Cố Vọng rũ mắt, môi dán lên tóc Khanh Linh, quanh người cô lạnh buốt, thân thể bị nước ngấm hơn phân nửa nên hơi run rẩy.
Tống Đoan theo sát phía sau, thấy vậy thở dài một hơi, sau đó phóng cây quạt về hướng Vô Kỳ: “Không ngờ ngươi lại dám ở trên địa bàn của Nam Sở Môn động tay động chân, ngươi chán sống rồi!”
Bấy giờ Tống Đoan đã là môn chủ của Nam Sở Môn, nơi hắn xuất hiện đương nhiên có không ít người đi theo.
Vân Gian Cảnh vốn là nơi tập hợp các đệ tử tiên môn, lúc này ở đằng sau dày đặc người theo sát.
Vô Kỳ thầm nghĩ không hay rồi, vậy mà Cố Vọng lại có thể kinh động đến nhiều tu sĩ chính đạo như vậy? Hắn lần nữa quay đầu xem xét Khanh Linh đang ở trong ngực Cố Vọng, lập tức đưa ra quyết đoán, chỉ trong nháy mắt biến mất trên mặt biển.
Tống Đoan giật mình: “Thế mà hắn lại biết thuật Không Gian ư?”
Bí thuật này đã thất truyền từ lâu, hắn biết được bằng cách nào?
Nghe nói như vậy, Khanh Linh ngẩng đầu lên, quả nhiên không còn nhìn thấy bóng dáng Vô Kỳ đâu nữa, cô bèn nói với Cố Vọng: “Hắn là Lâm Ngân…”
Lời còn chưa dứt, Cố Vọng đã đưa tay chặn môi cô lại: “Suỵt.”
Khanh Linh sững sờ.
Thân thể Cố Vọng vẫn luôn lạnh như băng, lúc này lại giống như một đám lửa.
Khanh Linh dán lên lồng ngực hắn, bỗng nhiên cảm thấy cảm giác này có chút không chân thực.
Bọt nước rơi vào người cô, Cố Vọng nhẹ nhàng lau cho cô.
Giọng Cố Vọng cực kỳ nhỏ: “Đừng nhắc tới hắn.”
Hắn đưa mắt đánh giá Khanh Linh mấy lượt, sau khi xác định cô không sao mới ôm lấy cô: “Bị dọa sợ rồi sao?”
Không hiểu sao, nếu bây giờ Cố Vọng tức giận, phẫn nộ hay thậm chí là bối rối, Khanh Linh đều cảm thấy bình thường yên tâm.
Chỉ là Cố Vọng quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức tựa như chẳng có gì xảy ra.
Hắn chỉ là tới đón cô mà thôi, trạng thái kiểu này khiến Khanh Linh hơi bất an.
Cô hiểu rất rõ Cố Vọng, bão táp khó bề khống chế sao có thể che giấu bên dưới vẻ bình tĩnh như vậy.
Khanh Linh nói: “Ta không sao.”
“Ừm.”
Tống Đoan bế Tiểu Kim Uyên đi tới.
Tiểu Kim Uyên dọc đường liên tục mắng chửi dữ dội: “May mà ta có để lại cơ sở ngầm ở Vân Gian Cảnh, mấy thứ lòng dạ hiểm độc này.
Cố Vọng, sao ngươi không phế bọn chúng đi!”
“A Linh A Linh, ngươi để ta xem ngươi có bị thương không?”
Bị nó làm ầm ĩ như thế, bầu không khí xung quanh dường như cũng thả lỏng hơn.
Khanh Linh nắm lấy y phục Cố Vọng lay nhẹ, khẽ lắc đầu, lặp lại lần nữa: “Ta không sao, chàng đừng lo lắng.”
Cố Vọng cong môi cười: “Ừm.”
Tiểu Kim Uyên nghi ngờ nhìn hắn, giống như không quen biết hắn: “Mới vừa rồi ngươi không phải như vậy.”
