Một ánh nhìn một giọng nói không thể khẳng định được gì có chăng chỉ tăng thêm sự ngờ vực.
Quay lưng lại với quá khứ không có nghĩa là quên nó mà dùng hiện tại để thức tỉnh cái quá khứ đã lãng quên.
Vẫn như thường ngày Tử Phong vẫn cùng Tâm Di đến trường nhưng thời gian anh ở trên lớp rất ít đa phần chỉ những vấn đề hơi khó hiểu một chút anh tìm giáo sư giải đáp rồi lại lao vào công việc.
Tâm Di biết anh bận nên cô không đòi hỏi có anh bên cạnh mỗi ngày, cô cùng anh dùng bữa, buổi tối lại đi đây đó dạo một chút là tốt rồi.
Hôm nay Tử Phong đưa cô đến trường sớm, anh hôn một nụ hôn nhẹ lên trán tạm biệt cô rồi đến tập đoàn. Lúc đi anh lại không ngừng căn dặn cô phải chú ý bản thân một chút đừng dễ tin người quá. Cô không hiểu anh định nói gì nhưng nhìn vào ánh mắt anh cô có thể nhìn thấy anh đang lo lắng một điều gì đó.
Cô đi vào lớp ngồi chống cằm cả nữa buổi mà vẫn chưa thấy Tiểu Kì, từ ngày cô dọn nhà thời gian đi học của hai người không trùng khớp, đôi lúc cô đến sớm, đôi lúc Tiểu Kì là người đến sớm.
- Xin chào, chúng ta làm quen được không?
Câu nói này xuất phát từ một cô gái xinh đẹp, mái tóc xoăn đỏ. Cô gái nhìn Tâm Di nở một nụ cười bỗng chốc nụ cười đó hơi đơ đi một chút vì bắt gặp ánh mắt của Tâm Di.
- Xin chào, tôi tên Dương Tâm Di, còn bạn?
- Tôi tên Doãn Hạnh Nghi.
Tâm Di vẫn nở một nụ cười tươi, ánh mắt long lanh nhìn trong sáng đến nổi người ngồi đối diện phải ghen tị, cô nhăn nhăn mặt đập đập nhẹ vào trán mấy cái như hồi tưởng ra điều gì.
- Hạnh Nghi tên này rất đẹp, nhưng nghe rất quen hình như tôi đã thấy ở đâu rồi...à tôi nhớ ra rồi bạn có phải là người thi đồng điểm với tôi trong kì thi không?
- Phải rồi, bạn còn nhớ thì tốt quá._Hạnh Nghi nở một nụ cười thân thiện.
Hạnh Nghi không nghĩ sẽ có ác ý với cô gái này nhưng đôi mắt đó sao có thể giống đến như vậy, cô còn tưởng gặp lại chị của mình. Nhưng cô không thích ánh mắt đó, anh mắt dịu dàng đến đơn thuần làm cho những kẻ có tâm địa xấu xa phải chột dạ.
- Vậy là chúng ta có duyên rồi.
Tâm Di cười tít mắt, cô không nghĩ sẽ có thêm một người bạn xinh đẹp như vậy. Nhưng sao ánh mắt kia rất quen, cô nhớ dường như đã thấy ở đâu rồi có một cảm giác thân thuộc khiến cô không muốn tin cũng phải tin một cách vô điều kiện.
Cứ như thế cả hai nói chuyện đến khi Tiểu Kì đi vào, Hạnh Nghi chỉ gật đầu một cái về lại chỗ của mình.
- Bà sao giờ này mới đến, dạo này hay đi trễ lắm nha._Tâm Di vừa thấy Tiểu Kì đã giở giọng trách móc lẫn trêu chọc.
- Không phải quan tâm chuyện của tôi, cô bạn lúc nảy là ai vậy?
Tiểu Kì đi vào đã thấy Tâm Di trò chuyện với Hạnh Nghi, không khỏi sinh lòng nghi ngờ. Bản tính Tiểu Kì rất đa nghi, dạo gần đây Tiểu Kì rất ít chú ý lên bục giảng cứ thích ngó ngang ngó dọc vì vậy mà thường bắt gặp ánh mắt Hạnh Nghi nhìn về phía Tâm Di, cô còn chưa kịp nói cho Tâm Di biết bây giờ họ đã là bạn rồi sao?
