Mang theo Tần Thiên, Tam Thủ Viên Hầu ở trên không trung tự do bay lượn, thích thú cảnh tượng ở nơi này.
Tần Thiên cẩn thận thưởng thức, âm thầm lưu ý tình huống cơ thể mình, trong đầu đột nhiên hiện lên dòng chữ Thái cổ bất diệt thể.
“Tam Thủ, ngươi có biết cái gì là Thái cổ bất diệt thể không?”
Tam Thủ Viên Hầu liếc nhìn Tần Thiên một cái, cười nhạo nói: “Ngươi không phải là Thái cổ bất diệt thể sao?”
Tần Thiên đại kinh, hỏi tới tấp: “Làm sao ngươi biết được?”
Tam Thủ Viên Hầu nhếch miệng nói: “Thái cổ Thần thụ, nó đem kinh nghiệm qua vô số năm tháng, tự nhiên thành bất diệt thể khắc lên trên người của ngươi, do đó cải tạo ngươi thành Thái cổ bất diệt thể, điều này cũng không qua mắt ta được đâu nhá”
Tần Thiên thoáng cái hiểu được chuyện gì đã xảy ra, bất quá hắn không hiểu nổi, tại sao thái cổ Thần thụ phải làm như vậy.
“Nghĩ không ra sao? Hắc hắc, mà cái gì ta cũng không biết”
Tam Thủ Viên Hầu hiểu rõ tâm tư Tần Thiên, trước tiên mở miệng ngăn chặng câu hỏi tiếp theo của hắn.
Tần Thiên không hỏi nữa, trong lòng hắn đại khái đã tìm được đáp án, hết thay mọi việc điều có liên quan đến trái tim không chết của mình.
Di chuyển một hồi, Tam Thủ Viên Hầu đột nhiên dừng lại.
“Không sai biệt lắm, chúng ta đi xuống thôi”
Kéo Tần Thiên, Tam Thủ Viên Hầu hướng cửa ra vào tầng tiếp theo thẳng tiến, nháy mắt đã ở trong một hoàn cảnh khác biệt lúc nãy.
Nơi này cũng giống như trước hết sức khổng lồ, nhưng hoàn cảnh lại bất đồng, trong không khí mang theo mùi máu tanh.
Tần Thiên ngạc nhiên nói: “Làm sao cái tầng này chênh lệch so với lần trước lớn như thế?”
Tam Thủ Viên Hầu nói: “Phần trên đều là thiện chủ, phần dưới tất cả đều là hung thần ác sát”
Nói láo. Một cái đầu rắn cực đại vàng óng ánh thò ra, ánh mắt hung hăng khóa chặt Tần Thiên, cái lưỡi thỉnh thoảng phun ra nuốt vào, bày ra bộ dạng khát khao.
Tam Thủ Viên Hầu tợn mắt nhìn cự xà một cái, quát lên: “Cút sang một bên, đây là đồ không phải ngươi hưởng dụng”
Trên mặt Tần Thiên liền cười khổ, hai từ ‘hưởng dụng’ quá chói tai đi, mình sao lại biến thành thức ăn của dị thú ở trong này bao giờ thế nhỉ?
Con cự xà hoàng kim hơi chần chờ một chút, lui trở về, nhượng lối đi.
Đột nhiên, ngay khi Tam Thủ Viên Hầu mang Tần Thiên đi qua, hoàng kim cự xà mở cái miệng to như chậu máu, từ phía sau hướng Tần Thiên táp tới, cố gắng một kích nuốt trọn.
Tất cả sự việc, Tần Thiên cũng không biết tí nào, mắt thấy hắn sắp nằm gọn trong miệng rắn, một bàn tay to tướng trong suốt hung hăng vỗ trên đầu cự xà một cái.
Một tiếng ầm ầm thật lớn vang lên, cái đầu hoàng kim cự xà đụng phải mặt đất, liền phát một tiếng kêu đau đớn, sưu một tiếng chạy trốn mất dép.
Tần Thiên nghe tiếng ồn quay đầu lại, nghi ngờ nói: “Có chuyện gì thế?”
Tam Thủ Viên Hầu cười nói: “Con rắn ngu ngốc kia ngẩng đầu, va đập trúng đầu thật mạnh, ngươi không cần quản nó”
Tần Thiên ngẩng đầu ngước nhìn, ngạc nhiên nói: “Đầu va đụng cái gì, không giống mà”
Tam Thủ Viên Hầu cười hắc hắc, lôi Tần Thiên chạy đi như nước chảy mây trôi xuyên qua tầng dưới, rất nhanh gặp phải phiền toái lần thứ hai.
Một con Hạt Vương khổng lồ ngăn cản đường đi của Tần Thiên, cái đuôi sắc bén giơ cao cao đen thui thủi tỏa hào quang, cứng rắn như thiết cốt, khiến cho Tần Thiên phải ngước đầu lên ngắm nhìn.
Tam Thủ Viên Hầu chau mày, bộ dáng lộ vẻ không vui.
Con Hạt vương này so với hoàng kim cự xà lúc nãy muốn đáng sợ hơn, nó dám công khai chặng đường, dĩ nhiên không phải là thứ đối phó dễ dàng.
“Tam Thủ, ta cũng không muốn làm khó dễ ngươi, lưu lại tiểu tử này rồi ngươi có thể đi”
Hạt vương giọng nói có vẻ trúc trắc, nhưng khẩu khí tương đối khí phách.
Tần Thiên có cảm giác không ổn, vạn nhất Tam Thủ Viên Hầu này bỏ rơi mình ở đây, đối mặt với Hạt vương khổng lồ như thế, hắn không có chút đường sống nào cả.
“Hắc Thiết Xác, ngươi thật sự muốn gây chuyện phải không?”