Tống Đoan bịt miệng nó lại: “Được rồi được rồi, không còn việc gì nữa thì chúng ta về trước, dù sao nơi này cũng là Hải Lâm Uyên, nối liền với Ma Giới, không có khả năng kiểm soát được nhiều.”
“Về phần chuyện của Vân Cửu Phong…” Tống Đoan nhìn Cố Vọng, rồi lại dời ánh mắt qua bóng dáng đứng sau cùng, nói: “Lâm huynh?”
Lúc này Khanh Linh mới chú ý tới Lâm Canh Đình đang đứng đằng sau đám người, y vẫn không đi lên: “Chuyện này ta sẽ xử lý, sẽ cho Khanh cô nương một lời giải thích.”
Vô Kỳ và Thư Nhất đều được xem là người của Vân Cửu Phong, lúc này giao cho y xử lý là chuyện bình thường đến không thể bình thường hơn.
Tống Đoan gật đầu đồng ý.
Vô Kỳ nói cho cùng cũng vì Lâm Ngân Chi và Cố Vọng mới tới, còn Thư Nhất lại vì cô mà tới, cởi chuông phải do người buộc chuông, Khanh Linh cũng không phải người lấy oán báo ân.
Cô không đáp lời.
Có chuyện dù sao cũng nên tự mình giải quyết.
Tống Đoan: “Đi thôi đi thôi.”
Tiểu Kim Uyên lao ra khỏi ngực hắn: “Ta đi theo A Linh.”
Nó chỉ mới đi ra ngoài một hồi đã xảy ra chuyện như vậy, thật là làm cho người ta lo lắng mà.
So với sự sốt ruột và quan tâm của những người khác, Cố Vọng lại ít nói đến lạ thường, cũng không bới móc ai, hắn chỉ ôm Khanh Linh rời khỏi Hải Lâm Uyên.
Cuối cùng đoàn người đứng bên ngoài khe nứt kỳ dị.
Ở đây khắp nơi đều là dấu vết đã từng đánh nhau, mới vừa rồi Thư Nhất đã tới, hơn phân nửa là đánh nhau với hắn ta ở đây.
Lúc này Thư Nhất đã biến mất không thấy, cũng không thấy bóng dáng của Cổ Vũ Yên, chẳng lẽ bọn họ cùng nhau bỏ trốn?
Lúc này ở bên ngoài khe nứt kỳ dị, không chỉ có người trong Tiên Môn mà còn có một đám Ma tộc, dẫn đầu chính là Thanh Tả lúc trước.
Thấy Cố Vọng đi tới, Thanh Tả dẫn theo nhóm người sau lưng đồng loạt quỳ xuống: “Chủ tử.”
Cảnh tượng này khiến nhóm tu sĩ theo sau đều sửng sốt.
Nửa năm trước Cố Vọng từ khe nứt kỳ dị đi ra cũng không tiếp quản Ma giới, cho nên Ma chủ hiện thời chính là Thanh Tả.
Chẳng qua… tình huống trước mắt này giống như không phải, ngay cả Thanh Tả cũng quỳ xuống gọi một tiếng chủ tử, vậy đã có thể suy ra được thân phận của Cố Vọng.
Nếu Cố Vọng này trở thành Ma chủ, về sau lại trở thành người một nhà với Quỷ chủ, điều này quả thật rất kinh khủng.
Tống Đoan cũng sửng sốt: “Các ngươi… đây là?”
Không phải Cố Vọng vẫn luôn ở Quỷ giới cùng Khanh Linh sao?
Khanh Linh cũng hơi nghi ngờ, lúc này cô đã hồi phục được kha khá: “Để ta xuống đây trước đi.”
Nhưng Cố Vọng vẫn bế cô không nhúc nhích, hơi ngước mắt lên: “Về Ma giới.”