- Là Hạnh Nghi-cô bạn đồng điểm với tôi trong kì thi đó, mới làm quen lát nữa giờ giải lao tôi cho hai người làm quen.
Tâm Di kéo Tiểu Kì ngồi xuống cạnh mình, rồi nhìn qua Hạnh Nghi nở một nụ cười. Tiểu Kì đưa tay chào Hạnh Nghi nhưng trong lòng vẫn không yên một chút nào.
- Tính bà dễ tin người như vậy tôi thật sự lo thay bà đó._Tiểu Kì ngó qua Hạnh Nghi cười cười rồi lại quay sang trách móc Tâm Di.
- Bà lo gì, tôi đâu phải minh tinh màn bạc bà lo tôi bị ám sát sao?
Tâm Di thở dài một cái, tính Tiểu Kì rất đa nghi nhưng cô lại không như vậy theo cô thì chỉ cần đối xử chân thành với người khác thì người ta sẽ dùng tấm lòng nhiệt thành đối đãi với mình. Huống hồ cô không giàu có cũng không có địa vị người ta có thể lợi dụng cái gì ở cô?
- Vấn đề chính là bà không phải người bình thường mà là bạn gái của anh Tử Phong.
Tâm Di nhíu mày thắc mắc không biết Tiểu Kì nói như vậy là có ý gì, bạn gái Tử Phong thì có làm sao chẳng lẽ làm bạn gái Tử Phong lại không được phép kết bạn, điều luật này do ai ban hành đây?
- Bạn gái anh Tử Phong thì liên quan gì?
- Thôi không nói nữa, nói càng nhiều càng phức tạp tôi chỉ nói để bà biết trước lòng dạ con người rất khó đoán.
Tiết học bắt đầu nhưng Tâm Di lại không thôi thắc mắc về những gì Tử Phong và Tiểu Kì nói, biểu hiện sáng nay của hai con người này rất lạ. Một người là bạn trai, một người là bạn thân lại đưa ra cùng một lời khuyên.
" Chẳng lẽ mình dễ tin người đến vậy sao ?"
Cô càng nghĩ Hạnh Nghi chẳng có gì đáng nghi ngờ cả, nhìn dáng dấp thôi cũng biết tiểu thư đài cát lợi dụng cô để làm gì.
Giờ giải lao Tiểu Kì bảo Tâm Di cùng xuống căn tin trường để uống nước, cô bảo mệt không đi lại muốn xem bài trước nên bảo Tiểu Kì đi mua rồi mang lên cũng được. Huống hồ hôm nay Thiên Ân không đến tập đoàn mà đi học đồng nghĩa với việc cô không đi thì Tiểu Kì cũng có người bầu bạn.
Tiểu Kì năn nỉ hết mức cô cũng không chịu đi đành đi một mình đến gặp Thiên Ân.
Ở lại trong lớp, Tâm Di nhận được một tin nhắn cô không nghĩ là cô và cô gái đó có gì để nói gặp mặt nhau chỉ đúng hai lần mà toàn xảy ra chuyện không hay. Cô ta nói năng thì như lăng mạ người khác nhưng tính Tâm Di thì không thích trốn tránh cứ đối mặt một lần thử xem sao.
Nghĩ là làm cô bước ra khỏi lớp đi một mạch đến sân thượng, mặc dù trong lòng bất an nhưng cô không nghĩ sẽ có chuyện gì nghiêm trọng có thể xảy ra.
------------------------------
Vừa bước đến sân thượng cô đã bắt gặp dáng dấp thanh mảnh cao ngất với một nụ cười khinh thường người khác.
- Chị hẹn em lên đây có việc gì?
Mặc dù chất chứa sự kiên nghị nhưng trong đôi đồng tử đen láy của Tâm Di vẫn ánh lên sự bối rối cùng hồ nghi.
- Em làm gì mà khẩn trương vậy Tâm Di sợ chị ăn thịt em sao. Chị chỉ muốn nói là em đừng nên trèo cao ngã sẽ rất đau đó.
- Em hiểu quy luật này nhưng không trèo thì làm sao biết không đủ sức.
