Tễ Nguyệt bất động thanh sắc đánh giá người tới, một thân y bào hoa quý, trang sức cũng cực kỳ tinh xảo hoa lệ, có thể thấy được có bao nhiêu sủng ái, khuôn mặt thập phần xuất sắc, đoan trang hào phóng, vẻ mặt kiêu ngạo là một người vẫn luôn sống an nhàn ưu tú mới có, nhưng thoạt nhìn so với y lớn hơn.
Tuổi của ca nhi đáng giá nhất, lớn hơn y, dễ dàng già nua sắc suy, nói thất sủng liền thất sủng.
Tễ Nguyệt đánh giá Vân Thường công tử, người tới cũng đồng dạng đánh giá y, bất quá so với Tễ Nguyệt âm thầm đánh giá, Vân Thường là trắng trợn vây quanh y, trong miệng chậc chậc khen ngợi.
"Thật sự là một bộ tướng mạo tốt, trách không được có thể làm cho cây già nở hoa."
Xuân Cầm dâng lên trà và đồ ăn nhẹ, đem không gian giao cho hai người, lui sang một bên tùy thời nghe phân phó.
"Đệ đệ, kỹ thuật của Thập Lục ca thế nào? Hắn đối với ngươi có được không? Nhưng nhìn ngươi như thế này, trách không được huynh ấy sẽ cưới ngươi."
Thập Lục ca? Thậm chí còn có biệt danh độc quyền! Trong lòng Tễ Nguyệt chuông báo động lớn, "Bổn Vương phi thân là chính phi của Vương gia, không làm nổi đệ đệ của công tử, ngươi nên gọi bổn phi là ca ca."
Vân Thường sửng sốt, sau đó cười ha ha, "Ngươi thật đúng là thú vị, thật sự là một chút thiệt thòi cũng không ăn.
Cùng Vương gia của ngươi thật sự rất xứng đôi."
Cho dù nói như vậy y cũng sẽ không buông lỏng cảnh giác.
"Thập Lục ca có dễ ở chung không? Đừng nhìn huynh ấy lớn tuổi hơn ngươi, đàn ông lớn tuổi mới có thể thương người.
Nếu đổi lại thành một cái mao đầu tiểu tử, cũng không biết cưới về làm phu lang cho hắn, hay làm phụ thân chăm sóc hắn."
"Vương gia đối đãi bổn phi tất nhiên là vô cùng tốt, Vương gia ôn nhu săn sóc, đối với bổn phi che chở có thừa."
"Ôn nhu săn sóc? Sao ta lại không biết hắn sẽ còn ôn nhu săn sóc? Cả ngày trưng khuôn mặt lạnh băng như người chết."
Tễ Nguyệt ngăn chặn lông mày muốn bay lên, "Vương gia quả thật ôn nhu săn sóc, khi cười rộ lên phong tư hơn người." Chỉ cười với y, ôn nhu săn sóc y.
Vân Thường nâng mặt, cười tủm tỉm, "Quả nhiên tiểu ca nhi tuổi trẻ ngây thơ là dễ lừa gạt nhất, mới mấy ngày đã khăng khăng một mực.
Ta nói cho ngươi biết, hắn rất hung dữ, ngươi ở bên ngoài chưa từng nghe qua uy danh của hắn sao? Có thể ngăn chặn sự khóc đêm của trẻ con, bất cẩn chọc giận hắn, hắn sẽ giết người không chớp mắt."
Tễ Nguyệt đỏ mặt, tức giận nói: "Ngươi nói bậy! Vương gia nếu thật sự đúng như lời ngươi nói, ngươi nói không lựa lời như thế, Vương gia đã sớm vả miệng ngươi rồi."
Vân Thường bĩu môi, "Vả miệng? Ngươi nghĩ đẹp quá, nào có ôn hòa như vậy, đều là trực tiếp đánh chết."
"Đang nói cái gì vậy?" Lâm Uyên vừa vào cửa liền thấy Tễ Nguyệt trừng mắt nhìn mình, Lâm Uyên liền nói với Lâm Vân: "Sao ngươi lại khi dễ y? Ỷ vào lớn tuổi, sao lại không ra dáng ca ca?"
