Cuối cùng cũng đã đến kì thi cuối học kì năm đầu tiên của sơ tam, không bao lâu nữa là đến kì nghỉ đông.
Ngày cuối cùng thi xong, John lái xe đến đón Hạ Sanh hiển nhiên một người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh sẽ khiến cho nhiều học sinh tò mò vây xem.
John thấy Bùi Hướng Dương thì rất nhiệt tình với cậu, sau đó còn bí mật nói cho cậu biết. Bởi vì chuyện về người mẹ nuôi của Hạ Sanh cho nên hai người họ muốn dẫn Hạ Sanh ra nước ngoài.
Đây cũng là muốn tốt cho Hạ Sanh, Bùi Hướng Dương có thể hiểu được.
Chỉ là cậu nghĩ đến chuyện sau này sẽ không còn gặp Hạ Sanh, Bùi Hướng Dương thật sự rất buồn.
Kì nghỉ đông năm nào Hạ Sanh cũng ở lại Lăng Nam, năm nay tình huống không giống nữa.
Trần Đình và John tuy chưa nói cho hắn nghe chuyện ra nước ngoài, nhưng đã bắt đầu thử thăm dò thái độ hắn.
Trong kì nghỉ Bùi Hướng Dương biết được Trần Đình đã đăng kí một tour du lịch Thụy Sĩ. Nói cách khác năm nay Hạ Sanh sẽ nghỉ đông và ăn tết ở nước ngoài.
Tết năm rồi Bùi gia đều sẽ đi qua thành phố kế bên thăm hỏi ông bà, năm nay trong nhà quyết định sẽ ăn tết Âm Lịch tại Lăng Nam. Cậu không ngờ rằng năm nay đến lượt Hạ Sanh không ở đây.
Bùi Hướng Dương còn nghĩ muốn đón một cái tết bên cạnh Hạ Sanh.
"Hai đứa học có mệt lắm không, nghỉ tay ăn trái cây đi." Trần Đình gõ cửa phòng Hạ Sanh, đưa một mâm đựng trái cây cho hai người đang làm bài tập.
Ánh đèn quá ấm áp, Bùi Hướng Dương đã sớm mơ màng sắp ngủ. Vừa nghe thấy giọng Trần Đình, cậu nhanh chóng giật mình ngồi dậy.
Hạ Sanh cầm lấy mâm trái cây, nghe Trần Đình lải nhãi " Đã sắp giờ đến nơi rồi mà hai đứa vẫn còn học à."
Cửa phòng đóng lại, Bùi Hướng Dương lại như cũ ngã đầu vùi vào sách vở.
Hạ Sanh thấy cậu như vậy có chút dở khóc dở cười.
Hắn dùng nĩa nhỏ ghim vào một miếng cam đã cắt gọt tỉ mỉ đưa đến bên miệng Bùi Hướng Dương. Rõ ràng đôi mắt cậu còn không thèm mở ra, mũi nhỏ ngửi được mùi quả cam lại chun mũi hít hít.
Bùi hướng Dương mở miệng, Hạ Sanh đút phần thịt cam vào miệng cậu.
Lúc ăn hai má phính phính động động, cực kì giống một động vật nhỏ nào đó. Hết sức đáng yêu.
Hạ Sanh chống cằm rũ mắt nhìn cậu trong chốc lát, chờ cậu nhai xong lại đút thêm hai miếng nữa. Sau đó hắn mới kiểm tra phần bài tập hôm nay của Bùi Hướng Dương, những chỗ làm sai hoặc là những câu nào có cách giải đơn giản hơn đều được Hạ Sanh đánh dấu và sửa chữa.
Trên lớp Hạ Sanh luôn luôn cao lãnh bất xâm, ai hỏi hắn cái gì hắn cũng trả lại người ta bộ dáng lạnh lẽo. Chỉ khi đối diện Bùi Hướng Dương, hắn mới giống như có vô vàn sự kiên nhẫn.
Đúng giờ rưỡi, Bùi Hướng Dương cũng mở mắt. Cậu xoa xoa đôi mắt nhập nhèm, mơ mơ màng màng hỏi "Mấy giờ rồi ấy?"
" giờ rưỡi."