Tâm Di biết Y Ngân định nói đến vấn đề gì, vấn đề sang hèn từ đầu chị ta đã đề cập đến bây giờ khơi lại cũng là chuyện bình thường. Chị ta cho rằng cô không xứng với Tử Phong cô thừa nhận nhưng cô đến với Tử Phong vì tình yêu không phải vật chất.
- Cô..có thật cô nhất định phải bám theo Tử Phong không?_gương mặt cô ta trở nên dữ tợn cho dù lớp phấn son bên ngoài tạo cho cô ta một gương mặt thiên thần.
Bản chất là quỷ dữ thì dù có đeo bao nhiêu mặt nạ thiên thần thì vẫn là quỷ dữ không hơn không kém.
- Chị à, em và anh ấy yêu nhau có gì sai huống hồ tất cả mọi người đều không phản đối chị lấy quyền gì cản em đến với tình yêu của mình.
" Chát"
Sau câu nói của Tâm Di một âm thanh vang lên khô khốc không khỏi làm cho Tâm Di thất kinh chấn động, đau rát da mặt, đầu óc quay cuồng ngã quỵ xuống đất. Đưa tay xoa một bên má rát bỏng in hằn vệt đỏ năm ngón tay, cô đau...đau lắm chứ và cũng run sợ nhưng bị người khác lăng nhục cô không thể nhịn nhưng bản tính yếu mềm lại luôn tồn tại trong cô, cô chỉ có thể phản bác bằng lời nói nào làm được việc gì khác.
Tâm Di mím môi không khóc nhưng khóe mắt vẫn cay, thầm rủa xả trong lòng" cô ta dùng hết năng lượng hay sao mà đau thế không biết?" vẫn ngước đôi mắt cương nghị ý chí vững vàng nhìn Y Ngân.
Đôi mắt đó như nhìn xoáy vào tâm can của Y Ngân làm cô ta có một chút chột dạ và lo lắng, cô ta đã đánh người thậm chí còn là bạn gái của Tử Phong không biết nếu nghe được tin này anh sẽ làm gì với cô ta đây?
- Đây là cô ép tôi, cô tưởng cô xứng với Tử Phong sao?
- Em không xứng? Em thừa nhận nhưng đến khi nào chính anh Tử Phong nói ra điều đó thì em sẽ từ bỏ._cô nở một nụ cười buồn có chút chua xót.
- Cô muốn ăn đòn có đúng không?_Y Ngân định đưa tay lên cho Tâm Di thêm một bạt tay nhưng đã bị một bàn tay khác giữ chặt.
Tâm Di nhắm mắt chờ đợi sau câu nói của Y Ngân nhưng cô chờ mãi không thấy lại hé mắt nhìn trước mặt cô chính là một thân thể mảnh khảnh.
- Cô...cô là ai tránh ra, chuyện không liên quan đến cô.
- Tại sao không liên quan đến tôi khi Tâm Di là bạn tôi.
Hạnh Nghi bắt lấy tay Y Ngân giật mạnh xuống nở một nụ cười khinh bỉ. Hạnh Nghi không rõ tại sao lại giúp Tâm Di nhưng khi Tâm Di bị đánh cô cũng cảm thấy đau lại đâm ra chướng mắt Y Ngân.
Đến giờ giải lao cô vốn định lên sân thượng cho yên tĩnh, nói là nói vậy nhưng thật ra cô có hẹn cùng Hạo Minh nhưng xem tình hình này có vẻ không như dự định rồi, không ngờ vô tình thấy cảnh này, cô vốn định đứng xem kịch hay xem hai cô sinh viên có đánh nhau hay không nhưng không ngờ chỉ có một người chịu trận. Hạnh Nghi càng không hiểu tại sao khi Tâm Di bị tát cô lại cảm thấy mặt cô cũng như vừa có ai đó vào tát vào đau rát nên đâm ra bực tức.
"Khó hiểu thật!"
- Hạnh Nghi tại sao bạn lại ở đây?
