Lớp quốc tế chỉ gồm có học sinh, học phí một năm chỉ từ một vạn trở đi chứ không hề ít hơn, phí mỗi một học kì đã tốn mất hai ngàn. Học sinh lớp quốc tế được ở một tòa kí túc xá riêng, một phòng hai người còn được trang bị điều hòa cấp bậc phải gọi là khác hoàn toàn so với các kí túc xá bình thường.
Hàn Dục giúp Bùi Hướng Dương đưa hành lý lên phòng, dặn dò một lần nữa mới rời đi.
Ký túc xá được sơn một màu xanh dương nhạt, đèn bàn, kệ sách, tủ sách đều được sắp xếp đầy đủ.
Bùi Hướng Dương xách cặp ngồi xuống giường từ từ đánh giá căn phòng mà mình sắp sinh hoạt ba năm kế tiếp, cậu ngồi thật lâu mới phục hồi tinh thần lại.
Sau khi hồi thần, Bùi Hướng Dương ngya lập tức đi sạc pin cho điện thoại vì cậu muốn gọi diện thoại cho Hạ Sanh.
Nhìn thấy màn hình điện thoại sáng lên, trong lòng cậu lại nổi lên một trận lên men. Đây là lần đầu tiên cậu công khai phản kháng lại quyết định của Bùi Tử Giang, Bùi Hướng Dương gọi điện cho ba. Cả một đống lửa buồn bực phát ra chính là chẳng hề có tác dụng gì.
So với việc này, việc khiến cậu khó chịu hơn chính là cậu không biết nên nói thế nào với Hạ Sanh. Cậu không thể thực hiện được ước định cùng hắn trở thành bạn cùng bàn một lần nữa tại Nhất Trung.
Vừa nghĩ đến hốc mắt lại chua xót, nhưng vừa mới khóc xong mí mắt vẫn còn phiếm hồng nước mắt vẫn chưa khô.
Bùi hướng Dương dùng móng tay bấm mạnh vào lòng bàn tay, muốn làm cho bản thân phải trấn định lại một chút.
Đợi chút nữa khi gọi điện cho Hạ Sanh không thể để lộ ra tiếng khóc.
Chính là ông trời không cho Bùi Hướng Dương có được cơ hội này. Điện thoại vừa mới vào được giao diện menu lại tự động tắt máy, sau đó cậu có sạc điện thế nào cũng không thể chịu được mà tắt máy giữa chừng. Điện thoại cậu đã hoàn toàn hỏng mất rồi.
Bùi Hướng Dương định chờ bạn cùng phòng đến rồi mượn điện thoại của người ta. Nhưng mà cậu chờ mãi đến tận giờ chiều bạn cùng phòng mới chậm chạp kéo hành lý đến.
Hạng Thiệu Kiệt vừa đẩy hành lý vào cửa đã thấy bạn cùng phòng đang dọn dẹp sắp xếp, nghe thấy tiếng động quay lại nhìn hắn.
Phút chốc nhìn thấy mặt đối phương, Hạng Thiệu Kiệt bị sự xinh đẹp của Bùi Hướng Dương làm cho bất ngờ. Hắn ngây ngốc đẩy hình lý ngược ra ngoài cửa, ngước đầu nhìn thấy bảng số phòng đúng là .
Hắn đây có đến nhầm ký túc xá nữ đâu, sao mà lại xuất hiện một đại mỹ nhân ở đây được.
Đến khi nhìn thấy một nam sinh ở phòng kế bên cũng đi vào phòng, hắn mới xác định nơi này đúng là ký túc xá nam.
Bùi Hướng Dương lúc đầu còn lo lắng bạn cùng phòng sẽ là hạng người ăn chơi trác táng, nhìn thấy hạng Thiệu Kiệt ngoài cửa ăn mặc bình thường, còn mang theo một cái kính gọng đen trông rất giống người đọc sách mới thở dài nhẹ nhõm.
Bùi Hướng Dương chủ động chào trước "Xin chào."
Giọng nói mềm mại như bông, rất êm tai cơ mà lại là của nam giới.
