt sợi dây chuyền của Thiên Trầm trong tay như muốn nó nát vụn. Ông ta thề nhất định khiến nhà họ Diệp cùng họ Du tàn sát lẫn nhau. Họ đã liên kết làm năm đó ông ta khốn cùng như thế nào thì ông ta sẽ cho chính con cháu bọn họ phải gánh chịu. Hạnh Nghi là một con cờ ông ta nuôi dưỡng từ rất lâu, đáng lẽ năm đó ông ta muốn bắt đồng thời hai người nhưng Thiên Tư bị ngã va chạm mạnh hơi thở yếu ớt rõ ràng không còn khả năng sống sót nên ông ta đã bỏ lại.

Ông ta mang theo Thiên Trầm và hai sợi dây chuyền, bỏ lại sau lưng một đống đổ nát cùng một ngọn lửa vô tình cướp đi sinh mạng của ba con người mà theo ông ta là họ không đáng sống.

Một người đàn ông cướp đi người phụ nữ ông ta yêu và một người phụ nữ ông ta yêu, hai người họ đều đáng chết. Còn đứa bé kia có chết phải trách là nó đã vô tình thấy mặt ông ta, nếu không giết nó người chết sẽ là ông ta.

Ông ta đã ẩn thân kể từ đó, lần này trở về quyết làm cho nhà họ Diệp cùng họ Du rối loạn mới hả dạ. Vấn đề là đứa con ngỗ ngược Hạo Minh luôn làm trái lời ông ta, nếu không phải vì mẹ thì Hạo Minh tuyệt đối không nghe lời ông ta.

- Thưa chủ tịch, cậu chủ đưa một cô gái rời thành phố rồi._người cận vệ thông báo tin vừa nhận được.

- Là cô gái nào?_ông Hạo Minh đập bàn tức giận.

Đang trong tình trạng hiện tại Hạo Minh còn có tâm trạng đưa con gái đi chơi sao? Ông ta giao nhiệm vụ cho Hạo Minh theo dõi tin tức của Hạnh Nghi vì sao bây giờ lại biến mất không tin tức. Hạo Minh đúng là không xem lời nói của ông ta ra gì.

- Chính là bạn gái của Tử Phong.

- Mau tìm nó trở về!

- Đã rõ!

Năm đó vì hận nhà họ Diệp ông ta đã không cho Hạo Minh dính dán đến Thiên Tư. Bây giờ vẫn tranh giành bạn gái với Tử Phong, ông ta không biết trong đầu Hạo Minh đang tính toán cái gì.

Truyện Chữ Hay