Đám học sinh quốc tế phần lớn toàn là một đám nhóc quậy phá ăn chơi trác táng, lý do xin nghỉ quả thật là chồng chất. Hạng Thiệu Kiệt mấy hôm trước đau bụng muốn xin nghỉ để ra ngoài ăn chút thức ăn ngon, còn bị chủ nhiệm lớp thẳng mặt châm chọc đã vậy còn bị phê bình một trận sau đó xám xịt quay về.
Vậy khi Bùi Hướng Dương đi đến chỗ chủ nhiệm lớp xin nghỉ lại không gặp trở ngại gì. Thời điểm thi vào trường với số điểm nhất khối, bình thường ngoan ngoãn nên được giáo viên còn vô cùng coi trong Bùi Hướng Dương phong cho làm lớp phó học tập. Bùi Hướng Dương vừa nói dối bị đau bụng, thầy giáo còn nghiêm túc mà quan tâm hỏi thăm vài câu bảo cậu nên đi khám rồi về kí túc nghỉ ngơi sớm. Đơn xin nghỉ cứ như vậy thông qua dễ dàng.
Bùi Hướng Dương mang theo đơn xin nghỉ về lớp thu dọn cặp sách, Hạng Thiệu Kiệt cùng Lâm Cường lại than ngắn thở dài.
Hạng Thiệu Kiệt chua chua nói "Đãi ngộ của giáo hoa đúng là khác người bình thường."
Bùi Hướng Dương cầm mấy quyển sách quay về kì túc xá, chuông vào học đã kêu lên tất cả học sinh phải quay về phòng học tiết tự học buổi tối. Trên đường cũng chỉ còn lại mình Bùi Hướng Dương đi về phía kí túc xá.
Đang đi giữa chừng lại bị một đám học sinh mặc đồng phục Ngũ Tạng mặt tràn đầy hung ác chặn lại, bọn họ không có ý tốt nhìn Bùi Hướng Dương.
Phía đối phương có khoảng chừng bảy tám người, không biết là ai hít một ngụm khí lạnh.
"Vãi cớt, xinh đẹp thật!"
Bùi Hướng Dương nhìn nhóm người một giây trước còn hùng hổ, giây tiếp theo đều bắt đầu đỏ mặt nhìn có chút ngốc.
Lâm Tương Bắc đẩy đám người ra, bước đi cà lơ phất phơ còn âm dương quái khí cười nhạo "Đâu, đâu để tiểu gia nhìn xem giáo hoa mới của chúng ta..." còn nhiều lời trào phúng còn chưa phun khỏi miệng đã bị nghẹn lại. Lâm Tương Bắc vừa nhìn thấy Bùi Hướng Dương cũng bắt đầu ngây ngẩn cả người.
Nam sinh trước mắt mặc đồng phục giống mấy người Lâm Tương Bắc bọn họ nhưng khí chất lại không hề giống nhau. Bùi Hướng Dương mặc đồng phục sạch sẽ chỉnh tề, ngay cả cúc áo phía trên cùng cũng cài và. Đồng phục Ngũ Tạng chính là loại phối màu xanh trắng đan xen cũ rích, người khác mặc vào có vẻ quê mùa còn Bùi Hướng Dương mặc lại thanh tú lạ thường.
Thiếu niên có khuôn mặt nhỏ, đôi mắt hạnh và đôi môi anh đào, làn da trắng dưới ánh đèn đường càng sáng hơn. Tóc cậu đen nhánh mềm mại, trước ngực ôm mấy quyển sách. Lúc bị bọn họ chặn đường trên mặt có vẻ hơi hơi kinh ngạc, cũng vẫn toát lên vẻ ngoan ngoãn kì cục.
Lâm Tương Bắc còn tưởng mấy tấm ảnh trên diễn đàn đều do có phần mềm chỉnh sửa qua, hắn chưa từng nghĩ rằng trên đời có người thật sự đẹp như vậy. Mấu chốt là người này còn là nam sinh, quả thật là quá sức tưởng tượng!