Hắn không coi ai ra gì nói một tiếng, trực tiếp khiến cho xung quanh rơi vào im lặng.
Khanh Linh khẽ thở dài, nhẹ nhàng lắc đầu với Tống Đoan, ý bảo hắn không có việc gì.
Lúc này Tống Đoan mới gật đầu, dẫn đi vòng qua hướng khác: “Liên quan tới mấy kẻ đó, ta sẽ thường xuyên chú ý cho ngươi.”
“Đa tạ.”
Chúng Ma tộc theo Thanh Tả mở đường hai bên, Cố Vọng bế Khanh Linh nhanh chóng biến mất trước mặt mọi người.
Lúc này ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn về phía Lâm Canh Đình.
Tống Đoan cũng hơi lo lắng, dù sao cho tới nay Cố Vọng và hắn đều không hợp nhau.
Vấn đề lần này lại xảy ra với đám người Vân Cửu Phong, bây giờ Cố Vọng lại chiêu cáo thiên hạ chuyện hắn trở về Ma giới như thế, đây chẳng phải là có khả năng muốn ra tay với Vân Cửu Phong sao?
Dù sao Thư Nhất cũng là chưởng môn sư huynh của Vân Cửu Phong, còn Cổ Vũ Yên và Vô Kỳ đều không phải đệ tử bình thường.
Tống Đoan nặng nề nói: “Lâm huynh, huynh mau mời chưởng môn giao mấy kẻ đó ra đây, nếu không Cố Vọng sẽ không dễ dàng cho qua chuyện này đâu.”
Lâm Canh Đình hơi ngước mắt, nhìn theo hướng Khanh Linh và Cố Vọng rời đi: “Ta biết rồi.”
Dứt lời, y một mình ngự kiếm rời khỏi nơi này.
Tống Đoan thở dài, buồn bực: “Vân Cửu Phong sao lại động tay với Khanh Linh nữa rồi? Còn hạ một bàn cờ lớn như thế làm gì chứ?” Thật ra chuyện càng khiến hắn nghi ngờ hơn chính là, Vân Gian Cảnh một năm mở một lần, mấy người đó sao lại quen thuộc với địa bàn nhà hắn như vậy, còn bố trí cạm bẫy không để người ta không phát hiện ra.
Ở bên này, Khanh Linh và Cố Vọng im lặng đi đến Ma giới, nhưng Cố Vọng không đưa cô tới Ma cung mà đi đến viện tử trước đó hắn từng giam lỏng Khanh Linh ở Ma thành.
Nhìn nơi quen thuộc, Khanh Linh hồi hộp trong lòng, nhưng bây giờ cô cũng sẽ không đi nữa, Cố Vọng không thể lại giam lỏng cô chứ.
Cửa “rầm” một tiếng bị đóng lại, Khanh Linh bị bế về gian phòng trước đó, nhìn rèm che quen thuộc, nơi đó đã từng khắc đầy tên của cô, giấu nhục thân của cô để cô tìm khắp nơi không thấy.
Khanh Linh nhẹ giọng gọi: “Cố Vọng.”
“Ừm.” Cố Vọng cúi người đặt cô lên giường, một nụ hôn cực nhẹ đáp xuống khóe môi cô: “Chờ ta trở lại.”
Hắn dừng một chút, lại bổ sung thêm: “Đừng sợ, nhanh lắm.”
Nói xong, hắn nhanh chóng quay người đi ra ngoài, trên cửa còn lờ mờ hiện ra ánh sáng đỏ, vậy mà hắn còn hạ cấm chế ở đây.
Khanh Linh đương nhiên biết hắn không phải muốn giam lỏng mình, vừa mới trải qua chuyện này, hắn sợ mình lại đột nhiên biến mất.
Sau khi Cố Vọng đi rồi, Tiểu Kim Uyên mới bò lên trên giường: “Ngươi không biết đâu, vừa rồi hắn dọa chết người ta.”