Tâm Di vừa thấy Hạnh Nghi môi nở một nụ cười, bực tức cũng chẳng còn. Cô đã nói mà chỉ cần dùng trái tim nhiệt thành để đối đãi chắc chắn sẽ có một ngày được đáp trả. Tâm Di đứng dậy bên cạnh Hạnh Nghi lại nhìn Y Ngân thở dài một cái, Tâm Di cũng không ngờ chỉ là nói chuyện bình thường mà cô ta cũng có thể ra tay đánh người nhưng cô không để bụng chỉ là cô không muốn một lần nữa lại bị Y Ngân sỉ nhục đến trắng trợn như vậy vả lại nếu để Tử Phong biết không biết chuyện gì sẽ xảy ra đây.
- Tôi chỉ là vô tình lên đây hóng gió.
- Ừm vậy chúng ta về lớp thôi.
Tâm Di kéo tay Hạnh Nghi về lớp nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng.
- Tôi còn chưa nói xong cô định bỏ đi sao?
Y Ngân với bộ dạng kênh kiệu, nhìn Tâm Di trong đôi mắt lóe lên những tia phức tạp.
Tâm Di xoay người lại đối mặt với Y Ngân, mặt cô đã đỏ ửng lên vẫn còn đau rát cô không nghĩ lại bị ăn thêm cái tát đâu.
- Vậy chị còn muốn nói gì với em?
- Tôi cảnh cáo lần cuối nếu cô vẫn cứng đầu không buông tha Tử Phong thì lần sau sẽ không nhẹ nhàng như vậy đâu.
Y Ngân khoanh tay trước ngực, nụ cười khinh khỉnh bản tính cô ta từ xưa đến nay chưa hề nhường nhịn bất cứ thứ gì tốt đẹp của mình cho người khác, huống hồ theo đánh giá của cô ta Tâm Di so với cô ta còn thua rất xa thì lấy quyền gì mà tranh giành với cô ta.
Hơn nữa cô ta không nghĩ rằng Tử Phong sẽ làm gì cô ta chẳng lẽ là bạn suốt mấy năm lại không bằng một cô sinh viên mới quen, trong mắt cô ta Tử Phong sẽ không yêu Tâm Di thật lòng chính vì thế sẽ không vì chuyện nhỏ nhặt này mà chấp nhất.
- Chị...chị nhất định phải ngăn cản em yêu anh Tử Phong hay sao?
Tâm Di có một chút nghẹn ngào trong giọng nói, cô biết khi yêu Tử Phong sẽ gặp rất nhiều khó khăn chính vì thế cô càng phải kiên cường nhưng càng nghĩ cô càng thấy bản thân đúng là không xứng với anh.
- Phải vì cậu ấy là người tôi yêu, còn nữa Tử Phong chỉ xem cô là người thay thế thôi cô đừng tưởng cậu ấy yêu cô thật lòng.
Y Ngân nở một nụ cười đắc thắng, Tử Phong yêu hôn thê như vậy không nghĩ rằng sẽ có một ngày anh yêu một cô gái khác.
Tâm Di thoáng biến sắc, hóa ra đây là lí do ngay từ đầu chị ta đã không có thiện cảm với cô, những điều chị ta nói cô không phải không nghĩ tới nhưng chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi.
- Tử...Tử Phong có yêu em hay không em rất rõ, chị là người ngoài cuộc em không nghĩ là chị rõ hơn em.
- Cô...
- Thôi đủ rồi đó, tôi không nghĩ cô có hứng thú với trang bìa báo ngày mai đăng tin người mẫu nổi tiếng ra tay đánh người đâu.
Hạnh Nghi đứng xem nãy giờ cũng không khỏi bực tức, cô ta chẳng là gì của Tử Phong thì quyền gì mà cấm đoán nhưng thật ra Hạnh Nghi không nghĩ rằng cô sẽ nhường Tử Phong cho một ai kể cả chị của cô. Nhưng thù hằn đó đã che lấp mất tình yêu kia từ lâu rồi bây giờ điều cô cần làm duy nhất chính là lấy lại gia sản từ tay nhà họ Du và cô nhất định phải làm cho Tử Phong phải đau khổ vì lúc trước đã không chọn cô.
Nhưng càng ở gần Tâm Di thì Hạnh Nghi càng cảm thấy không nở ra tay Tâm Di là một cô gái đơn thuần, cô không nghĩ vì sự trả thù của cô mà đẩy Tâm Di vào nơi đau khổ.