Vốn chuẩn bị sẵn sàng mấy câu khiêu khích, nhục nhã, uy hϊếp đối phương coi như bây giờ đều đổ sông đổ biển. Bất quá Lâm thiếu gia từ nhỏ đến giờ ai mà hắn chưa thấy qua, rất mau lấy lại tinh thần.
Lâm Tương Bắc quay đầu hung dữ trừng mắt liếc vài tên anh em, trên mặt tỏ vẻ hầm hố quá mức nhằm che giấu bản thân hắn vừa nãy cũng thất thố. Sau đó hắn khoanh tay hất cằm về phía Bùi Hướng Dương cố gắn diễn nét diễn hung thần ác sát, thái độ thì ngạo mạn và khinh thường hết mức.
"Mày là Bùi Hướng Dương?"
Bùi Hướng Dương nhìn thiếu niên cả đầu nhuộm vàng còn đeo khuyên tai, cả người hắn đều ngập tràn mấy chữ lớn "Tao rất kiêu ngạo" "Tao đến tìm mày để cho mày một trận". Bất quá không thể không thừa nhận, vẻ ngoài Lâm Tương Bắc khá đẹp trai. Trên người hắn có hơi thở nam tính từ trong xương tủy. Đặt vào tất cả học sinh Ngũ Tạng, chính xác là treo cái danh giáo thảo không sai.
Bùi Hướng Dương vừa liếc mắt liền xác định người này chính là đồ ngốc kiêu ngạo, đoán chừng hắn chính là giáo bá Lâm Tương Bắc trong lời đồn.
Cậu theo bản năng cảnh giác "Cậu, muốn làm gì?"
Lâm Tương Bắc hừ một tiếng đi lên hai bước, Bùi Hướng Dương lập tức liên tục lùi về sau như gặp phải ôn thần. Nhận thấy cậu kháng cự, Lâm Tương bắc từ đó giờ chưa từng bị người khác trào phúng rõ ràng như vậy có hơi khó chịu.
Hắn nhíu mày, toàn thân đều viết "Anh mày không dễ chọc".
"Mày trốn tránh cái gì" Lâm Tương Bắc còn đang khó chịu, hắn chưa có tới gần đã bị một người anh em giữ lại nói "Tương Bắc, hay là thôi bỏ đi, chúng ta đều là bạn học với nhau mà."
Biên Thành vừa rồi còn kêu ca giữ ý chí kiên định gì đó giờ cũng hát đệm theo nói "Đúng vậy, anh Bắc, cậu ấy nhìn đáng thương quá à, còn bị nói lắp nữa."
Ngay cả Lương Vũ thường ngày giúp hắn sỉ nhục người ta bây giờ cũng trầm mặt trong chốc lát, sau đó cũng ngăn cản hắn "Thật ra nó cũng không có làm sai chuyện gì."
Lâm còn chưa bắt đầu động thủ đã mang tiếng ác nhân trên đầu Tương Bắc đảo mắt quét nhìn biểu tình mấy người anh em xung quanh. Hắn còn cho rằng trong nháy mắt mấy tên này đã lên án hắn làm tội làʍ t̠ìиɦ gì tày trời lắm.
Lâm Tương Bắc quay đầu, phát hiện Bùi Hướng Dương còn lùi thêm mấy bước. Hắn lập tức nổi nóng, tiến lên vài bước nắm chặt lấy tay Bùi Hướng Dương.
Vừa mới cầm lấy tay thôi Lâm Tương Bắc tự nhiên hoảng hốt. Hắn cúi đầu xác nhận vài lần, đây đúng là tay Bùi Hướng Dương rồi.
Có nam sinh nào lại có bàn tay mềm mại, dễ sờ như vậy.
