Thân thể còn ở giữa không trung, trường kiếm của Đường Hạo nảy lên một cái, một đám ngân quang bắn ra.
Mai hoa tam lộng! Phi tiêu vũ kỉ từ Tàng Vũ Các.
Một đám tia sáng gai bạc trắng rời tay lập tức xé rách không khí, xẹt qua một đường vòng cung huyền ảo nhằm miệng rộng đang trương khai của ma thú mà đâm tới.
"Rống!"
Ma thú phát giác được nguy hiểm, tức giận gào thét một tiếng, quay đầu nhìn phi tiêu thật nhỏ nhưng lực sát thương lại cực lớn.
Phi tiêu bay vút qua khóe miệng ma thú, nhất định là vô công rồi.
Bờ môi Đường Hạo giương lên một vòng mỉm cười thắng lợi.
"Hoa mai làm một, thay đổi!"
Vừa nhổ ra một chữ, phi tiêu lại như là bị một sợi dây nhỏ nhìn không thấy lôi kéo lần nữa quay trở lại!
Phốc phốc, phi tiêu cắm thật sâu vào trong con ngươi ma thú.
NGAO
Ma thú đau mà kêu to một tiếng, lúc này buông tha truy đuổi thiếu niên, la thẳng đến Đường Hạo.
"Coi chừng!"
Thiếu niên kia gặp ma thú lao thẳng tới Đường Hạo, cũng không có thừa cơ đào tẩu, ngược lại lo lắng lớn tiếng nhắc nhở Đường Hạo.
Trong lòng Đường Hạo ấm áp, xem ra chính mình lần này ra tay cũng không có giúp lầm người.
"Yên tâm, con súc sinh này đã không đủ gây sợ."
Đường Hạo cười dài một tiếng, rút kiếm, không sợ hãi chút nào đối với ma thú hung ác, mặt đối mặt phóng đi!
Đầu ma thú này cũng xác thực không đủ gây sợ rồi, nó vốn cũng không qua nhất giai thấp đoạn, lại bị Đường Hạo đánh lén mù một con mắt.
Một thân thực lực không hạ còn sáu, bảy phần mười.
Cho dù là thiếu niên vừa bị nó đuổi giết chật vật, giờ phút này cũng có thể chiến thắng .
Huống chi Đường Hạo vốn cũng không sợ nó?
Trường kiếm giương lên, một đoàn Phong Bạo mơ hồ ngưng tụ trên mũi kiếm, một kiếm Kinh Phong xuất!
Kiếm ra, lực lượng cường đại trảm xuống.
Ma thú miễn cưỡng tránh, tránh khỏi vận mệnh đầu lâu bị chém rụng. Đường Hạo biến chiêu vót ngang , một kiếm gọn gàng chặt đứt một cái chân trước.
"Ô NGAO !"
Ma thú bị đau, không dám tiếp tục cường công, thân thể co rụt lại, quay người muốn chạy trốn.
Đường Hạo nhẹ giọng cười cười: "Chạy đi đâu?"
Chạy lên phía trước, một kiếm nữa đâm nghiêng, bá đạo xuyên đầu lâu ma thú, gắt gao găm trên mặt đất.
Tứ chi ma thú run rẩy hạ xuống, triệt để không một tiếng động.
"Đa tạ vị đại ca kia xuất thủ tương trợ, Viên Thiên Nhất suốt đời khó quên."
Thiếu niên kêu là Viên Thiên Nhất chạy tới cảm kích, sùng bái nhìn Đường Hạo: "Đại ca, ngươi thật lợi hại!"
"Ha ha, vận khí mà thôi." Đường Hạo lần thứ nhất bị người xưng tán lợi hại, nhất thời còn có chút ngượng ngùng, cười chối từ.
"Là vận khí ta tốt được đại ca ngươi cứu mới đúng."
Viên Thiên Nhất nghiêm mặt lắc đầu, lại sờ lên y phục của mình, đột nhiên lúng túng gãi đầu một cái: "Đại ca cứu được tánh mạng của ta, ta vốn hẳn nên báo đáp, chỉ là..."