Khanh Linh hỏi: “Vậy sao?”
“Đại lễ còn chưa bắt đầu, hắn đã nổi điên, gần như muốn hủy luôn cái Vân Gian Cảnh này, may mà ta biết chỗ ngươi biến mất.”
Tiểu Kim Uyên có thể ‘đồng cảm’ với thực vật, sau khi Cố Vọng nổi điên, nó lân la hỏi thăm thì biết được Khanh Linh biến mất vào lúc nào, biến mất ở đâu, còn là ai giở trò quỷ.
Nửa canh giờ trước.
Vân Gian Cảnh biến mất, Tống Đoan dẫn dắt toàn thể mọi người và những tu sĩ đã tới thần thụ đang định bắt đầu đại lễ Du Niên.
Thời khắc chỉ mành treo chuông, trong rừng cây sâu nhất Vân Gian Cảnh lại đột nhiên phát ra ma khí ngút trời, chim chóc giật mình bay đi.
Ngay cả các tiền bối Vân Gian Cảnh ai nấy đều mang vẻ mặt nghiêm trọng: “Ma khí mạnh như vậy, là ai?”
Tống Đoan vừa nhìn thấy cảnh tượng này, gần như trong nháy mắt đã biết ai có khả năng gây ra động tĩnh lớn như thế, nhưng Cố Vọng sẽ không vô duyên vô cớ gây sự vào lúc này.
Mãi cho đến khi một tiếng nổ thật lớn truyền đến, chỗ đó lập tức rơi xuống một cái hố.
Tống Đoan nhanh chóng đuổi tới, đến nơi chỉ thấy một mình Cố Vọng.
Đôi mắt đỏ au của hắn âm u, toàn bộ ma văn trên cổ đều lộ ra, vừa khiếp người lại khiếp hồn.
Dưới thần thụ, một nơi thần thánh mà người người hướng tới, Cố Vọng lại giống như tạp sắc duy nhất xuất hiện ở chỗ này, ai cũng không tới gần được.
Tống Đoan đi lên trước: “Cố huynh?”
Cố Vọng ở dưới ánh nhìn của mọi người chậm rãi quay người, giọng nói khàn khàn âm u: “Các người giấu Tiểu Quỷ Chủ của ta ở đâu rồi?”
Trên người Khanh Linh có Phật châu của hắn, trong chớp mắt cô biến mất Cố Vọng đã cảm nhận được, nhưng mặc kệ hắn có tìm thế nào cũng không ra một chút manh mối.
Tống Đoan giật mình: “Ngươi nói cái gì? Cái gì giấu Quỷ chủ?”
“Vân Gian Cảnh là nhà của ngươi.” Cố Vọng nhìn hắn, giơ một tay lên, trên cánh tay kia lóe lên ánh sáng đỏ, ma khí tỏa ra bốn phía: “Nàng biến mất ở trong này, ngươi nói ta nên hỏi ai đây.”
Mặc dù Cố Vọng biết Tống Đoan không phải là người như thế, nhưng có thể động tay động chân ở Vân Gian Cảnh, hắn không nghĩ ra người nào khác.
Khanh Linh biến mất ở Vân Gian Cảnh, không chỉ có thế, cô còn là một Quỷ Chủ, đây không phải là một chuyện nhỏ.
Tống Đoan nhíu mày, Cố Vọng ngược lại đã bắt đầu động thủ: “Không sao, lật hết lên sẽ tìm được thôi.”
“Nếu không có ta, hậu quả thiết nghĩ không thể tưởng tượng nổi.” Tiểu Kim Uyên nói: “Nhưng sao bây giờ nhìn hắn lại có vẻ bình tĩnh như vậy, ta cũng không quen.”
Nghe Tiểu Kim Uyên nói xong, cảm giác bất an nơi đáy lòng Khanh Linh lại càng nặng hơn, chính là như vậy nên mới không đúng: “Hắn không bình tĩnh.”