- Được lắm Tâm Di cô nhớ lấy nếu cô vẫn không nghe lời tôi lần sau cô sẽ không lành lặng mà gặp lại người cô yêu đâu.
Dứt lời Y Ngân bỏ đi để lại cái liếc khinh người.
Trên sân thượng lộng gió chỉ còn hai người con gái, Tâm Di đứng đó thân thể run lên cô rất muốn không để ý đến những lời Y Ngân nói nhưng sao nó cứ vọng mãi bên tai.
"Tử Phong là người tôi yêu"
" Tử Phong chỉ xem cô là người thay thế"
Cô không muốn tin nhưng tại sao tim cô đau quá, đầu cô choáng váng.
"Không, tôi không tin"
Cô lắc đầu nguầy nguậy phủ nhận, cô yêu Tử Phong và Tử Phong cũng yêu cô, cô phải có lòng tin nơi anh nhưng có phải tình yêu của cô quá nhỏ bé hay không, nó không đủ cao cả để vượt qua thử thách.
Một giọt nước mắt lăn dài.
Tách...
Tách...
Tách....
Hàng lệ tuôn rơi trên thềm đá lạnh lẽo, có nhất thiết cô phải theo đuổi một tình yêu xa vời như vậy không, phải chăng bấy lâu cô luôn sống trong ảo tưởng rằng cô có thể làm anh yêu cô.
Hạnh Nghi đưa tay giữ lấy thân thể Tâm Di, cô sắp không trụ nổi nữa rồi đầu cô đau nhức những mảnh ghép vỡ vụng lại ùa về càng làm cô thêm khiếp đảm thân thể như mềm đi.
- Tâm Di, không sao chứ?
Hạnh Nghi đưa đôi mắt lo lắng nhìn Tâm Di, khi thấy Tâm Di khóc sao khóe mắt cô cũng cay điều này rất giống với cảm giác lúc còn ở bên chị cô.
- Tôi không sao, tôi muốn ở đây một mình bạn về trước đi!
- Nhưng...bạn như vậy có ổn không?
-... _cô chỉ im lặng chẳng nói thêm gì.
Tâm Di đưa tay quệt đi dòng lệ nhẹ nở một nụ cười để chứng tỏ bản thân rất ổn.
- Được rồi nhớ cẩn thận đó, tôi về nói cho Tiểu Kì biết để bạn ấy khỏi lo.
- Đừng nói cho ai biết chuyện hôm nay kể cả Tiểu Kì.
Hạnh Nghi mỉm cười gật đầu nhưng sâu trong đáy mắt có chút ngạc nhiên, Tâm Di có một đặc ân rất lớn chính là Tử Phong chỉ cần nói một tiếng Y Ngân sẽ không yên thân vậy mà thà câm lặng một mình. Nhưng Hạnh Nghi biết rất rõ cho dù Tâm Di không nói Tử Phong cũng biết nên Hạnh Nghi cũng chẳng quan tâm nhiều.
Tâm Di gật đầu nhìn theo Hạnh Nghi đến khi bóng Hạnh Nghi khuất dần, cô không rõ tại sao khi ở cạnh Hạnh Nghi cô có cảm giác như có người thân bên cạnh nhưng sao xa lạ quá.
Tâm Di ngã khuỵu xuống cô bất lực tại sao cô lại yếu đuối đến như vậy, cô sao có thể vì mấy lời lẽ kia mà rơi nước mắt. Cô chống tay đứng dậy bước vài bước về phía trước.
Phải cô phải tiếp tục bước không được phép lùi lại nếu đã yêu anh cô sẽ phải chấp nhận bước tiếp trên con đường tình yêu đó.
Nhưng cứ nghĩ đến tim anh là hình bóng khác sao lòng cô quặn thắt, tim như bị ai bóp chặt đến nghẹt thở. Rõ ràng lúc đầu đó là chọn lựa của cô nhưng sao bây giờ cô lại nhu nhược đến mức không dám đối diện.
" Tử Phong, có thật tim anh có em không?"
Tâm Di đứng đó một mình hứng những cơn gió thu mang đến cảm giác êm dịu khiến cô cảm thấy thoải mái hơn. Cơn gió giống như anh nhẹ nhàng và dứt khoát anh đã nói lời yêu cô hà cớ gì cô còn phải phân vân.