Nói xong, bất an sờ lên mũi: "Đi ra ngoài vội vàng, thật sự là không có đem ra được chút đồ vật gì..."
"Ngươi là đệ tử của Viên gia?" Đường Hạo cười đã cắt đứt hắn: "Ta là Đường Hạo, là Đường gia ngoại tộc đệ tử, chúng ta hai gia tộc có thể nói là thế giao, xuất thủ tương trợ là bản phận."
"Nói cái gì báo đáp không báo đáp, vậy thì xa lạ!"
"Đường đại ca nghĩa cao, tại hạ luôn nhớ trong tim."
Đường Hạo cười cười vỗ vỗ vai Viên Thiên Nhất, từ trong lòng ngực lấy ra thuốc trị thương: "Nhanh xử lý một chút miệng vết thương, lây ra phiền toái."
"Cảm ơn Đường đại ca!"
Viên Thiên Nhất cảm kích tiếp nhận thuốc trị thương, thuần thục xử lý miệng vết thương, hiển nhiên hắn cũng không phải lần đầu tiên chật vật như thế.
"Đường đại ca có ơn với ta...ta cũng không giấu giếm nữa." Viên Thiên Nhất xử lý tốt miệng vết thương, bỗng nhiên nghiêm túc nói với Đường Hạo: "Thực không dám giấu giếm, ta bị đầu ma thú này đuổi giết là bởi vì ta phát hiện một chỗ thiên tài địa bảo."
"Hả? Thiên tài địa bảo gì?"
Đường Hạo bị hắn khơi gợi lên hào hứng, hắn vốn cũng không có mong đợi hồi báo từ Viên Thiên Nhất.
Sở dĩ ra tay, hoàn toàn là bởi vì Viên Thiên Nhất lúc phát hiện chỗ ẩn thân biểu hiện ra thiện lương, để cho Đường Hạo sinh nhiều hảo cảm mới quyết định hỗ trợ.
Nhưng nếu như có thể có cơ hội lấy được thiên tài địa bảo, hắn đương nhiên cũng sẽ không ngốc mà bỏ qua.
"Ta ở phía trước phát hiện một sơn cốc bí ẩn, tò mò liền đi thăm dò một phen, không nghĩ tới vậy mà phát hiện hai cây Chu quả sắp thành thục!"
"Chu Quả?" Đường Hạo cả kinh, Chu Quả thế nhưng là thực vật có giá trị nhất ngoài bìa Thú Vân Đoạn lâm.
Nó ẩn chứa lực lượng thần kỳ có thể làm lớn mạnh khí huyết võ giả, đối với Túy thể kỳ võ giả mà nói không khác gì linh đan diệu dược.
"Đúng, đúng là Chu Quả." Viên Thiên Nhất nhẹ gật đầu khẳng định, ánh mắt lộ ra một tia hưng phấn, sau liền ảm đạm xuống, "Đáng tiếc, thực lực của ta không đủ, gần như vậy một đầu ma thú cũng đã để cho ta chết đi sống lại. Xem ra, ta cùng hai cây Chu Quả này vô duyên."
Hắn chân thành nhìn Đường Hạo: "Đường đại ca, thực lực của ngươi so với ta mạnh hơn nhiều lắm, nhất định có thể đạt được hai cây Chu Quả."
"Nếu như ngươi phát hiện vật vô chủ, ta sao có thể hoành đao đoạt ái?"
Đường Hạo khoát tay áo: "Hiện tại ma thú đã bị ta chém giết, ngươi yên tâm đi hái Chu Quả đi."
"Ta không được."
Vượt quá Đường Hạo dự kiến, Viên Thiên Nhất lần nữa kiên định lắc đầu: "Bên trong thung lũng kia có một đia phương người nào đó lưu lại trận pháp cường đại, bằng thực lực của ta căn bản không có cách phá giải, Đường đại ca ngươi đi đi."