Hạng Thiệu Kiệt lần này mới đẩy hẳn hành lý vào cửa, hắn như đã quen thuộc từ lâu nói " Vừa rồi tớ còn tưởng đã đi nhầm vào ký túc xá cũ rồi ấy.". Sau đó còn không nhịn được cảm khái một câu " Cậu lớn lên cũng quá đẹp."
Bùi Hương Dương có chút không bắt kịp câu chuyện, hậu tri haaij giác mới hiểu ra là đối phương đang khen mình. Vì tâm tình không tốt, không có tâm trạng gì hơn nữa có thể do mới lần đầu gặp nhau nên đối phương mới nói lời khách sáo, Bùi Hướng Dương không có để chuyện này trong lòng.
Sau khi đã sắp xếp xong giường đệm, Hạng Thiệu Kiệt bắt đầu sắp xếp lại hành lý. Bùi Hứơng Dương nhìn điện thoại hắn để trên bàn, môi giật giật muốn mượn gọi một cuộc.
Trước cả khi cậu mở miệng, tiếng đồng hồ thông báo trên điện thoại của Hạng Thiệu Kiệt vang lên.
Ngay tại lúc báo danh nhà trường có thông báo qua giờ chiều nay tất cả học sinh phải tập hợp tại lớp học. Hạng Thiệu Kiệt nói "Chúng ta cùng đi đến lớp thôi."
Bùi Hướng Dương nghĩ nghĩ, vẫn nói ra yêu cầu "Cậu..., điện thoại của cậu, có thể cho, tớ, mượn chút được không?"
Một khắc cậu cũng không thể chờ thêm được nữa mà muốn gọi ngay cho Hạ Sanh.
Hạng Thiệu Kiệt nghe thấy cậu nói chuyện đứt quãng trên mặt lóe qua một tia kinh ngạc, chính là gia giáo nhà hắn không tệ cho nên vẫn khống chế được biểu tình ngay lập tức. Hớn nữa bề ngoài Bùi Hướng Dương quả thật làm lu mờ hết tất cả khiếm khuyết của cậu.
Hạng Thiệu Kiệt lộ ra một biểu tình khó xử.
"Không được sao?" Bùi Hướng Dương cẩn thận hỏi lại.
"Cũng không phải." Hạng Thiệu Kiệt nói " Tại vì đây không phải là điện thoại, mà chỉ là một thiết bị chỉ có thể dùng làm đồng hồ báo thức.". Nhà bọn họ tuy rằng có tiền nhưng Hạng Thiệu Kiệt trước đó đã có mấy năm kinh nghiệm làm thiếu niên bất lương, ba mẹ hắn sợ hắn dùng điện thoại liên lạc với mất người không dứng đắn học thói hư tật xấu cho nên vẫn chưa mua điện thoại cho hắn. Ngay cả mỗi lần đưa hắn đến trường còn muốn kiểm tra lại thêm lần nữa, xác nhận hắn có giấu điện thoại chỗ nào không.
Nhìn thấy trên mặt Bùi Hướng Dương lộ ra biểu cảm thất vọng, Hạng Thiệu Kiệt nói " Nếu như cậu muốn dùng điện thoại, tớ có biết vài người bạn ở đây chút nữa tớ giúp cậu hỏi mượn thử."
Bùi Hướng Dương gật đầu trả lời "Cảm ơn cậu."
Bùi Hướng Dương so với các bạn học khác sở hữu bề ngoài khác biệt làm tâm tình Hạng Thiệu Kiệt càng tốt hơn, lúc hắn làm một thiếu niên bất lương mấy năm qua cũng gặp được khá nhiều mỹ nhân, có nhiều người lớn lên xinh đẹp cơ mà tính tình thì chẳng có ai dùng được. Bùi Hướng Dương so với nữ sinh mà hắn biết xinh đẹp hơn nhiều, hắn còn cho rằng tuy là nam sinh hẳn là tình tình chắc chẳng khá hơn là bao. Không ngờ, đối phương lại thân thiện như vậy.
Ngũ Tạng là trường cao trung tư thục tốt nhất, tất cả phương diện nội trú hay học tập đều do tự nhà trường quản lý. Cho nên ngoại trừ hai ngày nghỉ cuối cùng của mỗi tháng nếu muốn ra ngoài phải xin phép giáo viên.