Tam Thủ Viên Hầu giọng nói bất thiện, trong ánh mắt tỏa ra sát khí nghiêm nghị.
Hạt vương hơi giận nói: “Tam Thủ lớn mật, ngươi dám gọi thẳng ta là Hắc Thiết Xác, có tin hay không ta ăn một ngụm ăn sạch sẽ ngươi bây giờ”
Thân thể di chuyển tới trước, Hạt vương hơi di động, bước chân liền khiến cho đất rung núi chuyển, rất nhiều huyền linh dị thú rối rít thối lui.
Tần Thiên có chút đứng không vững, trong ánh mắt toát ra vẻ bất an.
Xem ra cái tên gia hỏa này rất khó đối phó đây, lấy thực lực của Tam Thủ Viên Hầu, đoán chừng kết cục là lành ít dữ nhiều a.
Tần Thiên từ sau khi tiến vào Tuyệt Thiên lĩnh, gặp Tam Thủ Viên Hầu này là huyền linh dị thú nhỏ nhất rồi, nó so sánh với Tần Thiên chỉ gấp đôi mà thôi, cái đầu chưa đủ hai trượng.
Mà giờ khắc này, tại trước mặt con Hạt vương thế nhưng là một quái vật khổng lồ, giống như một tòa núi sừng sững ở trước mặt, chỉ cần hình thể kia cũng đủ dọa lùi vô số lần Tam Thủ Viên Hầu rồi.
“Muốn ăn ta, vậy ngươi tới thử xem một chút coi”
Tam Thủ Viên Hầu thuận tay đem Tần Thiên ném ra sau, khi bản thân mình bay lên không trung, kim mao toàn thân đã dựng đứng lên, tựa như hỏa diễm kim sắc, nhanh chóng bành trướng.
Sau khi Tần Thiên lui về phía sau, vừa lúc chứng kiến một màn này, trên khuôn mặt thanh tú tuấn lãnh hiển lộ sự khiếp sợ vô cùng.
Hạt vương khinh thường nói: “Ăn ngươi thì thế nào nhỉ, ta hôm nay phải nếm coi một chút mới được”
Hạt vương bất động như núi, lạnh lùng nhìn Tam Thủ Viên Hầu, căn bản là không để trong mắt.
Giữa không trung, Tam Thủ Viên Hầu kim quang hội tụ, thân thể nhanh chóng bành trướng, chỉ nháy mắt liền to lớn gấp mười lần, bộ lông màu vàng bắt đầu từ từ chuyển màu.
“Chỉ cái này thôi mà cũng dám đem ra khiêu khích?”
Hạt vương lớn tiếng cười nhạo, cuồng vọng cực kỳ đắc ý.
Tần Thiên giờ phút này đã đáp xuống đất, yên lặng đứng nhìn Tam Thủ Viên Hầu, phát hiện màu sắc bộ lông trên người nó đã trở nên diễm lệ hơn, hiện ra màu sắc bất đồng, tạo thành một đồ án, ẩn chứa thâm ý nào đó.
Căm tức nhìn Hạt vương, Tam Thủ Viên Hầu lãnh khốc nói: “Cười nhạo ta, coi chừng hối hận không kịp đó”
Lời thì vẫn còn ở bên tai, quang mang rực rỡ toàn thân Tam Thủ Viên Hầu bắt đầu lưu động, hội tụ vô số lần tại trên đỉnh đầu nó, lúc này đây ở giữa trán của hắn hội tụ thành một quang điểm chói mắt.
Hạt vương có chút ngoài ý muốn, kinh nghi nói: “Đây là …”
Quang điểm này càng ngày càng sáng, quang mang đột nhiên chớp động, một con mắt hiện ra giữa trán của Tam Thủ Viên Hầu, bắn ra vạn đạo hào quang.
“Thiên Mục Thần Viên! Nhĩ cánh nhiên nhị …”
Tam Thủ Viên Hầu lãnh đạm nói: “Người nào nói cho ngươi biết, ta là Thiên Mục Thần Viên?”
Hạt vương giọng nghi ngờ nói: “Ngươi nếu không phải là Thiên Mục Thần Viên, sao trên trán xuất hiện con mắt thú ba chứ, hơn nữa còn là Thụ nhãn (mắt thẳng đứng)”
“Ngươi hối hận?”
Tam Thủ Viên Hầu phát ra giọng âm hàn, con mắt tại trên trán lưu chuyển, đang hội tụ lực lượng.
Hạt vương cả giận nói: “Cho dù ngươi là Thiên Mục Thần Viên, bổn vương cũng không sợ. Đến đây đi, để cho ta coi ngươi có cái thủ đoạn gì nào”
Hạt vương trên cái đuôi đen nhanh lóe ra quang hoa, một đám quang thúc u ám mà quỷ dị tựa như tia chớp, hướng đầu Tam Thủ Viên Hầu đánh xuống.
“Như ngươi mong muốn!”
Tam Thủ Viên Hầu giọng lãnh ngạo, trên con mắt thẳng đứng kia cấp tốc cuốn ra, một đạo quang mang hai màu xanh đỏ từ con ngươi bắn ra, ở trong quá trình bắn đi, quang mang hai màu xanh đỏ xoay tròn giao thoa lẫn nhau, tạo thành một quang liên thẳng tắp, chỉ nháy mắt chạm vào quang thúc do cái đuôi của Hạt vương phát ra.
Tia sáng chợt lóe, quang thúc do Hạt vương phát ra chỉ trong nháy mắt bể tan tành, còn quang liên do Tam Thủ Viên Hầu phát ra thì thế như chẻ tre, sau khi đánh nát thế công của đối phương thế tới không giảm, nháy mắt đánh trúng thân thể Hạt vương.