Vừa trắng vừa mềm, giống như một củ ngó sen chỉ cần hắn hơi dùng sức một chút sẽ làm nó gãy đôi. Khiến cho người khác không thể nào mạnh tay với nó.
Trên mặt Bùi Hướng Dương có chút kinh hoảng "Thả, buông ra."
Gương mặt cậu nhanh chóng đỏ hồng lên, đôi mắt hạnh nháy mắt ngập nước cả người nhìn qua có chút quẫn bách. Làm người khác nhìn vào không nhịn được càng muốn khi dễ cậu.
Lâm Tương Bắc nắm lấy cổ tay cậu chặt hơn.
Sức lực Bùi Hướng Dương sao có thể so sánh với Lâm Tương Bắc, cậu muốn hất tay đối phương ra. Nhưng mà đối với Lâm Tương Bắc chỉ là lấy trứng chọi đá, hắn cứ lúc nặng lúc nhẹ giằng co đùa giỡn cậu. Xung quanh có nhiều người nhìn như vậy, trong lòng Bùi Hướng Dương nan kham cực kỳ. Cậu không rõ cậu đã trêu chọc vào những người này khi nào.
Lâm Tương Bắc nhìn cậu giãy giụa, trong lòng vừa cảm thấy chơi vui lại pha thêm chút khó chịu. Chẳng phải chỉ chế ngự tay chút xíu thôi sao, cũng đâu có động thủ gì vậy mà cậu ta lại giống như rất chán ghét hắn.
Giãy giụa không có kết quả, Bùi Hướng Dương dừng lại, ngực cậu hơi hơi phập phồng gương mặt đỏ thấu. Đôi mắt hung tợn nhìn chằm chằm Lâm Tương Bắc như đã bị chọc tức không ít. Cậu hầm hừ uy hϊếp nói "Cậu có nghe không, buông tôi ra!"
Giọng nói cậu trong trẻo dễ nghe tuy là lúc này đang tức giận nên có vẻ giận dữ, nhưng mà nghe vào tai đều mềm như cũ. Cậu như một con hổ con giương nanh múa vuốt, không hề có chút xíu uy hϊếp nào mà ngược lại còn kíᏂ ŧᏂíᏂ người ta đến chọc ghẹo cậu nhiều hơn.
Tim Lâm Tương Bắc như bị cái gì nhẹ nhàng cào qua "Không buông đó thì sao, cậu muốn làm gì bổn đại gia đây hả?"
Bùi Hướng Dương nhìn bốn phía, đám người biểu tình ai cũng quái dị nhìn bọn họ như đang xem biểu diễn xiếc thú, không một ai muốn lên giúp đỡ.
Ai cũng biết rõ, thậm chí không ngờ tới con hổ con quá tức giận sẽ thật sự cắn người.
Một chồng sách nện lên trán Lâm Tương Bắc.
Ngay cả bản thân Lâm Tương Bắc cũng bị đánh ngốc, chỉ có Biên Thành nhanh chóng phản ứng lại "Chời ơi anh Bắc! Anh có sao không vậy!"
Nhóm anh em lúc này mới hùng hổ chạy lên giống như vì Lâm Tương Bắc mà đấu tranh anh dũng.
Nhưng mà bọn họ còn chưa đến thì đã bị Lâm Tương Bắc giơ tay cản lại. Đây là dấy hiệu cho thấy hắn sắp phát hỏa.
Lâm Tương Bắc còn chưa kịp nổi giận, đột nhiên truyền đến một tiếng khóc nhỏ.
Bả vai Bùi Hướng Dương run lên, xuyên qua cánh tay cậu truyền đến khắp người Lâm Tương Bắc. Làm trái tim hắn như bị thiêu đốt.
Lâm Tương Bắc thấy thiếu niên xinh đẹp như búp bê sứ ánh mắt quật cường, không cam lòng yếu thế mà nhìn chằm chằm hắn, hai má vì xấu hổ và giận dữ mà đỏ lên. Chính là trên mặt lại phủ kín nước mắt.