"Tớ phải đi về nhà thôi." Bùi Hướng Dương duỗi người.
Từ khi hai người làm hòa, Bùi Hướng Dưong đặc biệt quý trọng khoảng thời gian ở bên cạnh Hạ Sanh. Lúc trước, sau khi tan học hoặc là cuối tuần có thời gian rãnh liền ở nhà chơi với Bùi Ngọc. Mà hiện tại, cậu muốn ở với Hạ Sanh nhiều chút.
Bắt đầu ngày đầu tiên của kì nghỉ đông, mỗi ngày cậu đều đến nhà Hạ Sanh, quấn lấy hắn cũng nhau học tập. Tuy là Hạ Sanh thông minh, người cần nỗ lực học tập chỉ có mình cậu mà thôi. Nhưng da mặt cậu dày, một hồi Hạ Sanh cũng nhân nhượng cậu.
Mỗi ngày học xong liền mệt rã rời, sau đó nằm lên bàn ngủ một giấc. Đồng hồ sinh học đặc biệt chuẩn, đúng giờ rưỡi thì tỉnh lại. Giờ này cậu cũng nên đi về nhà rồi.
Thật ra cậu lừa người ở nhà nói là ở trường có mở lớp phụ đạo, mới có cơ hội ra ngoài. Nếu về trễ hơn sẽ bị Bùi Ngọc truy vấn, rất phiền toái.
Gần đây không hiểu Bùi Ngọc bị làm sao, cứ hỏi đông hỏi tây. Mỗi ngày thấy au cũng phải hỏi qua một lần, giống như hỏi cung phạm nhân làm cho Bùi Hướng Dương không quá vui.
Dọn dẹp xong sách vở, Hạ Sanh đưa Bùi Hướng Dương xuống lầu, Trần Đình tắt TV định đi ngủ "Lúc đi xuống tầng phải cẩn thận nhé."
"Đã biết."
Bùi Hướng Dương lễ phép chào Trần Đình "Chào tạm biệt dì ạ."
Đầu năm nay, thành phố bắt đầu cho tuyến giao thông công cộng vào hoạt động, từ nhà Hạ Sanh đến nhà Bùi Hướng Dương cũng chỉ cần dừng trạm.
Bên ngoài đã có tuyết rơi, vừa nãy còn ở trong phòng máy sưởi ấm áp đột nhiên bước ra ngoài gặp không khí lạnh. Bùi Hướng Dương đột nhiên hắt xì một cái.
Hạ Sanh thấy thế, lấy khăn quàng cổ của mình ra.
Bùi Hướng Dương vẫn luôn nói không sao, Hạ Sanh vẫn tự mình lấy khăn quàng bọc kín cổ cậu.
Khăn quàng Hạ Sanh có một cổ thanh hương, Bùi Hướng Dương không rõ đó là hương thơm gì, mùi hương này khá thơm cậu đã ngửi thấy mùi này trên người Hạ Sanh.
Hạ Sanh bọc người đến mức không còn một kẽ hở, cuối cùng đoạn khăn còn dư lại thì thắt một cái nút.
Hơn phân nửa khuôn mặt Bùi Hướng Dương đều bị khăn quàng cổ che chắn, cậu không cao hứng nói "Cậu quàng cho tớ quá là nghiêm túc rồi, những người khác đâu có quàng như vầy đâu."
Tuổi tác bọn học sinh như bọn họ rất đặc biệt để ý vẻ bề ngoài, nhiều người làm mấy kiểu quàng khăn đa dạng tạo điểm nhấn đặc biệt, khăn quàng với bọn họ không phải để giữ ấm mà là phụ kiện trang trí thôi. Mà Hạ Sanh đeo khăn quàng nhìn thì đẹp mà sao qua đến cậu lại biến thành một trái bóng tròn tròn.
Bùi Hướng Dương thậm chí còn thấy Hạ Sanh là cố ý, nếu không trên người hắn thì phong cách đến phiên cậu lại biến chất.
Bùi Hướng Dương tỏ vẻ thở mạnh phì phì, lúc đó đôi mắt cậu đặc biệt to tròn. Hạ Sanh lại như cũ không có nhân tình nói " Quàng như vậy, cậu dễ bị cảm lạnh."