Lâm Vân cười hì hì, "Thập Lục ca, vừa rồi ngươi không nghe thấy, Vương phi của ngươi nháo bảo ta gọi y ca ca."
Lâm Uyên suy nghĩ một chút, "Cũng đúng, tuổi tác không ảnh hưởng đến bối phận, nên gọi ca ca thì gọi ca ca."
Tễ Nguyệt nghênh đón vội vàng kéo cánh tay Lâm Uyên, "Uyên ca ca, sao ngươi lại tới đây?"
Lâm Uyên nghe được xưng hô như thế hơi sửng sốt, Lâm Vân nháy mắt nói với Lâm Uyên: "Như thế nào, sợ ta khi dễ tiểu khả ái của ngươi? Khi nghe ta tới, ngươi liền vội vã đến?"
Lâm Uyên không để ý tới bộ dạng quái đản của hắn, nói với Tễ Nguyệt: "Vân Thường luôn luôn vô pháp vô thiên quen rồi, nếu chọc ngươi, không cần cho hắn mặt mũi.
Cả ngày ầm ĩ, không có một chút dáng vẻ mà Hoàng khanh nên có."
Tễ Nguyệt lỗ tai bùng một cái toàn bộ đỏ lên, đứng ngồi không yên, chỉ cảm thấy mình vừa rồi thật ngu xuẩn.
Hoàng khanh? Trách không được sẽ gọi Vương gia Thập Lục ca, lúc đó y bị trêu chọc, chỉ cảm thấy Vân Thường cố ý gọi biệt danh biểu hiện thân cận, y mơ hồ nhớ rõ Vương gia xếp thứ mười sáu, lúc ấy đầu óc lại không rõ ràng lắm, không nghĩ được cái gì.
Vừa rồi y còn cố ý gọi Uyên ca ca! Hỏng rồi, Vân Thường có thể cho rằng y khắc nghiệt không dễ ở chung hay không? Y còn nghiêm trang để cho hoàng khanh lớn hơn y gọi y là ca ca? Thật muốn đá mình vừa rồi làm chuyện ngu xuẩn.
Lâm Uyên nhìn sắc mặt Tễ Nguyệt biến tới biến lui, vẻ mặt xấu hổ muốn che mặt, cũng không biết y đang suy nghĩ cái gì.
"Trách không được Thập Lục ca vẫn luôn không lập phi, thì ra là người bị coi trọng tuổi còn nhỏ, chỉ sợ là vừa trưởng thành đi, trâu già gặm cỏ non."
"Không phải" Tễ Nguyệt vừa muốn phản bác, sau đó liền im miệng, trong mắt mang theo lấy lòng, đem điểm tâm trên bàn đẩy đến trước mặt Vân Thường, "Ca ca còn muốn ăn cái gì, tay nghề phòng bếp không tệ, cứ việc phân phó cho bọn họ đi làm."
Cùng Lâm Vân ăn một bữa cơm, thẳng đến khi Lâm Vân rời đi, Tễ Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm.
"Thế nào? Vân Thường rất khó đối phó? Ta sẽ cảnh cáo y sau."
"Không có, không có." Tễ Nguyệt vội vàng lắc đầu, "Vân Thường ca ca người rất tốt, hoạt bát thú vị."
Lâm Uyên nở nụ cười, "Không cần gọi y là ca ca, mặc dù y lớn tuổi hơn ngươi, nhưng luận bối phận, y nên gọi ngươi là ca ca."
Để tránh tái diễn loại chuyện này, Tễ Nguyệt hướng Xuân Cầm hỏi thăm chuyện hậu viện của Vương gia.
"Như thế nào lại không thấy người đến thỉnh an? Là Vương gia cố ý phân phó sao?"
Xuân Cầm sửng sốt, suy nghĩ một hồi mới hiểu được Tễ Nguyệt nói, cười nói: "Vương phi không biết sao? Hậu viện của Vương gia không có người khác, Vương gia sau khi cập quan liền đi biên quan đánh giặc, vừa đi chính là năm năm, chuyện lập phi nạp thị liền trì hoãn.
Mấy năm nay Vương gia vẫn giữ mình trong sạch, bên người cũng không có người khác, cho đến khi cưới Vương phi."
Bởi vì chỉ có một mình Tễ Nguyệt cùng hai tiểu thị hầu ở thiên viện, không thông tin tức, nên cũng không biết những chuyện bên ngoài.