"Cậu nắm chặt làm tôi đau."
Giọng nói cậu mềm mại còn mang theo nũng nịu, vào tai Lâm Tương Bắc khiến hắn từng trận hoảng loạn. Trái tim hắn bị câu nói và ngữ điệu này kíᏂ ŧᏂíᏂ đến đập loạn nhịp. Bàn tay cũng không tự giác thả lỏng. Sau khi Lâm Tương Bắc bị người ta đánh vào đầu, còn luống cuống tay chân "Cậu, cậu khóc cái gì?"
"Chỉ nắm có chút xíu, có cái gì đâu mà khóc?"
Vốn dĩ thần kinh cảm giác của Bùi Hướng Dương rất mẫn cảm, bị hắn nắm chặt như vậy cả cổ tay nóng rát, có thể là đã đỏ hồng lên rồi.
Ý thức được bản thân mình không nhịn được bật khóc, Bùi Hướng Dương gắt gao cắn răng cậu không muốn phát ra tiếng động nào hết.
Lâm Tương Bắc thấy cậu không để ý, bắt đầu như mấy con mèo cầu vuốt ve, đụng đụng vào người cậu nói "Người bị đánh là tôi, cậu khóc cái gì mà khóc."
Bình thường toàn là người khác nịnh bợ hắn, hắn không biết làm cách nào mới dỗ được người ta cho nên hung dữ nói "Không phải bị nhéo thôi sao, không cho khóc nữa!"
Bùi Hướng Dương quay mặt đi vẫn không thèm để ý đến hắn, bỗng trong đầu Lâm Tương Bắc nhảy ra một ý nghĩ "Người này so với con gái còn khó dỗ hơn."
Bùi Hướng Dương nhân cơ hội này rút tay khỏi tay hắn. Lâm Tương Bắc vừa mới nắm lấy tay đối phương, cảm xúc tựa hồ vẫn còn lưu luyến trên da thậm chí còn khắc sâu vào cảm giác của hắn.
Trong khi hắn còn sững sờ, Bùi Hướng Dương cầm sách vỡ rơi dưới đất lên, xoay người chạy mất.
Cho đến khi Lâm Tương Bắc phản ứng lại người đã chạy xa.
Đám người Lương Vũ cũng không nghĩ rằng Bùi Hướng Dương to gan như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên có người dám đánh Lâm Tương Bắc.
Biên Thành nhắc nhở nói "Anh Bắc, nó chạy rồi. Có muốn đuổi theo không!"
Hắn chạy vài bước, đột nhiên cảm giác Lâm Tương Bắc có chút kì quái.
Lương Vũ dừng lại quay đầu nhìn hắn.
Lâm Tương Bắc vẫn đứng ở chỗ cũ. Từ khi bị Bùi Hướng Dương hất tay ra hắn cũng không hề nhúc nhích. Thậm chí chưa hề nói một câu. Rất là khác thường.
Lương Vũ có chút lo lắng cho hắn "Tương Bắc, mày không sao chứ?"
Biên Thành vội la lên "Anh Bắc! Nếu không đuổi theo nó chạy đi mất đó!"
Lúc này, Lâm Tương Bắc mới từ trạng thái kì lạ khôi phục lại bộ dạng lúc đầu, lắp bắp nói "Đừng, đừng đuổi theo."
Lương Vũ cùng mấy người anh em khác chưa từng nghe hắn nói giọng điệu thế này. Lương Vũ nhìn gần, thoáng thấy một bên lỗ tai Lâm Tương Bắc đỏ hồng lợi hại.
"Thằng nhóc kia nhìn ẻo lả như vậy mà dám động tay động chân thật!"
"Không phải anh Bắc của chúng ta tốt bụng."