Bùi Hướng Dương tự biết bản thân đuối lý. Hứ, tròn thì tròn đi, dù sao cậu cũng không có đẹp như Hạ Sanh.
Đứng chờ xe buýt, Bùi Hướng Dương đột nhiên nhớ đến một chuyện "Đồng hồ, cậu tặng tớ, lúc đi về nhà bà ngoại, tớ không cẩn thận, đánh mất nó rồi."
Hạ Sanh sớm đã biết chuyện, nhưng hắn không thể nói cho Bùi Hướng Dương vì sao hắn biết được.
Ánh mắt hắn nặng nề nhìn nhóc nói lắp hoàn toàn không biết gì, trầm giọng lên tiếng "Ừm."
Xe buýt rất nhanh đã đến trạm, Hạ Sanh đưa Bùi Hướng Dương lên xe.
Bùi Hướng Dương chọn một chỗ sát cửa sổ, cậu mở cửa vẫy tay với Hạ Sanh.
Thây tuyết theo gió rơi vào cửa sổ, Hạ Sanh nói "Mau đóng lại."
Bùi Hướng Dương chỉ đành đóng cửa sổ.
Xe buýt đi càng xa, Bùi Hướng Downg vẫn luôn nhìn về phía sai, rất nhanh đã không còn nhìn thấy bóng dáng Hạ Sanh.
Ngón tay cậu sờ cái khăn quàng cổ Hạ Sanh đưa cậu, cảm thấy vô cùng ấm áp.
.
Thời điểm Hạ Sanh đi Thụy Sĩ du lịch, Bùi Hướng Dương vẫn như cũ kiên trì gọi điện thoại cho hắn. Chỉ gọi ngày thôi mà số tài khoản đã hết tiền, cậu đi đến nơi nộp tiền nhì thấy mấy con số trên giấy quả thật là đau ví.
Buổi tối ngày thứ , Bùi Hướng Dương gửi cho Hạ Sanh một tin nhắn.
- Tớ thấy nhắn tin cũng khá tốt, hay là về sau mỗi ngày cứ nhắn tin cho nhau nha.
Tin nhắn vừa gửi đi được giây, Hạ Sanh đã gọi điện đến.
Bùi Hướng Dương lại cảm thấy đau ví "Sao, cậu, không nhắn tin ấy."
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc trong chốc lát, làm Bùi Hướng Dương có chút chột dạ.
Một lát sau mới nghe thấy Hạ Sanh nói "Không muốn nghe thấy giọng tôi?"
"Không phải đâu."Bùi Hướng Dương khẽ cắn môi, vẫn là nói thật cho hắn "Phí điện thoại, đắt lắm."
Lần trước nộp tiề điện thoại xong, cả một tháng sau cậu không có ăn bữa sáng luôn đấy.
Hạ Sanh nghe thế nói "Không sao, sau này tôi gọi cho cậu. Tôi mở một thuê bao thoải mái gọi quốc tế."
Bùi Hướng Dương thật ra không biết thuê bao quốc tế này thu phí tiêu chuẩn. Nhưng cậu nghe xong vẫn rất vui vẻ, nghĩ thầm nếu Hạ Sanh có ra nước ngoài cậu cũng đi mở một thuê bao quốc tế. Vậy là sau này có thể thường xuyên liên hệ với Hạ Sanh.
Chỉ là chờ khi Hạ Sanh xuất ngoại, một hai tháng còn được, chứ thời gian lâu dài Hạ Sanh có còn nhớ rõ cậu không đây?
"Lại làm sao vậy?" Bên đầu kia điện thoại, giọng nói Hạ Sanh truyền đến.
"Không có gì" Bùi Hướng Dương nói "Chỉ là, có hơi hơi, nhớ cậu. Tớ muốn, cùng cậu, ăn tết, rồi cùng nhau, bắn pháo hoa nữa."
.
Ngày đó ăn tết, Hạ Sanh vẫn không có về. Buổi chiều bốn giờ hơn, trong nhà liền thả pháo đóng cửa, người nhà quây quần bên mâm cơm gia đình.
Bùi Quyết Minh ngồi bên cạnh Bùi Hướng Dương từ đầu, nhưng chờ cậu lấy đồ rồi quay lại, phát hiện người ngồi cạnh đã biến thành Bùi Ngọc.