Tiểu Kim Uyên khó hiểu: “Cái gì?”
Một hai câu nói không thể giải thích rõ được, Khanh Linh xoa nhẹ đầu nó: “Cám ơn ngươi.”
Tiểu Kim Uyên quả thực đã giúp một đại ân.
Bên kia, Cố Vọng đang đứng trong sân, Thanh Tả đang quỳ trước mặt hắn.
“Đó là bí thuật trước đây Ninh Chiêu tìm ra.” Thanh Tả nói: “Thuật Không Gian trong thời gian ngắn, nhưng muốn tìm được không khó.”
“Hắn đã cấu kết với Ninh Chiêu, tu Ma đạo thì đã tính là người trong ma đạo rồi.”
Ánh mắt Cố Vọng dừng trên lầu nhỏ, ảm đạm không rõ, hắn cầm một viên Phật châu đưa cho Thanh Tả: “Ba ngày.”
Đây là chỉ cho thời gian ba ngày.
Thanh Tả lập tức gật đầu: “Rõ.”
“Phái người đi Vân Cửu Phong xem xét.”
Cố Vọng dừng một chút, hỏi tiếp: “Ba ngày này, bất luận kẻ nào cũng không được phép tới quấy rầy.”
Thanh Tả ngẩn người: “Rõ.”
Khanh Linh và Tiểu Kim Uyên ở trong phòng vừa mới nói chuyện được một lát, Cố Vọng đã đẩy cửa đi vào.
Cô lập tức ngồi xuống: “Chàng về rồi à?”
“Ừm.” Cố Vọng xách Tiểu Kim Uyên lên, trong ánh mắt mờ mịt của nó không hề lưu tình ném ra ngoài cửa.
Cửa “rầm” một tiếng đóng lại, Tiểu Kim Uyên gấp đến độ đập thẳng lên cửa: “Cố Vọng, ngươi dùng xong rồi vứt bỏ người ta như vậy không phải là người mà!”
Khanh Linh: “…”
Cố Vọng khẽ giơ tay lên, tiếng gào ầm ĩ của Tiểu Kim Uyên lập tức bị ngăn cách.
Hắn từng bước một đi tới bên cạnh cửa sổ, Khanh Linh không nhịn được dịch về phía sau một chút, trực giác cho cô biết Cố Vọng của lúc này rất nguy hiểm, ánh sáng âm u ở đáy mắt dường như chỉ tập trung vào cô.
“Chàng đừng lo lắng.” Khanh Linh cười nói: “Ta không sao cả.”
Cố Vọng dừng lại, cúi người dùng một tay kéo Khanh Linh đến trước mặt mình.
Đáy lòng Khanh Linh căng chặt, cô ngẩng đầu nhìn hắn.
Cố Vọng dùng một tay nâng mặt cô lên, tỉ mỉ vuốt ve, giọng nói hơi khàn: “A Linh.”
“Hửm?”
Cố Vọng nhìn chằm chằm vào cô, giống như muốn ăn luôn cô.
Khanh Linh đang muốn hỏi hắn làm sao vậy, nhưng Cố Vọng lại đột nhiên hôn xuống.
Tựa như mưa rền gió dữ, tựa như một con thú bị nhốt nổi cơn điên, muốn nhai nát nuốt chửng cô vào bụng.
Khanh Linh bị ép ngửa đầu lên, lúc này cảm xúc của Cố Vọng rất không thích hợp, cô cũng không ngăn cản hắn, chỉ nâng tay lên phủ lên tay hắn.
Không khí xung quanh đều đã chuyển sang nóng rực, mùi máu tươi nhè nhẹ lan tỏa trong miệng Khanh Linh, mùi vị kia dường như càng khiến Cố Vọng hành động mù quáng hơn.
Tay Khanh Linh dần dần cũng không nhấc lên nổi nữa, đành phải vô lực thả xuống.