Ngay trong ngày đón tiếp học sinh mới, trường học đã nhanh chóng hoàn thành hồ sơ một loạt hồ sơ hơn nữa ngay khi các lớp đã tập hợp đủ liền bắt đầu kì huấn luyện quân sự. Trong kì huấn luyện này được quản lý nghiêm ngặt cho nên mọi người phải nộp hết toàn bộ điện thoại lên.
Hàn Dục không nghĩ nhanh như thế đã gặp lại Bùi Hướng Dương, hắn sợ đối phương vất vả nên đã tự đi mua một chút đồ ăn vặt và đồ bổ sung sức khỏe, còn mang theo một tuýp kem chống nắng. Bùi Hướng Dương từ chối ý tốt của hắn, cậu chỉ muốn mượn điện thoại thôi. Nếu không phải tất cả điện thoại đều bị thu hết cậu thật lòng không muốn đến tìm Hàn Dục.
Bùi Hướng Dương mặc một bộ quân trang, vừa đi ngang qua nơi nào đều kéo theo ánh mắt không ít người làm cho cả người cậu luôn cảm thấy không tự nhiên. Tối hôm qua lúc giao lưu huấn luyện viên còn muốn cậu lên biểu diễn tài năng, cậu hận không thể ngay lập tức tìm chỗ trốn đi. May là có một bạn học nam nhiệt tình lên giải vây cho cậu mọi chuyện mới êm xui.
Bùi Hướng Dương lấy điện thoại gọi cho Hạ Sanh, nhưng đầu dây bên kia không có ai tiếp. Suy xét một hồi Bùi Hướng Dương cho rằng hẳn là Nhất Trung cũng đang trong kỳ huấn luyện, cậu đã để lại một tin nhắn cho hắn.
Sau khi trả lại điện thoại cho Hàn Dục, cảm ơn hắn rồi dặn dò "Nếu như, có người, trả lời tin nhắ, phiền, anh, nói gọi em nhé."
Vài ngày kế, sau khi luyện tập xong cậu lại chạy đi tìm Hàn Dục, câu trả lời lần nào cũng giống nhau.
Không có tin nhắn trả lời nào cả.
Hàn Dục nhìn thấy bộ dạng Bùi Hướng Dương ngóng trông nhìn điện thoại, không nhịn được mở miệng hỏi "Em đang xem bài đăng trên diễn đàn hả?"
"Cái gì?" Bùi Hướng Dương vừa gõ xong một tin nhắn, cậu bấm gửi đi.
Hàn Dục thấy bộ dáng cậu thật sự không biết chuyện gì, lời muốn nói ra liền nghẹn về.
Bùi Hướng Dương không biết, vài ngày sau khi bắt đầu kì huấn luyện cậu đã bắt đầu nổi tiếng.. Ảnh chụp lúc cậu tập luyện được một người đăng lên diễn đàn, ngay lập tức đã trở thành chủ đề nóng hổi mà mọi người bàn tán.
Bài viết có tên là [ Bé tiên nam trăm năm khó gặp.]
Đám học sinh muốn vào hóng hớt mà thôi, cơ mà vừa thấy ảnh chụp Bùi Hướng Dương đều choáng váng cả đầu. Sau khi tỉnh lại bọn họ điên cuồng hỏi phương thức liên lạc không thôi thì muốn xác nhận giới tính, nói chung muốn hot thế nào thì bùng nổ thế ấy.
Mấy ngày sau trên sân thể dục có không ít các anh chị lớp trên đến vây xem. Có một buổi Bùi Hướng Dương bởi vì bị cảm nắng nên mới vào ngồi nghỉ ngơi cùng các bạn nữ dưới tàn cây, chỉ vậy thôi mà lại phát tán thêm mấy tấm ảnh rồi thu về thêm mấy cô vợ mới.