"Như vầy phải không?" Đường Hạo trầm ngâm một phen: "Ta ra tay giúp ngươi chém giết đầu ma thú này, vốn là xứng đáng chi nghĩa, ngươi cũng không thiếu ta."
Phất tay ngăn cản Viên Thiên Nhất nói, Đường Hạo tiếp tục: "Chu Quả là vật quý hiếm, nghĩ đến cũng không cần ta nói thêm nữa. Ta không thể chiếm tiện nghi của ngươi lớn như vậy, nếu bên trong thung lũng kia có hai cây Chu Quả, vậy ngươi cùng ta tiến đến đi."
"Đường đại ca ngươi ..."
Viên Thiên Nhất cảm động đến tột đỉnh, hắn không nghĩ tới Đường Hạo cứu trợ hắn sau đó không chỉ chưa từng hiệp ân cầu báo, càng là tại chính mình nói ra Chu Quả trân dị trái cây còn có thể nghĩ đến mình.
"Ngươi kêu ta một tiếng đại ca, ta cuối cùng sao chiếm tiện nghi đệ đệ mình được, đúng không?"
Đường Hạo cười ha ha một tiếng, nhẹ nhàng đập ngực Viên Thiên Nhất một quyền, cười mắng: "Xú tiểu tử, còn không mau một chút dẫn đường."
"Vâng, Đại ca!"
Một cổ tín nhiệm cùng cảm động chảy trong lòng ngực, lần thứ nhất hai người gặp mặt, dĩ nhiên đã kết thành tình bạn thâm hậu.
Viên Thiên Nhất ở phía trước dẫn đường, không ngừng hướng Đường Hạo miêu tả tình hình hắn tao ngộ trận pháp.
Thông qua sự miêu tả của hắn, trong nội tâm Đường Hạo xác định, chỗ sơn cốc bí ẩn này cần phải sớm bị tiền nhân phát hiện, thậm chí hai cây Chu Quả cũng là tiền nhân trồng.
Trận pháp kia, chính là vì bảo vệ Chu Quả mà thiết lập trận pháp phòng hộ cường đại.
Chỉ là tuế nguyệt ăn mòn, vốn là trận pháp cường đại, hôm nay đã bị tàn phá không chịu nổi, so với năm đó còn lại bất quá chỉ bằng một phần ngàn.
Cho nên bằng vào thực lực Đường Hạo hôm nay, thật là có khả năng phá giải.
Viên Thiên Nhất cũng là Túy thể Tầng , so Đường Hạo nhỏ hơn một tuổi, nhận Đường Hạo làm đại ca.
Hai người bàn về một ít chuyện khi còn bé, tai nạn xấu hổ ra sao, trong lúc cười cười nói nói không ngừng , ai cũng đều không chú ý tới phía sau của bọn hắn, bất tri bất giác nhiều hơn một ảnh tử lạnh như băng.
"Đại ca, đã đến!"
Viên Thiên Nhất thân hình dừng lại, chỉ về kẻ nứt bí ẩn đằng trước hô.
"Ân." Đường Hạo gật gật đầu, dặn dò một tiếng để cho Viên Thiên Nhất coi chừng, đi vào trước.
Chui qua kẽ nứt, liền tới một sơn cốc bí ẩn nhỏ hẹp. Hai Chu quả đỏ tươi như máu đang đọng ở trên một thân cây xanh ngắt.
"Chín! Đại ca chúng ta tới đúng lúc."
Viên Thiên Nhất đi theo sau lưng Đường Hạo, chứng kiến Chu Quả đã hoàn toàn biến thành đỏ tươi, kích động hô lớn.
Đường Hạo cũng trở nên kích động, không nghĩ tới mình tới thời cơ xảo diệu như vậy.
Hắn rất muốn liều lĩnh tiến lên đem Chu Quả hái trong tay, thế nhưng mà lý trí nói cho hắn biết, không được!
Tại đây còn có một trận pháp cường đại, ẩn nấp trơn nhẵn dưới mặt đất.