Bữa tối Bùi gia khá phong phú, bình thường cũng không đến mức ăn con tôm hùm to thế này.
Bùi Tử Giang đầu tiên gắp một khối thịt tôm hùm to Bùi Quyết Minh "Năm nay con phải thi đại học rất vất vả, ăn nhiều chút đi cho bổ."
Sau lại gắp cho Bùi Ngọc một khối, Phương Nhã Lan ngồi kế bên ông. Dưới bàn lấy chân ra hiệu cho ông, lúc này Bùi Tử Giang mới nhớ tới Bùi Hướng Dương.
Ông cười gắp cho Bùi Hướng Dương một khối thịt tôm hùm, nhưng lại bị cậu tránh đi. Cậu nói "Con, bị dị ứng, tôm hùm."
Hai vợ chồng lần này muốn nhân dịp này đối xử tốt với Bùi Hướng Dương hơn, Bùi Tử Giang ít khi ở nhà cho nên không để ý. Nhưng Phương Nhã Lan rõ ràng cảm giác được từ sau lần thi đấu kia, Bùi Hướng Dương giống như đối xử với bọn họ hoàn toàn xa lạ.
Mà hiện tại, bọn họ còn không nhớ rõ cậu có bị dị ứng tôm hùm.
Một bữa cơm tất niên rơi vào xấu hổ, nhưng sau đó Bùi Ngọc liền nói mấy chuyện vui chọc cười cả nhà. Ở nhà Bùi Hướng Dương gần như là bị xem nhẹ, cho nên xấu hỗ lúc đầu cũng rất mau trôi qua. Không ai để trong lòng.
Trong nước đã gần giờ, ở Thụy Sĩ đang là buổi chiều tầm giờ.
Người người nhà nhà hòa thuận vui vẻ chờ đượi thời điểm chuyển giao năm mới, Bùi Hướng Dương trốn vào ổ chăn gọi điện thoại cho Hạ Sanh.
Cậu đang báo cáo thực đơn đêm nay cho Hạ Sanh, bỗng cửa phòng bị gõ vang.
"Anh trai, anh ngủ rồi sao?"
Bùi Hướng Dương tránh trong chăn không dám hé răng giả bộ ngủ, không biết vì sai tối nay cậu không muốn mở cửa cho Bùi Ngọc.
Năm rồi đón năm mới đều là cùng Bùi Ngọc, em trai sẽ chơi với cậu cả đêm rồi ngủ cùng cậu. Nhưng năm nay, cậu muốn cùng đón năm mới với Hạ Sanh.
Cửa phòng bị gõ một hồi, vẫn không có động tĩnh cho nên Bùi Ngọc tựa hồ cho rằng Bùi Hướng Dương đã ngủ rồi, rời đi.
Bùi Hướng Dương lúc này mới chui ra khỏi ổ chăn "Cậu, còn đó, không á?"
Bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp.
Không biết vì sao, mới mấy ngày không gặp, Bùi Hướng Dương lại cảm thấy giọng nói của hắn càng ngày càng dễ nghe. Chỉ cần là một chữ "Ừm" đơn giản cũng hay hơn bình thường.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền dến tiếng pháo hoa nổ mạnh.
Tiếng nổ càng lúc càng lớn hơn, bùi Hướng Dương bò lên giường nhìn thấy phía xa đã bắt đầu bắn pháo đón giao thừa.
Lòng cậu tựa như đóa pháo hoa này, nở rộ vui vẻ.
Đêm khuya giờ tiếng chuông vang vọng, Bùi Hướng Dương thì thầm mới Hạ Sanh ở bên kia lục địa " Năm mới vui vẻ, Hạ Sanh."
Những lời này cậu đã luyện tập thật lâu, một chữ cũng không hề bị ngập ngừng.
.
Mùng một, Bùi Tử Giang phải dẫn cả nhà đi thăm hỏi người thân, nhà bọn họ hầu như là ở thành phố kế bên. Cho nên một chuyến đi chắc phải ở tầm mấy ngày. Bùi Quyết Minh không đi, hắn sắp thi đại học.
Bùi Hướng Dưong cũng dựa theo từ chối đi, cậu nói muốn ôn thi trung khảo.