Cũng may hôm nay Tử Phong không đến trường nên sẽ không biết chuyện này, cô sẽ không bỏ cuộc một cách dễ dàng như vậy chỉ vì những lời nói không căn cứ kia.
Nhưng Tâm Di đã không biết ở hai góc khuất của sân thượng còn có hai con người đang âm thầm quan sát.
" Tử Phong chính cậu lại làm người cậu yêu phải khóc"
Hạo Minh vốn dĩ lên đây để gặp Hạnh Nghi nhưng vì thấy bóng dáng Y Ngân nên nấp vào một góc không ngờ lại chứng kiến cảnh vừa rồi, có một chút gì đó xót xa khi nhìn thấy Tâm Di bị đánh nhưng cũng dâng lên một chút hứng thú.
Người còn lại là người luôn được Tử Phong cử theo sau để bảo vệ Tâm Di lúc Y Ngân tát Tâm Di cậu ta đã định xông ra nhưng lại bắt gặp có người khác xuất hiện nên không lộ diện. Cậu ta chỉ lộ diện trong những trường hợp cấp bách nhất vì Tử Phong không muốn Tâm Di biết có người theo dõi khi đó cô sẽ không vui.
Tâm Di đứng đó hồi lâu rồi cũng rời sân thượng, cô phải trở lại vui vẻ không để Tử Phong phải nghi ngờ, cô không muốn anh vì những chuyện vặt vảnh này mà phiền muộn.
Hạo Minh nở một nụ cười nhếch mép rồi rời khỏi đó, cậu ta nghĩ phải cho Tử Phong biết mới được để thấy rằng Tử Phong bất lực đến mức nào. Nhưng cậu ta chắc rằng chưa đầy nữa tiếng sau Tử Phong sẽ xuất hiện vậy cứ từ từ mà xem.
--------------------------------
Gian phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn P&A im lặng như tờ, Tử Phong không hiểu sao hôm nay anh lại cảm thấy bất an đột nhiên muốn bỏ lại tất cả công việc để đi tìm Tâm Di.
Đúng như anh dự đoán không có anh bên cạnh cô lập tức xảy ra chuyện.
- Xin lỗi chủ tịch tôi đã không kịp ngăn lại nên đã để Tâm Di tiểu thư bị hành hung.
- Ai làm?
Từng âm thanh Tử Phong phát ra băng lãnh nhẹ thảy vào căn phòng vốn không hề ấm áp làm người nghe không khỏi chột dạ sợ sệt.
Anh xoay lưng về phía người kia, ánh mắt tối sầm mang theo sự nguy hiểm.
- Là Tạ tiểu thư.
Mặc dù có một chút run sợ trước sự giận dữ của Tử Phong nhưng cậu ta biết Tử Phong sẽ không làm gì quá đáng mặc dù anh luôn làm theo ý mình nhưng rất biết chừng mực.
Nhưng xem ra lần này người đắc tội với anh sẽ thật sự khó sống khi động tới người anh yêu.
- Lại là cô ta.
Cô ta có phải là không muốn sống rồi không, đã hai lần anh cảnh cáo vậy mà vẫn không nghe, lời nói của anh chưa đủ sức áp chế sao. Lần này còn dám chạm vào người anh yêu.
- Sẽ xử lí như thế nào thưa chủ tịch?
- Lập tức tìm các nhà tài trợ cho những show diễn sắp tới của cô ta hủy toàn bộ.
Cách này không chỉ làm thất thoát cho công ty của Y Ngân đang làm mà còn hạ thấp uy tín của Y Ngân nhưng lại không quá tàn độc.
Đây chỉ là cảnh cáo nhẹ anh biết nếu làm quá nặng tay thể nào Tâm Di cũng biết và sẽ không được vui, anh biết bản tính cô hiền lành chắc chắn không muốn truy cứu chuyện này nhưng anh thì không bỏ qua được. Nhưng anh nương tay còn vì Khả Chiêu, anh không muốn Khả Chiêu khó xử nhưng nếu thật sự còn có lần sau anh nhất định cho cô ta thân bại danh liệt ngốc đầu lên không nổi.
- Tôi sẽ làm ngay.