Tấm ảnh Bùi Hướng Dương mặc quân phục, ngồi dựa vào gốc cây, đôi tay ôm lấy đầu gối đầu hơi rũ. Gương mặt cậu hây hây đỏ do cháy nắng, dưới làn da tuyết trắng nổi bật lên đôi môi hồng. Ngũ quan tinh xảo như búp bê sứ. Vì Bùi Hướng Dương ngồi ở sân thể dục bên cạnh cho nên ảnh chụp vô cùng sắc nét, hàng mi rũ xuống cũng có thể thấy rõ.
Có người vì mấy tấm ảnh này còn mở hẳn một nhóm fan mẹ, bọn họ ai cũng ôm tim mỗi một câu đều gào thét con trai ngoan của mẹ.
[ Hôm nay là cuối tuần zz: A a a a hôm nay ngỗng tử của mẹ ngoan ngoãn quá vậy!]
[ Nhút nhát sợ sệt: Nghe nói người đang ngồi bên cạnh chính là giáo hoa mới được bình chọn cao nhất. Chỉ nhìn thoáng qua thì cô bé này đúng là lớn lên không tồi, nhưng mà đặt kế bên ngỗng tử nhà tôi cũng kém sắc quá nhiều rồi đó!]
[ Hôm nay bạn thầm thì chuyện gì?: Huhu hôm nay nhìn ngỗng tử có vẻ không vui cho lắm.]
[ Thầm thì pi mi: Tôi cảm giác con trai vẫn luôn không vui vẻ mấy ngày qua.]
[ Du Lệ Lệ: Mỗi ngày đứng phơi nắng vậy sao mà vui được! Huấn luyện viên ác độc, buông tha con trai bà đi!! Con trai ngoan vừa thơm vừa mềm của tôi sao có thể để cho ông phơi nắng mỗi ngày!! Bé tiên nam không được phơi nắng quá nhiều!]
Trên diễn đàn Ngũ Tạng hàng năm đều có một bài viết thảo luận về việc ai xứng đáng đoạt được vị trí giáo hoa giáo thảo. Bùi Hướng Dương được đề cử trở thành giáo thảo thế hệ mới, còn Nghiêm Nhã Lị lớp được bầu làm giáo hoa mới nổi.
Nhưng tấm ảnh hai người bọn họ ngồi dưới gốc cây bị điên cuồng phát tán, rất nhiều người đều nói giáo hoa nhìn còn không đẹp bằng giáo thảo. Không bao lâu sau không biết là ai đề xuất đưa tên Bùi Hướng Dương vào đề mục giáo thảo mới. Không những được đồng ý, đã vậy cậu còn đạt được nhiều lời khen ngợi muốn cao hơn cả Nghiêm Nhã Lị.
Kì huấn luyện quân sự của Ngũ Tạng đã trải qua ngày, buổi sáng ngày thứ toàn bộ học sinh phải tham gia một buổi diễn tập để các lãnh đạo nhìn thấy thành quả sau một khoảng thời gian bọn họ đã được tập luyện. Buổi chiều là buổi kết thúc khóa huấn luyện chính thức tất cả học sinh được tự do hoạt động. Hai ngày sau vừa đúng là ngày nghỉ, tổng cộng được nghỉ hai ngày rưỡi.
Buổi sáng sau kho buổi diễn tập kết thúc, tiếng vui mừng hoan hô vang lên giải phóng học sinh. Bùi Hướng Dương cả buổi sáng bị mồ hôi làm cho cả người dính nhớp cùng Hạng Thiệu Kiệt quay về kí túc xá, Hạng Thiệu Kiệt nhường nhà vệ sinh cho Bùi Hướng Dương tắm trước.
Bùi Hướng Dương tắm xong thì thay một bộ áo thun trắng thường ngày cùng quần jean, vừa bước ra khỏi cửa nhà vệ sinh thì phát hiện có thêm người khác ở trong phòng.
Lâm Xuyên vừa mới bước vào phòng nhìn thấy Bùi Hướng Dương đôi mắt đột nhiên trừng lớn, dùng một câu " Đu mé" chào hỏi người ta.
Bùi Hướng Dương nhận ra Lâm Xuyên là bạn học cùng lớp với cậu, đây là bạn học cũ hồi trung học của Hạng Thiệu Kiệt hai người giao tình không tệ.
Cậu đứng một bên lau khô tóc, một bên chào hỏi "Xin chào."
