Cứu Vớt Phật Tu Là Một Hắc Tâm Liên

chương 62: chương 62

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Được Cố Vọng nâng trong lòng bàn tay, Khanh Linh sững sờ mất một lúc, sau đó do thoát ly thân thể quá lâu lại còn tiêu hao thể lực nghiêm trọng mà mất đi ý thức.

Lúc này mọi người đã hoàn toàn chạy thoát khỏi Ma chướng.

Một giọng nói nặng nề rơi xuống: “Ra ngoài.”

Là giọng của chưởng môn Vân Cửu Phong.

Cổ Vũ Yên thật sự cõng Vô Kỳ trên lưng bay ra ngoài trước, ngay sau đó là Tống Đoan.

Lâm Ngân Chi từ trên cao nhìn xuống Cố Vọng đang đứng nguyên tại chỗ, sắc thái trong mắt hết sức trầm trọng, giọng nói như mang theo băng lạnh: “Ngươi điên rồi.”

Cố Vọng không lên tiếng.

Lâm Ngân Chi không đi ra ngoài mà đột nhiên từ phía trên đáp xuống, ôm lấy thân thể Khanh Linh còn đang hôn mê bất tỉnh bên trong.

Có điều tay y còn chưa kịp đụng đến đã bị Cố Vọng mạnh mẽ hất ra.

Hai mắt Cố Vọng đỏ bừng khiếp người, gằn từng chữ một nói: “Đừng chạm vào nàng.”

Lâm Ngân Chi mở bàn tay ngăn cản mình ra, giọng điệu nặng nề, ánh mắt đầy vẻ áp bách: “Biết rõ nàng ấy nhất định sẽ cứu ngươi, ngươi còn cố ý làm như vậy, ngươi xứng chạm vào nàng ấy sao?”

“Đừng giảng đạo lý với ta.” Cố Vọng đặt bàn tay Khanh Linh vào lòng, cúi người bế đứng thân thể ở trên ghế lên.

Lâm Ngân Chi rút kiếm ra ngăn cản: “Ngươi buông nàng ấy ra.”

Cố Vọng đột nhiên quay người lại phất tay áo, Phật châu hất kiếm của Lâm Ngân Chi ra, nét mặt hắn vô cùng lạnh giá: “Cút!”

Lâm Ngân Chi một bước cũng không nhường: “Không được.”

“Hôm nay ngươi không thể đưa nàng ấy đi.”

Mắt thấy hai người sắp sửa đánh nhau tại đây, chưởng môn Vân Cữu Phong lại xuất hiện ở chỗ lối đi đã bị phá vỡ: “Các ngươi đang làm gì vậy! Lập tức ra ngoài đi!”

Cố Vọng ôm lấy thân thể Khanh Linh, bế cô bay ra khỏi ma chướng, theo sau là Lâm Ngân Chi.

Bên ngoài đã sớm không còn là hoang mạc của cảnh thí luyện, mà là phía trước núi Vân Cửu Phong, lúc này tất cả đệ tử Tiên môn đều đang đứng ở bên ngoài.

Cố Vọng vừa mới đứng vững, một người lập tức dừng trước mặt hắn, nét mặt Thư Nhất rất khó coi, lạnh giọng nói: “Buông nàng ấy ra.”

Cố Vọng làm như không nghe thấy, ôm người trực tiếp rời đi.

Thư Nhất lập tức tung một chưởng phong ngăn cản đường đi của hắn: “Cố Vọng, Thư Linh là đệ tử của Vân Cửu Phong chúng ta, ngươi muốn dẫn nàng đi đâu?”

Mọi người thấy trạng thái của Cố Vọng lúc này không ổn, những người biết chuyện trong cơ thể hắn có huyết mạch Ma tộc đều không nhịn được nhíu mày: “Đây không phải là đồ đệ của Thư Nhất Tiên tôn sao? Sao lại thế này?”