Cũng chính vào lúc này, Cố Vọng mới dừng động tác lại.
Hắn hơi tách ra, ánh mắt dán chặt vào cánh môi đỏ thắm như rỉ máu của Khanh Linh, hơi thở không ổn định.
Lòng bàn ay hắn vuốt nhẹ cánh môi Khanh Linh, giống như lưu luyến không rời.
Khanh Linh cong mắt nói: “Khá hơn chút nào chưa?”
Hô hấp Cố Vọng đột nhiên ngưng trệ, cảm xúc ở đáy mắt hơi nhạt đi, nhiều hơn mấy phần tỉnh táo.
Một lúc lâu sau hắn nhắm mắt lại, chôn mặt vào hõm vai cô: “Xin lỗi nàng.”
Khanh Linh khẽ chớp mắt, bị một câu xin lỗi bất thình lình của hắn khiến cho không biết làm sao.
Cố Vọng từng nói hắn sẽ không xin lỗi, bởi vì cô đã nói cái này là ranh giới cuối cùng.
“Đã để lạc mất nàng.” Cố Vọng nói: “Xin lỗi.”
Khanh Linh phát hiện lúc mình ở trên tảng đá ngầm bị nước biển xoay xung quanh nhịp tim cũng không đập nhanh như vậy.
Cô ngạc nhiên quay đầu sang, nhưng không nhìn thấy mặt Cố Vọng, chỉ có ma văn hiện rõ trên cổ hắn.
Đây là vì cô, biến mất cũng vì cô, xuất hiện cũng vì cô.
“Không phải chàng đã tới rồi sao?” Khanh Linh nhẹ nhàng nói: “Không phải lỗi của chàng, không cần phải xin lỗi.”
Cô khẽ thở dài, phát hiện Cố Vọng lại đang run rẩy giống hệt cô.
Khanh Linh mím môi, hôn nhẹ ma văn yêu dã của hắn một cái.
Thân thể Cố Vọng cứng đờ, hắn quay đầu.
Khanh Linh giữ trán hắn lại, nhẹ giọng nói: “Hết thảy chuyện này đều không liên quan tới chàng, cho dù chàng không đến thì ta cũng không trách chàng, nhưng chàng đã đến.”
“Đó chính là niềm vui lớn nhất của ta.”
Cô choàng tay ôm lấy Cố Vọng: “Đừng sợ.”
Rõ ràng vừa nãy người nói không sợ là hắn, bây giờ lại đổi thành Khanh Linh.
Khanh Linh biết Cố Vọng vẫn luôn đè nén bình tĩnh là vì cái gì, cô đã rời đi một lần, Cố Vọng đang sợ cô rời đi lần thứ hai.
Cặp mắt đỏ kia của Cố Vọng dường như ẩn giấu rất nhiều cảm xúc, lúc ở Hải Lâm Uyên nhìn thấy Khanh Linh, khoảnh khắc cô ngước đôi mắt phiếm hồng kia lên, hắn đã muốn giết chết chính mình, sao có thể để cô một mình ở đây được chứ.
Hắn cũng muốn ném toàn bộ những kẻ đó vào biển sâu, để bọn họ nếm thử loại tư vị này.
Nhưng khi đó hắn không thể, điều hắn có thể làm chỉ là ôm cô thật chặt, xác nhận cô hoàn hảo không tổn hao.
Lúc này nghe được Khanh Linh bảo mình không cần phải sợ, Cố Vọng lại càng cảm thấy không biết nên khóc hay cười: “Còn nàng thì sao?”
“A Linh, ta ở đây, nàng ấm ức hay sợ hãi đều có thể nói cho ta biết.” Cố Vọng chậm rãi nói: “Sao cứ luôn nghĩ cho ta thế hả?”
Khanh Linh nhanh chóng đáp lời: “Bởi vì không muốn làm chàng không vui.”