"Lớn lên xinh đẹp thì có lợi ích gì, anh Bắc của chúng ta mới là giáo thảo Ngũ Tạng!"
Lâm Tương Bắc bỏ ngoài tai mấy lời vuốt mông ngựa xung qunah, hắn đứng tại chỗ ánh mắt dừng lại nơi Bùi Hướng DƯơng đã đứng. Trước mắt không tự giác hiện lên khung cảnh đối phương khóc thút thít, cặp mắt đen láy ướt nước mang theo sự vô tội, cả người đều là bộ dáng xinh đẹp đáng thương.
Hắn nhịn không được cứ một lần lại một lần nghĩ: Tại sao tay của một nam sinh lại có thể mềm mại như vậy?
Lâm Tương Bắc gãi đầu, có chút nóng nảy.
Đm, không lẽ nó đúng là giáo hoa thật.
.
Chuyện Bùi Hướng Dương bị đám Lâm Tương Bắc chặn đường rất nhanh truyền đến tai Lâm Cường, Hạng Thiệu Kiệt và Lâm Xuyên bực bội nói muốn tìm Lâm Tương Bắc tính sổ. Ngay cả Hàn Dục cũng không biết nghe ngóng tin tức từ chỗ nào, lúc ra chơi còn cố ý chạy từ khu dạy học khác qua đây nói với Bùi Hướng Dương nếu gặp chuyện gì có thể tìm hắn giúp đỡ.
Bùi Hướng Dương nhất nhất uyển chuyển từ chối tất cả ý tốt của mọi người. Thứ nhất cậu không muốn gây phiền phức cho người khác, thứ hai cậu không muốn dính dáng gì với Lâm Tương Bắc. Huống hồ chi hôm qua hắn không có làm gì quá đáng, cùng lắm là nắm cổ tay cậu quá chặt đến mức đỏ bừng cả ngày không thể mau hết được. Lại nói, đến bây giờ Lâm Tương Bắc không vì chuyện này mà tới gây sự với cậu.
Sau khi tiễn Hàn Dục đi, cậu trở về vị trí. Lâm Cường ghé lại bàn, quan tâm nói.
"Nè nè, cậu cùng với đàn anh Hàn Dục kia quen nhau thế nào vậy? Nghe nói anh ta là hội trưởng cao nhị Hội Học Sinh, bình thường đều nhìn người khác bằng lỗ mũi."
Vậy mà lúc nãy đối với Bùi Hướng Dương còn tỏ vẻ mặt quan tâm vừa nói vừa cười, hoàn toàn trái ngược vời lời đồn trong truyền thuyết.
Bùi Hướng Dương nghi hoặc "Có sao?" Cậu nhớ rõ là Hàn Dục vẫn luôn rất nhiệt tình mà.
"Anh ấy là, con trai, của đối tác ba tớ."
"Ồ là vậy hả" Lâm Cường thần kinh tương đối thô, ở trong mắt hắn Bùi Hướng Dương thành tích tốt, nhân duyên cũng không tồi nên chẳng thèm nghĩ nhiều.
"Vừa rồi Hàn Dục nói muốn giúp cậu ra mặt hả?" Bối cảnh nhà Lâm Tương Bắc thế nào cả trường này trong lòng ai cũng hiểu rõ, tìm hết cái Ngũ Tạng này cũng không có mấy nhà có thể chống lại hắn. Mà Hàn gia tạm thời tính là một cái.
"Anh ấy không có nói, ra mặt." Bùi Hướng Dương nghĩ nghĩ nói "Nhưng mà đối với người khác tốt lắm, rất có tâm."
Lời nói của cậu làm Lâm Cường cảm thấy có chỗ nào là lạ, bất quá chỉ là con trai của một đối tác. Chưa gặp mặt bao nhiêu lần, có cần phải đi đối nghịch với Lâm Tương Bắc không? Lâm Cường tuy không biết vì sao nhưng trong tiềm thức lại cảm thấy không đáng tin chút nào.