“Thư Linh?” Cố Vọng quay đầu lại, khẽ cười một tiếng: “Người ta đang ôm chẳng phải Thư Linh gì cả, Tiên tôn có muốn biết nàng ấy là ai không?”

Làm trò trước mặt nhiều người như vậy, lại thêm lần thí luyện này bị người của Ma Giới thừa cơ đột nhập vào, nếu để lộ ra thân phận của Khanh Linh, sợ là không thể giải thích rõ được.

Thư Nhất cau mày, nếu không phải sau khi hắn quay về đám người Lâm Ngân Chi đã bị nhốt vào trong ma chướng, hắn không vào được, hơn nữa không biết vì sao ngọc giản hắn đưa cho Khanh Linh lại không liên lạc được với cô, thì hiện giờ cũng sẽ không có kết quả này.

Cố Vọng thản nhiên nói: “Ta và nàng còn có chuyện phải tính cho rõ ràng.”

Dứt lời, Cố Vọng thực sự bỏ lại đám người trước núi, thẳng thừng rời đi.

Thư Nhất vừa định đuổi theo, đột nhiên phát hiện có một người khác đi theo, giọng nói của Lâm Ngân Chi phá không truyền đến: “Sư bá tạm thời nên lấy đại cục làm trọng, ta sẽ đưa sư muội trở về.”

Chưởng môn Vân Cửu Phong để Thư Nhất đến giám sát việc thí luyện, xảy ra chuyện lớn như vậy, thân phận Thư Nhất tôn quý, tất nhiên không thể tự ý rời đi.

Lâm Ngân Chi đi rồi, chưởng môn lập tức gọi Thư Nhất lại: “Sư huynh!”

Thư Nhất siết chặt nắm tay, bình tĩnh quay mặt lại.

Mà Lâm Ngân Chi ở bên này rất nhanh đã đuổi kịp Cố Vọng.

“Cố Vọng!”

Cố Vọng lờ đi, một thanh kiếm chặn lại đường đi của hắn, chỉ trong nháy mắt Lâm Ngân Chi đã chắn trước mặt Cố Vọng.

Y cầm kiếm giằng co với Cố Vọng: “Đưa nàng ấy cho ta.”

Cố Vọng phất tay áo đánh y lùi lại, cười giễu: “Ngươi là cái thá gì? Thực sự coi mình là Chúa cứu thế chắc?”

Lâm Ngân Chi không bị những lời càn quấy này của hắn chọc giận, y chỉ nhìn người đang ở trong lòng hắn: “Ngươi đã hại nàng ấy hai lần rồi.”

Y lớn tiếng quát: “Ngươi cho rằng ai cũng giống như ngươi sao, có nhiều mạng như vậy!”

“Lâm Ngân Chi!” Nốt chu sa giữa mi tâm của Cố Vọng đỏ đến mức tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung, hắn bật cười thành tiếng: “Ta thành ra như vậy là do ai ban cho đây!”

“Những thứ mà ngươi gọi là quang minh chính nghĩa kia là ai cho ngươi!” Y phục đỏ của hắn tung bay, hung ác nói: “Ta khuyên ngươi nên tránh ra, nếu không ta không ngại cho ngươi trải qua ác mộng cả đời trước thời hạn đâu.”

Vẻ mặt Lâm Ngân Chi lạnh lẽo: “Ngươi đang uy hiếp ta sao?”

“Đúng.” Cố Vọng nói: “Không chỉ có uy hiếp, đây là cảnh cáo.”

“Ngươi không thay đổi được gì đâu.” Hắn rũ mắt, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của người trong ngực: “Cho nên bây giờ toàn bộ hy vọng của ngươi chỉ có thể đặt lên người nàng ấy, không phải sao?”

Nét mặt Lâm Ngân Chi khẽ thay đổi.

Sự xuất hiện của Khanh Linh khiến Cố Vọng thay đổi rất nhiều, y cũng có thể nhận ra được sự khác biệt của Cố Vọng.

Nhưng điều này còn phải căn cứ vào điều kiện tiên quyết là Cố Vọng không làm hại Khanh Linh.