Nghe thấy Bùi Hướng Dương nói không đi, Bùi Ngọc đặc biệt lộ vẻ không cao hứng. Nó vừa đấm vừa xoa nhưng mà lần này Bùi Hướng Dương như là ăn trúng cái gì đó quyết tâm ở nhà. Cậu vốn dễ tính lại hay dỗ dành nhường nhịn em trai, bây giờ lại không chịu nhượng bộ nửa điểm.
Cuối cùng Bùi Hướng Dương cùng anh cả ở lại Lăng Nam, Bùi Ngọc đi cùng ba mẹ về quê.
Mùng hai, Bùi Hướng Dương sớm đã leo xuống giường sớm để đi đến một chỗ.
Chủ cửa hàng bán hoa gói cho Bùi Hướng Dương bó hoa cúc "Gần đây có nhiều người đi tảo mộ, nếu cậu không có đặt trước sau này không còn đủ hoa đâu."
Bùi hướng Dương lễ phép cảm ơn, sau lại ngồi xe buýt đi đến khu mộ ở ngoại thành.
Bởi vì ăn tết, trong khoảng thời gian này người đi tảo mộ cũng nhiều, có rất nhiều bia mộ được trưng hoa cúc mới rồi thắp hương.
Bùi Hướng Dương hỏi thăm người quản lí, cậu đi từng dãy đếm số, sau đó dừng lại trước một tâm bia.
Trên bia không có ảnh chụp, chỉ có hai hàng chữ ngắn ngủn.
Đây là mộ ba của Hạ Sanh.
Trước đây Bùi Hướng Dương chưa đến đây bao giờ, nhưng cậu biết mỗi năm hạ Sanh đều đi tảo mộ, hắn chưa bao giờ đi thiếu năm nào.
Trong lòng Bùi Hướng Dương đều rõ ràng hơn ai hết, nhìn Hạ Sanh tuy rằng lạnh nhạt xa cách, khó tiếp cận. Nhưng thực tế, ba hắn mất sớm lại bị mẹ bỏ rơi, cho nên trong lòng hắn xem tình thân quan trọng hơn mọi thứ.
Năm nay Hạ Sanh không ở đây, cậu muốn thay hắn đi tảo mộ.
Cậu dọn dẹp xác pháo cùng bụi bẩn xung quanh, thay đổi tế phẩm cuối cùng dâng hương lạy ba cái trước mộ.
Chú ơi, nếu chú ở trên trời có nghe thấy cháu, hy vọng chú phù hộ cho cuộc sống Hạ Sanh sau này bình an trôi chảy.
Bùi Hướng Dương cắm hương vào bát, đặt bó hoa cúc trước bia.
Làm xong hết thảy cậu một lần nữa đi xe buýt về nhà.
Bởi vì vùng ngoại thành cách thành khố khá xa, hơn nữa lại có tuyết rơi cho nên chờ đợi xe cũng lâu hơn.
Lúc cậu xuống xe đã là hơn giờ tối.
Sắc trời đã hoàn toàn sụp tối.
Không khí ăn tết không hề giảm nhiệt, đèn lồng đỏ thẫm khắp nơi hòa cùng ánh đèn nê ông lập lòe phá lệ náo nhiệt.
Lúc chạng vạng, lại có một trận tuyết lớn. Hôm nay thời tiết quá lạnh, gió bắc gào thét qua từng con hẻm. Bùi Hướng Dương đút hai tay lạnh lẽo vào túi, cậu đội mũ, hơn nửa khuôn mặt chôn sâu vào lớp khăn quàng cổ. Cậu bước lên tuyết, từng bước đi về nhà.
Khi về đến gần tiểu khu, cậu đột nhiên nhìn thấy dưới ánh đèn loan lổ là hình bóng một thiếu niên.
Bùi Hướng Dương xoa xoa đôi mắt, xác định cậu không có nhìn lầm. Trong ánh mắt đột nhiên sáng lên.
Hình như thiếu niên kia cảm nhận được gì đó, đúng lúc xoay đầu qua nhìn cậu.
P/s: Cảm phiền đã đợi lâu, toi mới thi xong học kì hè.
Cảm ơn đã bình chọn.