Cả căn phòng lại chìm trong im lặng, hai tay Tử Phong đút túi quần ánh mắt nhìn xa xăm hằn lên những tia xót xa. Anh lại là nguyên nhân gián tiếp làm cô đau, cô bị ức hiếp như vậy ngay cả một cú điện thoại nói cho anh biết cũng không, cô càng im lặng sự tức giận trong anh càng nhiều, cô càng che giấu chỉ e hình phạt anh dành cho Y Ngân không chỉ dừng lại ở đó.
-------------------------
Tử Phong không cần chờ đợi lập tức đến trường trong sự giận dữ cùng đau lòng.
Anh đi nhanh đến trước phòng học của cô, đôi mắt cà phê quét một vòng quanh lớp thấy được thân ảnh quen thuộc môi anh nở một nụ cười thoắt ẩn thoắt hiện nhưng trên gương mặt thì lạnh lùng đến đáng sợ.
Tiểu Kì nhìn thấy liền thúc vào vai Tâm Di một cái nhướn nhướn mày ra hiệu:
- Có người đến tìm bà kìa.
Tiểu Kì lúc nãy vào lớp tìm Tâm Di mãi mà không thấy, cô đâm ra lo lắng định gọi cho Tử Phong nhưng Tâm Di đột nhiên xuất hiện một bên mặt đỏ ửng còn mờ mờ vết đỏ của ngón tay, cô không khỏi bức xúc tra hỏi Tâm Di, cạy miệng mãi mới chịu nói. Tiểu Kì lửa giận dâng trào muốn lập tức đi tìm Y Ngân tính sổ nhưng đã bị Tâm Di cản lại cầu xin hết mức cô mới bớt giận. Bây giờ thấy Tử Phong xuất hiện cô cũng đủ biết chuyện đó có che giấu cũng bằng không, che giấu Du Tử Phong chính là việc làm ngốc nghếch.
- Ai?_ Tâm Di hiện đang chăm chú nghe giảng cô chẳng rỗi hơi để ý việc bên ngoài.
Cả lớp lại được một trận xôn xao bàn tán, có ai không biết đến anh nhưng nhìn dáng vẻ của anh hiện giờ có cho tiền cho bạc họ cũng không dám chọc giận anh.
- Giáo sư có thể cho em gặp Tâm Di được không?
Tuy ánh nhìn bức bách người khác nhưng anh vẫn hạ giọng xin phép vị giáo sư đang miệt mài giảng bài trên bục giảng.
Vị giáo sư già có một chút ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng nở nụ cười chào đón.
- À Tử Phong, tất nhiên là được em cứ tự nhiên.
Thật ra vị giáo sư rất rõ anh chỉ hỏi cho có lệ thôi nếu ông không đồng ý thì anh vẫn hiên ngang đi vào chẳng thay đổi được ý định của anh đâu.
Anh bước vào lớp trước con mắt tò mò cùng ngưỡng mộ của nhiều người, họ thừa biết anh đến tìm ai nhưng vẫn không ít cô gái mường tượng người anh tìm là họ.
Hạnh Nghi nhìn thấy Tử Phong liền nở một nụ cười, đúng như dự đoán Tử Phong đã biết nên trên mặt mới đằng đằng sát khí như vậy.
Anh chính là đi đến trước mặt Tâm Di, cô nhìn anh trân trân như người không quen không biết nhưng thật ra đang vô cùng mất bình tĩnh. Anh nhìn cô nhíu mày khó hiểu, ho khan một cái mới mở lời.
- Em ra ngoài với anh một chút.
- Anh...Tử Phong nhưng...giờ này em đang học.
Cô chính là đang né tránh ánh nhìn của anh, anh không nhìn vào nơi nào khác mà chính là hai bên má của cô chắc chắn anh sẽ nhận ra, cô không muốn anh thấy. Nhưng nhìn cách lãng tránh của cô anh càng thêm không hài lòng, càng thêm tức giận.
- Không nghe lời?