Lâm Ngân Chi vẫn không tránh ra: “Ngươi một lần lại một lần lừa gạt nàng ấy, thật sự cho rằng nàng ấy sẽ không rời đi sao?”

Cố Vọng khẽ mỉm cười: “Nàng ấy sẽ.”

“Cho nên, sao ta có thể để cho nàng ấy rời đi được.”

——

Lúc Khanh Linh tỉnh lại, cô phát hiện thế giới trước mặt lại lần nữa hóa lớn, cô nhớ rõ trước khi mình ngất đi là Cố Vọng đã đeo Chuông Ngưng Hồn cho cô.

Đúng vậy, vào lúc ấy nếu không có Chuông Ngưng Hồn, sợ rằng bản thân cô sẽ phải lành ít dữ nhiều..

Khanh Linh khẽ thở dài, vừa muốn bò dậy, đột nhiên cảm giác được dưới thân không đúng lắm.

Cô quay đầu lại, chỉ thấy khuôn mặt Cố Vọng phóng to ở ngay trước mắt.

Ánh mắt hắn vẫn là màu đỏ, vẫn chưa phục hồi lại vẻ bình thường.

Thấy Khanh Linh quay đầu lại, Cố Vọng cong môi nói: “Tỉnh rồi à?”

Khanh Linh gật đầu, quan sát sắc mặt bây giờ của hắn: “Ngươi không sao chứ?”

Cố Vọng mỉm cười: “Lời này không phải nên hỏi ngươi mới đúng sao?”

Tình huống của bản thân thế nào trong lòng Khanh Linh hiểu rất rõ, cô cảm thấy mình chắc chắn có khả năng kéo Cố Vọng trở về.

Hơn nữa cô còn có nhiệm vụ kế tiếp, không thể gãy ở chỗ này.

Khanh Linh nhẹ giọng nói: “Ta không sao.”

Dứt lời, cô đột nhiên phát hiện hoàn cảnh xung quanh không đúng lắm.

Căn phòng này rất lớn, trải đầy lụa đỏ, giống như phòng cưới, nhưng lại không có cảm giác vui vẻ, trái lại khiến cho người khác rất áp lực, chính là màu đỏ thuần của máu.

Không chỉ hoàn cảnh không đúng, cô cảm thấy bản thân mình cũng không đúng, cảm giác này giống như lúc ở Ma thành, rất thả lỏng.

Cô đảo mắt nhìn xung quanh một vòng rồi hỏi: “Đây là đâu?”

Cố Vọng miễn cưỡng đáp: “Dĩ nhiên là chỗ của ta rồi.”

Chỗ của hắn ư?

Vô Trần Sơn sao?

Nhưng trong trí nhớ của Khanh Linh thì Vô Trần Sơn không có chỗ nào như vậy, hay là đang nói đến căn phòng nhỏ của hắn ở Vô Trần Sơn, bên trong có rất nhiều Càn Khôn?

Cô không nghĩ nhiều nữa mà đứng dậy muốn rời khỏi lòng bàn tay Cố Vọng.

Nhưng cô vừa mới cử động đã bị hắn ngăn động tác lại.

Khanh Linh ngẩn người, nghi ngờ ngẩng đầu lên: “Ta muốn đi xuống.”

“Muốn làm gì?” Cố Vọng cười hỏi: “Ta giúp ngươi.”

Khanh Linh không cảm thấy có gì không đúng, bèn nói: “Trở về nhục thể.”

“Không vội.” Cố Vọng chậm rãi nói tiếp: “Lúc này người cần phải củng cố hư thể thêm chút nữa.”

Khanh Linh đúng là ở trong Ma chướng đã tiêu hao khá lớn, bèn gật nhẹ đầu: “Vậy ta cũng không thể ở trên tay ngươi mãi được.”

Cố Vọng: “Ta còn chưa để bụng, ngươi quan tâm làm gì.”