Lâm Cường nói "Tớ nghe nói tên Lâm Tương Bắc này bụng dạ hẹp hòi, đám anh ẹm bọn họ không dễ chọc đâu. Cậu đánh hắn một cái, xem như là hoàn toàn đắc tội với người ta rồi. Không biết hiện tại bọn họ đang có ý đồ xấu xa gì. Nhóm công tử này đều giống nhau coi thường gia thế chúng ta như vậy. Tớ có ý này, hay là cậu nói chuyện này cho Hạ Sanh biết đi."
Nói cho Hạ Sanh?
"Vì sao chứ?"
Hàn Dục còn không dễ dàng gì mà giải quyết được chuyện này, Hạ Sanh thì có thể sao?
Lâm Cường lén lút nói " Bên ngoài chúng ta không phải là đối thủ của Lâm Tương Bắc, nhưng mà còn biện pháp khác nha. Ai mà chẳng biết, lúc nhỏ mấy chuyện xảy ra với đám Trịnh Khải Đông là do Hạ Sanh làm ra. Không phải cậu và Hạ Sanh quan hệ tốt sao, bây giờ cậu nói chuyện này cho hắn, hắn thông minh như vậy hiện tại ở Nhất Trung cũng là nhân vật có tiếng tăm, hẳn là sẽ có biện pháp."
Nghe thấy ba chữ Trịnh Khải Đông, trong lòng Bùi Hướng Dương như là bị vạch trần. Cậu theo bản năng phản bác muốn bao che Hạ Sanh "Cậu đừng có, nói bậy. Chuyện của Trịnh Khải Đông, Hạ Sanh không hề, liên quan gì hết. Hạ Sanh, không phải, người như vậy."
Lâm Cường xuy một tiếng "Chỉ có mình cậu thấy hắn ta là người tốt."
Bùi Hướng Dương không muoond nghe thấy người khác nói xấu Hạ Sanh, cậu xoay đầu không thèm để ý đến Lâm Cường nữa.
Nhưng mà cả ngày tiếp theo, cả ngày Bùi Hướng Dương thất thần không thể nghe lọt một chữ nào.
Năm đó, việc đám Trịnh Khải Đông chuyển trường không phải cậu không nghe qua lời đồn đãi, nghe nói vài ngày sau khi Trịnh Khải Đông được người khác cứu ra khỏi hố cũng không chịu nói chuyện, cho nên được cả nhà đưa đi khám tâm lí. Có một lần cả lớp bọn họ đi chơi xuân đúng lúc gặp lại Trịnh Khải Đông, đối phương vừa nhìn thấy Hạ Sanh đã hét lên một tiếng, sắc mặt trở nên cực kì khó coi. Mơ màng bị chủ nhiệm lớp đưa đi.
Bùi Hướng Dương vẫn luôn trốn tránh sự thật này. Hạ Sanh đối xử với cậu quá tốt, tốt đến mức có nhiều lúc cậu thậm chí quên mất. Rằng đời trước Hạ Sanh lãnh khốc vô tình và âm ngoan tàn nhẫn đến mức nào. Cậu không ngừng tẩy não bản thân nói rằng Hạ Sanh đã chân chính thay đổi rồi. Nhưng cho đến một ngày cậu nhìn thấy một bài đăng trên diễn đàn Nhất Trung, trong miệng những người đó là một thiếu niên tàn khốc lại lạnh nhạt vô cùng xa lạ. Nhìn thấy hắn quậy phá cùng vưới nhóm học sinh cá biệt, ngón tay kẹp thuốc lá, vô cùng phóng đãng lại lãnh đạm bạc tình.
Cậu thật sự hiểu rõ về Hạ Sanh chưa?
Bùi Hướng Dương không dám nghĩ tiếp.
P/s: cảm ơn đã đọc và bình chọn.