Lâm Xuyên rõ ràng cũng là nam nhưng mà vừa bị cậu nhìn một cái lại không tự nhiên đỏ mặt, lắp bắp trả lời " Chào cậu."
Bùi Hướng Dương hỏi Hạng Thiệu Kiệt " Cậu muốn, vào tắm, ngay không?"
Hạng Thiệu Kiệt nói " Không sao, tớ ngồi nói chuyện với Lâm Xuyên chút đã."
Nghe hắn nói thế, Bùi Hướng Dương cầm máy sấy đi vào phòng tắm sấy tóc.
Cậu vừa xoáy người đi, phía sau Lâm Xuyên đã thấp giongj nói với Hạng Thiệu Kiệt " Bạn cùng phòng của mày sao xinh thế hả, mày có xác định đó không phải Chúc Anh Đài hả? Có nhìn thấy cậu ấy đi tắm bao giờ chưa? Ngồi xổm không?"
Hạng Thiệu Kiệt dùng khuỷu tay đục hắn một phát " Người ta là nam, chỉ là lớn lên đẹp hơn chút xíu thôi đừng có nói hưu nói vượn."
Trong khoảng thời gian này cả hai bọn họ ở chung, tính tình Bùi Hướng Dương ôn hòa, nói chuyện còn tốn sức hơn người khác. Hạng Thiệu Kiệt là con trai một, trước kia hắn luôn muốn có một người em trai, bây giờ gặp được Bùi Hướng Dương. Hắn còn phát hiện đối phương không chỉ đẹp, tính cách tốt, còn biết cậu vốn dĩ thi đậu vào lớp Nhất Trung. Nhìn thế nào đều cảm thấy Bùi Hướng Dương chính là người mà ông trời đền bù cho tiếc nuối của hắn, đưa đến cho hắn một đứa em.
Bùi Hướng Dương sấy tóc xong đi ra, Lâm Xuyên vẫn chưa đi.
Bùi Hướng Dương bây giờ cậu đối với hai chữ "Nhất Trung" cực kì mẫn cảm, vừa đi ra cậu đã nghe thấy bọn họ đang bàn tán đến Nhất Trung. Bùi Hướng Dương buông máy sấy "Các cậu, đang nói, gì, thế?"
Lâm Xuyên vốn là cái loa chỉ cần có miệng có thể có chuyện nói mọi lúc, cơ mà đó là khi không có mặt Bùi Hướng Dương thôi. Bây giờ Bùi Hướng Dương vừa xuất hiện hắn như mấy cây pháo gặp mưa, xịt ngòi.
Hạng Thiệu Kiệt nói " Nghe nói trong lúc huấn luyện bên Nhất Trung có người đánh nhau, hình như rất nghiêm trọng đến mức xe cứu thương còn chạy vào trường, chưa có khai giảng đã bị một cái cảnh cáo."
Lâm Xuyên lúc này mới nói tiếp " Tớ còn tưởng rằng Nhất Trung đều là mấy đứa mọt sách nhát gan, không ngờ bọn nó còn dữ dằn hơn cả Ngũ Tạng chúng ta."
Hạng - từng là thiếu niên bất lương - Thiệu Kiệt nói " Nghe nói là người kia hình như là học sinh được tuyển thẳng vào trường, nếu vụ này không ác liệt thì người ta đã khuyên hòa giải rồi.'
Vừa nghe lời này, sắc mặt Bùi Hướng Dương đều thay đổi, Lâm Xuyên vẫn trộm theo dõi cậu đã sớm cảm thấy có gì đó không ổn " Bạn họ Bùi, làm sao vậy?"
Bùi Hướng Dương bước nhanh đến trước mặt bọn họ, sốt ruột hỏi " Bạn học, kia, tên là gì?"
Lâm Xuyên lấy điện thoại ra " Cậu bình tĩnh đã, để tớ tìm thử."
Kết quả vừa mới hiện lên màn hình, hắn còn chưa kịp đọc lên cái tên, điện thoại đã bị Bùi Hướng Dương đoạt lấy.