Suy tính một lát, Khanh Linh cảm thấy nơi này rất mềm, cũng rất thoải mái, không biết vì sao trong lòng lại có ý nghĩ này, không muốn đi xuống nữa.

Cô thành thật ngồi trong tay Cố Vọng, hỏi: “Đám người Tống Đoan và Lâm Ngân Chi đâu rồi?”

Cố Vọng rất kiên nhẫn trả lời: “Bọn họ rất ổn.”

Vẫn còn sống.

Nét mặt Khanh Linh vô thức thả lỏng, cô cong cong khóe mắt.

Nhưng Khanh Linh đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, lúc cô lôi Cố Vọng từ trong khe nứt kỳ dị ra ngoài, những Kim quang ở trên người hắn…

Cô cảm thấy hơi lạ, bởi vì trong khoảnh khắc cô chính diện nhìn thấy Cố Vọng ở bên trong, vẻ mặt Cố Vọng lại không hề hoảng loạn.

Tuy rằng hắn chưa từng có lúc hoảng loạn, nhưng hắn của lúc đó cứ khiến người khác có ảo giác như chuyện này đang nằm trong kế hoạch của hắn.

Mà khi đó đến cuối cùng vẫn là cô kéo Cố Vọng lại, hay là Cố Vọng tự mình quay lại nhỉ?

Tình huống lúc đó quá cấp bách, Khanh Linh cũng không suy nghĩ cẩn thận, lúc này quả thật có nghĩ cách nào cũng không đúng.

Nhớ tới điều này, Khanh Linh ngẩng đầu lên: “Ở trong Ma chướng là ta kéo ngươi trở về đúng không?”

Cố Vọng thờ ơ trả lời: “Coi như là vậy đi.”

Nếu không phải nhìn thấy Tiểu Quỷ Chủ sắp sửa biến mất, có lẽ hắn thật sự sẽ kéo cô cùng rơi vào khe nứt kì dị.

Không phải cô không muốn thấy hắn nhập ma sao?

Sau khi nghe được cuộc đối thoại giữa cô và Thư Nhất, Cố Vọng đã nghĩ, một khi đã như vậy, hắn sẽ lôi cô đi cùng, tiến vào vực sâu vạn trượng kia, một đi không trở lại.

Hắn muốn xem xem đến lúc đó Khanh Linh sẽ làm cái gì.

Chỉ là khoảnh khắc nhìn thấy cơ thể cô từ từ trở nên trong suốt, Cố Vọng lại chần chờ.

Hắn đã sống hai kiếp, kiếp trước ngây ngô dại dột.

Kiếp này vẫn luôn tranh đấu với thiên đạo, tranh đấu với Lâm Ngân Chi, nhưng vẫn không thể thoát khỏi những con đường phải trải qua này.

Chỉ có Khanh Linh là khác biệt duy nhất ở trong bóng tối đó.

Thư Nhất đã hỏi hắn.

Là vì cô đã đối xử tốt với hắn, hay là vì cái gì?

Khoảnh khắc ở trong Ma chướng nhìn thấy cô sắp sửa biến mất, Cố Vọng như đột nhiên hiểu ra, hắn không chỉ muốn cô đối xử tốt với hắn, mà ở cô còn một sự cố chấp khó hiểu, những giới hạn kỳ lạ và ánh mắt luôn trong veo đó đã thu hút hắn, còn cả sự biến hóa khôn lường của cô cũng khiến hắn bất an.

Chỉ cần một mình cô, tất cả của cô, hắn đều muốn.

Rõ ràng đã nói sẽ đối xử tốt với hắn, nhưng lại hết lần này đến lần khác chọc cho hắn tức giận đến mức bỏ đi.

Thật ra không phải cô muốn đuổi theo hắn, cũng không phải giới hạn của cô quá rộng, mà là bản thân hắn đang từ bỏ ranh giới cuối cùng của mình.

Mạng sống đối với Cố Vọng không là gì cả, lại bởi vì một người như vậy khiến cho hắn đột nhiên cảm thấy muốn sống lâu hơn một chút.