Nghe vậy, sự buồn bực luôn đè nặng trong mắt Cố Vọng dần dần lan rộng ra, hắn vẫn luôn tưởng tượng, được Khanh Linh yêu sẽ là loại cảm giác gì, nghĩ đến sẽ vui vẻ cỡ nào, nhưng không ngờ lại có vị chua chát như thế.
Cố Vọng áp sát tới: “Đúng vậy, vậy nàng cũng phải nghĩ cho ta.”
“Có chuyện gì nàng cũng phải nói với ta.”
Trong lòng Khanh Linh như bị thứ gì đó lấp đầy, một lát sau cô rũ mắt thì thầm: “Ta đã nói cho chàng biết từ lâu rồi.”
Cố Vọng nhíu mày.
Khanh Linh nói: “Lúc ở Hải Lâm Uyên.”
Cố Vọng khẽ vuốt tóc cô: “Hửm?”
“Sợ mình sẽ lại chết trong nước, sợ mình còn chưa kịp cùng chàng trải qua những ngày tháng êm đẹp.” Khanh Linh nhẹ nhàng cọ vào lòng bàn tay hắn: “Nhưng cũng biết là không thể, ta còn rất nhiều chuyện muốn làm, còn muốn gặp chàng, cho nên không thể không sợ.”
Cô dịu dàng nói: “Cố Vọng, cám ơn chàng đã tới tìm ta.”
“Lúc nhìn thấy chàng, ta đã rất muốn khóc.” Mắt Khanh Linh hơi khô khốc, cô khẽ nhắm mắt lại, cười nói: “Bởi vì biết chàng nhất định sẽ tới, sẽ tìm được ta, khi đó ta mới có thể yên tâm sợ hãi.”
Khanh Linh nói xong, Cố Vọng lại thật lâu không có động tĩnh gì.
Cô không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đáy mắt Cố Vọng.
Đó là ánh mắt mà cô nhìn không hiểu, duy nhất không thay đổi, đầy mắt đều là cô: “Làm sao vậy?”
Cố Vọng mỉm cười nhích tới gần: “Muốn nghe nàng nói thêm chút nữa.”
Lỗ tai Khanh Linh đỏ lên, lời cô đặc biệt muốn nói nhưng lại không nói ra được: “Hết rồi.”
Cố Vọng thở dài: “A Linh, ta vốn tưởng rằng mình là người có vận khí xấu nhất thiên hạ này.”
Đầu ngón tay hắn quấn quanh tóc Khanh Linh, khẽ cười nói: “Bây giờ xem ra, ngược lại là là thứ tốt nhất.”
“Về sau cũng vậy.” Khanh Linh nói: “Chàng quên rồi sao? Ta đã tặng thẻ xăm có vận khí tốt nhất của ta cho chàng.”
Nghĩ tới thẻ xăm đã bị bẻ gãy trong chăn kia, ý cười Cố Vọng lại càng sâu hơn: “Vận khí tốt nhất sao?”
“Khi đó mang thẻ xăm quan trọng như vậy tặng cho ta, là vì cái gì?”
Khanh Linh ngẫm nghĩ, đưa tay sờ lỗ tai, nhỏ giọng nói: “Ta đã suy nghĩ thật lâu, có lẽ khi đó ta cũng hơi thích ngươi.”
“Đã như vậy, vì sao còn muốn rời đi?”
Khanh Linh bị nghẹn lời, nhất thời không biết nên nói gì, dù sao khoảng thời gian sau khi cô rời đi đó đối với Cố Vọng không phải là hồi ức tốt đẹp gì.
“Thôi, ta không để bụng đâu.” Cố Vọng nói: “A Linh đền bù cho ta là được rồi.”
Khanh Linh: “Cái gì?”
“Nàng còn nhớ ở trong Vân Gian Cảnh nàng đã hỏi ta muốn đi đâu không, khi đó ta đã nói với nàng là muốn đến Ma Thành.”