Hắn nắm chặt trường kiếm, ra hiệu cho Viên Thiên Nhất bình tình chớ nóng, bước ra một bước.
Đùng!
Một tiếng vang lên, trong sơn cốc trống rỗng đột nhiên xuất hiện một cái trường tiên màu lửa đỏ, nhằm đầu Đường Hạo mà quất tới.
Thân thể Đường Hạo hơi nghiêng, roi rút trên mặt đất. Tảng đá cứng rắn trong nháy mắt hiện lên một vết roi lạnh thấu xương.
"Đại ca coi chừng."
Trường tiên một kích không trúng, thuận thế cuốn lên một cái, lần nữa rút về!
Tốc độ so với vừa rồi nhanh hơn một phần ba.
Đường Hạo bàn chân ra sức đạp mạnh, thân thể nhảy lên, lần nữa tránh thoát, đồng thời vọt lên phía trước ba mét.
Roi hướng về sau co rụt lại, dĩ nhiên cũng biến mất không thấy gì nữa.
Cùng lúc đó, trong nội tâm Đường Hạo dâng lên cảm giác nguy hiểm mãnh liệt.
Hắn đang đi tới, thân thể sanh sanh ngừng, lại thối lui nửa bước.
Đùng!
Một đạo trường tiên quỷ dị xuất hiện ở trước người Đường Hạo, mang theo một đạo huyễn ảnh rất mạnh tuyệt vời kéo xuống, đá xanh lót đường hoàn toàn nổ tung.
Chỉ một vết roi sâu vài thước.
Đường Hạo nhìn vết roi, hít một hơi lãnh khí. Nếu không phải là mình lập tức ngừng lại thân hình, trước hết tuyệt đối quất vào trên người của hắn rồi.
Thân thể của hắn với đá xanh như thế nào cứng rắn hơn?
Như đã thấy kết cục rõ ràng.
Kinh hồn sơ định, Đường Hạo bình tĩnh lại tâm thần, lần nữa thận trọng sải bước ra.
"Ô ô !"
Tiếng không khí bị xé rách, trường tiên vậy mà giống như đang sống, không hề thẳng tắp quất về phía Đường Hạo.
Mà trong không khí múa ra từng đạo bóng roi hư ảo , dệt thành một đạo cự đại hoàn toàn đem Đường Hạo bao phủ trong đó.
"Đại ca, ngươi mau lui trở về!"
Viên Thiên Nhất lo lắng hô lớn, lực đạo trường tiên căn bản không phải Túy thể Tầng có khả năng ngăn cản.
"Xem ta đem Chu Quả về cho ngươi."
Đường Hạo không lùi bước, ngược lại cười một tiếng dài, đề khí nhảy lên.
Đáy mắt hiện lên một vòng hào quang màu u lam không thể nhận ra -- thời gian trì hoãn!
Bóng roi huyền ảo trong mắt hắn không có bí mật gì nữa, Đường Hạo bắt lấy quỹ tích vận hành, theo một khe hỡ nhỏ bé lập tức chui vào!
"Đại ca ..."
Viên Thiên Nhất một câu còn chưa hô xong, liền gặp được thân thể Đường Hạo uốn éo, quỷ dị hóa thành một đạo hư ảnh như điện quang thẳng tắp xuyên qua!
"Làm sao có thể?"
Viên Thiên Nhất ngây ngốc, không đợi phục hồi tinh thần lại, Đường Hạo đã mang theo hai viên Chu Quả cười tủm tỉm đứng ở trước người của mình.
"Chúng ta đi thôi, còn ngốc nhìn cái gì?"
Đem một viên Chu Quả nhét vào trong ngực Viên Thiên Nhất, Đường Hạo cười không khép lại được cái cằm.
"Hôm nay, ngươi cũng không đi được!"
Một đạo thanh âm âm trầm vang lên, một đám kiếm quang rét lạnh đâm thẳng ngực Đường Hạo!