Trong vòng một ngày liên tục phạm xuẩn hai lần, bất quá tâm tình Tễ Nguyệt như bầu trời xán lạn, không có hậu viện a, không đúng, có hậu viện, bất quá trong hậu viện chỉ có một mình y.
Tễ Nguyệt cảm thấy, trước kia y bị vây ở Tễ phủ, cái gì cũng không biết, hiện tại có cơ hội, y nhất định phải hảo hảo hiểu rõ Vương gia.
Vì thế Tễ Nguyệt bắt đầu chú ý đến sở thích và khẩu vị của Lâm Uyên, một bên hỏi tiểu thị trước kia từng hầu hạ Lâm Uyên, một bên cầm quyển sách nhỏ ghi nhớ.
Mà buổi tối Tễ Nguyệt đã được hiểu sâu một phen.
Lâm Uyên cởi quần áo, lộ ra thân thể trẻ trung hữu lực, cơ bắp phía trên săn chắc, đường cong duyên dáng, tỏa ra ánh sáng mê người.
Tễ Nguyệt chỉ nhìn, đã bị mê hoặc ngũ mê tam đạo.
Lâm Uyên bao phủ trên người Tễ Nguyệt, "Gọi Uyên ca ca nghe một chút?"
Toàn bộ thân thể Tễ Nguyệt đều có màu hồng xinh đẹp, Uyên ca ca vừa ra, càng là nhắc nhở ban ngày y làm chuyện ngu xuẩn.
Vương gia khẳng định đang cười y, Tễ Nguyệt cắn môi nói không nên lời.
"Ban ngày không phải rất ngoan sao?" Lâm Uyên đỉnh mấy cái, "Gọi thì đi vào, thế nào?"
"Uyên, Uyên ca ca ~a, a!" Tễ Nguyệt kinh hô, thanh âm đều thay đổi giọng điệu.
Tễ Nguyệt ôm cổ Lâm Uyên, trong lúc mơ hồ còn đang suy nghĩ, trong hậu viện Vương gia chỉ có một mình y, y phải gánh vác trọng trách, gánh vác cả một hậu viện chỉ bằng một ca nhi.
Y có thể làm như vậy! Tễ Nguyệt trước khi đi ngủ kiêu ngạo nghĩ như thế.
Tễ Nguyệt cảm giác được khí tức quen thuộc đang đùa bỡn y, một chút tâm tư phản kháng đều không có.
Chân bị kéo ra, Tễ Nguyệt nhắm mắt giả bộ ngủ, ngượng ngùng đối mặt với chuyện trước mắt, thẳng đến khi miếng vải bông ấm áp nhẹ nhàng lau qua hạ thân của y, còn lau khóe mắt tràn đầy dấu vết nước mắt khô cạn của y.
Bị ôm vào trong ngực, Tễ Nguyệt chớp chớp lông mi hai cái, làm bộ vừa mới tỉnh lại, ngữ khí mơ hồ hỏi: "Thì ra lần trước cũng là Vương gia tự tay lau chùi a?"
"Nếu không thì sao?" Lâm Uyên hôn lên khuôn mặt đỏ bừng của Tễ Nguyệt, "Ngoại trừ bổn vương, còn có ai dám đụng vào Vương phi của bổn vương?"
Tễ Nguyệt trong lòng ngọt ngào, nhất thời lá gan lớn lên, cũng tiến lên gặm cằm Lâm Uyên một chút.
Tễ Nguyệt vừa mở mắt ra, trước mắt là một mảng lồng ngực màu mật ong, ngẩng đầu liền thấy cằm như ngọc, Tễ Nguyệt cười ha hả duỗi tay thèm nhỏ dãi sờ soạng ngực vài cái, còn duỗi thẳng nửa người trên với đầu hôn vài cái lên chiếc cằm gợi cảm mê người kia.
"Vương phi sáng sớm nhiệt tình như vậy, là tối hôm qua bổn vương không thỏa mãn ngươi sao?"
"Vương gia!" Tễ Nguyệt lập tức bị dọa tỉnh, các loại ý nghĩ kiều diễm trong đầu đều bay đi, lắp bắp nói: "Ta, ta còn tưởng rằng đang nằm mơ."