Anh lại một lần nữa nhìn xoáy vào ánh mắt né tránh kia, cô càng tránh né chính là châm ngòi cho lửa giận của anh. Cô không nói chỉ cúi mặt lắc đầu không phải cô không nghe lời mà cô không muốn anh hỏi về chuyện lúc nãy mà thôi nhìn gương mặt anh giận dữ như vậy cũng đủ biết anh đã biết tất cả chỉ là do cô quá ngốc cứ nghĩ rằng anh không đi học thì sẽ không biết.
- Là em ép tôi đó Tâm Di.
Dứt lời chính là không để cô kịp phản ứng nhấc bổng cô lên trước bao con mắt kinh ngạc, cô la oai oái đòi anh thả xuống nhưng anh nhất quyết không thả. Anh đưa cô đến một hành lang khá vắng người mới thả cô xuống. Ép cô sát vách tường dùng hai tay làm thành hàng rào kiên cố, cả thân thể cô lọt thỏm trong lòng anh không cách nào thoát được, cô không dám nhìn thẳng vào anh vẫn cúi gằm mặt.
Anh cúi xuống nhìn thẳng vào gương mặt cô, đôi mắt sẫm màu hằn lên tia xót xa cùng tức giận nhưng đã bị mái tóc rủ xuống che khuất một phần.
- Anh...anh đưa em ra đây làm gì?
- Nói!
Cô không phải ngốc nên hiểu anh nói gì nhưng cô cứ giả vờ ngốc cho xong, cô không muốn chuyện bé xé ra to. Nhưng sâu thẳm trong tâm khảm cô rất rõ ngữ điệu của anh vô cùng tức giận cô khóc thầm trong lòng ải này cô không qua khỏi rồi.
- Nói gì mới được ạ?
Cô không trốn nữa mà nhìn anh cười trừ, anh nhíu mày nhìn cô rồi nhếch lên một nụ cười chết chóc.
- Em không nói cũng được vậy để tôi cho cô ta một bài học.
Nói xong anh buông hai tay đút quần bước đi như chưa hề xảy ra chuyện gì.
Cô chết lặng sau câu nói của anh rồi mới tỉnh táo chạy theo anh như van xin một điều khẩn thiết.
Cô chạy ra trước mặt anh dang hai tay chắn đường của anh nhìn như một cô ngốc trông đến buồn cười.
- Anh không được đi!
Anh lại nở một nụ cười nhưng đây là một nụ cười thích thú anh biết thế nào cô cũng có hành động này muốn cản anh bằng hai cánh tay nhỏ bé của cô sao thật không biết lượng sức.
- Em tưởng em cản được tôi sao? Chỉ một cú điện thoại cũng xong đâu cần tôi đích thân đến._anh đưa điện thoại lên trước mặt dáng vẻ đắc ý đến kiêu ngạo.
Cô mím môi bực dọc đúng là con người quyền lực có khác cách nào cũng không cản được nếu biết hết rồi còn bắt cô nói làm gì đúng là chỉ biết làm khó người khác.
Cô buông thỏng hai tay, thở dài một cái nhìn anh bất lực.
- Em nói!
- Ngoan!
Anh đưa tay xoa đầu cô nở một nụ cười hài lòng nếu chịu nói sớm anh đâu cần hao công tốn sức đến vậy. Cô đành kể lại cuộc gặp gỡ giữa cô và Y Ngân nhưng tuyệt nhiên không nhắc đến mình đã khóc. Nhưng anh cũng biết cô đã giấu anh chuyện đó chỉ là anh không muốn khơi gợi mà thôi anh chỉ muốn nhắc nhở cô rằng đừng giấu anh bất cứ chuyện gì.
- Đau không?_Anh nhẹ nhàng đưa tay vuốt một bên má của cô, giọng nói dịu dàng như gió thoảng.
- Không có, em đã nói rồi anh hứa sẽ không làm gì chị ấy được không?
- Được._Anh đưa tay kéo cô vào lòng- Hứa với anh lần sau có chuyện gì cũng đừng giấu anh!
Cô ngước cặp mắt long lanh lên nhìn anh, giọng điệu này của anh không phải ra lệnh mà chính là cầu xin, cô có một chút ấm áp cùng nghẹn ngào dâng lên.
- Em...em biết rồi!
Bộp...bộp...bộp_tiếng vỗ tay vang lên khô khốc từ một góc khuất ở phía cuối gần hành lang gần nơi hai người đứng nãy giờ.