Cách nửa tháng rồi rốt cuộc Bùi Hướng Dương mới gặp lại Hạ Sanh lần nữa. Chỉ là lúc này đây chỉ nhìn thấy ảnh chụp Hạ Sanh, trong ảnh Hạ Sanh mặc đồng phục quân huấn, hắn khoanh tay đứng dựa dưới tàn cây. Cái mũ che khuất đôi mắt hắn, khuôn mặt vẫn lãnh khốc như trước luôn khiến cho người ta không rõ hắn đang suy nghĩ cái gì. Chỉ nhìn bức ảnh chụp thế này, quanh thân Hạ Sanh liền tràn ngập khí thế người sống chớ lại gần.
Lâm Xuyên thấy biểu tình này của cậu đã hỏi ngay " Cậu biết người này à?"
Bùi Hướng Dương gật gật đầu " Hắn chính là, người bạn, quan trọng nhất, của tớ."
Tuy rằng tính tình Hạ Sanh không tốt, nhưng hắn chưa bao giờ chủ động gây chuyện với người khác. Lần này động thủ ở Nhất Trung.... không biết vì lí do gì. Nhưng Bùi Hướng Dương chủ cảm thấy, tất cả chuyện này chắc hẳn là có liên quan đến cậu.
Cậu mượn điện thoại Lâm Xuyên gọi cho Hạ sanh, cuộc gọi vẫn là không ai nhận.
Bùi Hướng Dương có chút sốt ruột hỏi " Kì huấn luyện bên Nhất Trung, đã kết thúc rồi ư?"
Lâm Xuyên nói " Một tuần trước trường bọn họ đã hoàn thành rồi."
Bùi Hướng Dương lại gọi thêm một lần nữa, Lâm Xuyên nói " Cậu đừng gấp gáp, điện thoại này tớ tạm thời chưa cần đến, cậu cứ gọi đi không sao đâu."
Bùi Hướng Dương nói cảm ơn. Cho đến cuộc gọi thứ bảy được gọi đi, rốt cuộc bên đầu dây bên kia cũng có người nhấc máy.
"Alo, Hạ Sanh. Tớ là Bùi ... "
"Alo, ai vậy?" Cậu còn chưa cao hứng được hai giây, trong điện thoại đã truyền đến một giọng nói xa lạ.
Bùi Hướng Dương đột nhiên im lặng.
" Có gì nói lớn lên tí, tụi tao đang chơi bida bên này không nghe được."
Đúng là không phải giọng nói của Hạ Sanh, Bùi Hướng Dương cẩn thận hỏi lại " Xin hỏi, đây có phải là, điện thoại của, Hạ Sanh không?"
Thiếu niên bên kia nói ngay "Không sai, anh Sanh đang đánh bida bên kia mày từ từ đợi tí. Anh Sanh, có ai gọi anh ......Không biết, số tỉnh ngoài nhìn lạ lắm."
Trong điện thoại ẩn ẩn truyền đến âm thanh các trái bida va chạm vào nhau, khiến Bùi Hướng Dương cảm thấy vô cùng xa lạ.
Chẳng bao lâu, giọng nói bên kia lần nữa truyền đến "Anh Sanh bây giờ không tiện, mày tìm anh ấy làm gì? Có gì tao chuyển lời giùm cho."
Bùi Hướng Dương nắm chặt điện thoại, đầu ngón tay vì dùng sức trở nên trắng rồi đỏ hồng.
"Không nói gì tao cúp đây."
Cậu còn chưa kịp mở miệng, đối phương đã tắt điện thoại.
Sau đó Bùi Hướng Dương lại gọi thêm mấy cuộc, nhưng bên kia đều đang trạng thái bận.
Chờ đến khi Hạng Thiệu Kiệt tắm rửa xong đi ra đã thấy Bùi Hướng Dương xách cặp đi ra ngoài " Này này này, Bùi Hướng Dương cậu đi đâu thế? Buổi tối còn phải điểm danh thêm lần nữa đấy."
Đáp lại hắn là cánh cửa phòng vội vàng đóng lại.
P/s: Nếu thấy thích truyện xin hãy cho một ngôi sao bình chọn.
Đi chơi về mới nhớ nay chưa đăng chương nào, lao vào làm ngay cho đúng hạn.