"A~" Lâm Uyên ý vị thâm tường nói: "Thì ra nằm mơ là có thể đối với ta muốn làm gì thì làm."
Tễ Nguyệt vừa xấu hổ vừa vội vàng, giải thích: "Không phải, không phải như vậy."
"Lúc ấy không phải," Lâm Uyên cầm tay Tễ Nguyệt từ bụng nhỏ trượt xuống hạ thân, "Cho dù không phải nằm mơ, Vương phi cũng có thể muốn làm gì thì làm với bổn vương."
Tễ Nguyệt cảm thụ được kích thước trong tay, cẩn thận nuốt nước miếng.
"Vương gia không lên triều sao?"
"Hôm nay là ngày Hưu Mộc, lát nữa dẫn ngươi ra khỏi phủ chơi được không?"
Tễ Nguyệt hai mắt sáng ngời, trong trí nhớ y chưa từng ra khỏi phủ, hiếm có một lần ra ngoài còn gặp được Vương gia, y thật sự là phúc trạch thâm hậu.
Lâm Uyên nhìn Tễ Nguyệt khóe mắt đuôi lông mày đều là ý cười, chính mình cũng nhịn không được nở nụ cười, "Đi ra ngoài chơi liền vui vẻ như vậy? Về sau cũng không cần ở trong phủ nghẹn khuất, nếu ta không rảnh, ngươi có thể mang theo thị vệ Đông Họa đi ra ngoài chơi.
Đông Họa võ nghệ không tệ, sẽ bảo vệ ngươi chu toàn."
"Ở cùng một chỗ với Vương gia mới vui vẻ, chính ta cũng không muốn đi ra ngoài." Xuân hạ thu đông, cầm kỳ thư họa, bốn tiểu thị hầu hẳn là tâm phúc của Vương gia.
Xuân Cầm phụ trách sinh hoạt của y, an bài ngăn nắp gọn gàng, Hạ Kỳ còn chưa từng thấy qua.
Thu Thư thiện y, thuốc y uống đều là Thu Thư phụ trách nấu.
Vừa rồi Vương gia nói Đông Họa võ nghệ không tệ, sẽ bảo vệ y an toàn.
Quả nhiên, y ở trong lòng Vương gia rất trọng yếu đi.
Phái tâm phúc đến hầu hạ y như thế này, Tễ Nguyệt ngay cả nghĩ cũng không nghĩ tới.
Đường phố rất náo nhiệt, mặt đường sạch sẽ gọn gàng, còn treo đủ loại đèn lồng xinh đẹp.
Tễ Nguyệt quay đầu nhìn chung quanh, còn không quên nắm chặt ống tay áo Lâm Uyên, "Vương, phu quân, trên đường mỗi ngày đều náo nhiệt như vậy sao?"
"Hôm nay là lễ Thất Tịch, cho nên náo nhiệt hơn bình thường."
Tễ Nguyệt nghe xong quả nhiên rất khẩn trương, vội vàng nhìn mặt các ca nhi chung quanh, "Phu quân, túi hương ta thêu đều đẹp hơn bọn họ."
Lâm Uyên nhìn Tễ Nguyệt mắt hàm chứa cảnh giác, giống như phòng trộm dán vào hắn nhìn người chung quanh, trong mắt tràn đầy ý cười, vỗ vỗ bả vai Tễ Nguyệt, để cho y thả lỏng, "Biết rồi, chỉ cần túi hương của một mình ngươi."
Đang đi, phía trước có người đang muốn đổi hướng để không đi sang bên này, nhưng có vẻ không còn kịp nữa, Lâm Dục vẻ mặt miễn cưỡng cười vui, "Gặp qua thúc thúc, không nghĩ tới thúc thúc lại có nhã hứng như vậy, sẽ đến nơi ồn ào như thế này."
Lâm Uyên nhìn Lâm Dục, lại nhìn lướt qua Tễ Dao đi theo bên cạnh hắn, thờ ơ nói: "Ta cũng không nghĩ tới, ngươi sẽ có hứng thú như vậy, cùng một tiểu thị hầu phủ Thừa tướng ra ngoài du ngoạn.
Xem ra Dục nhi đã trưởng thành, cũng nên đại hôn.".