Trải qua hai kiếp, hắn cũng chưa từng muốn thứ gì đó, ngay cả ở lại Vô Trần Sơn cũng chỉ vì báo đáp ân tình của Vô Khuynh trưởng lão đã cứu hắn đời trước.

Nước trong Tẩy Linh Trì đã sớm không còn tác dụng với hắn, chẳng qua chỉ làm tăng thêm thống khổ mà thôi, những thứ hắn làm chỉ là muốn an ủi Vô Khuynh trưởng lão.

Bọn họ không phải muốn hắn gia nhập Phật môn mà chỉ sợ hắn nhập ma, gây hại cho bá tánh, bọn họ đang sợ hắn, cho nên Cố Vọng không ngại để bọn họ cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Chỉ có một mình Cố Vọng biết, tội ác mà hắn đã tạo ra e rằng cả rừng hoa đào cũng không thể áp chế được hắn.

Nhưng lời trưởng lão để lại cũng đúng.

Bản thân hắn có nhớ nhung.

Nhiều thêm một thứ đáng sợ.

Khanh Linh là người đầu tiên, bất kể cô từ trong nơi nào đến, hoặc là sau này cô muốn đi đâu, chỉ cần hắn không buông bỏ, hắn chỉ có thể giữ lại trong này.

Trời hắn cũng đã từng hủy diệt.

Giữ một người, chẳng lẽ hắn còn không giữ được sao?

Khanh Linh thấy người này lại đang thất thần, bèn chọc nhẹ vào ngón tay hắn: “Cố Vọng.”

“Hửm?”

Khanh Linh chỉ vào mắt hắn: “Sao ngươi không biến lại?”

“Nước của Tẩy Linh Trì đau lắm.” Giọng hắn trầm thấp: “Nên tội gì phải chịu đựng nỗi khổ này?”

“Hơn nữa như vậy càng chân thật hơn, không phải sao?”

Nghe hắn nói như vậy, tim Khanh Linh bỗng đập lệch một nhịp.

Không phải hắn chưa từng đến khe nứt kì dị đó sao? Sao đột nhiên lại có suy nghĩ này?

“Ngươi...” Khanh Linh hơi nhíu mày: “Ngươi muốn nhập ma đúng không?”

Cố Vọng nhích về phía trước, ánh mắt dừng trên mặt cô, giống như muốn ghi tạc từng biểu cảm của cô vào lòng.

Cô từng nói sẽ không độ hắn lên am thờ Phật.

Cũng không muốn hắn bỏ qua tất cả để nhập ma.

Những lời này là vì nhiệm vụ, hay vẫn có một chút thật lòng?

Cố Vọng nhẹ giọng hỏi: “Ngươi muốn ta nhập ma sao?”

Khanh Linh bị hắn nhìn có hơi hoảng hốt, Cố Vọng chưa bao giờ dùng loại ánh mắt này nhìn cô, một loại ánh mắt sâu lắng, như thể cất giấu vô số cảm xúc, gần như muốn nuốt chửng cô.

Cảm giác này bị phóng đại lên vô tận, Khanh Linh cảm thấy không được thoải mái, nhất thời không chịu nổi ảo giác sức nặng từ ánh mắt này mang tới.

Cô dời tầm mắt đi, mím môi nói: “Không muốn.”

Cố Vọng bật cười thành tiếng, chạm nhẹ vào mặt cô: “Vậy thì ta sẽ không nhập ma.”

Hả?

Giây tiếp theo, đầu ngón tay Cố Vọng nâng cằm Khanh Linh lên: “A Linh, ta không nhập ma nữa.”

Đầu ngón tay lạnh như băng của hắn cẩn thận vuốt ve cánh môi xinh đẹp mê người của Khanh Linh, nhếch môi nói: “Ta cũng không cho phép ngươi đi đâu cả, vĩnh viễn phải ở bên cạnh ta.”.

Truyện Chữ Hay