Lời này, Khanh Linh lập tức nhớ lại, Cố Vọng xác thực đã nói như vậy.
Lúc ấy hắn mới thoát ra khỏi thân thể của Lâm Ngân Chi, cô hỏi hắn muốn đi đâu thì hắn nói là Ma Thành, đến đó sẽ biết hắn muốn làm gì.
Khanh Linh: “Nhớ, chàng, muốn làm gì?”
“A Linh, từ rất lâu trước đây ta đã muốn biến nàng thành người của ta.”
Khanh Linh cảm thấy không đúng, im lặng một lát rồi nói: “Bây giờ ta cũng là người của chàng rồi mà.”
“Không giống.” Cố Vọng xích lại gần, nhìn cánh môi vừa bị hôn đến đỏ bừng của cô: “Không phải kiểu sở hữu này.”
“Chỉ cần vừa nghĩ tới hôm nay nàng đột nhiên biến mất, ta lại rất bất an.” Hắn chậm rãi kéo Khanh Linh về phía mình: “Duy chỉ có tinh thần và thể xác hợp nhất mới có thể khiến ta an tâm hơn một chút.”
Khanh Linh: “…”
Đầu cô ngửa ra sau: “Hôm nay chàng nhắc đến Ma Thành, là đang tính toán cái gì?”
“Không phải A Linh luôn rất thông minh sao? Ma Thành cũng là Dục Thành, nàng biết mà.” Cố Vọng cười nói: “Hơn nữa Ma tộc chúng ta, nặng nhất là ham muốn.”
Khanh Linh bị ánh mắt trần trụi này của Cố Vọng làm khắp người khó chịu, sao vừa rồi vẫn đang nói chuyện đàng hoàng, đột nhiên lại thế này.
Lúc Cố Vọng xích lại gần, Khanh Linh hơi tránh đi, động tác của hắn hơi dừng lại, hơi thở phả vào vành tai cô.
Hắn khe khẽ thở dài: “A Linh không đủ yêu ta.”
Khanh Linh: “Chàng đừng bẻ cong sự thật.”
“Vậy chính là A Linh yêu ta.” Cố Vọng kéo tay cô, cười nói: “Yêu ta không phải nên mong ngóng thân mật với ta sao?”
“Ta…” Khanh Linh nói được một nửa, lại nhìn về phía hắn.
Dựa vào tính cách không sợ trời không sợ đất của Cố Vọng, muốn làm cái gì còn cần phải đến Ma Thành sao?
Cô nói ra nghi ngờ của mình.
Cố Vọng thoáng khựng lại, động tác cũng quy củ hơn rất nhiều, sau một hồi hắn mới ấm ức cắn lên lỗ tai Khanh Linh một cái, hàm hồ nói: “Như vậy mới có thể nói là mình bị huyết mạch ảnh hưởng, chuyện không liên quan đến ta.”
Khanh Linh: “…”
Cô lập tức không nhịn được bật cười.
Cố Vọng ôm chặt cô, hung hăng nói: “Chẳng lẽ ta còn có thể ép buộc nàng sao?”
Hắn cứng rắn Tiểu Quỷ Chủ còn cứng rắn hơn, có làm cách nào cũng không đánh bại được đương sự.
Những tâm tư rối loạn vừa rồi của Khanh Linh trong nháy mắt như đều tan biến, cô nhìn vào mặt Cố Vọng.
Có lẽ nếu ngay từ đầu Cố Vọng cứng rắn một chút thì cô còn có thể nói nặng lời, nhưng Cố Vọng ở trước mặt cô luôn là một con cọp giấy, nói năng thì rất hùng hồn doạ người, thế nhưng lúc này ngay cả tiến một bước cũng không dám.
Tựa như bị Ma Thành ảnh hưởng, Khanh Linh nhìn hắn một hồi, chợt cong cong mắt nói: “Chàng có thể ép buộc.”.